Bà vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng nói
-Mẹ không biết.
Tôi thoáng qua khó hiểu, mẹ cô không biết bọn họ là ai, cô cũng chưa gặp qua đám người đó bao giờ
-Con chuẩn bị đi
Bà Lâm ngước mắt nhìn ra xa bên ngoài khung cửa sổ, ánh mắt thoáng loé lên tia sáng rồi vụt tắt.
-Chuẩn bị. Nhưng con cần chuẩn bị gì?
Bà Lâm đứng dậy, cái cảm giác ấm mát vừa rồi bỗng trong một chốt bị cuốn đi, bà Lâm nhìn cô với ánh mắt không ưa gì -Cô đã hứa với tôi lấy Tạ tổng, bây giờ cô muốn không làn nữa sao? Cái danh dự của gia đình này không thể bị mất trong tay mày được
Lâm Hiên trông phút chốt từ thiên đường rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, tim thắt mạnh lại một cái buột chặt sự mất mát trong lòng, cô cuối đầu, chớp mũi đỏ vài viên nước mắt khó khăn vừa lau khô lại lại vội chảy ra, nghẹn nào làm giọng lạc đi đôi chút mà cũng vì lúc nảy hét quá to nên cổ họng có dấu hiệu bị đau
-Con biết rồi
Bà Lâm một 1 giây lại tươi cười như chuyện vừa rồi bà nói nặng với cô như thể không phải bà ta nói ra. Bà ngồi lại bên cô dúi đầu cô vào ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen,nấng niu qua từng kẻ tay, giọng bà lại êm êm
- Con đúng là con gái ngoan của ta, ta rất thương con
Không biết vì đau lòng trước những lời nói cảu bà hay vì cơn ác mộng đáng sợ đó, cô khóc lớn riếng một cách ngon lành trong lòng người mẹ mà mình thương yêu bấy lâu. Bà Lâm không nói gì chỉ mặt đứa con gái trên danh nghĩa này cứ ôm eo của mình khóc tê tâm liệt phế, bà không phải không tội nghiệp cô. Từ lần đầu nhìn thấy đứa con gái này bà đã có thiện cảm với cô nhưng nếu chọn giữa cô với với đứa con gái ruột bị bệnh ung thư của mình đang nằm trong bệnh viện từng ngày một phải mong chừ vào đồng tiền cung cấp của Diệp Thiên Minh mà sống qua ngày, bà làm sao nhẫn tăm tâm thấy đứa con gái yêu của mình chết được đành vứt bỏ cái cảm giác mến cô gái này sang một bên, bà xem đây như mình đang đóng một bộ phim truyền hình dài tập trong đó bà tự cho mình làm một người mẹ kế độc ác của cô bé lọ lem, nhưng bà mẹ kế cũng chỉ vì thương đứa con gái bé nhỉ của mình thoi