Vệ Trạch An xoa xoa tay, vẻ mặt mừng rỡ nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch, lại bưng nước ép trái cây tươi rót cho cậu. Khuôn mặt trẻ trung tràn đầy ý cười hỏi: "Ba cháu thật sự nói ta như vậy sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Thật đấy! Cháu biết ba cháu có thể muốn cháu yên tâm chăm chỉ học tập, nhưng cháu vẫn phải cảm ơn Vệ thúc."
Vệ Trạch An lên tinh thần nói: "Vậy... Tiểu Bạch, mẹ cháu đã mất lâu như vậy rồi, ba cháu vẫn luôn ở một mình sao?"
Hứa Kiêu Bạch gật gật đầu nói: "Từ khi cháu có ký ức đến nay chính là một mình ba mang theo cháu, ba cháu rất yêu cháu, sợ tìm cho cháu một người mẹ kế khiến cháu chịu ủy khuất cho nên vẫn duy trì trạng thái độc thân."
Vệ Trạch An một tay gõ bàn nói: "À... Vậy nếu ba cháu tái hôn, cháu có phản đối không?"
Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn Vệ Trạch An, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt, chấm một chút vào nước chấm bên tay, cái má nhỏ phồng lên, ăn vào trong bụng. Cậu mím môi, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt nói: "Phản đối ngược lại thì không phản đối, chính là lão Hứa người này ấy à... Yêu cầu nhiều lắm! Lúc trước cũng không phải không có ai giới thiệu đối tượng mẹ kế cho ba cháu, còn có cha dượng nữa, nhưng đồng chí Hứa đều nói không. Ba cháu yêu cầu người ta một không được hút thuốc, hai không được uống rượu, ba không cho phép lịch sử tình cảm quá phong phú. Hai điều cái còn dễ nói, điều thứ ba... Thành thật mà nói, những người ở độ tuổi này, ai mà không có nhiều lịch sử tình cảm không phong phú?"
Nói xong Hứa Kiêu Bạch nhìn về phía Vệ Trạch An, cười tủm tỉm nói: "Thúc nói xem có đúng không Vệ thúc?"
Vệ Trạch An lập tức biểu lộ lòng trung thành nói: "Ta không phong phú! Ta chỉ có một đoạn tình cảm lịch sử, hơn nữa còn là hòa..." Miệng hắn nhanh nhảu thiếu chút nữa đem chuyện năm đó của hắn cùng Hứa Tuấn Lân nói ra. Chuyện này không vinh quang, hắn đã từng bị vứt bỏ, hiện giờ lại theo đuổi lại, thật sự có chút mất mặt.
Lại nói năm đó mình như vậy, sao còn có tư cách đuổi theo ba cậu nhóc này?
Hắn dừng lại một chút, lại gắp cho Hứa Kiêu Bạch một con tôm nói: "Nếu như chú và ba cháu ở cùng một chỗ, cháu chính là con ruột của chú, cháu xem xem ai còn dám khi dễ cháu nữa?"
Hứa Kiêu Bạch lòng nói, thật đúng là có người dám khi dễ tôi đấy, chính là cháu ruột bảo bối của chú á. Một đứa con trai không có quan hệ huyết thống, và một đứa cháu trai có quan hệ huyết thống, tất nhiên cháu trai ruột quan trọng hơn rồi.
Nhưng Hứa Kiêu Bạch cũng không trông cậy vào Vệ Trạch An đối xử tốt với mình như thế nào, chỉ cần có thể đối xử tốt với ba là được.
Cái khác không nói, nếu ba cậu có thể sinh cho hắn ta một đứa con trai, quan hệ hôn nhân của bọn họ sẽ càng cố định, nói không chừng vẫn là một mối lương duyên tốt.
Nhưng ai biết được? Có phải là lương duyên hay không, nhìn người đàn ông này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng danh tiếng của Vệ Trạch An nổi ở bên ngoài, nhưng cậu thật sự chưa từng nghe qua tin tức về hắn có qua lại với ai. Đừng nói bao dưỡng nữ minh tinh, mà ngay cả bạn bè nam nữ cũng không có.
Nhìn bộ dáng trẻ tuổi cường tráng của hắn, cũng không giống người có bệnh ẩn. Hơn nữa trạng thái của hắn như ác hổ vồ mồi trong thang máy, đại khái suy đoán cũng biết hẳn là một mãnh nhân.
Nửa đời sau của đồng chí Hứa,hẳn là sẽ rất sảng khoái đi~
Hứa Kiêu Bạch ăn no, rốt cục lau miệng, mở miệng nói: "Vệ thúc yên tâm, chỉ cần ba cháu đồng ý, cháu sẽ không có ý kiến gì. Cháu đề nghị thúc thúc vẫn đặt tâm tư lên người ba cháu thì hơn, dù sao chỉ cần ba thích, ngài mới có thể nghĩ đến chuyện thành công không phải sao?"
Vừa nghe đứa nhỏ này hiểu rõ như vậy, Vệ Trạch An liền yên lòng. Hắn lập tức lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ đưa tới bên cạnh Hứa Kiêu Bạch nói: "Tiểu Bạch, đây là lễ vật nhỏ thúc thúc tặng cháu, cháu nhất định phải nhận! Nếu cháu không nhận nó, thúc sẽ không ngủ được."
Hứa Kiêu Bạch vừa nhìn thương hiệu của cái hộp kia, sợ tới mức thiếu chút nữa phun ra nước trà thảo mộc đang uống, cậu lập tức đẩy cái hộp trở về nói: "Thúc thúc, cái này nếu như cháu nhận lấy, người ăn ngủ không yên liền đổi thành cháu mất. Hơn nữa, nếu ba cháu biết sẽ đánh chết cháu mất. Đừng nhìn ba cháu hiền vậy thôi chứ đánh trẻ con cũng không nương tay đâu." Nghĩ tới đây, cái mông của Hứa Kiêu Bạch mơ hồ đau đớn.
Đó chính là Bách Đạt Phỉ Lệ, không phải Pepsi, cũng không phải Budweiser, một cái đồng hồ như vậy, bằng cả đống tiền trả trước tiền nhà cậu đang ở đấy.
Hứa Tuấn Lân giáo dục Hứa Kiêu Bạch cực kỳ tốt, biết quân tử yêu tiền lấy có đạo, biết có cũng không làm. Cậu thích tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không bán mình vì lợi ích như Trần Trình. Cậu cũng thích xa xỉ, nhưng cậu biết những gì xa xỉ không nên tùy tiện nhận.
Có điều là có một điểm Hứa Kiêu Bạch nghĩ lầm, chiếc đồng hồ kia là Vệ Trạch An đặc biệt chọn, không phải chỉ đủ số tiền trả trước cho nhà ủa họ thôi đâu mà là toàn bộ số tiền nhà của họ luôn rồi.
Vệ Trạch An còn rất mới mẻ, Hứa Tuấn Lân đánh đứa nhỏ sẽ như thế nào? Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Lân Tử văn tĩnh giống như tiên nữ trên trời. Nên từ trên trời rơi xuống, tất không nhiễm bụi. Chuyện tiếp đất như đánh đứa nhỏ, không thể là chuyện mà người như y sẽ làm.
Ba Hứa mẹ Hứa đều là người có tri thức tốt nghiệp trường danh tiếng, con trai được giáo dục lại càng là học bá trong học bá. Đáng tiếc thân thể hai vợ chồng già đều không tốt lắm, trong ấn tượng, cũng luôn sinh bệnh.
Vệ Trạch An thuận miệng hỏi: "Tiểu Bạch, ông bà nội của cháu..."
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Đã qua đời rồi."
Vệ Trạch An gật gật đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút chua xót. Hứa Tuấn Lân mấy năm nay đều đã trải qua cái gì? Góa cha góa mẹ góa vợ, thực tế đạp cho y hẳn là không nhẹ đi? Vệ Trạch An lắc đầu, sớm biết năm đó như vậy hắn sẽ không chia tay, mặt dày mày dạn cướp về nhà làm vợ thì tốt biết bao.
Bên ngoài sắc trời dần tối, Vệ Trạch An đưa Hứa Kiêu Bạch trở lại trường học. Lúc xuống xe, vừa vặn nhìn thấy Trần Trình mang theo đồ ăn gọi bên ngoài. Trần Trình vừa nhìn thấy cậu, thần sắc trong mắt trở nên cổ quái, tự hỏi nửa ngày, vẫn là mang đồ ăn bên ngoài đi về phía cậu.
Hứa Kiêu Bạch nhìn thoáng qua đồ ăn trong tay Trần Trình hỏi: "Yo? Trần Đại Minh Tinh ăn những thứ này à? Còn trợ lý bảo mẫu của anh thì sao?"
Trần Trình biết Hứa Kiêu Bạch nói chuyện từ trước đến nay ngay cả châm chọc cũng mang theo súng và gậy, cũng không giải thích, chỉ nói: "Kỳ thi diễn ra cuối tuần sau rồi, đoàn làm phim cho anh nghỉ một tuần."
Hứa Kiêu Bạch xì một tiếng, chuẩn bị trở về ký túc xá.
Trần Trình lại gọi cậu lại hỏi: "Vừa rồi... Là ai đưa em trở về đấy?"
Hứa Kiêu Bạch nở nụ cười hỏi: "Liên quan gì tới anh?"
Nhìn quan hệ giữa Trần Trình và Vệ Hồng, hẳn là còn chưa từng thấy qua thúc thúc hắn đi?
Trần Trình nói: "Đúng là không sao, nhưng Tiểu Bạch... Em làm như vậy cũng phải cân nhắc cảm thụ của chú Hứa chút. Vừa rồi người nọ nhìn tuổi đã bốn mươi rồi đi? Em như thế này... Chú Hứa sẽ tức giận đấy?"
Hứa Kiêu Bạch nghe hiểu, hóa ra Trần Trình hiểu lầm mình bị đại lão có tiền bao đi? Hứa Kiêu Bạch cười nói: "Ha, chuyện này thật kỳ lạ. Trần Trình anh tìm người có tiền làm khải tử, còn không bằng tôi câu được một con rùa vàng sao?"
Trần Trình nói: "Làm sao có thể giống nhau được? Anh và Vệ Hồng yêu nhau bình thường. Em ấy năm nhất đại học đã theo đuổi anh, lúc ấy trong lòng anh đều là em nên vẫn không đồng ý."
Cơn giận của Hứa Kiêu Bạch lại muốn bay lên trên: "Cho nên tôi có phải còn phải cảm ơn anh không? Cảm ơn anh đã chơi với tôi trong hai năm qua?"
Trần Trình cũng có chút mất hứng nói: "Tiểu Bạch sao em lúc nào cũng như vậy? Em không thể nói chuyện dễ nghe được sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Có thể, tôi và người từ trước đến nay luôn nói chuyện rất hòa nhã, nhưng cùng súc sinh thì không nói được lời tốt."
Lúc này thanh âm tức giận của Vệ Hồng từ trong góc nghiêng truyền tới: "Mày nói ai là súc sinh đấy? Nói rõ ràng cho tao!"
Luận về võ mồm, Hứa Kiêu Bạch chưa từng thua. Cậu xoay người nhìn về phía Vệ Hồng, thoải mái nói: "Ai tiếp lời tao thì tao nói người đó. Lời nói ném xuống đất, ai nhặt được chính là nói người đó! Kỳ quái, nhặt vàng nhặt bạc nhặt châu báu, lần đầu tiên tao lại thấy người nhặt mắng! Lên trên làm súc sinh!"
Vệ Hồng tức giận ngay cả nói cũng không rõ: "Mày, mày, mày nói lại lần nữa xem! Anh Trình, anh nhìn xem, anh lại cùng một tên như vậy yêu đương hai năm?"
Hứa Kiêu Bạch cũng không tức giận nói: "Đúng vậy! Mày thật sự nên ngẫm lại vì sao hắn ta lại yêu đương với tao hai năm cũng không đồng ý ở cùng một chỗ với mày, có phải nên đi tiểu chiếu theo đức hạnh gì của mình không? Có điều là hai người chúng mày quả thật xứng đôi, một người không biết xấu hổ, một người không có mặt mũi. Chúc hai đứa điếm chúng mày thiên trường địa cửu!"
Trần Trình bảo vệ Vệ Hồng ra phía sau nói: "Tiểu Bạch, em bớt nói hai câu đi!"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Miệng mọc trên người tôi, tôi thích nói thì nói. Hơn nữa tôi đi trên đường cái không trêu ai chọc ai, vô duyên vô cớ có người nhặt mắng, nghĩ như vậy là bị mắng thì nhận mắng thêm vài câu là được rồi."
"Mày nói ai muốn bị mắng? Rõ ràng là anh Trình mà anh mắng! Tại sao mày lại mắng anh ấy? Anh ấy là người muốn mắng là có thể mắng sao?" Nói xong Vệ Hồng từ phía sau Trần Trình chui ra, tiến lên kéo cánh tay Hứa Kiêu Bạch cùng cậu xé rách.
Hứa Kiêu Bạch đẩy người ra, lại không nghĩ tới Vệ Hồng phảng phất như làm bằng giấy, đặt mông ngữ ngồi xuống đất.
Trần Trình lập tức đỡ người dậy, vừa nhấc cánh tay lên, Vệ Hồng liền giống như giết heo hô lên: "Đau... Đau..., Anh Trình... Em đau quá!"
Hứa Kiêu Bạch bị ghê tởm đến mức nói: "Bộ tiểu xảo trên giường chúng mày, cũng không nên lấy được trước mặt mọi người mất mặt. Tao không có thời gian cùng chúng mày diễn kịch, mày không đi làm diễn viên quả thực khuất tài!" Nói xong Hứa Kiêu Bạch xoay người, đi về phía ký túc xá.
Vệ Hồng vẫn không chịu bỏ qua, hướng về phía Hứa Kiêu Bạch hô: "Mày có tin tao để chú tao phong sát mày không? Mày đừng hòng mà lăn lộn trong giới này nữa!". truyện kiếm hiệp hay
Hứa Kiêu Bạch trong lòng nói khéo ghê á, tao mới từ trên xe chú mày đi xuống đấy, không biết chú mày có nghe lời mày hay không?
Nhưng cậu không nói với hai người kia, đối thủ của hai người bọn họ diễn rất đẹp, nói không chừng sau này còn có thể xem thêm vài lần. Hứa Kiêu Bạch cũng không quay đầu lại nói: "Vậy mày mau đi đi! Cứ để chú mày phong sát tao đi! Cả ngày mở mồm ra liền gọi chú, gặp qua người gọi cha kêu mẹ, thật đúng là chưa từng thấy ai gọi chú."
Vệ Trạch An nhìn qua cũng không giống người không điệu, sao lại có một cháu trai của diễn tinh nhị thế đấy?
Càng nghĩ càng cảm thấy coca, Hứa Kiêu Bạch nhịn không được nhếch miệng cười, lại trong nháy mắt bước lên cầu thang, đầu váng mắt hoa thiếu chút nữa đạp vào không khí. Cậu ngay lập tức lấy ra một cây kẹo mút từ túi của mình ra, gần đây lượng đường trong máu của cậu đã trở nên tồi tệ hơn rồi.