===
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Miên Miên đều rất đáng yêu xinh đẹp, đôi mắt to, hàng lông mi rất dài như 2 cây quạt, lúc nhìn người khác sẽ hơi chớp chớp, khiến trong lòng người ta run lên vì quá dễ thương.
Cô ấy giống như một búp bê bằng sứ tinh xảo, khi lên 8 tuổi nhờ đóng phim truyền hình nổi tiếng khắp cả nước mà trở thành "con gái quốc dân" được yêu thích nhất.
Hiện tại đã 16 tuổi, cô ấy đã trút bỏ dáng vẻ non nớt của trẻ em, giống như một cành liễu càng ngày càng cao, vóc dáng cao gầy, 2 chân thẳng tắp thon dài, đôi môi hơi vểnh lên, 2 lúm đồng tiền nhỏ, khiến người khác ước gì có thể đưa mạng của mình cho cô ấy.
Nhưng khác với Đồng Tuyết Lục thông minh tự tin, mặc dù cô ấy tiến vào giới giải trí từ khi còn nhỏ tuổi nhưng bởi vì người nhà bảo vệ rất tốt, bản thân lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhà nên tính cách vẫn còn giữ được một phần ngây thơ.
Tiêu gia có 2 người đàn ông đang phiền não.
Một người là Tư lệnh Tiêu, người kia là Đồng Gia Tín.
- -- Cháu gái/Em gái lớn lên quá xinh đẹp, heo bên ngoài cứ nhìn chằm chằm như hổ đói, mơ ước muốn cướp cải trắng.
- -- Đúng là mơ mộng viển vông.
Mặc kệ là ai, tới 1 người thì đánh 1 người, tới 1 cặp thì đánh 1 cặp, tất cả những kẻ lòng lang dạ sói đều đáng chết.
Tối hôm đó khi đang ăn cơm, Đồng Gia Tín nói việc này với ông nội: "Ông nội, cháu cảm thấy chúng ta cần trông chừng Miên Miên thật kỹ, không được để em ấy bị đám đàn ông thối kia bắt cóc sớm quá!"
Lúc chị lập gia đình, cậu ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hiện tại mới hiểu được vì sao khi chị đi lấy chồng, khuôn mặt ông nội lại buồn rầu như vậy.
Tư lệnh Tiêu gắp một đũa rau xanh, bình tĩnh gật đầu: "Chắc chắn rồi!"
Đồng Gia Tín: "Nhưng mà bình thường cháu rất ít về nhà, ông nội cũng không có sức để nhìn em gái, đó là một vấn đề."
Ngoại trừ việc tinh thần và thể lực của ông nội không theo kịp, chủ yếu nhất là lòng dạ của ông nội đều đặt lên người 2 đứa nhóc sinh đôi, mỗi ngày còn phải rèn luyện cơ thể, chơi cờ đấu võ miệng với ông nội Ôn sát vách, nói tóm lại là bận rộn nhiều việc.
Tư lệnh Tiêu gật đầu: "Đúng là vấn đề này."
2 ông cháu thảo luận rất lâu nhưng không nghĩ ra được cách nào tốt.
Sau khi cơm nước xong, đột nhiên trong nhà có điện thoại, là Tiểu Cửu gọi đến từ Thâm Quyến.
Tiểu Cửu nói mình đã thi đậu Đại học Thanh Hoa, tuy rằng chưa đến lúc nhập học nhưng cậu muốn đến Bắc Kinh sớm, Đồng Gia Tín nghe được tin tức này lập tức chúc mừng Tiểu Cửu, còn mời cậu đến nhà mình ở.
Tiểu Cửu: "Chuyện này không tốt lắm, nhà em cũng có nhà ở Bắc Kinh."
Đồng Gia Tín: "Nhà của cậu không có người ở nhiều năm, trở về còn phải quét dọn, cậu không cần khách sáo với tôi, quan hệ giữa 2 nhà chúng ta như thế nào chứ."
Tiểu Cửu không đáp lại, dường như rất đắn đo: "Cá nhân em không có vấn đề gì, em chỉ lo ông nội Tiêu không vui vẻ, hơn nữa Miên Miên đã trưởng thành, một đứa con trai như em vào ở thì không tiện lắm."
Đồng Gia Tín nghe vậy thì cảm thán: "Ai, nếu con trai bên ngoài đều thành thật như cậu thì tốt thật!"
Nếu đám lòng lang dạ sói bên ngoài kia có thể vào Tiêu gia ở, sợ rằng kêu bọn họ sửa lại họ bọn họ cũng vui mừng, chẳng hề giống Tiểu Cửu chút nào, rất thật thà.
Hàng lông mày anh tuấn của Tiểu Cửu khẽ nhíu lại: "Câu này của anh Gia Tín là sao vậy? Không phải anh gặp chuyện gì phiền lòng chứ?"
Đồng Gia Tín ngay lập tức bày tỏ nỗi khổ giấu kín: "Cũng không phải là phiền lòng, bên ngoài có rất nhiều người muốn theo đuổi Miên Miên, đám người kia thật sự không phải là người, Miên Miên mới bao nhiêu tuổi chứ, hè này tôi lại phải tham gia huấn luyện trong quân đội, tôi chỉ lo đám người kia nhân lúc này đi cháy nhà hôi của, lợi dụng lúc tôi đi vắng mà vào!"
- -- Đáng giận, càng nghĩ càng tức giận.
Tiểu Cửu: "Không phải trong nhà còn ông nội Tiêu à?"
Đồng Gia Tín: "Ông nội không đủ tinh thần và sức lực, hơn nữa hè này ông nội muốn dẫn 2 đứa nhóc sinh đôi đi du lịch, không phải trong nhà chỉ còn lại một người là Miên Miên thôi sao, lo chết mất!"
Tuy rằng còn có chị ở nhà bên cạnh nhưng mỗi ngày đều phải làm việc bận rộn, sợ rằng chị ấy không phòng được mấy người kia.
Tiểu Cửu im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là chuyện này khiến người khác rất phiền muộn. Nếu anh Gia Tín tin em..., hay là để em nhìn chằm chằm đám người kia thay anh?"
Ánh mắt Đồng Gia Tín lập tức sáng lên, vỗ đầu nói: "Ôi chao, sao tôi lại không nghĩ đến cách này? Thật tốt quá, Tiểu Cửu, vậy cậu nhanh chóng đến Bắc Kinh đi, cậu đến đây thì tôi mới yên tâm đi quân đội."
Tiểu Cửu nhếch môi: "Được."
Cúp điện thoại, Đồng Gia Tín cảm giác mình vừa giải quyết được một việc khó rất lớn, tâm trạng như vén lên mây mù, cực kỳ vui vẻ.
Tiểu Cửu thông minh lại là người trong nhà, nếu có cậu nhìn chằm chằm Miên Miên, chắc chắn đám người lòng lang dạ sói kia sẽ không có cách lại gần Miên Miên.
Chẳng qua không được để Miên Miên biết chuyện này, mặc dù tính tình Miên Miên rất tốt, nhưng nếu để em ấy biết cậu ta nhờ Tiểu Cửu canh chừng mình thì em ấy sẽ xù lông mất.
Vì vậy nên Đồng Gia Tín không nói với ai, chỉ nói Tiểu Cửu muốn đến Bắc Kinh học đại họ, muốn vào ở trong nhà.
Quan hệ của 2 nhà Tiêu gia và Tô gia rất tốt, Tư lệnh Tiêu nghe vậy không phản đối, còn bảo Đồng Gia Tín quét dọn lại phòng ở trong nhà.
- -- Nhưng mà phản ứng Tiêu Miên Miên lại hơi kỳ lạ.
Đồng Gia Tín nhìn chằm chằm khuôn mặt em gái, khó hiểu hỏi: "Miên Miên, em nóng lắm hả? Sao đột nhiên mặt lại hồng như vậy?"
Tiêu Miên Miên đưa tay đẩy cậu ta ra: "Anh đến gần như vậy làm gì? Bây giờ là mùa hè, đương nhiên là em thấy nóng rồi, lẽ nào anh không nóng à?"
Cô bé nói xong thì xoay người chạy đi.
Đồng Gia Tín ngẩng đầu nhìn máy điều hòa mới mua.
- -- 26 độ, không nóng mà.
===
1 tuần sau, Tiểu Cửu ngồi xe từ Thâm Quyến tới Bắc Kinh, Đồng Gia Tín lái xe đến bến xe đón cậu.
Trước khi ra cửa, cậu ta hỏi lại một lần: "Miên Miên, em thật sự không đến bến xe với anh à?"
Ánh mắt Tiêu Miên Miên nhìn chằm chằm vào tivi, không quay đầu lại: "Không đi, trời nóng như vậy, em không muốn nhúc nhích."
Đồng Gia Tín cầm chìa khóa, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Chậc chậc, khi còn bé tình cảm của 2 đứa tốt như vậy, cứ một tiếng một câu em trai Tiểu Cửu, không ngờ sau khi trưởng thành lại lạnh lùng như vậy, Tiểu Cửu đáng thương quá."
Tiêu Miên Miên trừng mắt nhìn anh trai, bĩu môi: "Anh còn không mau đi đi, nói nhiều quá."
Đồng Gia Tín làm mặt quỷ, sải chân dài rời đi.
Tiêu Miên Miên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, lập tức vứt gối ôm trong tay, nhanh chóng chạy vào phòng.
Cô ấy mở tủ quần áo, lấy hết tất cả quần áo bày ra giường.
Váy hồng phù hợp với làn da nhất, chị nói cô gái trắng trẻo mặc vào rất đáng yêu, chẳng qua...
Từ sau khi được nghỉ, cô ấy mập lên mấy cân, mặc cái váy này có vẻ eo rất thô.
- -- Được rồi, cái này không được.
Cái màu trắng đơn giản, vạt áo rất có cảm giác thiết kế, nhưng mà hơi dày quá.
- -- Không được, đổi cái khác.
Màu đen mỏng hơn, lại bóp eo, mặc vào tạo cảm giác eo nhỏ ôm hết bằng một tay, rất tốt.
- -- Nhưng màu đen hơn nặng nề, có thể khiến cô ấy người lớn quá không?
Tiêu Miên Miên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng xoắn xuýt.
Đồng Gia Tín đến bến xe, Tiểu Cửu vừa xuống xe thì cậu ta đã nhận ra đối phương.
Không phải mắt nhìn của cậu ta tốt mà là Tiểu Cửu thật sự rất chói mắt.
Chỉ mới 17 tuổi mà đã cao 1m83, 2 chân vừa dài vừa thẳng, vóc dáng thẳng thớm, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà.
Không ít cô gái mặt mũi ửng hồng nhìn trộm cậu, chẳng qua Tiểu Cửu nhìn thẳng không chớp mắt, không thèm để ý ánh mắt xung quanh.
Đồng Gia Tín bước đôi chân dài qua, vỗ bờ vai cậu: "Được lắm, Tiểu Cửu, cậu lại cao hơn rồi. Nếu tiếp tục cao nữa thì sẽ cao hơn tôi luôn đấy!"
Tiểu Cửu không trả lời, ánh mắt lướt qua phía sau cậu ta, bình tĩnh nói: "Trời nóng như vậy mà còn làm phiền anh Gia Tín tự mình đến đón em, trong lòng em thật sự rất áy này."
Đồng Gia Tín duỗi tay muốn xách hành lý giúp cậu, lại bị Tiểu Cửu né tránh: "Khách sáo cái gì, chẳng qua đúng là thời tiết rất nóng, vừa đến mùa hè, Miên Miên ước gì có thể ở trong phòng điều hòa suốt 24 giờ, vừa nãy tôi hỏi em ấy có muốn đi đón cậu không mà em ấy không chịu đi."
Trong đầu Tiểu Cửu hiện lên khuôn mặt ửng hồng của cô gái, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua ý cười đầy cưng chiều: "Không sao, thời tiết nóng như vậy, em cũng không nỡ để Miên Miên đi đón em."
Đồng Gia Tín "chậc" 2 tiếng: "Tôi nói với cậu, hiện tại Miên Miên cực kỳ yếu ớt. Nếu cậu đến nhà ở thì không được nuông chiều em ấy, tôi chỉ lo lắng ngày nào đó em ấy sẽ bị cậu chiều chuộng đến mức coi trời bằng vung."
Khóe miệng Tiểu Cửu khẽ cong lên: "Dù sao thì chiều chuộng con gái là việc nên làm mà."
Đồng Gia Tín lắc đầu thở dài, cảm thấy nhờ Tiểu Cửu quản Miên Miên không có hy vọng.
===
Về đến nhà, Tiêu Miên Miên vẫn đang xem tivi, tư thế vẫn như cũ, nghe được bọn họ tiến vào vẫn không quay đầu lại.
"Miên Miên, Tiểu Cửu đến này."
"A."
"A cái gì đó, mặc dù Tiểu Cửu không phải là khách nhưng ít nhất em cũng phải lễ phép chứ."
Lúc này Tiêu Miên Miên mới quay đầu lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người Tiểu Cửu: "Em trai Tiểu Cửu đã đến rồi à?"
Đôi mắt đen như mực của Tiểu Cửu rơi trên người cô ấy, sâu thẳm không thấy đáy: "Ừ, em tới rồi."
"Anh ba đã quét dọn tốt phòng ở rồi, anh cứ tùy tiện."
Nói xong, cô ấy quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm tivi, giống như rất say mê.
Đồng Gia Tín cảm thấy em gái không ra gì, lớn như vậy rồi còn gọi Tiểu Cửu là em trai, ngay cả cậu ta cũng không nhìn được: "Tiểu Cửu, cậu đừng để bụng em ấy, quay đầu tôi sẽ nói với chị."
Tiêu Miên Miên nghe thấy anh ba muốn tố cáo với chị gái, cuối cùng cũng không nhịn được: "Anh ba, anh rảnh rỗi như vậy sao?"
Đồng Gia Tín đang định cãi lại, đột nhiên "ô một tiếng, nhìn chằm chằm em gái: "Anh nhớ trước khi anh đi em không mặc bộ đồ này, sao tự nhiên lại thay quần áo rồi, em muốn ra ngoài à?"
Tiêu Miên Miên đỏ mặt, trừng mắt nói: "Trên người em bị đổ nước, đổi một bộ quần áo khác thì làm sao?"
Đồng Gia Tín cảm thấy em gái thật bất chấp lý lẽ: "Tính tình này của em là xảy ra chuyện gì vậy?"
- -- Không phải đến tháng rồi đó chứ?
Tiêu Miên Miên đang định cãi lại, đột nhiên thấy Tiểu Cửu đang nhìn mình, bên khóe miệng là ý cười như có như không, dường như cậu đã nhìn rõ cô ấy đang nói dối.
"Bùm" một tiếng.
- -- Lỗ tai cô ấy đỏ rực.
Cô ấy ném gối ôm xuống sô pha, quay người chạy vào phòng ngủ: "Ghét anh ba nhất!"
Đồng Gia Tín:???
- -- Không phải cậu ta chỉ hỏi một câu tại sao cô ấy lại thay quần áo thôi à, vì sao lại đáng ghét?
Đồng Gia Tín nghĩ mãi không ra, còn lải nhải với Tiểu Cửu: "Cậu thấy chưa, vừa rồi tôi nói Miên Miên càng ngày càng coi trời bằng vung, ngay cả người làm anh trai như tôi cũng phải nhường cô ấy."
Tiểu Cửu nhìn bóng lưng chạy đi của cô gái, làn gió thổi qua làn váy, cô ấy giống như một chú chim sơn ca rơi vào trong biển hoa, thông minh xinh đẹp.
Nghe thấy lời nói của Đồng Gia Tín, cậu mới thu ánh mắt lại: "Không phải anh trai nhường nhịn em gái là chuyện nên làm à?"
Đồng Gia Tín: "?"
- -- Nhường! Nhịn! Em! Gái!
- -- Cậu chưa nghe nói chuyện Khổng Dung nhường lê à?
(*) Khổng Dung, sinh ra cuối đời Nam Hán, là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, đã từng giữ một chức quan rất lớn trong triều đình. Thuở ấu thời, lúc Khổng Dung mới 4 tuổi, cậu đã biết nhường lại những quả lê to và ngon ngọt cho các anh, còn mình thì chịu ăn quả nhỏ
Đồng Gia Tín cảm thấy Tiểu Cửu hết thuốc chữa rồi, thế mà lại không đứng cùng một mặt trận thống nhất với mình.
Tiêu Miên Miên chạy về phòng, đóng cửa lại, ngã xuống giường, còn vùi đầu vào trong chăn.
- -- Xong rồi.
- -- Tiêu! Tùng! Rồi!
- -- Có phải Tiểu Cửu sẽ nghĩ rằng mình cố ý thay quần áo vì cậu ấy không?
Thật ra không phải thế, chẳng qua cô ấy cảm thấy quần áo lúc trước hơi xám xịt, khiến sắc mặt cô ấy không tốt lắm.
Nếu biết thế này thì ngay từ đầu cô ấy đã mặc bộ này rồi, nhưng mà lúc trước lại cảm thấy bộ này hơi chính thức.
- -- Aaaaa!
- -- Phiền quá đi, vừa rồi Tiểu Cửu nhìn cô ấy như vậy, chắc chắn đã hiểu lầm.
- -- Có nên quay lại giải thích với cậu ấy một chút không?
Tiêu Miên Miên lăn qua lăn lại trên giường lớn giống như gấu trúc, cuối cùng khiến váy áo nhăn nhúm QAQ.
Đồng Gia Tín định dẫn 3 con chó trong nhà ra ngoài đi dạo, thấy em gái từ trong nhà đi ra thig không khỏi giật mình: "Sao em lại đổi một bộ quần áo khác nữa rồi?"
- -- Lại, đổi, quần, áo, nữa, rồi.
Khuôn mặt Tiêu Miên Miên đỏ lên, trừng mắt nói: "Ai cần anh lo, anh ba, anh nhiều chuyện thật đấy. Bảo sao ngay cả chị Châu Châu cũng chướng mắt anh."
Đồng Gia Tín: "..."
"Miên Miên, em đứng lại đó cho anh, anh nhiều chuyện lúc nào hả!"
Đồng Gia Tín lấy lại tinh thần, cảm giác tức giận nghẹn ở ngực nhưng Tiêu Miên Miên đã chạy mất rồi.
3 con chó Nguyệt Bính, Lưu Sa Bao và con gái Ô Mai vây quanh muốn ra ngoài. Đồng Gia Tín hết cách, đành phải dẫn bọn chúng ra ngoài đi dạo trước, trở về rồi tính toán sau.
===
Bên này Tiêu Miên Miên ôm mèo cam bự Lục Quy ra chòi nghỉ mát bên ngoài, tay nhéo mặt Lục Quy, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ.
Lục Quy bị nhào nặn đến không kiên nhẫn, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy "khinh thường".
Đúng lúc bị Tiêu Miên Miên bắt gặp, không khỏi phiền muộn nói: "Quy Quy, ánh mắt này của mày là gì thế? Cá khô nhỏ của mày đều là tao mua đấy, tốt xấu gì cũng cho tao khuôn mặt tươi cười chứ?"
Lục Quy là một con mèo vô cùng kiêu ngạo, bình thường ngoại trừ làm nũng với chị gái và anh rể ra thì nó đều lạnh lùng như vậy với người khác.
Lục Quy vùng vẫy, sau đó nhảy xuống người Tiêu Miên Miên rời đi, trước khi đi còn quay đầu khinh thường nhìn một cái.
Giống như đang nói: "Con sen thì phải có dáng vẻ của con sen, phận làm con sen còn muốn được boss yêu thương, đúng là nực cười."
Tiêu Miên Miên: "..."
Tiêu Miên Miên bị ánh mắt khinh thường của Lục Quy khiến tâm trạng vô cùng sầu não, đúng lúc phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Tiểu Miên Miên."
- -- Tiểu, Miên, Miên?
- -- Đây là cái xưng hô quỷ gì thế?
Tiêu Miên Miên xoay người, bĩu môi: "Em trai Tiểu Cửu, vừa rồi em gọi chị là gì đó?"
Ánh mặt trời xuyên qua hoa quế rơi trên người Tiểu Cửu khiến gương mặt của cậu càng thêm sâu sắc, giống như là nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Không biết vì sao mà nhịp tim của Tiêu Miên Miên bị lỡ một nhịp, đột nhiên không dám nhìn thẳng cậu.
"Cách phát âm của Tiêu và Tiểu rất giống nhau, vừa rồi chị đáng yêu giống như động vật nhỏ nên em gọi chị là Tiểu Miên Miên."
Tiểu Cửu sải đôi chân dài đi về phía cô ấy.
Mỗi một bước giống như giẫm lên trái tim Tiêu Miên Miên vậy.
- -- Cô ấy cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh đến mức mất khống chế.
Tiểu Cửu đi đến trước mặt cô ấy, hơi nghiêng người về phía cô: "Ừ, sao lại không nói chuyện?"
Khoảng cách của 2 người rất gần, Tiêu Miên Miên có thể ngửi được mùi hương sữa tắm từ trên người cậu.
Hình như cậu vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, tóc vẫn chưa khô hết.
Không hiểu sao Tiêu Miên Miên lại thấy khó thở, cô ấy theo bản năng lùi về sau một bước: "Nóng, nóng chết mất, em lại gần như vậy làm gì? Truyền hết hơi nóng trên người cho chị."
Tiểu Cửu đứng thẳng lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ửng hồng của cô ấy, xin lỗi chân thành: "Xin lỗi chị, em không nên đứng gần như vậy, khiến mặt chị nóng đỏ lên."
Tiêu Miên Miên: "..."
Vài giây yên tĩnh.
Tiêu Miên Miên hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Cửu: "Về sau không được gọi chị là Tiểu Miên Miên, chị không còn là trẻ con nữa rồi."
Khóe môi Tiểu Cửu khẽ cong lên: "Được, Đại Miên Miên."
Tiêu Miên Miên: "..."
Từ trước đến nay cô ấy không biết Tiểu Cửu còn bản lĩnh khiến người khác tức chết không muốn sống như thế này.
Lúc còn bé Tiểu Cửu vô cùng đáng yêu, cô ấy nói cái gì cậu đều đỏ mặt gật đầu.
Tiểu Cửu thấy cô ấy tức giận thì đổi đề tài: "Được rồi được rồi, là em sai. Em có mang cho chị rất nhiều quà này, chị có muốn vào xem không?"
Tiêu Miên Miên hơi động lòng, nhưng lại không muốn tha thứ cho cậu nhanh như vậy: "Quà gì? Chưa chắc chị đã thấy hiếm lạ."
Tiểu Cửu: "Có nước hoa Pari, khăn quàng cổ Milan, búp bê Barbie của Mỹ,... còn có rất nhiều thứ khác nữa, nếu chị không cần thì em vứt đi nhé."
Tiêu Miên Miên sốt ruột: "Ai nói chị không cần? Em mau mang qua đây cho chị xem."
Đáy mắt Tiểu Cửu hiện lên ý cười: "Được."
Tiêu Miên Miên theo sát bước chân của cậu, 2 người đi về phía phòng của Tiểu Cửu, hoàn toàn quên mất việc mình muốn giải thích chuyện thay quần áo.
Tuy rằng miệng Tiểu Cửu đã trở nên xấu nhưng ánh mắt lại rất tốt.
- -- Mỗi một món quà đều vô cùng đúng ý cô ấy, món nào cũng thế!
Cô ấy thật sự rất thích, cực kỳ thích. Vốn dĩ cô ấy nghĩ chỉ lấy một 2 món tốt nhất nhưng không ngờ lại không nỡ bỏ cái nào, cuối cùng Tiểu Cửu đã giúp cô ấy mang hết tất cả quà về phòng.
===
Hôm nay Đồng Gia Tín trở về từ quân đội, vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi thịt nurong.
Ánh mắt cậu ta sáng lên, sải đôi chân dài bước về trước, sau đó thấy trên đầu Tiểu Cửu đầy mồ hôi đang nướng thịt trong sân.
Trong phòng, Tiêu Miên Miên nằm trên ghế sô pha, bật điều hòa, duỗi tay nhận 1 xiên thịt nước, dáng vẻ còn thoải mái hơn cả lão Phật gia.
Đồng Gia Tín cảm thấy Tiểu Cửu rất thảm: "Tiểu Cửu, tôi đã nói với cậu rồi, cậu không thể chiều chuộng Miên Miên như vậy."
Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, mím môi: "Không sao."
Đồng Gia Tín lắc đầu: "Cậu đó, quá thành thật nên mới bị Miên Miên bắt nạt như vậy.
Tiểu Cửu cầm một trái bắp đi nướng: "Em cảm thấy rất tốt, em thích bị ức hiếp."
Đồng Gia Tín:???
Cậu ta nhìn Tiểu Cửu bằng ánh mắt một lời khó nói hết, cảm thấy người này đúng là có bệnh.
- -- Thế mà lại yêu thích bị ức hiếp, đây là có đam mê chịu ngược đãi à?
Tiểu Cửu không để ý ánh mắt của Đồng Gia Tín, nướng chín rồi đưa vào cho Tiêu Miên Miên.
Mùa hè nắng nóng, mặt cậu đều bị hun đến đỏ ửng, quần áo trên người ướt một mảng lớn.
Tiêu Miên Miên thấy vậy thì ngượng ngùng: "Em không cần nướng giúp chị đâu, chị không muốn ăn."
Tiểu Cửu thấy trên bàn còn thịt nướng cô ấy chưa ăn xong: "Không ăn?"
Tiêu Miên Miên gật đầu, sau đó lập tức nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi xuống, cầm thịt nướng trên bàn lên ăn.
Không biết do Tiểu Cửu cầm nhầm hay không chú ý, xiên thịt cậu cầm lên là xiên cô ấy chưa ăn xong, tuy rằng đều sạch nhưng cảm giác không được tốt lắm.
Tiểu Cửu thấy cô ấy nhìn mình thì nhíu mày: "Sao chị nhìn em mãi thế?"
Tiêu Miên Miên lắc đầu, chỉ vào xiên thịt nướng trong tay cậu: "Em ăn xiên thịt chị đã ăn qua đấy."
Tiểu Cửu cúi đầu nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Chị thè lưỡi liếm rồi?"
Tiêu Miên Miên: "..."
- -- Cái người này!!!
- -- Cô ấy cũng không phải chó, lúc ăn không cần thè lưỡi ra liếm!
Tiểu Cửu thấy cô ấy bĩu môi thì khẽ cười: "Chị chỉ ăn phía trên xiên thịt nướng, chưa ăn phía dưới, vứt đi thì lãng phí, em sẽ không ghét bỏ chị đâu."
Tiêu Miên Miên: "..."
Cô ấy muốn nói là cô ấy ghét bỏ nhưng chống lại ánh mắt cười như không cười của cậu, cô ấy lại chẳng nói nên lời.
Đồng Gia Tín đầy mồ hôi từ bên ngoài bước vào, thấy mặt Tiêu Miên Miên thì "ở một tiếng: "Miên Miên, gần đây cơ thể của em không sao chứ? Sao cứ hở ra là mặt lại đỏ như mông khỉ thế này?"
Tiêu Miên Miên: "..."
"Anh mới như mông khỉ! Anh ba, anh không nói lời nào cũng không có ai xem anh là người câm đâu, ghét anh ba nhất!"
Tiêu Miên Miên đá cậu ta một cú, xoay người chạy đi.
"Miên Miên, em đứng lại đó cho anh!"
Đồng Gia Tín ôm bắp chân "áu áu" kêu lên, còn muốn đuổi theo, lại bị Tiểu Cửu chặn đường.
Đồng Gia Tín:???
Tiểu Cửu: "Chị Tuyết Lục từng nói "gieo gió thì gặt bão". Miên Miên là một cô gái đáng yêu như vậy, sao anh lại có thể dùng từ như mông khỉ để miêu tả chị ấy?"
- -- Gieo! Gió! Gặt! Bão!
Đồng Gia Tín tức giận đến mặt mày đỏ như mông khỉ: "Vì vậy ý cậu là tôi bị đá là đáng đời hả?"
Tiểu Cửu nhìn cậu ta, từ chối cho ý kiến.
Nhưng biểu cảm trên mặt không cần nói cũng hiểu.
Đồng Gia Tín: "..."
- -- Cái mông của Tiểu Cửu phải nghiêng đến Đại Tây Bắc luôn rồi!
- -- Cậu mới xứng đáng bị Miên Miên bắt nạt và sai bảo!
- -- Được, từ này về sau mặc kệ cậu ta.
===
Ngày hôm sau, trên mặt Tiêu Miên Miên mọc lên một cục mụn.
Cô ấy soi đi soi lại trước gương, cảm thấy trời đất sắp sụp đổ.
Hu hu hu, nhất định là ngày hôm qua ăn nhiều thịt nướng quá, nóng trong người rồi. Cục mụn này cũng không to lắm, cố tình lại mọc ngay trên đầu mũi cô ấy.
- -- Hu hu hu, xấu quá đi!
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Miên Miên, từ sáng đến giờ chị cứ trốn ở trong phòng mãi, không sao chứ?"
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu, trong lòng Tiêu Miên Miên run lên, nhanh chóng trốn vào trong chăn: "Chị không sao."
Tiểu Cửu nghe thấy giọng cô ấy đầy rầu rĩ: "Không có việc gì thì sao chị không ăn sáng, ông nội Tiêu rất lo lắng cho chị. Nếu chị còn không đi ra thì ông ấy sẽ gọi điện thoại cho chị Tuyết Lục."
Tiêu Miên Miên nghe lời chị nhất, đồng thời cũng sợ chị số một, vội vàng nói: "Không được, Tiểu Cửu, em đừng để ông nội gọi điện cho chị Tuyết Lục, chị không có việc gì."
"Vậy chị nói cho em biết, rốt cuộc chị làm sao vậy?"
Giọng nói buồn bực của Tiêu Miên Miên vang lên: "Trên mũi chị mọc lên một cục mụn."
Bên ngoài yên tĩnh vài giây.
"Là nóng trong người à? Em đi mua ít trà thảo mộc thanh nhiệt về nấu cho chị uống."
Tiêu Miên Miên cảm động đến rơi nước mắt: "Em trai Tiểu Cửu, em tốt với chị quá."
Khóe miệng Tiểu Cửu run rẩy, xoay người đi ra ngoài.
Cậu nhanh chóng mua trà thảo mộc thanh nhiệt về, tự mình pha rồi mang theo cả bữa sáng đến bên cửa sổ phòng.
Tiêu Miên Miên ăn bữa sáng, bịt mũi uống một ngụm trà thảo mộc, sau đó sửng sốt.
- -- Không hề đắng một chút nào!
"Em trai Tiểu Cửu, vì sao trà thảo mộc này lại không đắng vậy?"
Tiểu Cửu đứng ngoài cửa sổ: "Em cố tình cho thêm một ít mứt táo và mật ong vào trong."
Tiêu Miên Miên càng cảm động, chẳng qua vẫn không muốn ra ngoài gặp người khác.
Đến buổi tối, Ngụy Châu Châu cũng biết việc này, cố ý sang đây xem cô ấy.
Thấy Ngụy Châu Châu tới, Đồng Gia Tín lập tức về phòng thay sang bộ quần áo mới mua, chải đầu gọn gàng, còn cố ý lượn vài vòng trước mặt Ngụy Châu Châu.
Đáng tiếc Ngụy Châu Châu không chú ý đến cậu ta, còn cảm thấy cậu ta rất phiền: "Gia Tín, anh không thể ngồi xuống được à, anh bị đau mông hả?"
Khóe miệng Đồng Gia Tín run rẩy: "..."
Ngụy Châu Châu tỏ vẻ ghét bỏ, quay đầu hỏi Tiểu Cửu: "Miên Miên vẫn không chịu gặp người khác sao? Hay là chị vào xem em ấy thế nào?"
Ánh mắt Tiểu Cửu lướt qua khuôn mặt cô ấy, lắc đầu: "Không được, làn da của chị Châu Châu tốt quá, Miên Miên nhìn thấy sẽ càng đau buồn hơn."
Sau đó cậu nhìn sang mặt Đồng Gia Tín: "Nếu không thì anh ba vào?"
Đồng Gia Tín muốn bày ra hình tượng anh trai tốt trước mặt Ngụy Châu Châu nên lập tức gật đầu: "Được, bây giờ tôi đi nhìn em ấy."
Nói xong cậu ta còn nhìn về phía Ngụy Châu Châu, nhưng người ta hoàn toàn không thèm nhìn.
Trên mặt còn hiện lên một dòng chữ: "Ngu xuẩn đừng làm phiền!"
Đồng Gia Tín:???
Cậu ta đi được nửa đường thì dừng lại.
- -- Cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.
Làn da của Châu Châu rất tốt, không thể đi tránh kích thích Miên Miên, vì vậy để mình đi.
Một lát sau, Đồng Gia Tín mới phản ứng kịp.
- -- Mẹ nó!
Thằng nhóc Tiểu Cửu này thực sự tay đâm chọt cừ khôi, hơn nữa còn giết người không thấy máu!
- -- Chẳng qua vì hình tượng "anh trai tốt", ngụm máu này, nuốt!
===
Từ khi Tiểu Cửu đến nhà ở, Tiêu Miên Miên cảm thấy cuộc sống của mình còn thoải mái hơn cả công chúa.
Cơm đến há miệng, áo đến thò tay, còn có người giúp cô ấy xả giận anh ba.
- -- Rất thoải mái.
Chẳng qua cô ấy nhanh chóng không cười được nữa, bởi vì ông nội bảo Tiểu Cửu dạy bù cho cô ấy.
4 anh em Tiêu gia, 2 người lớn Đồng Tuyết Lục và Tiêu Gia Minh học tập rất lợi hại, đều đỗ trạng nguyên vào trường đại học, là nhân vật làm mưa làm gió, con nhà người ta.
Nhưng 2 đứa nhỏ lại giống như thi đua với nhau, thành tích người này còn kém hơn cả người kia.
Đồng Gia Tín không đặt lòng dạ lên việc học tập, giống như bị mắc chứng tăng động vậy, bảo cậu ta ngoan ngoãn nghe giảng bài còn khó hơn cả việc lấy mạng của cậu ta.
Tiêu Miên Miên rất ngoan ngoãn, cũng thích học tập, khi còn bé học rất nhanh, dễ dàng hoàn thành đếm từ 1 đến 100.
Nhưng theo tuổi tác dần dần lớn lên, chương trình học càng ngày càng khó, thành tích của cô ấy như thác nước, trôi tuột mạnh mẽ.
Đến khi lên cấp 3, môn nào cô ấy cũng lắc lư tại ranh giới đạt hay không đạt tiêu chuẩn.
Tuy rằng Tiêu Miên Miên dự định báo danh trường nghệ thuật, không yêu cầu thành tích văn hóa cao nhưng cô ấy rất nổi tiếng, mọi hành động của cô ấy đều phơi bày trên màn ảnh của phía truyền thông.
Nếu điểm thi đại học quá kém, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người bên truyền thông nói ra nói vào.
Bởi vậy sau khi Tư lệnh Tiêu suy nghĩ đã chủ động tìm Tiểu Cửu, nhờ cậu dạy kèm cho Tiêu Miên Miên.
- -- Tiểu Cửu từ chối một lúc, cuối cùng đồng ý đầy "khó xử".
Lúc này, Tiêu Miên Miên trề môi giống như có thể treo được 10 cân thịt heo, vẻ mặt đầy u oán nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu dở khóc dở cười: "Nếu không như vậy đi, chỉ cần thành tích mỗi môn của chị đều trên 80 điểm, sau khi chị thi đại học xong, em sẽ cùng chị ra nước ngoài?"
Ánh mắt Tiêu Miên Miên lập tức sáng lên: "Thật sao, em không lừa chị chứ?"
Tiểu Cửu gật đầu: "Không lừa chị."
Tiêu Miên Miên rất động lòng: "Vậy em có thể thuyết phục ông nội, chị gái và 2 người anh trai của chị?"
Tiểu Cửu hơi dừng lại, gật đầu: "Ừm."
Tiêu Miên Miên lấy ra khí thế của tráng sĩ nắm chặt tay, mạnh mẽ gật đầu: "Được, đến đây đi!"
Đáy mắt Tiểu Cửu hiện lên ý cười, sau đó bắt đầu dạy kèm cho cô ấy.
Tài năng diễn xuất và ca hát của Tiêu Miên Miên gần như không ai có thể so sánh, nhưng tài năng này lại khác xa việc học tập.
Chẳng qua Tiểu Cửu rất kiên nhẫn, nghe 1 lần không hiểu thì cậu nói 2-3 lần.
Thật ra Tiêu Miên Miên sợ nhất là người khác nhìn cô ấy bằng ánh mắt "Chị và anh trai em thông minh như vậy, sao thành tích của em lại kém thế", nhưng từ đầu đến cuối Tiểu Cửu chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô ấy.
- -- Tiểu Cửu tốt quá, hu hu hu, thật cảm động.
Đột nhiên sau lưng cô ấy truyền đến cảm giác ngứa ngáy, tuy rằng với tay tới nhưng gãi không đủ sảng khoái.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu xin Tiểu Cửu ngồi đối diện giúp đỡ: "Em trai Tiểu Cửu, em mau giúp chị gãi một cái, ngứa chết chị."
Tiểu Cửu thấy cô ấy gãi lung tung không có quy tắc, sợ cô ấy gãi rách da nên nhanh chóng bước qua.
Chẳng qua khi đứng phía sau cô ấy, ánh mắt cậu rơi xuống làn da trắng nõn tinh tế trên cổ cô ấy, hầu kết bỗng khẽ nhúc nhích.
Cậu hỏi nhỏ: "Hay là em ra phòng khách lấy dụng cụ gãi ngứa cho chị nhé?"
Tiêu Miên Miên uốn éo người: "Không kịp rồi, ngứa quá, em nhanh lên đi."
Tiểu Cửu hơi do dự, duỗi tay ra: "Là ở đây à?"
"Lên trên một chút, sang phải một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó, thật thoải mái."
Tiêu Miên Miên phát ra âm thanh rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hoàn toàn không chú ý vành tai Tiểu Cửu đứng phía sau đã đỏ bừng.
Nhìn từ góc độ này của Tiểu Cửu, đúng lúc nhìn thấy cái cổ trắng nõn của cô ấy, trắng đến lóa mắt.
Tiểu Cửu không dám nhìn nhiều, dời mắt sang chỗ khác, ai ngờ lại quét đến nơi phình lên trước ngực cô ấy.
Người Tiểu Cửu run lên, đột nhiên thu tay lại.
Tiêu Miên Miên đang được gãi đến dễ chịu: "Tiểu Cửu, tiếp tục đi."
Hầu kết Tiểu Cửu khẽ lăn, giọng nói khàn khàn: "Để em đi lấy dụng cụ gãi ngứa cho chị."
Tiêu Miên Miên khó hiểu, quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cô ấy duỗi tay muốn chạm vào mặt cậu: "Em trai Tiểu Cửu, sao mặt em lại đỏ vậy? Em không thoải mái à?"
Tiểu Cửu hoảng sợ trốn tránh, liên tục lùi về sau 2 bước, vừa vặn đụng vào mép giường.
Cậu không đứng vững, lập tức ngã xuống giường.
Tiêu Miên Miên tức giận: "Tiểu Cửu, vừa rồi em có ý gì đó? Em làm gì thế... A a a a.."
Tiêu Miên Miên muốn hỏi tại sao cậu lại né tay mình như tránh ôn dịch, ai ngờ còn chưa nói xong, không biết có một con gián bay ra từ đâu, bay thẳng về phía cô ấy.
Cô ấy sợ hãi thét lên chói tay, theo bản năng nhào về phía Tiểu Cửu cầu cứu.
"Rầm" một tiếng.
Cô ấy hoảng loạn vấp chân trái vào chân phải, nhào về phía người Tiểu Cửu, đâm thẳng vào cơ ngực rắn chắc của cậu.
- -- Cứng quá.
- -- Mềm thật.
Tiêu Miên Miên: "..."
Tiểu Cửu: "..."
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
2 người nhìn nhau, không ai nói gì.
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
- -- Không biết là nhịp tim của người nào, âm thanh lớn đến mức ầm ĩ lỗ tai.
Đột nhiên trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, khuôn mặt của 2 người đều đỏ rực.
Ngay lúc Tiểu Cửu định mở miệng kêu cô ấy đứng lên, đột nhiên ở cửa vào truyền đến âm thanh trong trẻo: "Miên Miên, em có ở trong phòng không? Chị vào nhé?"
Nghe thấy giọng nói của chị, Tiêu Miên Miên như sấm sét giữa trời quang, ánh mắt trợn to.
Cô ấy muốn nói chờ một chút, nhưng không đợi cô ấy mở miệng, cửa khép hờ đã bị Nguyệt Bính lớn tuổi dùng mũi đẩy ra.
- -- Dùng mũi đẩy ra rồi.
- -- Đẩy ra rồi.
- -- Ra rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn vào trong, nhíu mày nói: "Đừng nói với chị là 2 đứa đang chơi trò xếp gỗ phiên bản người thật đấy nhé?"
Tiêu Miên Miên: "..."
Tiểu Cửu: "..."
[HẾT CHƯƠNG 164]
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Miên Miên đều rất đáng yêu xinh đẹp, đôi mắt to, hàng lông mi rất dài như 2 cây quạt, lúc nhìn người khác sẽ hơi chớp chớp, khiến trong lòng người ta run lên vì quá dễ thương.
Cô ấy giống như một búp bê bằng sứ tinh xảo, khi lên 8 tuổi nhờ đóng phim truyền hình nổi tiếng khắp cả nước mà trở thành "con gái quốc dân" được yêu thích nhất.
Hiện tại đã 16 tuổi, cô ấy đã trút bỏ dáng vẻ non nớt của trẻ em, giống như một cành liễu càng ngày càng cao, vóc dáng cao gầy, 2 chân thẳng tắp thon dài, đôi môi hơi vểnh lên, 2 lúm đồng tiền nhỏ, khiến người khác ước gì có thể đưa mạng của mình cho cô ấy.
Nhưng khác với Đồng Tuyết Lục thông minh tự tin, mặc dù cô ấy tiến vào giới giải trí từ khi còn nhỏ tuổi nhưng bởi vì người nhà bảo vệ rất tốt, bản thân lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhà nên tính cách vẫn còn giữ được một phần ngây thơ.
Tiêu gia có 2 người đàn ông đang phiền não.
Một người là Tư lệnh Tiêu, người kia là Đồng Gia Tín.
- -- Cháu gái/Em gái lớn lên quá xinh đẹp, heo bên ngoài cứ nhìn chằm chằm như hổ đói, mơ ước muốn cướp cải trắng.
- -- Đúng là mơ mộng viển vông.
Mặc kệ là ai, tới 1 người thì đánh 1 người, tới 1 cặp thì đánh 1 cặp, tất cả những kẻ lòng lang dạ sói đều đáng chết.
Tối hôm đó khi đang ăn cơm, Đồng Gia Tín nói việc này với ông nội: "Ông nội, cháu cảm thấy chúng ta cần trông chừng Miên Miên thật kỹ, không được để em ấy bị đám đàn ông thối kia bắt cóc sớm quá!"
Lúc chị lập gia đình, cậu ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hiện tại mới hiểu được vì sao khi chị đi lấy chồng, khuôn mặt ông nội lại buồn rầu như vậy.
Tư lệnh Tiêu gắp một đũa rau xanh, bình tĩnh gật đầu: "Chắc chắn rồi!"
Đồng Gia Tín: "Nhưng mà bình thường cháu rất ít về nhà, ông nội cũng không có sức để nhìn em gái, đó là một vấn đề."
Ngoại trừ việc tinh thần và thể lực của ông nội không theo kịp, chủ yếu nhất là lòng dạ của ông nội đều đặt lên người 2 đứa nhóc sinh đôi, mỗi ngày còn phải rèn luyện cơ thể, chơi cờ đấu võ miệng với ông nội Ôn sát vách, nói tóm lại là bận rộn nhiều việc.
Tư lệnh Tiêu gật đầu: "Đúng là vấn đề này."
2 ông cháu thảo luận rất lâu nhưng không nghĩ ra được cách nào tốt.
Sau khi cơm nước xong, đột nhiên trong nhà có điện thoại, là Tiểu Cửu gọi đến từ Thâm Quyến.
Tiểu Cửu nói mình đã thi đậu Đại học Thanh Hoa, tuy rằng chưa đến lúc nhập học nhưng cậu muốn đến Bắc Kinh sớm, Đồng Gia Tín nghe được tin tức này lập tức chúc mừng Tiểu Cửu, còn mời cậu đến nhà mình ở.
Tiểu Cửu: "Chuyện này không tốt lắm, nhà em cũng có nhà ở Bắc Kinh."
Đồng Gia Tín: "Nhà của cậu không có người ở nhiều năm, trở về còn phải quét dọn, cậu không cần khách sáo với tôi, quan hệ giữa 2 nhà chúng ta như thế nào chứ."
Tiểu Cửu không đáp lại, dường như rất đắn đo: "Cá nhân em không có vấn đề gì, em chỉ lo ông nội Tiêu không vui vẻ, hơn nữa Miên Miên đã trưởng thành, một đứa con trai như em vào ở thì không tiện lắm."
Đồng Gia Tín nghe vậy thì cảm thán: "Ai, nếu con trai bên ngoài đều thành thật như cậu thì tốt thật!"
Nếu đám lòng lang dạ sói bên ngoài kia có thể vào Tiêu gia ở, sợ rằng kêu bọn họ sửa lại họ bọn họ cũng vui mừng, chẳng hề giống Tiểu Cửu chút nào, rất thật thà.
Hàng lông mày anh tuấn của Tiểu Cửu khẽ nhíu lại: "Câu này của anh Gia Tín là sao vậy? Không phải anh gặp chuyện gì phiền lòng chứ?"
Đồng Gia Tín ngay lập tức bày tỏ nỗi khổ giấu kín: "Cũng không phải là phiền lòng, bên ngoài có rất nhiều người muốn theo đuổi Miên Miên, đám người kia thật sự không phải là người, Miên Miên mới bao nhiêu tuổi chứ, hè này tôi lại phải tham gia huấn luyện trong quân đội, tôi chỉ lo đám người kia nhân lúc này đi cháy nhà hôi của, lợi dụng lúc tôi đi vắng mà vào!"
- -- Đáng giận, càng nghĩ càng tức giận.
Tiểu Cửu: "Không phải trong nhà còn ông nội Tiêu à?"
Đồng Gia Tín: "Ông nội không đủ tinh thần và sức lực, hơn nữa hè này ông nội muốn dẫn 2 đứa nhóc sinh đôi đi du lịch, không phải trong nhà chỉ còn lại một người là Miên Miên thôi sao, lo chết mất!"
Tuy rằng còn có chị ở nhà bên cạnh nhưng mỗi ngày đều phải làm việc bận rộn, sợ rằng chị ấy không phòng được mấy người kia.
Tiểu Cửu im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là chuyện này khiến người khác rất phiền muộn. Nếu anh Gia Tín tin em..., hay là để em nhìn chằm chằm đám người kia thay anh?"
Ánh mắt Đồng Gia Tín lập tức sáng lên, vỗ đầu nói: "Ôi chao, sao tôi lại không nghĩ đến cách này? Thật tốt quá, Tiểu Cửu, vậy cậu nhanh chóng đến Bắc Kinh đi, cậu đến đây thì tôi mới yên tâm đi quân đội."
Tiểu Cửu nhếch môi: "Được."
Cúp điện thoại, Đồng Gia Tín cảm giác mình vừa giải quyết được một việc khó rất lớn, tâm trạng như vén lên mây mù, cực kỳ vui vẻ.
Tiểu Cửu thông minh lại là người trong nhà, nếu có cậu nhìn chằm chằm Miên Miên, chắc chắn đám người lòng lang dạ sói kia sẽ không có cách lại gần Miên Miên.
Chẳng qua không được để Miên Miên biết chuyện này, mặc dù tính tình Miên Miên rất tốt, nhưng nếu để em ấy biết cậu ta nhờ Tiểu Cửu canh chừng mình thì em ấy sẽ xù lông mất.
Vì vậy nên Đồng Gia Tín không nói với ai, chỉ nói Tiểu Cửu muốn đến Bắc Kinh học đại họ, muốn vào ở trong nhà.
Quan hệ của 2 nhà Tiêu gia và Tô gia rất tốt, Tư lệnh Tiêu nghe vậy không phản đối, còn bảo Đồng Gia Tín quét dọn lại phòng ở trong nhà.
- -- Nhưng mà phản ứng Tiêu Miên Miên lại hơi kỳ lạ.
Đồng Gia Tín nhìn chằm chằm khuôn mặt em gái, khó hiểu hỏi: "Miên Miên, em nóng lắm hả? Sao đột nhiên mặt lại hồng như vậy?"
Tiêu Miên Miên đưa tay đẩy cậu ta ra: "Anh đến gần như vậy làm gì? Bây giờ là mùa hè, đương nhiên là em thấy nóng rồi, lẽ nào anh không nóng à?"
Cô bé nói xong thì xoay người chạy đi.
Đồng Gia Tín ngẩng đầu nhìn máy điều hòa mới mua.
- -- 26 độ, không nóng mà.
===
1 tuần sau, Tiểu Cửu ngồi xe từ Thâm Quyến tới Bắc Kinh, Đồng Gia Tín lái xe đến bến xe đón cậu.
Trước khi ra cửa, cậu ta hỏi lại một lần: "Miên Miên, em thật sự không đến bến xe với anh à?"
Ánh mắt Tiêu Miên Miên nhìn chằm chằm vào tivi, không quay đầu lại: "Không đi, trời nóng như vậy, em không muốn nhúc nhích."
Đồng Gia Tín cầm chìa khóa, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Chậc chậc, khi còn bé tình cảm của 2 đứa tốt như vậy, cứ một tiếng một câu em trai Tiểu Cửu, không ngờ sau khi trưởng thành lại lạnh lùng như vậy, Tiểu Cửu đáng thương quá."
Tiêu Miên Miên trừng mắt nhìn anh trai, bĩu môi: "Anh còn không mau đi đi, nói nhiều quá."
Đồng Gia Tín làm mặt quỷ, sải chân dài rời đi.
Tiêu Miên Miên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, lập tức vứt gối ôm trong tay, nhanh chóng chạy vào phòng.
Cô ấy mở tủ quần áo, lấy hết tất cả quần áo bày ra giường.
Váy hồng phù hợp với làn da nhất, chị nói cô gái trắng trẻo mặc vào rất đáng yêu, chẳng qua...
Từ sau khi được nghỉ, cô ấy mập lên mấy cân, mặc cái váy này có vẻ eo rất thô.
- -- Được rồi, cái này không được.
Cái màu trắng đơn giản, vạt áo rất có cảm giác thiết kế, nhưng mà hơi dày quá.
- -- Không được, đổi cái khác.
Màu đen mỏng hơn, lại bóp eo, mặc vào tạo cảm giác eo nhỏ ôm hết bằng một tay, rất tốt.
- -- Nhưng màu đen hơn nặng nề, có thể khiến cô ấy người lớn quá không?
Tiêu Miên Miên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng xoắn xuýt.
Đồng Gia Tín đến bến xe, Tiểu Cửu vừa xuống xe thì cậu ta đã nhận ra đối phương.
Không phải mắt nhìn của cậu ta tốt mà là Tiểu Cửu thật sự rất chói mắt.
Chỉ mới 17 tuổi mà đã cao 1m83, 2 chân vừa dài vừa thẳng, vóc dáng thẳng thớm, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà.
Không ít cô gái mặt mũi ửng hồng nhìn trộm cậu, chẳng qua Tiểu Cửu nhìn thẳng không chớp mắt, không thèm để ý ánh mắt xung quanh.
Đồng Gia Tín bước đôi chân dài qua, vỗ bờ vai cậu: "Được lắm, Tiểu Cửu, cậu lại cao hơn rồi. Nếu tiếp tục cao nữa thì sẽ cao hơn tôi luôn đấy!"
Tiểu Cửu không trả lời, ánh mắt lướt qua phía sau cậu ta, bình tĩnh nói: "Trời nóng như vậy mà còn làm phiền anh Gia Tín tự mình đến đón em, trong lòng em thật sự rất áy này."
Đồng Gia Tín duỗi tay muốn xách hành lý giúp cậu, lại bị Tiểu Cửu né tránh: "Khách sáo cái gì, chẳng qua đúng là thời tiết rất nóng, vừa đến mùa hè, Miên Miên ước gì có thể ở trong phòng điều hòa suốt 24 giờ, vừa nãy tôi hỏi em ấy có muốn đi đón cậu không mà em ấy không chịu đi."
Trong đầu Tiểu Cửu hiện lên khuôn mặt ửng hồng của cô gái, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua ý cười đầy cưng chiều: "Không sao, thời tiết nóng như vậy, em cũng không nỡ để Miên Miên đi đón em."
Đồng Gia Tín "chậc" 2 tiếng: "Tôi nói với cậu, hiện tại Miên Miên cực kỳ yếu ớt. Nếu cậu đến nhà ở thì không được nuông chiều em ấy, tôi chỉ lo lắng ngày nào đó em ấy sẽ bị cậu chiều chuộng đến mức coi trời bằng vung."
Khóe miệng Tiểu Cửu khẽ cong lên: "Dù sao thì chiều chuộng con gái là việc nên làm mà."
Đồng Gia Tín lắc đầu thở dài, cảm thấy nhờ Tiểu Cửu quản Miên Miên không có hy vọng.
===
Về đến nhà, Tiêu Miên Miên vẫn đang xem tivi, tư thế vẫn như cũ, nghe được bọn họ tiến vào vẫn không quay đầu lại.
"Miên Miên, Tiểu Cửu đến này."
"A."
"A cái gì đó, mặc dù Tiểu Cửu không phải là khách nhưng ít nhất em cũng phải lễ phép chứ."
Lúc này Tiêu Miên Miên mới quay đầu lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người Tiểu Cửu: "Em trai Tiểu Cửu đã đến rồi à?"
Đôi mắt đen như mực của Tiểu Cửu rơi trên người cô ấy, sâu thẳm không thấy đáy: "Ừ, em tới rồi."
"Anh ba đã quét dọn tốt phòng ở rồi, anh cứ tùy tiện."
Nói xong, cô ấy quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm tivi, giống như rất say mê.
Đồng Gia Tín cảm thấy em gái không ra gì, lớn như vậy rồi còn gọi Tiểu Cửu là em trai, ngay cả cậu ta cũng không nhìn được: "Tiểu Cửu, cậu đừng để bụng em ấy, quay đầu tôi sẽ nói với chị."
Tiêu Miên Miên nghe thấy anh ba muốn tố cáo với chị gái, cuối cùng cũng không nhịn được: "Anh ba, anh rảnh rỗi như vậy sao?"
Đồng Gia Tín đang định cãi lại, đột nhiên "ô một tiếng, nhìn chằm chằm em gái: "Anh nhớ trước khi anh đi em không mặc bộ đồ này, sao tự nhiên lại thay quần áo rồi, em muốn ra ngoài à?"
Tiêu Miên Miên đỏ mặt, trừng mắt nói: "Trên người em bị đổ nước, đổi một bộ quần áo khác thì làm sao?"
Đồng Gia Tín cảm thấy em gái thật bất chấp lý lẽ: "Tính tình này của em là xảy ra chuyện gì vậy?"
- -- Không phải đến tháng rồi đó chứ?
Tiêu Miên Miên đang định cãi lại, đột nhiên thấy Tiểu Cửu đang nhìn mình, bên khóe miệng là ý cười như có như không, dường như cậu đã nhìn rõ cô ấy đang nói dối.
"Bùm" một tiếng.
- -- Lỗ tai cô ấy đỏ rực.
Cô ấy ném gối ôm xuống sô pha, quay người chạy vào phòng ngủ: "Ghét anh ba nhất!"
Đồng Gia Tín:???
- -- Không phải cậu ta chỉ hỏi một câu tại sao cô ấy lại thay quần áo thôi à, vì sao lại đáng ghét?
Đồng Gia Tín nghĩ mãi không ra, còn lải nhải với Tiểu Cửu: "Cậu thấy chưa, vừa rồi tôi nói Miên Miên càng ngày càng coi trời bằng vung, ngay cả người làm anh trai như tôi cũng phải nhường cô ấy."
Tiểu Cửu nhìn bóng lưng chạy đi của cô gái, làn gió thổi qua làn váy, cô ấy giống như một chú chim sơn ca rơi vào trong biển hoa, thông minh xinh đẹp.
Nghe thấy lời nói của Đồng Gia Tín, cậu mới thu ánh mắt lại: "Không phải anh trai nhường nhịn em gái là chuyện nên làm à?"
Đồng Gia Tín: "?"
- -- Nhường! Nhịn! Em! Gái!
- -- Cậu chưa nghe nói chuyện Khổng Dung nhường lê à?
(*) Khổng Dung, sinh ra cuối đời Nam Hán, là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, đã từng giữ một chức quan rất lớn trong triều đình. Thuở ấu thời, lúc Khổng Dung mới 4 tuổi, cậu đã biết nhường lại những quả lê to và ngon ngọt cho các anh, còn mình thì chịu ăn quả nhỏ
Đồng Gia Tín cảm thấy Tiểu Cửu hết thuốc chữa rồi, thế mà lại không đứng cùng một mặt trận thống nhất với mình.
Tiêu Miên Miên chạy về phòng, đóng cửa lại, ngã xuống giường, còn vùi đầu vào trong chăn.
- -- Xong rồi.
- -- Tiêu! Tùng! Rồi!
- -- Có phải Tiểu Cửu sẽ nghĩ rằng mình cố ý thay quần áo vì cậu ấy không?
Thật ra không phải thế, chẳng qua cô ấy cảm thấy quần áo lúc trước hơi xám xịt, khiến sắc mặt cô ấy không tốt lắm.
Nếu biết thế này thì ngay từ đầu cô ấy đã mặc bộ này rồi, nhưng mà lúc trước lại cảm thấy bộ này hơi chính thức.
- -- Aaaaa!
- -- Phiền quá đi, vừa rồi Tiểu Cửu nhìn cô ấy như vậy, chắc chắn đã hiểu lầm.
- -- Có nên quay lại giải thích với cậu ấy một chút không?
Tiêu Miên Miên lăn qua lăn lại trên giường lớn giống như gấu trúc, cuối cùng khiến váy áo nhăn nhúm QAQ.
Đồng Gia Tín định dẫn 3 con chó trong nhà ra ngoài đi dạo, thấy em gái từ trong nhà đi ra thig không khỏi giật mình: "Sao em lại đổi một bộ quần áo khác nữa rồi?"
- -- Lại, đổi, quần, áo, nữa, rồi.
Khuôn mặt Tiêu Miên Miên đỏ lên, trừng mắt nói: "Ai cần anh lo, anh ba, anh nhiều chuyện thật đấy. Bảo sao ngay cả chị Châu Châu cũng chướng mắt anh."
Đồng Gia Tín: "..."
"Miên Miên, em đứng lại đó cho anh, anh nhiều chuyện lúc nào hả!"
Đồng Gia Tín lấy lại tinh thần, cảm giác tức giận nghẹn ở ngực nhưng Tiêu Miên Miên đã chạy mất rồi.
3 con chó Nguyệt Bính, Lưu Sa Bao và con gái Ô Mai vây quanh muốn ra ngoài. Đồng Gia Tín hết cách, đành phải dẫn bọn chúng ra ngoài đi dạo trước, trở về rồi tính toán sau.
===
Bên này Tiêu Miên Miên ôm mèo cam bự Lục Quy ra chòi nghỉ mát bên ngoài, tay nhéo mặt Lục Quy, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ.
Lục Quy bị nhào nặn đến không kiên nhẫn, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy "khinh thường".
Đúng lúc bị Tiêu Miên Miên bắt gặp, không khỏi phiền muộn nói: "Quy Quy, ánh mắt này của mày là gì thế? Cá khô nhỏ của mày đều là tao mua đấy, tốt xấu gì cũng cho tao khuôn mặt tươi cười chứ?"
Lục Quy là một con mèo vô cùng kiêu ngạo, bình thường ngoại trừ làm nũng với chị gái và anh rể ra thì nó đều lạnh lùng như vậy với người khác.
Lục Quy vùng vẫy, sau đó nhảy xuống người Tiêu Miên Miên rời đi, trước khi đi còn quay đầu khinh thường nhìn một cái.
Giống như đang nói: "Con sen thì phải có dáng vẻ của con sen, phận làm con sen còn muốn được boss yêu thương, đúng là nực cười."
Tiêu Miên Miên: "..."
Tiêu Miên Miên bị ánh mắt khinh thường của Lục Quy khiến tâm trạng vô cùng sầu não, đúng lúc phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Tiểu Miên Miên."
- -- Tiểu, Miên, Miên?
- -- Đây là cái xưng hô quỷ gì thế?
Tiêu Miên Miên xoay người, bĩu môi: "Em trai Tiểu Cửu, vừa rồi em gọi chị là gì đó?"
Ánh mặt trời xuyên qua hoa quế rơi trên người Tiểu Cửu khiến gương mặt của cậu càng thêm sâu sắc, giống như là nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Không biết vì sao mà nhịp tim của Tiêu Miên Miên bị lỡ một nhịp, đột nhiên không dám nhìn thẳng cậu.
"Cách phát âm của Tiêu và Tiểu rất giống nhau, vừa rồi chị đáng yêu giống như động vật nhỏ nên em gọi chị là Tiểu Miên Miên."
Tiểu Cửu sải đôi chân dài đi về phía cô ấy.
Mỗi một bước giống như giẫm lên trái tim Tiêu Miên Miên vậy.
- -- Cô ấy cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh đến mức mất khống chế.
Tiểu Cửu đi đến trước mặt cô ấy, hơi nghiêng người về phía cô: "Ừ, sao lại không nói chuyện?"
Khoảng cách của 2 người rất gần, Tiêu Miên Miên có thể ngửi được mùi hương sữa tắm từ trên người cậu.
Hình như cậu vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, tóc vẫn chưa khô hết.
Không hiểu sao Tiêu Miên Miên lại thấy khó thở, cô ấy theo bản năng lùi về sau một bước: "Nóng, nóng chết mất, em lại gần như vậy làm gì? Truyền hết hơi nóng trên người cho chị."
Tiểu Cửu đứng thẳng lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ửng hồng của cô ấy, xin lỗi chân thành: "Xin lỗi chị, em không nên đứng gần như vậy, khiến mặt chị nóng đỏ lên."
Tiêu Miên Miên: "..."
Vài giây yên tĩnh.
Tiêu Miên Miên hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Cửu: "Về sau không được gọi chị là Tiểu Miên Miên, chị không còn là trẻ con nữa rồi."
Khóe môi Tiểu Cửu khẽ cong lên: "Được, Đại Miên Miên."
Tiêu Miên Miên: "..."
Từ trước đến nay cô ấy không biết Tiểu Cửu còn bản lĩnh khiến người khác tức chết không muốn sống như thế này.
Lúc còn bé Tiểu Cửu vô cùng đáng yêu, cô ấy nói cái gì cậu đều đỏ mặt gật đầu.
Tiểu Cửu thấy cô ấy tức giận thì đổi đề tài: "Được rồi được rồi, là em sai. Em có mang cho chị rất nhiều quà này, chị có muốn vào xem không?"
Tiêu Miên Miên hơi động lòng, nhưng lại không muốn tha thứ cho cậu nhanh như vậy: "Quà gì? Chưa chắc chị đã thấy hiếm lạ."
Tiểu Cửu: "Có nước hoa Pari, khăn quàng cổ Milan, búp bê Barbie của Mỹ,... còn có rất nhiều thứ khác nữa, nếu chị không cần thì em vứt đi nhé."
Tiêu Miên Miên sốt ruột: "Ai nói chị không cần? Em mau mang qua đây cho chị xem."
Đáy mắt Tiểu Cửu hiện lên ý cười: "Được."
Tiêu Miên Miên theo sát bước chân của cậu, 2 người đi về phía phòng của Tiểu Cửu, hoàn toàn quên mất việc mình muốn giải thích chuyện thay quần áo.
Tuy rằng miệng Tiểu Cửu đã trở nên xấu nhưng ánh mắt lại rất tốt.
- -- Mỗi một món quà đều vô cùng đúng ý cô ấy, món nào cũng thế!
Cô ấy thật sự rất thích, cực kỳ thích. Vốn dĩ cô ấy nghĩ chỉ lấy một 2 món tốt nhất nhưng không ngờ lại không nỡ bỏ cái nào, cuối cùng Tiểu Cửu đã giúp cô ấy mang hết tất cả quà về phòng.
===
Hôm nay Đồng Gia Tín trở về từ quân đội, vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi thịt nurong.
Ánh mắt cậu ta sáng lên, sải đôi chân dài bước về trước, sau đó thấy trên đầu Tiểu Cửu đầy mồ hôi đang nướng thịt trong sân.
Trong phòng, Tiêu Miên Miên nằm trên ghế sô pha, bật điều hòa, duỗi tay nhận 1 xiên thịt nước, dáng vẻ còn thoải mái hơn cả lão Phật gia.
Đồng Gia Tín cảm thấy Tiểu Cửu rất thảm: "Tiểu Cửu, tôi đã nói với cậu rồi, cậu không thể chiều chuộng Miên Miên như vậy."
Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, mím môi: "Không sao."
Đồng Gia Tín lắc đầu: "Cậu đó, quá thành thật nên mới bị Miên Miên bắt nạt như vậy.
Tiểu Cửu cầm một trái bắp đi nướng: "Em cảm thấy rất tốt, em thích bị ức hiếp."
Đồng Gia Tín:???
Cậu ta nhìn Tiểu Cửu bằng ánh mắt một lời khó nói hết, cảm thấy người này đúng là có bệnh.
- -- Thế mà lại yêu thích bị ức hiếp, đây là có đam mê chịu ngược đãi à?
Tiểu Cửu không để ý ánh mắt của Đồng Gia Tín, nướng chín rồi đưa vào cho Tiêu Miên Miên.
Mùa hè nắng nóng, mặt cậu đều bị hun đến đỏ ửng, quần áo trên người ướt một mảng lớn.
Tiêu Miên Miên thấy vậy thì ngượng ngùng: "Em không cần nướng giúp chị đâu, chị không muốn ăn."
Tiểu Cửu thấy trên bàn còn thịt nướng cô ấy chưa ăn xong: "Không ăn?"
Tiêu Miên Miên gật đầu, sau đó lập tức nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi xuống, cầm thịt nướng trên bàn lên ăn.
Không biết do Tiểu Cửu cầm nhầm hay không chú ý, xiên thịt cậu cầm lên là xiên cô ấy chưa ăn xong, tuy rằng đều sạch nhưng cảm giác không được tốt lắm.
Tiểu Cửu thấy cô ấy nhìn mình thì nhíu mày: "Sao chị nhìn em mãi thế?"
Tiêu Miên Miên lắc đầu, chỉ vào xiên thịt nướng trong tay cậu: "Em ăn xiên thịt chị đã ăn qua đấy."
Tiểu Cửu cúi đầu nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Chị thè lưỡi liếm rồi?"
Tiêu Miên Miên: "..."
- -- Cái người này!!!
- -- Cô ấy cũng không phải chó, lúc ăn không cần thè lưỡi ra liếm!
Tiểu Cửu thấy cô ấy bĩu môi thì khẽ cười: "Chị chỉ ăn phía trên xiên thịt nướng, chưa ăn phía dưới, vứt đi thì lãng phí, em sẽ không ghét bỏ chị đâu."
Tiêu Miên Miên: "..."
Cô ấy muốn nói là cô ấy ghét bỏ nhưng chống lại ánh mắt cười như không cười của cậu, cô ấy lại chẳng nói nên lời.
Đồng Gia Tín đầy mồ hôi từ bên ngoài bước vào, thấy mặt Tiêu Miên Miên thì "ở một tiếng: "Miên Miên, gần đây cơ thể của em không sao chứ? Sao cứ hở ra là mặt lại đỏ như mông khỉ thế này?"
Tiêu Miên Miên: "..."
"Anh mới như mông khỉ! Anh ba, anh không nói lời nào cũng không có ai xem anh là người câm đâu, ghét anh ba nhất!"
Tiêu Miên Miên đá cậu ta một cú, xoay người chạy đi.
"Miên Miên, em đứng lại đó cho anh!"
Đồng Gia Tín ôm bắp chân "áu áu" kêu lên, còn muốn đuổi theo, lại bị Tiểu Cửu chặn đường.
Đồng Gia Tín:???
Tiểu Cửu: "Chị Tuyết Lục từng nói "gieo gió thì gặt bão". Miên Miên là một cô gái đáng yêu như vậy, sao anh lại có thể dùng từ như mông khỉ để miêu tả chị ấy?"
- -- Gieo! Gió! Gặt! Bão!
Đồng Gia Tín tức giận đến mặt mày đỏ như mông khỉ: "Vì vậy ý cậu là tôi bị đá là đáng đời hả?"
Tiểu Cửu nhìn cậu ta, từ chối cho ý kiến.
Nhưng biểu cảm trên mặt không cần nói cũng hiểu.
Đồng Gia Tín: "..."
- -- Cái mông của Tiểu Cửu phải nghiêng đến Đại Tây Bắc luôn rồi!
- -- Cậu mới xứng đáng bị Miên Miên bắt nạt và sai bảo!
- -- Được, từ này về sau mặc kệ cậu ta.
===
Ngày hôm sau, trên mặt Tiêu Miên Miên mọc lên một cục mụn.
Cô ấy soi đi soi lại trước gương, cảm thấy trời đất sắp sụp đổ.
Hu hu hu, nhất định là ngày hôm qua ăn nhiều thịt nướng quá, nóng trong người rồi. Cục mụn này cũng không to lắm, cố tình lại mọc ngay trên đầu mũi cô ấy.
- -- Hu hu hu, xấu quá đi!
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Miên Miên, từ sáng đến giờ chị cứ trốn ở trong phòng mãi, không sao chứ?"
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu, trong lòng Tiêu Miên Miên run lên, nhanh chóng trốn vào trong chăn: "Chị không sao."
Tiểu Cửu nghe thấy giọng cô ấy đầy rầu rĩ: "Không có việc gì thì sao chị không ăn sáng, ông nội Tiêu rất lo lắng cho chị. Nếu chị còn không đi ra thì ông ấy sẽ gọi điện thoại cho chị Tuyết Lục."
Tiêu Miên Miên nghe lời chị nhất, đồng thời cũng sợ chị số một, vội vàng nói: "Không được, Tiểu Cửu, em đừng để ông nội gọi điện cho chị Tuyết Lục, chị không có việc gì."
"Vậy chị nói cho em biết, rốt cuộc chị làm sao vậy?"
Giọng nói buồn bực của Tiêu Miên Miên vang lên: "Trên mũi chị mọc lên một cục mụn."
Bên ngoài yên tĩnh vài giây.
"Là nóng trong người à? Em đi mua ít trà thảo mộc thanh nhiệt về nấu cho chị uống."
Tiêu Miên Miên cảm động đến rơi nước mắt: "Em trai Tiểu Cửu, em tốt với chị quá."
Khóe miệng Tiểu Cửu run rẩy, xoay người đi ra ngoài.
Cậu nhanh chóng mua trà thảo mộc thanh nhiệt về, tự mình pha rồi mang theo cả bữa sáng đến bên cửa sổ phòng.
Tiêu Miên Miên ăn bữa sáng, bịt mũi uống một ngụm trà thảo mộc, sau đó sửng sốt.
- -- Không hề đắng một chút nào!
"Em trai Tiểu Cửu, vì sao trà thảo mộc này lại không đắng vậy?"
Tiểu Cửu đứng ngoài cửa sổ: "Em cố tình cho thêm một ít mứt táo và mật ong vào trong."
Tiêu Miên Miên càng cảm động, chẳng qua vẫn không muốn ra ngoài gặp người khác.
Đến buổi tối, Ngụy Châu Châu cũng biết việc này, cố ý sang đây xem cô ấy.
Thấy Ngụy Châu Châu tới, Đồng Gia Tín lập tức về phòng thay sang bộ quần áo mới mua, chải đầu gọn gàng, còn cố ý lượn vài vòng trước mặt Ngụy Châu Châu.
Đáng tiếc Ngụy Châu Châu không chú ý đến cậu ta, còn cảm thấy cậu ta rất phiền: "Gia Tín, anh không thể ngồi xuống được à, anh bị đau mông hả?"
Khóe miệng Đồng Gia Tín run rẩy: "..."
Ngụy Châu Châu tỏ vẻ ghét bỏ, quay đầu hỏi Tiểu Cửu: "Miên Miên vẫn không chịu gặp người khác sao? Hay là chị vào xem em ấy thế nào?"
Ánh mắt Tiểu Cửu lướt qua khuôn mặt cô ấy, lắc đầu: "Không được, làn da của chị Châu Châu tốt quá, Miên Miên nhìn thấy sẽ càng đau buồn hơn."
Sau đó cậu nhìn sang mặt Đồng Gia Tín: "Nếu không thì anh ba vào?"
Đồng Gia Tín muốn bày ra hình tượng anh trai tốt trước mặt Ngụy Châu Châu nên lập tức gật đầu: "Được, bây giờ tôi đi nhìn em ấy."
Nói xong cậu ta còn nhìn về phía Ngụy Châu Châu, nhưng người ta hoàn toàn không thèm nhìn.
Trên mặt còn hiện lên một dòng chữ: "Ngu xuẩn đừng làm phiền!"
Đồng Gia Tín:???
Cậu ta đi được nửa đường thì dừng lại.
- -- Cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.
Làn da của Châu Châu rất tốt, không thể đi tránh kích thích Miên Miên, vì vậy để mình đi.
Một lát sau, Đồng Gia Tín mới phản ứng kịp.
- -- Mẹ nó!
Thằng nhóc Tiểu Cửu này thực sự tay đâm chọt cừ khôi, hơn nữa còn giết người không thấy máu!
- -- Chẳng qua vì hình tượng "anh trai tốt", ngụm máu này, nuốt!
===
Từ khi Tiểu Cửu đến nhà ở, Tiêu Miên Miên cảm thấy cuộc sống của mình còn thoải mái hơn cả công chúa.
Cơm đến há miệng, áo đến thò tay, còn có người giúp cô ấy xả giận anh ba.
- -- Rất thoải mái.
Chẳng qua cô ấy nhanh chóng không cười được nữa, bởi vì ông nội bảo Tiểu Cửu dạy bù cho cô ấy.
4 anh em Tiêu gia, 2 người lớn Đồng Tuyết Lục và Tiêu Gia Minh học tập rất lợi hại, đều đỗ trạng nguyên vào trường đại học, là nhân vật làm mưa làm gió, con nhà người ta.
Nhưng 2 đứa nhỏ lại giống như thi đua với nhau, thành tích người này còn kém hơn cả người kia.
Đồng Gia Tín không đặt lòng dạ lên việc học tập, giống như bị mắc chứng tăng động vậy, bảo cậu ta ngoan ngoãn nghe giảng bài còn khó hơn cả việc lấy mạng của cậu ta.
Tiêu Miên Miên rất ngoan ngoãn, cũng thích học tập, khi còn bé học rất nhanh, dễ dàng hoàn thành đếm từ 1 đến 100.
Nhưng theo tuổi tác dần dần lớn lên, chương trình học càng ngày càng khó, thành tích của cô ấy như thác nước, trôi tuột mạnh mẽ.
Đến khi lên cấp 3, môn nào cô ấy cũng lắc lư tại ranh giới đạt hay không đạt tiêu chuẩn.
Tuy rằng Tiêu Miên Miên dự định báo danh trường nghệ thuật, không yêu cầu thành tích văn hóa cao nhưng cô ấy rất nổi tiếng, mọi hành động của cô ấy đều phơi bày trên màn ảnh của phía truyền thông.
Nếu điểm thi đại học quá kém, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người bên truyền thông nói ra nói vào.
Bởi vậy sau khi Tư lệnh Tiêu suy nghĩ đã chủ động tìm Tiểu Cửu, nhờ cậu dạy kèm cho Tiêu Miên Miên.
- -- Tiểu Cửu từ chối một lúc, cuối cùng đồng ý đầy "khó xử".
Lúc này, Tiêu Miên Miên trề môi giống như có thể treo được 10 cân thịt heo, vẻ mặt đầy u oán nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu dở khóc dở cười: "Nếu không như vậy đi, chỉ cần thành tích mỗi môn của chị đều trên 80 điểm, sau khi chị thi đại học xong, em sẽ cùng chị ra nước ngoài?"
Ánh mắt Tiêu Miên Miên lập tức sáng lên: "Thật sao, em không lừa chị chứ?"
Tiểu Cửu gật đầu: "Không lừa chị."
Tiêu Miên Miên rất động lòng: "Vậy em có thể thuyết phục ông nội, chị gái và 2 người anh trai của chị?"
Tiểu Cửu hơi dừng lại, gật đầu: "Ừm."
Tiêu Miên Miên lấy ra khí thế của tráng sĩ nắm chặt tay, mạnh mẽ gật đầu: "Được, đến đây đi!"
Đáy mắt Tiểu Cửu hiện lên ý cười, sau đó bắt đầu dạy kèm cho cô ấy.
Tài năng diễn xuất và ca hát của Tiêu Miên Miên gần như không ai có thể so sánh, nhưng tài năng này lại khác xa việc học tập.
Chẳng qua Tiểu Cửu rất kiên nhẫn, nghe 1 lần không hiểu thì cậu nói 2-3 lần.
Thật ra Tiêu Miên Miên sợ nhất là người khác nhìn cô ấy bằng ánh mắt "Chị và anh trai em thông minh như vậy, sao thành tích của em lại kém thế", nhưng từ đầu đến cuối Tiểu Cửu chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô ấy.
- -- Tiểu Cửu tốt quá, hu hu hu, thật cảm động.
Đột nhiên sau lưng cô ấy truyền đến cảm giác ngứa ngáy, tuy rằng với tay tới nhưng gãi không đủ sảng khoái.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu xin Tiểu Cửu ngồi đối diện giúp đỡ: "Em trai Tiểu Cửu, em mau giúp chị gãi một cái, ngứa chết chị."
Tiểu Cửu thấy cô ấy gãi lung tung không có quy tắc, sợ cô ấy gãi rách da nên nhanh chóng bước qua.
Chẳng qua khi đứng phía sau cô ấy, ánh mắt cậu rơi xuống làn da trắng nõn tinh tế trên cổ cô ấy, hầu kết bỗng khẽ nhúc nhích.
Cậu hỏi nhỏ: "Hay là em ra phòng khách lấy dụng cụ gãi ngứa cho chị nhé?"
Tiêu Miên Miên uốn éo người: "Không kịp rồi, ngứa quá, em nhanh lên đi."
Tiểu Cửu hơi do dự, duỗi tay ra: "Là ở đây à?"
"Lên trên một chút, sang phải một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó, thật thoải mái."
Tiêu Miên Miên phát ra âm thanh rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hoàn toàn không chú ý vành tai Tiểu Cửu đứng phía sau đã đỏ bừng.
Nhìn từ góc độ này của Tiểu Cửu, đúng lúc nhìn thấy cái cổ trắng nõn của cô ấy, trắng đến lóa mắt.
Tiểu Cửu không dám nhìn nhiều, dời mắt sang chỗ khác, ai ngờ lại quét đến nơi phình lên trước ngực cô ấy.
Người Tiểu Cửu run lên, đột nhiên thu tay lại.
Tiêu Miên Miên đang được gãi đến dễ chịu: "Tiểu Cửu, tiếp tục đi."
Hầu kết Tiểu Cửu khẽ lăn, giọng nói khàn khàn: "Để em đi lấy dụng cụ gãi ngứa cho chị."
Tiêu Miên Miên khó hiểu, quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cô ấy duỗi tay muốn chạm vào mặt cậu: "Em trai Tiểu Cửu, sao mặt em lại đỏ vậy? Em không thoải mái à?"
Tiểu Cửu hoảng sợ trốn tránh, liên tục lùi về sau 2 bước, vừa vặn đụng vào mép giường.
Cậu không đứng vững, lập tức ngã xuống giường.
Tiêu Miên Miên tức giận: "Tiểu Cửu, vừa rồi em có ý gì đó? Em làm gì thế... A a a a.."
Tiêu Miên Miên muốn hỏi tại sao cậu lại né tay mình như tránh ôn dịch, ai ngờ còn chưa nói xong, không biết có một con gián bay ra từ đâu, bay thẳng về phía cô ấy.
Cô ấy sợ hãi thét lên chói tay, theo bản năng nhào về phía Tiểu Cửu cầu cứu.
"Rầm" một tiếng.
Cô ấy hoảng loạn vấp chân trái vào chân phải, nhào về phía người Tiểu Cửu, đâm thẳng vào cơ ngực rắn chắc của cậu.
- -- Cứng quá.
- -- Mềm thật.
Tiêu Miên Miên: "..."
Tiểu Cửu: "..."
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
2 người nhìn nhau, không ai nói gì.
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
- -- Không biết là nhịp tim của người nào, âm thanh lớn đến mức ầm ĩ lỗ tai.
Đột nhiên trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, khuôn mặt của 2 người đều đỏ rực.
Ngay lúc Tiểu Cửu định mở miệng kêu cô ấy đứng lên, đột nhiên ở cửa vào truyền đến âm thanh trong trẻo: "Miên Miên, em có ở trong phòng không? Chị vào nhé?"
Nghe thấy giọng nói của chị, Tiêu Miên Miên như sấm sét giữa trời quang, ánh mắt trợn to.
Cô ấy muốn nói chờ một chút, nhưng không đợi cô ấy mở miệng, cửa khép hờ đã bị Nguyệt Bính lớn tuổi dùng mũi đẩy ra.
- -- Dùng mũi đẩy ra rồi.
- -- Đẩy ra rồi.
- -- Ra rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn vào trong, nhíu mày nói: "Đừng nói với chị là 2 đứa đang chơi trò xếp gỗ phiên bản người thật đấy nhé?"
Tiêu Miên Miên: "..."
Tiểu Cửu: "..."
[HẾT CHƯƠNG 164]