Mục lục
Truyện: Chàng Rể Khờ - Trần Húc (full) tác giả: Tinh Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.org: Anh chồng khờ ( full)

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Chương 160: Chơi bời lêu lổng?

Bạch Phi Nhi đã nhiều lần mong Trần Hạo sẽ hồi phục.
Cô đã từng nghĩ, một người đàn ông to lớn, hồi phục rồi cũng có thể giúp đỡ cho cô một chút, hoặc là đánh hạ đối thủ cũng tốt.
Thật không ngờ rằng, cái tên này không những ngốc nghếch mà còn không có lương tâm Đã vô công rỗi nghề mà còn chơi bời lêu lổng! Tổng Ninh Mông đã từng nói, Trần Hạo rất có hiểu biết với những món bảo vật cổ! Hơn nữa còn có không ít người trong nghề biết đến anh! Cho nên, Bạch Phi Nhi vốn không coi Trần Hạo là Trần đại sư, về việc tại sao những người đó lại tỏ ra kính trọng anh, cô chỉ nghĩ là do Trần Hạo có nhiều hiểu biết trong lĩnh vực kinh doanh đồ cổ bình thường.
Lúc này, khi cô nhìn thấy Trần Hạo cầm một đồng tiền, tự nhiên cô lại nảy ra suy nghĩ cho rằng đồng tiền này là một cổ vật quý hiểm.
Vì vậy, khi nhìn thấy cảnh này, Bạch Phi Nhi lập tức nổi giận: “Anh còn có thể quá đáng hơn nữa không? Đi làm dùng máy tính của công ty chơi game tại nơi làm việc thì cũng thôi đi, nay lại còn chơi tiền cổ ở trong công ty? Ở đây là công ty, là chỗ làm việc.
Muốn chơi thì về nhà mà chơi, không có ai quản anh!”
Trần Hạo cười nói: “Tôi nói vợ nghe, cô đừng coi thường đồng tiền này, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Trần tôi đó!”
“Bảo vật gia truyền? Anh còn có thể nhảm nhí hơn được không?”, Bạch Phi Nhi chán nản nói.
“Vợ à, sao cô không tin tôi? Vốn dĩ tôi muốn truyền lại cho con trai của chúng ta, nhưng hiện tại, không biết bao giờ chúng ta mới có con trai! Vì vậy, tôi muốn tặng nó cho cô trước, như thế cũng có thể chứng minh tấm lòng của tôi, nói không chừng vợ liền cảm động, liền nguyện ý cùng tôi sinh con trail “Tôi…” Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
Nghe xong những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Phi Nhi đỏ bừng, hận không thể đánh chết Trần Hạo Trần Hạo vẫn trưng ra nét mặt ngây ngô, nói: “Nhìn cô cảm động chưa kìa, nào, để tôi đeo cho cô!”
“…”
Bạch Phi Nhi trợn mắt, thầm nghĩ cái tên này bị mù sao? Nhìn mặt tôi có giống đang cảm động không? Tôi đang tức chết đây này! Tuy nhiên, Trần Hạo không cho Bạch Phi Nhi cơ hội để từ chối, trực tiếp đeo sợi dây đỏ lồng đồng tiền cổ lên cổ của Bạch Phi Nhi.
“Đẹp quá…”, Trần Hạo đeo xong, còn nói thêm một câu khiến Bạch Phi Nhi muốn chết.
Nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Trần Hạo, trong lòng Bạch Phi Nhi cảm thấy rất ấm ức Tuy rằng cuộc hôn nhân của hai người là do ông nội ép buộc, không phải là thật, nhưng ít nhất cũng có hơn một ngàn ngày đêm ở chung dưới một mái nhà, có cưới hỏi đàng hoàng! Từ sau khi kết hôn, Trần Hạo liền mắc bệnh ngốc! Một kẻ ngốc không biết tặng quà, Bạch Phi Nhi cũng không trách Nhưng bây giờ kẻ ngốc đó đã hồi phục lần đầu tiên tặng cho cô một món quả lại đi tặng một đồng tiền rách nát, ấy vậy mà còn nói điều rằng đó là bảo vật gia truyền.
Mà chuyện đó thì cũng bỏ qua đi, nhưng lúc này Trần Hạo lại đang nhìn cái đồng tiền đó với ánh mắt tiếc nuối, cử như thể cô đã cướp thứ này từ tay của anh vậy! Hỏi vậy thì Bạch Phi Nhi có nên tức giận không? Nhưng Bạch Phi Nhi không ngờ rằng mình đã hoàn toàn hiểu lầm Trần Hạo.
Thứ mà Trần Hạo nhìn chăm chú lúc này hoàn toàn không phải là đồng tiền, mà là ngọn đồi trập trùng cùng khe núi bên dưới nó! Bạch Phi Nhi càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Sau khi Trần Hạo đeo xong đồng tiền lên cổ cô, cô liền quay đầu tức giận rời khỏi bộ phận sales.
“Vợ à… vợ à…”
Bạch Phi Nhi nghe thấy tiếng gọi của Trần Hạo ở phía sau thì càng tăng tốc độ, cô không muốn nhìn thấy tên khốn kiếp này thêm một giây nào nữa Những đôi vợ chồng khác thì tặng nhau những món quả như kim cương, vàng, ngọc, hoặc cũng là cái gì đại loại thế! Anh thì hay rồi! Đưa cho tôi một đồng tiền cố! Ông nội anh! Bạch Phi Nhi chưa bao giờ nói ra mấy lời thôi tục, nhưng lúc này cô không tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn để mắng Trần Hạo nữa! Vốn dĩ, Bạch Phi Nhi đi tới bộ phận sales là để tìm Giang Ngạo Tuyết, bảo cô ấy cùng cô đi giải quyết mấy việc khẩn cấp.
Vậy mà chưa tìm được Giang Ngạo Tuyết thì đã bị Trần Hạo làm cho tức chết! Cô không nghĩ nữa, đi thẳng đến bãi đậu xe.
Vừa tới bên cạnh xe, cô đang định lấy chìa khóa thì phía sau đã truyền đến một tiếng quát.
“Chủ tịch Bạch…”
Bạch Phi Nhi theo phản xạ quay đầu lại, nhưng chỉ trong tích tắc, một chiếc khăn tay màu trắng đã bịt miệng cô lại.
Một giây sau, Bạch Phi Nhi bất tỉnh.
Mấy tên lạ mặt nhanh chóng đội một chiếc mũ màu đen cho Bạch Phi Nhi, nhét cô vào chiếc xe van đã chuẩn bị sẵn rồi lái xe đi.
Đúng lúc này, Trần Hạo đuổi tới bãi đậu xe, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe van đi ngang qua.
Một suy nghĩ thoáng qua đầu Trần Hạo, anh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cười nhạt nghĩ, lại có người muốn tìm đường chết Thế là Trần Hạo lấy chìa khóa và mở cửa chiếc xe chuyên dụng của bộ phận sales, lặng lẽ đi theo chiếc xe van và biến mất bên ngoài tòa nhà Bạch thi.
Nửa giờ sau, chiếc xe van đậu trong một nhà kho ở nhà máy bỏ hoang phía tây thành phố Hải Dương.
Tần Bảo đang quan sát tất cả những điều này từ tòa nhà bỏ hoang phía xa.
Sau khi xe vào kho, gã ta quay sang Dương Hãng hỏi: “Tụi nó đều đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Dương Hằng gật đầu: “Lần này chỉ cần nó tới đây, thì nó có mọc cánh cũng khó thoát”
Trần Sấm cũng nói: “Tay bắn tỉa đã vào chỗ!”
Trong mắt Tần Bảo lóe lên một tia hung ác “Làm tốt lắm!”
Sau đó, gã ta lại đưa mắt sang nhà kho, nói với giọng tiếc nuối: “Cái tên đó là đứa đánh đấm giỏi nhất mà tao từng thấy! Kỹ năng của nó, nếu xếp trong số những người mà tao từng thấy, thì cũng có thể được xếp vào top 3!”
Dương Hằng âm hiểm nói: “Vậy thì sao? Cuối cùng cũng phải chết, không phải sao? Vì nó đã đắc tội đến anh Tần nên nó đáng chết!”
Trong mắt Tần Bảo lóe lên một tia sắc bén: “Thật đáng tiếc, một đứa mạnh như vậy mà phải chết sớm, nếu nó không giết Tần Hổ thì tao còn có thể tha cho nó một mạng, thu nạp nó, có nó làm thăng đánh thuê cho mình thì tao cũng không còn gì phải lo lắng.
Nhưng mà do nó ngu xuẩn, lựa chọn đối địch với Tần Bảo tạo, nên nó chỉ có một con đường chết! Trần Hạo, mày đáng chết lắm!”
Trần Sấm cười nói, “Đó là điều đương nhiên.
Trong kho chứa đầy thuốc nổ, lại còn có tay súng bắn tỉa ở bên ngoài! Lần này nó chết chắc rồi! Dương Hằng cười ha hả nói: “Nhiều thuốc nổ đến mức không có con chuột nào có thể thoát chết được! Trên đời này, điều không nên làm nhất chính là đắc tội với anh Thân!”
Tân Bảo cười ngạo mạn, đưa mắt nhìn xa xăm rồi nói: “Thật đáng tiếc…”
Lúc này, Bạch Phi Nhi đã tỉnh dậy trong nhà kho.
Tiếng tích tắc khiến cô cảnh giác, ngay khi cô cúi đầu xuống, cô phát hiện mình đang bị trói chặt với một quả bom! Bạch Phi Nhi nhất thời nổi lên nghi ngờ.
Nếu như đối phương muốn mạng của cô, tại sao chúng không một dao đâm chết cho nhanh, mà lại phí tâm tư trói cô với một quả bom thế này? Chúng muốn tống tiền? Hay đe dọa ông nội? Bạch Phi Nhi lập tức phân tích đến hai khả năng khác! Ai đã làm chuyện này? Là đối thủ? Hay là người phe mình? Suy nghĩ một hồi, đột nhiên trong lòng của Bạch Phi Nhi lại cảm thấy thê lương.
Trong đầu cô có rất nhiều tính toán, nhưng sau khi tìm đủ mọi lý do, cô cũng không thể thuyết phục được bản thân! Khả năng chuyện này do người nhà cô làm ra là lớn nhất, bởi vì cho dù có chết hay bị bắt cóc thì người được lợi nhiều nhất sẽ chính là những người còn lại trong nhà họ Bạch! Nghĩ đến đây, Bạch Phi Nhi cảm thấy vô cùng phẫn nộ: “Tôi vì công ty, vì nhà họ Bạch mà hi sinh, nhưng cuối cùng tôi lại thành ra thế này! Tiếp quán cơ nghiệp gia tộc không phải là điều mà tôi muốn! Tại sao!”
Bạch Phi Nhi nhắm mắt lại, cảm thấy chẳng đáng! Ông nội giao Bạch thị cho cô, những người khác chưa bao giờ tìm ra nguyên nhân ở chính mình, mà đổ hết lỗi lên người cô để che giấu sự kém cỏi của mình! Vậy mà cô vẫn phải liều mình hi sinh cho Bach thi! Nghĩ đến đây, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Bạch Phi Nhi lại lớn hơn. Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
“Là ai… rốt cuộc là ai? Mau ra đây cho tôi!”
Sau khi Bạch Phi Nhi gầm lên, một người đàn ông xuất hiện cùng với hai tên đàn em theo sau.
Người tới chính là Dương Hằng, đàn em của Tần Báo.
“Chậc chậc! Chẳng trách người khác luôn gọi cô là người đẹp bằng giả! Dáng vẻ này, gương mặt này… đúng là đẹp!”, Dương Hằng cười khả ố.
“Anh là ai? Có biết mình đang làm gì không? Bất cóc người khác là tội ác!”, Bạch Phi Nhi tức giận nói.
Dương Hằng liếc mắt một cái rồi nói: “Ha ha! Chủ tịch Bạch, cô cho rằng tôi đã dám làm như vậy mà còn sợ mình sẽ mắc tội sao?”
Bạch Phi Nhi trong nháy mắt bình tĩnh lại: “Anh muốn tiền phải không? Tôi sẽ cho anh gấp đôi số tiền mà đám người đó cho anh!”
Nụ cười của Dương Hằng lại càng thêm hung ác: “Nếu chỉ cần tiền, sao tôi phải buộc bom vào người có chứ?”
Bạch Phi Nhi lại sửng sốt, lẽ nào cái bẫy này không phải chỉ dành cho chính mình? Vừa nghĩ tới đây, Dương Hằng đã thô bị tiến tới gần cô hít lấy hít để: “Chủ tịch Bạch, cô dùng nước hoa gì mà thơm thế… he he!”

***

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Đọc truyện Anh chồng khờ được cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK