CHƯƠNG17: LÀM SAO, LÀM SAO
Người thanh niên mặc vải thô thấy không ai tăng giá nữa, lập tức vui vẻ tới thực hiện giao dịch với lão già. Lão già ra hiệu với tùy tùng. Tên tùy tùng lập tức lấy ra ngân phiếu giao cho người thanh niên mặc vải thô.
Người thanh niên mặc vải thô cười tới cong cả lưng, cất ngân phiếu rồi nhặt lấy xích sắt bên cạnh lên. Sau khi mở lồng sắt ra, gã đi vào đeo xích sắt lên trên cổ của thằng bé: “Này, đại lão gia, bây giờ thằng nhóc nghiệt chủng này là của ngài, ngài cứ dẫn đi đi.”
Một đứa trẻ sống sờ sờ ra đấy lại bị hắn ta bán ra như súc vật.
Lão già thoả mãn gật đầu, bảo tùy tùng dắt xích sắt, một cuộc giao dịch chính thức hoàn thành.
Đám người thấy không còn náo nhiệt gì để xem thì dần dần rời đi. Chỉ có Tần Thanh La đứng thật lâu ở trước lồng sắt trống không mà không sao bước đi nổi. Cô muốn giúp đứa trẻ đáng thuơng kia nhưng cô không phải là thiên tài, cô chỉ là một người bình thường mà thôi. Cô quá yếu nên đành phải lựa chọn nhẫn nhịn.
Lão già được tùy tùng đỡ lên xe ngựa. Tùy tùng của lão ta đi ở hai bên của xe ngựa, một kẻ trong đó nắm xích sắt, kéo thằng bé lảo đảo đi về phía trước.
Biết rõ ràng bản thân bất lực nhưng khi nhìn thấy xe ngựa sắp biến mất khỏi tầm mắt, Tần Thanh La vẫn không nhịn được mà đuổi theo.
Cô đi phía sau cách xe ngựa mấy mét, lại nhìn đứa bé kia đi chân đất, tiến về phía trước và bị đụng loạn, vết thương bị roi quật vẫn chảy máu, từng giọt chất lỏng màu đỏ chói mắt rơi trên mặt đất, làm cho bụi bặm cũng đổi màu.
Trấn nhỏ không lớn, đi khoảng chén trà nhỏ thì xe ngựa dừng lại ở cổng của một tòa nhà. Lão già xuống xe, liếc nhìn đứa trẻ đi theo xe ngựa lại gật đầu hoả mãn, căn dặn người bên cạnh: “Dẫn vào cho tắm rửa đàng hoàng. Đúng rồi, lấy những đồ ta tới kinh thành mua lần trước vào trong phòng. Tối hôm nay ta phải cố gắng chăm sóc dạy bảo vật nhỏ này.”
“Vâng lão gia, ngài cứ yên tâm đi, bảo quản sẽ làm được thỏa đáng.” Tùy tùng hiểu ý đáp ứng, người ta vừa liếc mắt nhìn thấy vẻ đáng khinh trên mặt gã lại có thể biết gã đang nghĩ gì.
Tần Thanh La lại đứng ở chỗ khúc cua, trơ mắt nhìn hai tùy tùng dẫn thằng bé vào tòa nhà.
Cửa lớn bị đóng lại, bóng đêm đặc quánh lại tới mức có thể nhỏ ra mực.
Rất lâu sau đó, Tần Thanh La mới lấy lại tinh thần. Gió đêm thổi từng khiến cô cảm thấy mặt hơi lạnh. Khi giơ tay lên cô mới phát hiện ra, hóa ra nước mắt đã rơi đầy mặt mình từ lúc nào.
Cô lại nhìn thấy mặt tàn nhẫn nhất của xã hội này, chế độ phong kiến nghiêm khác làm cho những người không có quyền không có thế sống trong tình cảnh bi thảm tới mức nào.
Cô thở dài, kiệt sức dựa vào tường ngồi co quắp ở đó, trong đầu vẫn là cảnh tượng lão già kia làm chuyện không đáng khinh với thằng bé…
Đột nhiên có tiếng vó ngựa kéo suy nghĩ của cô về. Cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy đoàn xe ngựa nối đuôi nhau đi từ xa đến. Trấn nhỏ này là con đường chắc chắn phải đi qua giữa biên giới của hai nước, cho nên có rất nhiều đội buôn đều dừng chân ở đây. Đây hẳn cũng là đội buôn nào đó đang gấp rút đi đường.
Tần Thanh La nghĩ vậy, đang chuẩn bị lùi lại nhường đường cho đội buôn thì chợt phát hiện ra bóng người quen thuộc phía xa.
“Kim Vệ ?” Đó không phải là thị vệ thiếp thân bên cạnh Phó Lãnh Quyết sao?
Cô thầm khiếp sợ, gần như theo bản năng xoay người muốn chạy. Nhưng mới chạy được mấy bước đã khó nhọc dừng lại. Cô đột nhiên quay đầu, cắn môi, ánh mắt nhìn xe ngựa bên cạnh Kim Vệ. Cô dám khẳng định, Phó Lãnh Quyết nhất định đang ở trong chiếc xe ngựa kia.
Lúc Tần Thanh La xoay người, Kim Vệ đã phát hiện ra cô, hắn ta thản nhiên đi tới bên xe ngựa, nói với người trong xe: “Vương gia, cô nương Thanh La quả nhiên ở trấn này. Vương gia… có cần thủ hạ đi dẫn người qua không?”
“Không cần.” Giọng nói của Phó Lãnh Quyết vẫn thản nhiên, không nghe ra được cảm xúc gì. Con mồi đã ở trong lồng, hắn không nóng vội, chung quy cũng phải chờ cho con mồi lo lắng hãi hùng rồi mới thu lưới.
“Vâng!” Kim Vệ nhận lệnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhìn về phía Tần Thanh La nữa, giống như hắn ta không phát hiện được gì vậy.
Đoàn xe với quy mô như vậy làm không ít người đứng lại xem, trong đó còn có không ít người trong hắc đạo lẫn vào, hơn nửa là muốn đục nước béo cò vớt lấy chút lợi lộc. Chẳng qua khi nhìn thấy người đi theo bảo vệ xe ngựa đều mặc là quân sĩ mặc trang phục của quân sĩ, đám người vây xem cũng nhanh chóng rời đi.
Thời buổi này, dân không đấu với kẻ giàu, kẻ giàu không đấu với quan, cho dù người trên đường có can đảm mấy cũng không dám có ý đồ với quan gia.
Đoàn xe nối đuôi nhau dần đi xa. Khi thấy đoàn xe sắp rời khỏi con đường này, vào giây phút đó, trong đầu Tần Thanh La chợt trống rỗng. Chờ cô lấy lại tinh thần thì bản thân đã tiến tới chặn xe ngựa của Phó Lãnh Quyết .
Người bên cạnh Phó Lãnh Quyết đều là cao thủ, nếu không phải Kim Vệ nhanh tay nhanh mắt ra hiệu với người bên cạnh, sợ rằng cô vừa xông ra đã mất mạng rồi.
“Kim Vệ, sao lại dừng thế?” Trong xe ngựa, Phó Lãnh Quyết lười biếng dựa vào đệm gấm, khóe miệng bất giác hơi cong lên đầy cám dỗ.
“Hồi bẩm vương gia, có người cản xe ngựa.” Khóe miệng Kim Vệ khẽ giật giật, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm: Lấy võ công của ngài, cho dù màn xe có thả xuống thì ngài cũng biết chuyện gì xảy ra, cần gì phải hỏi hắn ta chứ?
Trong xe ngựa im lặng một lát lại vang lên một tiếng hừ nhẹ: “Dám ngăn cản xe ngựa của bản vương, giết.”
“Chà…” Cái này làm Kim Vệ càng không nghĩ ra được.
Nhưng cũng không cần hắn ta rầu rĩ xem rốt cuộc có nên chấp hành mệnh lệnh của Vương gia hay không, bởi vì Tần Thanh La ở trước xe ngựa đã tự mình dùng cả tay lẫn chân bò lên xe ngựa.
“Kim Vệ, có thể để người tùy tiện lên xe ngựa của bản vương sao?” Trong lời nói Phó Lãnh Quyết mơ hồ lộ ra sự tức giận.
Trong nháy mắt này, vẻ mặt nghiêm túc của Kim Vệ cuối cùng đã hơi tan vỡ: “Thuộc hạ không có năng lực, mong Vương gia tha tội!”
Hắn ta làm thị vệ cũng quá khó khăn đi. Với thành tựu võ học của ngài, đừng nói là một cô nương không biết võ công, cho dù có là cao thủ tuyệt đỉnh, nếu ngài không bằng lòng cũng đừng mong tới gần xe ngựa của ngài một phân nào.
Vương gia kiêu ngạo như vậy làm Kim Vệ cũng khóc không ra nước mắt đấy!
Tần Thanh La dường như không có cảm giác với lời nói chuyện của đôi chủ tớ này, cô vén rèm xe và vào trong xe ngựa, gương mặt lập tức tươi cười rạng rỡ, sau đó ngồi nép người bên cạnh Phó Lãnh Quyết giống như chú chim nhỏ, bàn tay nhỏ ôm cổ của Phó Lãnh Quyết , hô lên: “Vương gia, nô gia nhớ ngài muốn chết. Nô gia thật vui mừng khi có thể gặp được ngài ở đây.”
Phó Lãnh Quyết ngồi yên không nhúc nhích, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mặt của Tần Thanh La: “Ồ? Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi. Nô gia nhớ ngài nhớ tới gầy cả người rồi.” Trên mặt Tần Thanh La tươi cười nhưng trong lòng lại nôn ọe từng đợt. Quả nhiên, một khi con người bị dồn đến đường cùng thì cái gì cũng có thể làm ra được.
“À.” Phó Lãnh Quyết cười tà và giơ tay lên, ngón tay thon dài chạm vào trên mặt cô, theo gò má di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở chỗ cổ họng của cô, dưới ngón tay bụng cảm nhận hơi ấm yếu ớt, hắn cười càng tươi hơn: “Bản vương nhớ trước khi đi đã cảnh cáo ngươi đừng vọng tưởng chạy thoát khỏi bản vương…