Rất nhanh Phó Ngọc Hải đã lái xe tới đây, Thẩm Thanh Ngọc thu dù bước vào trong xe, hơi ấm trong xe bao phủ đến có hơi dễ chịu.
“Trời mưa ăn lẩu dưỡng sinh, thế nào?”
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: “Nghe lời anh.”
Xe không phải là của cô, người lái xe cũng không phải cô, cô cũng không có quyền phát ngôn gì.
Phó Ngọc Hải chọn nơi, hoàn cảnh hương vị đều là hàng đầu.
Thẩm Thanh Ngọc ở Nam Thành lâu như vậy, cũng không biết thế mà lại có nhiều nơi tốt như thế.
Hai người mới vừa vào, Thẩm Thanh Ngọc đã nhận được điện thoại của Trần Ánh Nguyệt.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải: “Ngại quá, tôi nhận cú điện thoại đã.”
Trong phòng bao còn đặt một chậu hoa lan, bên cạnh mở cửa sổ, Thẩm Thanh Ngọc đứng ở bên cạnh, gió thổi tới, mang theo mùi thơm hoa lan, ăn lẩu mà ăn đến nho nhã như vậy, đại khái là chỉ có Phó Ngọc Hải thôi.
“Chuyện gì?”
“Bị cảm còn chưa khỏe à, Tiểu Ngũ?”
Trần Ánh Nguyệt nói chuyện luôn trực tiếp, bây giờ còn có lời dạo đầu, Thẩm Thanh Ngọc biết cô ấy nhất định là có việc: “Nhanh đi, cho cậu ba giây, không nói thì tớ sẽ cúp máy.”
“Ôi, đừng cúp! Tớ có việc mà Tiểu Ngũ! Đợi chút nữa cậu ăn cơm xong, có thể tới ONE một chuyến hay không?”
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp bị chọc giận cười lên: “Cậu bảo một người bệnh đến quán bar à?”
“Cậu chỉ đến một lát, đến một lát thôi, không cần cậu làm gì, cậu đến lộ mặt là được!”
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Lại thua à?”
Đam mê của Trần Ánh Nguyệt đặc biệt thích chơi xúc xắc, hết lần này tới lần khác mười lần đánh cược chín lần thua, cô ấy cũng không cá cược tiền, chỉ thích đánh cược làm chuyện gì cùng người ta.
Lần này cũng không biết lại cược gì, rõ ràng còn liên quan đến cô.
Trần Ánh Nguyệt ngượng ngùng nở nụ cười: “Cậu tới một chút thôi?”
“Đã biết.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua bồn hoa lan trước mặt.
Thật là thơm.
Phó Ngọc Hải nói lẩu dưỡng sinh thật đúng là lẩu dưỡng sinh, nước dùng trong suốt, nhưng lại thơm mùi thịt, nước chấm ăn kèm cũng rất ổn.
“Tôi muốn đi ONE một chuyến.”
“Tôi chở em.”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không từ chối, dù sao mưa, cô không có lái xe, đi qua cũng không dễ dàng.
Cô không biết Trần Ánh Nguyệt cược cái gì cùng người ta, lại để cô đi ONE, Đàm Anh Phương mà biết, đoán chừng sẽ đánh nhau với Trần Ánh Nguyệt, thế mà lại đi đến quán bar.
Khi Thẩm Thanh Ngọc tới ONE, chỉ mới hơn tám giờ tối, người trong quán bar còn không tính nhiều, chỉ là âm nhạc quá ồn, Thẩm Thanh Ngọc mới vừa đi vào đã nhíu mày một cái.
Trần Ánh Nguyệt ở trên ghế dài, xa xa đã thấy Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy ngoắc tay: “Tiểu Ngũ, chỗ này! Chỗ này!”
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải: “Cậu Phó, anh có muốn tự mình chơi không?”
Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô: “Qua cầu rút ván.”
Thẩm Thanh Ngọc cười: “Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến anh phát huy.”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên Phó Ngọc Hải cúi người, hầu như dán bên tai cô: “Mục tiêu bây giờ của tôi chỉ có cô Thẩm.”
Trong âm nhạc ầm ĩ, Thẩm Thanh Ngọc lại nghe rõ lời Phó Ngọc Hải nói.
Cô không nhận lời nói, nhấc chân đi đến chỗ Trần Ánh Nguyệt.
Nhìn thấy Phó Ngọc Hải, ánh mắt Trần Ánh Nguyệt cong cong: “Thật là đúng dịp, cậu Phó cũng ở đây.”
Phó Ngọc Hải hững hờ nở nụ cười: “Không khéo, tôi đến cùng Thẩm Thanh Ngọc.”
Trần Ánh Nguyệt chậc một tiếng, còn muốn nói điều gì, Thẩm Thanh Ngọc mở miệng đã cắt đứt cô ấy: “Tớ đến rồi.”
Trần Ánh Nguyệt cũng muốn nói chuyện chính: “Cậu chờ một chút, Tiểu Ngũ!”
Cô ấy nói xong, đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng rất nhanh, Trần Ánh Nguyệt trở lại, chỉ người sau lưng.
Châu Du Dân.
“Ầy, có chơi có chịu, Tiểu Ngũ tới, anh muốn hỏi gì?”
Châu Du Dân cười một tiếng: “Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta: “Đã lâu không gặp, cậu Châu, cảm thấy hứng thú với chuyện gì của tôi sao?”
Châu Du Dân chậc một tiếng, cũng không khách sáo: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, mấy năm trước có một họa sĩ manga rất nổi tiếng tên Nian, có phải cô hay không?”