Hắn nhấc tay sửa lại tên trên thư thoả thuận như lời cậu nói, rồi quay đầu nhìn về phía Úc Bạch Hàm, dáng vẻ như đang đợi chỉ thị, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chuyển mấy tệp tin quan trọng của anh ra ngoài trước." Úc Bạch Hàm lấy USB ra, "Để tôi nộp một cái bài tập."
"Ừ." Lục Hoán rất thoải mái mà dịch chuyển cả đống tài liệu sang một chiếc USB khác.
Không lâu sau, hắn đẩy chiếc máy tính đã được dọn dẹp sạch sẽ về phía Úc Bạch Hàm, hào phóng nói: "Dùng đi."
Úc Bạch Hàm lễ phép cười với hắn, "Cảm ơn bạn học Lục."
Lại là xưng hô mới.
Lục Hoán thích ứng rất nhanh, cũng cười lại với cậu, "Không có gì."
Giao lưu hữu nghị kết thúc, Úc Bạch Hàm tay cầm USB liếc nhìn màn hình máy tính: Chỉ thấy một tệp thư thoả thuận nằm bên cạnh tệp hợp đồng "Dự án Tân Cảng phía đông thành phố" - bên trên viết rất rõ, là Tư Nguy đem 1% cổ phần nhường lại cho Lục Hoán.
Hai tệp tin xếp sát bên nhau, đỡ cho Tư Diên Đình phải lật tới lật lui đi tìm.
"...."
Lục Hoán quá chi là chu đáo.
Cậu quá chi là thích.
Cắm USB vào máy tính xong xuôi, Úc Bạch Hàm đang chuẩn bị mãn nguyện ra về, thì đột nhiên muộn màng nhớ ra, "Anh còn bận việc gì không?"
Lục Hoán hỏi, "Sao vậy?"
Úc Bạch Hàm ngại ngùng cúi đầu, "Cái máy này tạm thời không dùng được."
Nếu không người bên kia thấy USB đã cắm vào rồi, mà Lục Hoán vẫn còn đang lách cách thao tác trên máy tính, chẳng phải là cậu sẽ bại lộ sao?
Bài tập không đủ tiêu chuẩn là sẽ bị bắt về tẩy não đó.
Lục Hoán nhìn cậu, làm như mừng lắm, "Rốt cục thì cậu cũng nhớ ra là tôi có công việc cần làm rồi."
"......" Úc Bạch Hàm xấu hổ cười, "Vậy anh dùng của tôi nha?"
Cánh tay đang vươn về phía máy tính bảng của Lục Hoán chợt khựng lại, sau đó thu trở về. Hắn gật gật đầu, "Cũng được."
...
Máy tính của Úc Bạch Hàm được đặt trên bàn sách cạnh ban công trong phòng ngủ của cậu.
Rèm cửa không buông, ánh nắng vàng tươi ấm áp chiếu tới, bò tràn khắp từ mặt bàn cho tới sàn nhà.
Lục Hoán đi theo Úc Bạch Hàm vào phòng ngủ, máy tính để trên bàn còn chưa tắt, hắn mở màn hình lên thì trông thấy giao diện vẫn đang treo ở tab game.
Úc Bạch Hàm liếc qua, "Anh thoát đi."
Nói xong cậu quay đầu, lôi từ cạnh giường ra một cái sofa lười.
Vừa kéo sang bên này chợt trông thấy Lục Hoán rê chuột, đang bắt đầu múa may điên cuồng trong trò chơi của cậu. Úc Bạch Hàm dừng một chút, nhẫn nại hỏi dò, "Bạn học Lục, anh đang làm gì thế?"
"Tham quan hành tinh vui vẻ của Bạch Hàm nhà ta một chút."
"......"
Úc Bạch Hàm đành phải lom dom đứng ở sau lưng Lục Hoán, yên lặng giám sát hắn, tránh cho hắn lại cuồng dã quá độ trên hành tinh vui vẻ của mình.
Dạo chơi chưa tới hai phút, khung bạn tốt trong game đột nhiên bật ra một cái tin nhắn.
【 Sơn Bạc 】: Nộp xong bài tập rồi à?
Lục Hoán dừng động tác. Úc Bạch Hàm nhìn lướt qua, đang định vươn tay trả lời, một bàn tay đã nhanh hơn cậu đặt lên bàn phím trước.
【 Con chó của Lý Thời Trân 】: Ừ.
Úc Bạch Hàm:?
Lục Hoán còn định giúp cậu nói chuyện với Tần Luân luôn đấy à?
Úc Bạch Hàm gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Lục Hoán, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời kia đang vô cùng nhàn nhã nhìn màn hình. Lục Hoán mở miệng, "Giữa hai chúng ta ấy à, nên tùy ý một chút."
Úc Bạch Hàm, "......"
Rồi rồi rồi.
Khung trò chuyện trong game vẫn đang nhảy ra tin nhắn.
【 Sơn Bạc 】: Đúng lúc tôi đang rảnh, lần trước nói đưa cậu đi đánh phó bản cấp cao, giờ có muốn đi không?
Phó bản cấp cao?
Úc Bạch Hàm rung động tức thì!
Cậu duỗi tay, vỗ vỗ bả vai Lục Hoán, "Nếu anh không vội lắm, làm một ván game trước có được hay không?"
Lục Hoán dễ bảo ngoài dự kiến, "Được."
Úc Bạch Hàm đang chuẩn bị nhận lấy máy tính, liền trông thấy Lục Hoán đã click đồng ý lời mời tổ đội mà Tần Luân gửi, hỏi một cách tự nhiên: "Chơi thế nào?"
"..."
Không phải, ý tôi không phải là bảo anh chơi một ván.
Úc Bạch Hàm kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng quậy nữa, trò này anh không biết chơi đâu."
Lục Hoán bình tĩnh chỉ màn hình, "Cậu dạy tôi mấy cái chẳng phải là biết rồi hay sao? Dạy nhanh đi, Tần Luân yêu cầu mở mic rồi kìa."
Úc Bạch Hàm dùng ánh mắt như xem bạn gái làm nũng mà nhìn Lục Hoán.
Yêu cầu mở mic vẫn đang nhảy liên tục trên màn hình.
Úc Bạch Hàm hít một hơi thật sâu, chỉ có thể nhanh chóng nói qua một lượt cách chơi cho Lục Hoán, sau đó mới cẩn thận dặn dò hắn: "Lát nữa anh đừng có lên tiếng nha, đừng để Tần Luân biết anh đang ở đây chơi game."
Cậu sợ Tần Luân sẽ suốt đêm lên đường rời khỏi hành tinh vui vẻ của mình.
"Ừ." Lục Hoán click mở mic.
·
Trò chơi bắt đầu được hơn mười phút.
Lục Hoán nghiêm túc cầm trỏ chuột, "nút nào sáng thì ấn nút ấy", kỹ năng lung tung phóng bừa. Tần Luân ở bên kia không thể nhịn được nữa, "Cậu là do boss phó bản phái tới nằm vùng đấy à?"
Úc Bạch Hàm phụ họa, "Đúng vậy, đánh tệ thế cơ."
Lục Hoán dùng khoé mắt liếc cậu một cái, rồi quay đầu nhìn về phía màn hình. Chiếc loa nằm cạnh phát ra giọng nói của Tần Luân, "Tự biết là tốt."
Úc Bạch Hàm: Đúng đúng đúng, tiếp tục mắng đi, cứ chê nhiều vào!
Đang đứng nghe Lục Hoán bị mắng, di động trên bàn đột nhiên rung lên, Úc Bạch Hàm cầm lấy nhìn thử.
Cuộc gọi tới từ: 【 Tư Diên Đình 】
"......"
Gấp đến nỗi gọi điện thoại luôn, hẳn là lông dựng hết lên như nhím gai rồi.
Cậu tạm thời bỏ lại Lục Hoán đang bị ăn mắng không ngừng, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, ngăn cách tiếng động giữa bên trong và bên ngoài.
Điện thoại được thông, Tư Diên Đình đi thẳng vào vấn đề, "USB đấy là cắm vào máy tính của Lục Hoán sao?"
Giọng nói vẫn luôn bảo trì điềm tĩnh giả lả nay lại nóng nảy đến lạ.
Úc Bạch Hàm, "Vâng."
Hỏi vớ hỏi vẩn, nếu không thì cậu đi quán net thuê máy cắm USB chắc.
Người kia trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Thằng ba nói lần trước nó đến công ty Lục Hoán đàm phán dự án cậu cũng ở đó. Bọn họ rốt cục đã đạt được thoả thuận gì vậy?"
Úc Bạch Hàm thành thành thật thật trả lời, "Anh ba lấy 25% cổ phần, 1% còn lại đưa cho Lục tiên sinh."
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, "Biết rồi."
Ngay sau đó cúp điện thoại.
Úc Bạch Hàm tắt máy, mặt mày bình tĩnh: Một chữ cậu cũng không hề nói điêu nha.
Trung thực là đức tính tốt đẹp bẩm sinh của cậu.
...
Trở lại phòng ngủ, Úc Bạch Hàm vừa đến gần máy tính liền trông thấy thanh máu trên màn hình đã sắp rớt tới đáy.
Cậu nhìn mà căng hết cả da đầu, vội vàng vỗ vỗ cánh tay Lục Hoán, "Mau qua bên kia đi, anh có biết chơi không vậy!"
Tần Luân đang nỗ lực cứu lấy cậu:????
Tần Luân không dám tin mà nói, "Tôi không biết chơi?"
Úc Bạch Hàm vội vàng dịu giọng, "Không nói cậu."
Tần Luân hừ một tiếng, không thèm so đo.
Đánh được nửa giờ, ván chơi cuối cùng cũng kết thúc. Lục Hoán rút tay về, xoa xoa khớp ngón tay, thanh âm của Tần Luân từ mic game truyền đến: "Chơi với cậu một trận thôi mà tăng cả huyết áp đây này, cậu gà vãi."
Úc Bạch Hàm đắc chí thưởng thức biểu cảm của Lục Hoán.
Tần Luân, "Nhưng mà so với trước kia thì xem như là có tiến bộ rồi."
Úc Bạch Hàm:......
? Nói cái chuyện ma quỷ gì đâu.
Lục Hoán từ nãy giờ vẫn im lặng cũng không nhịn được cười một tiếng.
Tiếng cười trầm ấm hoàn toàn lọt thẳng vào micro, Tần Luân đang thao thao bỗng khựng lại! Sau hơn một phút dài chìm vào yên tĩnh, avatar đồng đội dưới góc màn hình lại xám ngoét.
Lục Hoán cũng tắt cửa sổ game đi.
Hắn cắm USB riêng của mình vào máy tính, click mở tài liệu, "Trải nghiệm không tệ, xác thực là hành tinh vui vẻ."
Úc Bạch Hàm chỉ chỉ trỏ trỏ, "Hành tinh vui vẻ của anh, là đang bay trong vũ trụ đau khổ của người khác đó có biết không."
Lục Hoán vui vẻ cong cong môi, "Như nhau như nhau."
...
Lục Hoán bên này bắt đầu làm việc, Úc Bạch Hàm không có gì chơi đành nằm dài lên sofa lười.
Ánh mặt trời buổi chiều rất hợp lòng người, vừa hay sofa lười đặt đúng chỗ có nắng. Úc Bạch Hàm cuộn thành một cục, phơi dưới nắng chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Lục Hoán xem văn kiện một lúc, quay đầu trông thấy Úc Bạch Hàm đã vắt vẻo ngủ ngon lành. Thân dưới mặc quần đùi mùa hè, để lộ tứ chi trắng trắng thon thon.
Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Úc Bạch Hàm run run mở mắt ra.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên bàn làm việc, hai người một trên một dưới đối mắt nhìn nhau.
Cách vài giây, Úc Bạch Hàm lấy lại ý thức từ trong cơn buồn ngủ, bất đắc dĩ nói, "Nghiêm túc làm việc đi, đừng nhìn lén tôi ngủ nữa."
Lục Hoán, "......"
Suy nghĩ về công việc bị gián đoạn, Lục Hoán ngửa đầu xoa xoa chân mày.
"Vị bệnh nhân này." Úc Bạch Hàm đứng dậy khỏi ghế sofa, duỗi tay về phía trước. Duỗi được nửa đường lại bị Lục Hoán ngửa tay bắt lấy. Hai cánh tay khoác lên vai hắn, Úc Bạch Hàm ngẩng mặt, vừa hay nhìn thẳng vào màn hình máy tính.
Bên trên là lịch trình Diêu Tinh Nhiễm vừa gửi qua.
Úc Bạch Hàm ghé sát lại nhìn, "Ngày kia anh lại đi công tác sao?"
Lục Hoán gần như là tựa hẳn đầu vào lồng ngực Úc Bạch Hàm, đôi tay đang nắm lấy cậu buông ra, hơi đẩy cậu lùi về sau một chút.
"Không tính là công tác, đi tham gia một cái tiệc rượu mà thôi."
"Ở bãi biển?" Úc Bạch Hàm nhìn lịch trình, nếu có đuôi đã sớm rục rịch phe phẩy, "Có thể bí mật dắt cả tôi đi không?"
Lục Hoán tắt tab lịch trình đi, "Cậu là phao cứu sinh à."
Không đợi Úc Bạch Hàm trả lời, hắn lại tốt bụng nhắc nhở, "Chỉ là, anh ba yêu dấu của cậu cũng đi đấy, có chắc chắn là muốn đi không?"
Suy Tam Nhi muốn đi?
Úc Bạch Hàm lập tức xoay người đi sắp xếp hành lý.
Vậy phải đi, nhất định phải đi.
Cậu muốn tận mắt thưởng thức thành quả lao động của mình!
.....
Người đứng ra tổ chức tiệc rượu là một ông lớn trong ngành tài chính ở thành phố H.
Tuy Lục Hoán là nhân tố mới nổi ở thành phố C, nhưng thành phố C là trung tâm kinh tế của toàn bộ khu vực Tây Nam. Phía nam nói chung và thành phố C nói riêng được xem là nơi phồn hoa phú quý nhất, bởi vậy cũng không thể coi nhẹ địa vị của Lục Hoán trong giới tài chính.
Lục Hoán và Úc Bạch Hàm vừa xuống máy bay đã có người mau chân chạy tới đón.
Đi theo lối đi dành riêng cho khách VIP, hai người lên xe riêng chờ sẵn ở bên ngoài, không đến hai mươi phút sau đã tới khách sạn.
Khách sạn được xây dọc theo bờ biển, tất cả các phòng đều hướng ra mặt biển rộng lớn.
Mấy căn ở bên trái cùng còn xây cả bể bơi ở ban công, từ xa nhìn lại trông như hoà làm một với biển sâu.
Úc Bạch Hàm khều khều Lục Hoán, "Anh nhìn cái ban công kia kìa."
Lục Hoán liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ đến chuyện có người từng nhảy sụp cả giường nước hôm nọ. Hắn thấp giọng cảnh giác, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Úc Bạch Hàm gật đầu, "Yên tâm, tôi ở bên ngoài sẽ không làm bậy đâu."
Tề Quyết đấy là anh em trong nhà, tùy ý một chút cũng chẳng sao.
Người phục vụ dẫn đường ở phía trước thiếu chút nữa vấp bậc thang ngã lăn ra, mặt mày ngại ngùng: Cái ban công đấy quả thật là ở "bên ngoài", rất không tiện.
Phòng của Lục Hoán ở trên tầng cao nhất, bên trái.
Là phòng tổng thống, có bể bơi ban công.
Phục vụ đưa bọn họ đến cửa thì rời đi, Úc Bạch Hàm đẩy cửa đi vào, vừa đặt hành lý xuống liền nhanh nhảu chạy đi xem ban công.
Một bên cửa ban công là cầu thang chìm dẫn vào bể bơi, bên cạnh bể còn đặt một bộ bàn ghế.
Úc Bạch Hàm đang đứng quan sát, chợt nghe được giọng Lục Hoán từ sau lưng truyền đến, "Nếu cậu rơi xuống đấy, tôi sẽ không cứu đâu."
Sóng nước gợn nhẹ trong đáy mắt Úc Bạch Hàm, cậu quay đầu nhìn Lục Hoán đang thu dọn hành lý phía sau, trầm mặc vài giây mới nói: "Nước ở đây chỉ sâu có một mét rưỡi."
Đừng có diễn mấy trò ngược luyến tình thâm với tôi.
Lục Hoán, "......"
Úc Bạch Hàm nói rồi đóng cửa ban công lại, "Nhưng mà cầu thang dốc lắm, nếu trượt chân có khi ngã gãy xương còn chưa biết chừng."
Chân mày Lục Hoán nhíu lại, sải bước đi qua khoá chặt cửa ban công.
Càng nghe càng giống flag.
...
Tiệc rượu sẽ bắt đầu lúc 6 giờ tối.
Úc Bạch Hàm thay một bộ suit nhạt màu. Da cậu vốn đã trắng, môi cũng nhợt nhạt, mặc bộ đồ này lên khiến cho cậu trông càng có vẻ lạnh lùng lại yêu kiều.
Lục Hoán đã thay sang bộ vest màu xám đậm, đứng ở một bên nhìn cậu.
Đang nhìn, Úc Bạch Hàm chợt lúc lắc tay áo duỗi sang, mỉm cười nhìn hắn, "Lục Hoán."
Sự lạnh lùng và yêu kiều của khoảnh khắc đó vỡ nát ngay lập tức, chỉ còn lại nét tươi sáng mới mẻ độc nhất vô nhị thuộc về Úc Bạch Hàm.
Lục Hoán rũ mắt, "Gì?"
Úc Bạch Hàm thẹn thùng đưa tay ra, "Áo sơ mi của tôi kẹt trong ống tay áo mất rồi, kéo ra giúp tôi với."
"........."
Tiệc rượu được tổ chức ngoài bãi biển theo phong cách bán lộ thiên.
Thảm nhung đỏ được trải dài từ sảnh tiệc đến bãi biển, đèn lồng treo dọc theo đường biển uốn lượn. Gió thổi phất qua khăn trải bàn, khách khứa tới lui ăn uống linh đình.
Úc Bạch Hàm đi theo Lục Hoán tới sảnh tiệc, trầm ngâm nói: "Uống rượu ở bờ biển như thế này không sợ nuốt phải cát lẫn trong gió sao?"
Chân mày Lục Hoán giật giật, "Chẳng ai há mồm to thế đâu."
Úc Bạch Hàm cúi đầu cười, "Cũng đúng."
Vào sảnh tiệc, liền có không ít người tiến đến chào hỏi Lục Hoán.
Lục Hoán đứng đấy tiếp nhận nhiệt tình đến từ bốn phương tám hướng, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười ôn hoà, thong dong.
Ánh đèn pha lê trên đỉnh đầu rọi xuống, chẳng thể chiếu sáng được đáy mắt đen sâu hút kia.
Úc Bạch Hàm đi bên cạnh Lục Hoán, đón nhận ánh nhìn dò xét từ khắp nơi quăng tới, cậu thỉnh thoảng gật nhẹ đầu, cười cười đáp lại theo phép lịch sự - trông đến là ngây thơ đến là thuần khiết, tuyệt đối không nhiễm chút ô uế dơ bẩn gì.
Giữa lúc Úc Bạch Hàm cùng Lục Hoán đang bận giả tạo xã giao, phía sau lối vào hội trường chợt dấy lên động tĩnh.
Úc Bạch Hàm quay đầu, trông thấy Tư Nguy từ cửa tiến vào.
Dưới lớp tây trang bên ngoài là cổ áo sơ mi màu sắc sặc sỡ hở rộng, nét mặt hắn ta có chút nóng nảy. Dọc đường đi cũng chẳng thèm để ý đếm đám người đang sấn tới chào hỏi hắn, đi thẳng ra phía sau chào người chủ trì một tiếng rồi ngồi vào góc tối bắt đầu uống rượu.
Một ly rồi lại một ly, rượu tràn cả ra ngoài.
Bây giờ Tư Nguy đang rất cáu bẳn.
Kể từ ngày hôm kia, có người chẳng biết ở đâu ra cứ luôn giở trò ở sau lưng hắn ta, mấy dự án đã thương lượng ổn thoả có vài cái đột nhiên lại bị hủy, vốn lưu động của công ty cũng thiếu chút nữa xảy ra vấn đề.
Tuy gióng trống khua chiêng cỡ vậy nhưng thiệt hại thì không nhẹ cũng không nặng, càng có vẻ là đang cảnh cáo hắn ta hơn.
Cũng không biết là cháu trai nhà ai mà thiếu đạo đức đến thế!
Tư Nguy nghĩ nghĩ, lại ngước mắt nhìn thoáng qua hội trường, xuyên qua bóng người dày đặc đan xen, đáp thẳng lên Lục Hoán cùng Úc Bạch Hàm xa xa.
Tư Nguy suy tư một lúc, buông chén rượu đứng dậy đi qua.
...
Người đến chào hỏi Lục Hoán quá nhiều, đến bây giờ đám đông rốt cuộc mới bắt đầu dần dần tản ra.
Úc Bạch Hàm đang định nói với Lục Hoán "Tôi đói rồi", chợt trông thấy Tư Nguy bước tới.
"Lục tổng, tiểu Hàm."
"Tam thiếu gia." Lục Hoán nhàn nhã đáp một tiếng.
Tư Nguy đánh giá nét mặt hai người, cố ý mà làm như vô tình thăm dò, "Lục tổng dạo này không bận sao, còn có thời gian tham gia loại tiệc rượu giải trí này."
Lục Hoán một tay ôm lấy eo Úc Bạch Hàm, giọng điệu trở nên ôn hoà, "Bạch Hàm muốn tới xem thử, tôi chỉ đành đưa em ấy đi."
Úc Bạch Hàm, "......"
Lại bắt đầu bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo đấy phải không?
Cậu rất phối hợp mà cúi đầu, trưng ra vẻ thẹn thùng.
Tư Nguy thử vài câu cũng chẳng thu được kết quả gì, tuỳ tiện chào hai câu rồi lại đi thăm dò mục tiêu nghi ngờ tiếp theo.
Úc Bạch Hàm nhìn theo bóng dáng hắn:
Không thể ngờ tới phải không, chính là người lạ thân thuộc nhất kia vừa đâm anh một đao đấy.
Cậu cũng chẳng thèm đi quan tâm Tư Nguy nữa, quay người bắt đầu ăn ăn uống uống phần mình trong hội trường.
Hai mươi phút sau.
Úc Bạch Hàm ăn xong một vòng, tay cầm ly rượu champagne vàng nhạt lành lạnh, ánh đèn vẽ lên vành ly những đốm sáng quanh quanh.
Lục Hoán hạ mắt nhìn cậu, "Cậu tới kiếm cơm đấy à?"
"Chẳng lẽ không...." Úc Bạch Hàm đang định trả lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng thuỷ tinh vỡ giòn, choang!
Đám người chung quanh thấp giọng kêu lên một tiếng.
Trên nền đất nhẵn nhụi, mảnh cốc vỡ tung toé bắn khắp nơi. Tư Nguy tay cầm điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói cái gì, sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi, "Cậu nói ai cơ... Anh ta phát điên cái gì thế hả!!"
Nói xong, hắn ta cúp điện thoại nhanh chóng rảo bước rời đi.
Mọi người thất thần nhìn nhau, im lặng trong chốc lát, dần dần có tiếng nghị luận rất nhỏ dậy lên.
Lục Hoán thu hồi ánh mắt, cười như không cười nhìn Úc Bạch Hàm, "Không có gì muốn nói à?"
Úc Bạch Hàm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu xa kia của hắn. Cậu nhấp một ngụm rượu, thẹn thùng cười với Lục Hoán.
"Người anh trai này của tôi cứ luôn thiếu kiên nhẫn như vậy, để Lục tiên sinh chê cười rồi."