Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Tiếu Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thương sững sờ , tận đáy lòng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

Trong biệt thự, ngoài anh ấy ra, cũng chỉ có một mình Tô Du Du.

Thế thì, người cha trong miệng Tô Du Du nói, chắc chắn chính là Tô Thương rồi.

Lúc này, trong lòng Tô Thương trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, hơn nữa cũng hết sức nghi ngờ.

Cha Du Du rốt cuộc là ai, sao mình lại không có một chút xíu ấn tượng gì chứ.

"Người con gái mà Tô đại thiếu gia đã từng làm nhục, rất nhiều rất nhiều, lẽ nào mẹ của Tô Du Du là một trong số họ?"

Tô Thương gật đầu, thầm nghĩ: "Chắc là thế rồi, Tô Du Du thế mà tìm đến tận cửa rồi, hơn nữa mình quả thực cũng có cảm giác máu mủ tình thâm, Tô Du Du này, mười phần thì cũng có tám chín phần giống con gái ruột của mình."

"Mình vừa nãy, thế mà chửi mình là cặn bã, còn nói mình sống không bằng chết, sao lại có thể thế được chứ."

Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó thở dài một hơi, thẫm nghĩ: "Du Du mới bốn tuổi, mà hiểu chuyện quá, sợ mình không chấp nhận chuyện đột nhiên có một đứa con gái, rõ ràng biết mình là cha của nó, mà lại không nhận mình."

"Nói con gái là người tình kiếp trước của cha, quả thật là không sai chút nào, chỉ là khổ Du Du thôi, từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương của cha, nó chắc chắn đang rất thèm khát thứ tình cảm đó"

Tô Thương núp trong bóng tối, nhìn Tô Du Du vẫn đang nói chuyện điện thoại, mí mắt không tự chủ được mà rớt rồi.

"Ðúng rồi, mẹ định khi nào gặp cha, bây giờ quan hệ giữa cha và cô Lý hình như rất tốt."

Lúc này, Tô Du Du vẫn đang nói chuyện với mẹ, nhắc nhở nói: "Nếu mẹ muốn giành lấy cha, thì tranh thủ ra tay đi nhé, đến muộn là không kịp nữa đâu, chỉ có thể làm vợ bé thôi đó."

Trong chiếc điện thoại đồng hồ, truyền đến một âm thanh lạnh lùng: "Du Du, mẹ trước đây đã nói với con rồi, mẹ không thể cùng với Tô Thương ở bên nhau được."

"Lúc trước mẹ và ông ấy... có chút chuyện, không cần thiết phải nói cho con, mà có nói thì con cũng không hiểu được."

"Tóm lại, mẹ với ông ấy trước đây không có tình cảm, bây giờ càng không thể nối lại duyên phận nữa."

Tô Du Du nghi ngờ nói: "Tại sao chứ?"

"Cha của con... Không xứng với mẹ!"

Giọng của Thiên Sơn Tuyết từ điện thoại đồng hồ truyền đến: "Hơn nữa, dù cho mẹ có hạ mình mà chấp nhận ông ấy thì ông ấy cũng không chịu nổi cơn tức giận của một số người ở tông phái cổ võ đâu, vì thế như lúc nãy mẹ đã nói, cũng không cần nhắc lại nữa."

"Vâng ạ."

Tô Du Du có chút hơi ủ rũ, nhưng cô bé ấy sớm đã hiểu rõ sự tình, nên rất nhanh cũng bình thường trở lại.

"Du Du, hôm nay Tô Thương ngoài ôm con ra, ông ấy còn nói gì với con nữa không, có nghi ngờ thân phận của con không." Thiên Sơn Tuyết dò hỏi.

"Cha con ngốc lắm, căn bản không ý thức được con là con gái của cha, cũng không chịu đưa con đi ngủ cùng."

Tô Du Du nói tiếp: "Cha còn kể chuyện cho con nữa, chỉ là không biết cha nghĩ thế nào, mà kể cho con nghe chuyện về người đàn ông tu tiên, con là con gái mà, không phải nên nghe chuyện đại loại như kiểu nàng công chúa Bạch Tuyết hay sao?"

"Có điều, câu chuyện mà cha kể cho con nghe mặc dù khó nghe thật, nhưng được nghe kể chuyện trước khi ngủ thật tuyệt, con vừa nghe chút liền ngủ quên luôn rồi."

Tô Du Du hạnh phúc nói: "Có cha bên cạnh, con ngủ rất yên tâm."

"Ừm, thời gian này con với cha ở chung với nhau cho tốt nhé, mẹ đoán sau khi biết con là con gái của ông ấy, chắc chắn sẽ có thái độ khác với con đó."

"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung nữa được không vậy!"

Tô Du Du lại bảo vệ Tô Thương, cãi lại: "Vừa rồi ông ấy không biết ông ấy là cha của con, con nói con không có cha, từ nhỏ đến lớn đều ở cùng mẹ, ông ấy còn tưởng là cha của con đã bỏ rơi chúng ta, nên đã mắng cha là đồ cặn bã, sống không bằng chết nữa đó."

"Khà khà, tự mình mắng mình, cha con thật là ngốc, nghĩ lại thật buồn cười." Đôi mắt Tô Du Du cong lên như mặt trăng lưỡi liềm.

"Ông ấy thật sự nói như vậy sao?" Thiên Sơn Tuyết ngạc nhiên nói.

"Dạ."

"Có vẻ như ông ấy đã thay đổi hơn rất nhiều rồi."

Thiên Sơn Tuyết cảm thấy như ngoài ý muốn, sau đó nghĩ lại một chuyện, liền nói: "Du Du, mẹ nhận được tin nhắn, sắp tới có người nước D sẽ tới giết Tô Thương, chúng ta đừng liên lụy vào, con ở bên cạnh ông ấy chơi mấy ngày thì rời khỏi đó đi."

"Có người muốn giết cha sao?"

Du Du nghe vậy, đột nhiên hung dữ nói: "Vậy không được, con không thể đi, con phải ở lại đây bảo vệ cha!"

"Mẹ cảnh cáo con, Tô Du Du, việc này con không được nhúng tay vào, nghe chưa hả..."

Bên kia điện thoại, Thiên Sơn Tuyết vẫn chưa nói xong, Tô Du Du liền đưa ngón tay nhỏ ra, tắt điện thoại luôn.

"Phiền chết đi được, cuối cùng cũng yên ổn rồi."

Tô Du Du lộ ra một nụ cười, sau đó buông tay áo xuống che đi chiếc đồng hồ điện thoại, tiếp tục đi về phía phòng khách, chắc là muốn về phòng nghỉ ngơi.

Tô Thương thấy thế, liền xoay người nhanh chóng trở về phòng của mình.

Nằm trên giường, Tô Thương cực kỳ xúc động, không có cách nào mà ngủ được.

"Không ngờ vô duyên vô cớ lại có thêm một cô con gái lớn như vậy, ha ha ha!"

"Du Du thật là đáng yêu quá đi mất, xinh đẹp như thế, lại còn hiểu chuyện nữa, thế mà lại là con gái của mình, đã qua đi!"

Sau khi vui vẻ, Tô Thương bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một chuyện, đó chính là bây giờ có nên nhận con gái Tô Du Du hay không.

Tô Du Du sở dĩ không lộ thân phận, là sợ Tô Thương không chấp nhận chuyện đột nhiên có một cô con gái, cho nên mới đề cập đến một chút trước mà thôi, để Tô Thương từ từ chấp nhận.

Có điều.

Tô Thương tất nhiên sẽ chấp nhận Tô Du Du, thậm chí anh ấy chỉ ước ngay bây giờ có thể nhận con gái của mình.

Nhưng vừa nãy mới nghe được Tô Du Du nói chuyện với mẹ cô bé, Tô Du Du hình như sẽ không ở Giang Bắc quá lâu.

Còn một việc nữa, mẹ của Tô Du Du, có ấn tượng cực kỳ không tốt với Tô Thương.

"Nếu mình và Du Du nhận nhau, thì mấy hôm nay mình có thể cho cô bé đầy đủ tình yêu thương của cha, nhưng về sau, nếu vấn đề giữa mình và mẹ con bé giải quyết không ổn thỏa thì mẹ con bé chắc chắn sẽ đưa con bé rời khỏi đây, đến lúc đó con bé có lẽ sẽ rất khó xử, chắc chắn là sẽ rất buồn."

"Thà rằng như vậy, hay là cứ phối hợp với Tô Du Du diễn kịch nhỉ, đợi mình tìm ra được thân phận mẹ con bé, giải quyết rõ ràng vấn đề giữa người lớn với nhau, thì khi đó mình sẽ suy nghĩ đến chuyện nhận con gái."

Trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Tô Thương cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, để sau này mới nhắc lại chuyện này.

Bây giờ, anh ấy cực kỳ tò mò, mẹ của Du Du rốt cuộc là ai, có lai lịch gì, sao lại biết được cao thủ nước D sẽ ra tay với mình chứ.

"Ngày mai mình sẽ đi chợ đen Cửu Môn một chuyến, nhờ Lưu Huy giúp mình tìm thử, dựa vào thế lực của chợ đen Cửu Môn, nhất định sẽ tìm ra được rõ ràng."

Nghĩ đến đây, Tô Thương không muốn nghĩ về chuyện này nữa, mà đã nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng chính ngay lúc này, anh ấy bỗng nhiên phát giác được, Tô Du Du không trở về phòng của mình, mà là đi đến phòng của anh ấy.

"Cha Tô, sau khi con đi đến nhà vệ sinh thì thấy sợ quá, con không dám ngủ một mình nữa, cha có thể ôm con ngủ được không?"

Tô Du Du đứng ở bên ngoài, rụt rè nói, dáng điệu tỏ vẻ cực kỳ đáng thương.

Nhóc con này thật sự có hai mặt thật sao, vừa nãy gọi điện thoại thì làm gì phải bộ dạng này đâu mà.

"Ở trước mặt cha, con ngược lại cũng biết làm nũng đó chứ."

Tô Thương trong lòng cười một tiếng, sau đó liền vẫy tay cười nói: "Được thôi, con vào đi, cha ôm con ngủ."

Trước đây không biết thân phận của Tô Du Du, bây giờ biết nha đầu này là con của mình rồi, Tô Thương không có gì phải lo lắng nữa hết.

"Vâng ạ, cảm ơn cha Tô."

Tô Du Du hết sức vui mừng, vui vẻ chui vào trong chăn của Tô Thương, ôm chặt lấy Tô Thương, đồng thời cũng cúi cái đầu nhỏ xuống, hạnh phúc cười nói: "Ngủ bên cạnh cha, con cảm thấy rất yên tâm, rất rất yên tâm luôn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
25 Tháng mười một, 2023 06:38
- Bán bản dịch thu phí của hơn 500 bộ truyện chữ đang hot hiện nay giá rẻ. - Thể Loại, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn, Mạt Thế.v.v.v - File ebook có thể đọc offline. Smartphone, máy tính - Cần bộ nào inbox Zalo: 0867.238.352 ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK