Môi Tuyết Úc bị sưng đến đáng thương, nhưng thoạt nhìn, lại có vẻ xinh đẹp sống động đến lạ thường. Bên môi là chút vệt nước lóng lánh dính dấp. Da thịt bị ma sát đến phiếm hồng.
Phó Dương hốt hoảng chớp mắt ngồi thẳng dậy, có chút xấu hổ với hành động chiếm tiện nghi người ta trong lúc ngủ của mình. Hắn biện giải:
"Trước kia tôi không có như vậy."
Ai quan tâm anh trước kia thế nào???
Tuyết Úc tức giận muốn điên rồi. Trong lòng cậu đang cuộn trào sóng dữ. Vừa mới thảo luận ngon lành cùng hệ thống xong, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, liền nắm chắc thất bại.
Sao lại ra nông nỗi này...
Phó Dương, tại sao lại hôn cậu?
Hô hấp dồn dập, cậu cố hớp lấy từng đợt không khí. Hai đặt trên đầu gối đỏ bừng. Trong lúc suy nghĩ vô thức nâng tay sờ môi, Tuyết Úc liền bị đau đến điếng người.
Đáng chết... Nếu không phải vì Phó Dương là công chính thế giới này, cậu thực sự muốn liều mạng với hắn.
Lúc này, xe bị kẹt cứng hồi lâu cũng bắt đầu lăn bánh.
Cả một đoạn đường dài, Tuyết Úc né xa hắn hết mức có thể. Cậu áp người vào cửa xe, khuôn mặt vừa hồng vừa nóng quay đầu nhìn ra ngoài. Tấm kính cửa xe phải chiếu gương mặt xinh đẹp đang tức giận cùng đôi môi hơi sưng.
Cậu thực sự tức giận. Về đến chung cư Tuyết Úc cũng quay đầu đóng sầm cửa xe, đi vào mà chẳng quay đầu nói với Phó Dương câu nào. Phó Dương cũng ý thức được mình làm sai. Cái lưỡi không xương bình thường giảo hoạt trên thương trường lần này một câu cũng không dám nói.
Thế nhưng tầm mười phút sau, hắn lại lân la hỏi Tuyết Úc: "Em muốn giặt quần áo không?"
Trong chung cư chỉ có một cái máy giặt. Bình thường ba người bọn họ đều phân chia thời gian cố định để giặt giũ quần áo, không ai đụng chạm ai. Tuyết Úc đúng thật có quần áo muốn giặt. Giỏ đồ bẩn vẫn còn trong góc phòng từ hôm qua. Nhưng cậu không có nhu cầu giao tiếp với người này chút nào.
Phó Dương không nhụt chí. Một lát sau hắn lại cầm một ly nước gõ cửa phòng cậu. Đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm môi cậu, hơi ngượng ngùng nói: "Môi em còn đau không? Có muốn uống nước không?"
Tuyết Úc trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng: "Lăn!"
Lần thứ ba, Phó Dương kiên cường kiếm chuyện lông gà vỏ tỏi để mở lời với cậu, Tuyết Úc bực bội muốn chết. Cậu đi tới cửa phòng ngẩng mặt cáu giận: "Anh có phiền không hả??"
Nam nhân cao lớn gục đầu hạ mí mắt. Ngữ khí không còn chút nào ung dung nhàn nhã bá đạo.
"Vì em còn giận tôi."
"Tôi không có giận!"
Tuyết Úc đảo mắt. Cậu thuyết phục bản thân, hôn một chút thôi, coi như là... là bị chó cắn! Bây giờ cậu chỉ muốn Phó Dương xéo đến chỗ nào đó khuất mắt mình, đừng có lại đây gây phiền phức nữa.
"Tôi thật sự không giận anh, đừng có nói chuyện với tôi. Được chưa?"
Phó Dương nâng mắt. Từ góc nhìn của hắn có thể nhìn rõ gương mặt ương ngạnh của tiểu thiếu gia, đặc biệt là cái miệng nhỏ hồng hồng vừa mới được hôn đến ngon ngọt.
Hắn không thể phủ nhận, bản thân có chút không bình thường.
Nếu không, hắn cũng sẽ không đứng trước mặt Tuyết Úc mà nhìn chằm chằm miệng cậu, lại đột ngột hỏi một câu.
"Tôi có thể hôn em không?"
"Lần này tôi có trưng cầu ý kiến em."
Tuyết Úc: "......."
Tuyết Úc: "........?????"
Anh chọn cái chết?
Đôi mắt trời sinh câu nhân mở to, như bị doạ sợ. Khuôn mặt nhỏ lộ ra biểu tình không thể tin được mà nhìn hắn. Tầm mắt của Phó Dương vẫn không chuyển dời, hắn lại hỏi tiếp.
"Em và Tạ Thanh Vân có phải đã hôn nhau rất nhiều lần? Tôi cũng muốn, tôi khẳng định mình có thể làm tốt hơn hắn."
Tuyết Úc biểu tình nghẹn khuất. Ngón tay tức giận đến run rẩy, cậu nâng đầu nhíu mày nhìn hắn.
"Tôi nghĩ là anh có bệnh rồi đó, né ra, đừng có chắn cửa."
Cậu chưa bao giờ thấy qua thể loại người vô sỉ như vậy. Một chốc hỏi cậu có từng hôn người khác nhiều lần rồi phải không, một chốc lại nói mấy lời hạ lưu này. Trong khi hắn hôn cậu đến phát đau! Tốt hơn người khác? Tốt cái con khỉ!
Tuyết Úc cảm thấy giao tiếp với Phó Dương càng làm cậu đau đầu hơn, liền dứt khoát xoay người bỏ đi. Một bước chân còn chưa đặt xuống, liền bị người đàn ông giữ vai ôm ngược lại.
Động đậy giãy giụa không được, cậu bị Phó Dương ôm chặt trong ngực. Tuyết Úc tức giận cắn môi.
"Anh điên rồi hả? Muốn hôn thì đi kiếm người khác đi, đừng có kiếm chuyện với tôi!"
"Chỉ muốn hôn em."
Phó Dương nắm lấy cái cằm nhòn nhọn của cậu, mắt nhìn đôi môi căng mọng mở ra đóng vào. Mùi hương thơm ngọt thoảng đến khiến cả người hắn choáng váng. Thần trí mê mang, hắn nói ra lời thoại lưu manh xấu hổ.
"Em há miệng được không?"
Câu nói mang chút khẩn cầu khó tả. Mí mắt hắn rũ xuống, một bộ dạng quyết tâm, như thể dù Tuyết Úc có trả lời như thế nào thì kết quả vẫn như nhau.
Tuyết Úc trừng mắt, đuôi mắt ửng đỏ vì tức giận. Nhưng trong mắt Phó Dương, bộ dạng cậu lúc này quá sức đáng yêu. Lông mi run rẩy, khuôn mặt ấm ức vì xấu hổ.
Người đàn ông vốn nham hiểm xấu bụng từ tâm can. Nhân lúc Tuyết Úc quay đầu muốn lờ đi hắn, Phó Dương nóng đầu cúi xuống cắn đôi môi xinh đẹp kia một cái. Khi Tuyết Úc tức giận há miệng muốn mắng chửi, hắn lại thừa cơ hội mà xâm thành đoạt đất.
Môi cậu quá mềm. Lần này có kinh nghiệm, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi liếm láp. Lúc đầu hắn vẫn còn ôn nhu, nhưng khi nghe thấy âm thanh kháng nghị mềm mại của tiểu thiếu gia, trong đầu hắn liền ầm ầm nổ tung.
*
Tuyết Úc bị hôn đến mềm nhũn, không đứng thẳng được. Hai chân mang vớ trắng run rẩy, cả người phải dựa vào Phó Dương mới chống đỡ được.
"Đủ, đủ rồi..." - Thanh âm phát ra yếu ớt đến đáng thương.
Người ta bảo, đàn ông gần 30 sẽ trở nên khắc chế ổn trọng. Tuyết Úc lại thấy, Phó Dương đối với mình chính là hung thần hoá thân, thú dữ hình người. Mọi sự chống cự của cậu, mỗi khi cậu cố quay đầu né tránh, hắn đều đuổi theo mà mút mát đôi môi đến điên cuồng. Hai tay giữ lấy eo cậu, nâng cả người cậu lại sát để tiện bề hôn hít. Chân Tuyết Úc đều phải nhón lên, gần như là không thể chạm đất được đàng hoàng.
Tuyết Úc chưa từng hôn ai. Cậu không biết có phải khi hôn sẽ là cảm giác gì, có phải giống với Phó Dương đối với cậu hay không. Miệng bị mạnh mẽ cạy ra, bên trong bị liếm láp đến đau. Nói tóm lại là cực kỳ không thoải mái.
"Sao mà đủ, tôi còn muốn hôn nữa."
Người đàn ông trong lúc cậu thở dốc bắt lấy tay cậu, vô sỉ dỗ dành dụ ngọt.
Khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ bừng như cánh hoa. Môi sưng đỏ. Tuyết Úc nhũn người không đứng thẳng nổi. Người đàn ông lúc này mới chậm rãi bế cậu như bé mèo con, đặt lên sofa. Tuyết Úc còn chưa kịp nói gì, môi lại bị phong bế lần nữa. Âm thanh hừ hừ ấm ức ở cổ họng bị Phó Dương lấp kín trong nụ hôn ướt át càn quấy.
Âm thanh nho nhỏ, vừa mềm vừa ngọt, bị tiếng mở cửa đánh gãy.
Cằm ẩm ướt, Tuyết Úc bị gió lạnh từ bên ngoài thổi vào run rẩy. Cậu mờ mịt mở đôi mắt ướt át nhìn lên, một bộ dáng bị khi dễ đến đáng thương vô cùng. Phó Dương nhíu mày bực bội vì bị quấy rầy.
Ngoài cửa, người đàn ông dáng người thon dài đĩnh bạt đứng đó. Gương mặt tái nhợt lạnh lùng. Anh mặc bộ chiếc áo khoác dài đến đầu gối, bên trên là áo lông cao cổ. Một cỗ khí chất lạnh băng cấm dục. Ánh mắt anh chậm chạp lướt qua đôi môi và khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thiếu gia. Một lúc sau, người đứng ở cửa mới như tỉnh mộng, như mới nhận ra chuyện gì vừa xảy đến.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết khiến kẻ khác sợ hãi. Anh gằn từng chữ một, mang theo ngữ điệu xa lạ chưa từng có, hơi thở đáng sợ như dã thú muốn cắn xé vạn vật.
"Phó Dương ——"
Phó Dương hốt hoảng chớp mắt ngồi thẳng dậy, có chút xấu hổ với hành động chiếm tiện nghi người ta trong lúc ngủ của mình. Hắn biện giải:
"Trước kia tôi không có như vậy."
Ai quan tâm anh trước kia thế nào???
Tuyết Úc tức giận muốn điên rồi. Trong lòng cậu đang cuộn trào sóng dữ. Vừa mới thảo luận ngon lành cùng hệ thống xong, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, liền nắm chắc thất bại.
Sao lại ra nông nỗi này...
Phó Dương, tại sao lại hôn cậu?
Hô hấp dồn dập, cậu cố hớp lấy từng đợt không khí. Hai đặt trên đầu gối đỏ bừng. Trong lúc suy nghĩ vô thức nâng tay sờ môi, Tuyết Úc liền bị đau đến điếng người.
Đáng chết... Nếu không phải vì Phó Dương là công chính thế giới này, cậu thực sự muốn liều mạng với hắn.
Lúc này, xe bị kẹt cứng hồi lâu cũng bắt đầu lăn bánh.
Cả một đoạn đường dài, Tuyết Úc né xa hắn hết mức có thể. Cậu áp người vào cửa xe, khuôn mặt vừa hồng vừa nóng quay đầu nhìn ra ngoài. Tấm kính cửa xe phải chiếu gương mặt xinh đẹp đang tức giận cùng đôi môi hơi sưng.
Cậu thực sự tức giận. Về đến chung cư Tuyết Úc cũng quay đầu đóng sầm cửa xe, đi vào mà chẳng quay đầu nói với Phó Dương câu nào. Phó Dương cũng ý thức được mình làm sai. Cái lưỡi không xương bình thường giảo hoạt trên thương trường lần này một câu cũng không dám nói.
Thế nhưng tầm mười phút sau, hắn lại lân la hỏi Tuyết Úc: "Em muốn giặt quần áo không?"
Trong chung cư chỉ có một cái máy giặt. Bình thường ba người bọn họ đều phân chia thời gian cố định để giặt giũ quần áo, không ai đụng chạm ai. Tuyết Úc đúng thật có quần áo muốn giặt. Giỏ đồ bẩn vẫn còn trong góc phòng từ hôm qua. Nhưng cậu không có nhu cầu giao tiếp với người này chút nào.
Phó Dương không nhụt chí. Một lát sau hắn lại cầm một ly nước gõ cửa phòng cậu. Đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm môi cậu, hơi ngượng ngùng nói: "Môi em còn đau không? Có muốn uống nước không?"
Tuyết Úc trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng: "Lăn!"
Lần thứ ba, Phó Dương kiên cường kiếm chuyện lông gà vỏ tỏi để mở lời với cậu, Tuyết Úc bực bội muốn chết. Cậu đi tới cửa phòng ngẩng mặt cáu giận: "Anh có phiền không hả??"
Nam nhân cao lớn gục đầu hạ mí mắt. Ngữ khí không còn chút nào ung dung nhàn nhã bá đạo.
"Vì em còn giận tôi."
"Tôi không có giận!"
Tuyết Úc đảo mắt. Cậu thuyết phục bản thân, hôn một chút thôi, coi như là... là bị chó cắn! Bây giờ cậu chỉ muốn Phó Dương xéo đến chỗ nào đó khuất mắt mình, đừng có lại đây gây phiền phức nữa.
"Tôi thật sự không giận anh, đừng có nói chuyện với tôi. Được chưa?"
Phó Dương nâng mắt. Từ góc nhìn của hắn có thể nhìn rõ gương mặt ương ngạnh của tiểu thiếu gia, đặc biệt là cái miệng nhỏ hồng hồng vừa mới được hôn đến ngon ngọt.
Hắn không thể phủ nhận, bản thân có chút không bình thường.
Nếu không, hắn cũng sẽ không đứng trước mặt Tuyết Úc mà nhìn chằm chằm miệng cậu, lại đột ngột hỏi một câu.
"Tôi có thể hôn em không?"
"Lần này tôi có trưng cầu ý kiến em."
Tuyết Úc: "......."
Tuyết Úc: "........?????"
Anh chọn cái chết?
Đôi mắt trời sinh câu nhân mở to, như bị doạ sợ. Khuôn mặt nhỏ lộ ra biểu tình không thể tin được mà nhìn hắn. Tầm mắt của Phó Dương vẫn không chuyển dời, hắn lại hỏi tiếp.
"Em và Tạ Thanh Vân có phải đã hôn nhau rất nhiều lần? Tôi cũng muốn, tôi khẳng định mình có thể làm tốt hơn hắn."
Tuyết Úc biểu tình nghẹn khuất. Ngón tay tức giận đến run rẩy, cậu nâng đầu nhíu mày nhìn hắn.
"Tôi nghĩ là anh có bệnh rồi đó, né ra, đừng có chắn cửa."
Cậu chưa bao giờ thấy qua thể loại người vô sỉ như vậy. Một chốc hỏi cậu có từng hôn người khác nhiều lần rồi phải không, một chốc lại nói mấy lời hạ lưu này. Trong khi hắn hôn cậu đến phát đau! Tốt hơn người khác? Tốt cái con khỉ!
Tuyết Úc cảm thấy giao tiếp với Phó Dương càng làm cậu đau đầu hơn, liền dứt khoát xoay người bỏ đi. Một bước chân còn chưa đặt xuống, liền bị người đàn ông giữ vai ôm ngược lại.
Động đậy giãy giụa không được, cậu bị Phó Dương ôm chặt trong ngực. Tuyết Úc tức giận cắn môi.
"Anh điên rồi hả? Muốn hôn thì đi kiếm người khác đi, đừng có kiếm chuyện với tôi!"
"Chỉ muốn hôn em."
Phó Dương nắm lấy cái cằm nhòn nhọn của cậu, mắt nhìn đôi môi căng mọng mở ra đóng vào. Mùi hương thơm ngọt thoảng đến khiến cả người hắn choáng váng. Thần trí mê mang, hắn nói ra lời thoại lưu manh xấu hổ.
"Em há miệng được không?"
Câu nói mang chút khẩn cầu khó tả. Mí mắt hắn rũ xuống, một bộ dạng quyết tâm, như thể dù Tuyết Úc có trả lời như thế nào thì kết quả vẫn như nhau.
Tuyết Úc trừng mắt, đuôi mắt ửng đỏ vì tức giận. Nhưng trong mắt Phó Dương, bộ dạng cậu lúc này quá sức đáng yêu. Lông mi run rẩy, khuôn mặt ấm ức vì xấu hổ.
Người đàn ông vốn nham hiểm xấu bụng từ tâm can. Nhân lúc Tuyết Úc quay đầu muốn lờ đi hắn, Phó Dương nóng đầu cúi xuống cắn đôi môi xinh đẹp kia một cái. Khi Tuyết Úc tức giận há miệng muốn mắng chửi, hắn lại thừa cơ hội mà xâm thành đoạt đất.
Môi cậu quá mềm. Lần này có kinh nghiệm, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi liếm láp. Lúc đầu hắn vẫn còn ôn nhu, nhưng khi nghe thấy âm thanh kháng nghị mềm mại của tiểu thiếu gia, trong đầu hắn liền ầm ầm nổ tung.
*
Tuyết Úc bị hôn đến mềm nhũn, không đứng thẳng được. Hai chân mang vớ trắng run rẩy, cả người phải dựa vào Phó Dương mới chống đỡ được.
"Đủ, đủ rồi..." - Thanh âm phát ra yếu ớt đến đáng thương.
Người ta bảo, đàn ông gần 30 sẽ trở nên khắc chế ổn trọng. Tuyết Úc lại thấy, Phó Dương đối với mình chính là hung thần hoá thân, thú dữ hình người. Mọi sự chống cự của cậu, mỗi khi cậu cố quay đầu né tránh, hắn đều đuổi theo mà mút mát đôi môi đến điên cuồng. Hai tay giữ lấy eo cậu, nâng cả người cậu lại sát để tiện bề hôn hít. Chân Tuyết Úc đều phải nhón lên, gần như là không thể chạm đất được đàng hoàng.
Tuyết Úc chưa từng hôn ai. Cậu không biết có phải khi hôn sẽ là cảm giác gì, có phải giống với Phó Dương đối với cậu hay không. Miệng bị mạnh mẽ cạy ra, bên trong bị liếm láp đến đau. Nói tóm lại là cực kỳ không thoải mái.
"Sao mà đủ, tôi còn muốn hôn nữa."
Người đàn ông trong lúc cậu thở dốc bắt lấy tay cậu, vô sỉ dỗ dành dụ ngọt.
Khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ bừng như cánh hoa. Môi sưng đỏ. Tuyết Úc nhũn người không đứng thẳng nổi. Người đàn ông lúc này mới chậm rãi bế cậu như bé mèo con, đặt lên sofa. Tuyết Úc còn chưa kịp nói gì, môi lại bị phong bế lần nữa. Âm thanh hừ hừ ấm ức ở cổ họng bị Phó Dương lấp kín trong nụ hôn ướt át càn quấy.
Âm thanh nho nhỏ, vừa mềm vừa ngọt, bị tiếng mở cửa đánh gãy.
Cằm ẩm ướt, Tuyết Úc bị gió lạnh từ bên ngoài thổi vào run rẩy. Cậu mờ mịt mở đôi mắt ướt át nhìn lên, một bộ dáng bị khi dễ đến đáng thương vô cùng. Phó Dương nhíu mày bực bội vì bị quấy rầy.
Ngoài cửa, người đàn ông dáng người thon dài đĩnh bạt đứng đó. Gương mặt tái nhợt lạnh lùng. Anh mặc bộ chiếc áo khoác dài đến đầu gối, bên trên là áo lông cao cổ. Một cỗ khí chất lạnh băng cấm dục. Ánh mắt anh chậm chạp lướt qua đôi môi và khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thiếu gia. Một lúc sau, người đứng ở cửa mới như tỉnh mộng, như mới nhận ra chuyện gì vừa xảy đến.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết khiến kẻ khác sợ hãi. Anh gằn từng chữ một, mang theo ngữ điệu xa lạ chưa từng có, hơi thở đáng sợ như dã thú muốn cắn xé vạn vật.
"Phó Dương ——"