Ta có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần lớn lên theo từng ngày, chỉ có điều tầm nhìn của ta có vẻ rất hạn hẹp, giống như có thứ gì đó đang đè lên người che mất tầm nhìn của ta. Bất giác ta cảm thấy mình giống như Tề Thiên Đại Thánh bị giam dưới núi Ngũ Hành Sơn năm xưa, biết đâu được kiếp này ta lại được đầu thai làm một Mỹ Hầu Vương thứ hai thì sao, suy nghĩ này nhất thời khiến ta cảm thấy phấn khích muốn thoát ra khỏi nơi tối tăm này một cách thật nhanh chóng.
Không ngờ cảm giác đầu thai lại không hề dễ chịu một chút nào, ta giống như một con nhộng hằng ngày cần mẫn lấy thân mình cà cà đi cà lại vào thành kén cho đến khi chúng mòn đi, với hy vọng có thể sớm được chui ra ngoài.
Cuối cùng thì giây phút tuyệt vời ấy cũng đã đến, ta hướng mặt về phía trước, hít lấy hít để nguồn không khí tươi mát bên ngoài, ánh sáng lúc này như ngập tràn trên khắp cơ thể của ta khiến ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, đúng là khi thoát ra khỏi lớp vỏ bọc cứng cáp kia, bản thân ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đón nhận những điều mới mẻ và thú vị phía trước.
Ta từ từ mở đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài này lên, cảm giác có chút không quen mà chớp mắt liên tục, dần dần ta cũng thích nghi được với ánh sáng mặt trời chói chang kia. Ta vội phóng tầm mắt nhìn lên bầu trời xanh cao vút nơi những đám mây đủ hình thù đang bình thản di chuyển một cách chậm rãi, ta vểnh hai tai lên nghe tiếng những chú chim đang thi nhau nhảy múa, ca hát.
Ta lại hạ tầm mắt xuống một chút, rồi nhìn bao quát qua một lượt “Đây chẳng phải là tán lá của những cây cổ thụ ư, bên dưới kia không phải là một dòng suối à…Xung quanh đây không phải là….Một ngọn núi hay sao. Nếu những gì hiện ra trước mắt ta đều là thật thì há chẳng phải ta đã đầu thai thành một cái cây rồi sao, Ông trời ơi! Không phải con đang nằm mơ đấy chứ! Diêm Vương, rốt cuộc lão đã biến ta thành cái quái gì đây cơ chứ”
Ta thấy lão già Diêm Vương đúng là không coi ta ra gì, dù gì ta cũng đã hạ mình làm không công cho lão đến tận trăm năm, giúp đỡ lão biết bao nhiêu việc lớn nhỏ trong Địa Phủ, lão không cho ta đầu thai vào nhà quyền quý thì thôi, chí ít cũng phải cho ta làm một phàm nhân bình thường. Còn nếu lão cảm thấy ta không thích hợp làm phàm nhân, thì cũng có thể cho ta đầu thai làm súc sanh, ít ra ta còn có thể di chuyển. Đằng này, không hiểu tâm tư của lão là gì, lại cho ta đầu thai làm một cái cây vô tri vô giác thế này cơ chứ. Chẳng lẽ, chỉ vì ta quên uống canh Mệnh Bà mà lão lại đối xử với ta như vậy sao.
Ta cứ nghĩ mãi mà không tài nào tìm ra cho mình được một đáp án thuyết phục nhất để tự an ủi tấm thân mệnh khổ này của ta. Nhất định sau này khi quay về Địa Phủ ta sẽ đến tìm lão mà hỏi cho ra lẽ. Thật là không công bằng với một tiểu tinh linh vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang như ta.
“Bồ công anh, nhà ngươi cuối cùng cũng đã chịu mọc rồi sao, ta chờ ngươi cũng đã lâu, rất vui được gặp ngươi”, một giọng nói già cỗi vang lên trên đầu ta.
“Ngươi gọi ta là gì cơ chứ? Là bồ công anh ư”, ta hất mặt lên nhìn lão, lúc này lão cũng đang nhìn chằm chằm vào ta.
“Ngươi…Ngươi có biết ta là cây sồi đã sống hơn hai trăm năm tuổi, một đứa trẻ mới mở mắt như ngươi lại dám vô lễ với ta như vậy sao”. Lão tỏ vẻ giận dỗi y hệt mấy đứa trẻ hư vừa bị mẫu thân của chúng đánh đòn.
“Ta là Bạch Mai tinh linh, hình thành cách đây đã hơn ngàn năm. Nếu luận về tuổi tác ngươi còn phải gọi ta hai tiếng cô cô ấy chứ”. Ta liếc mắt tỏ vẻ kiêu ngạo;
“Ha…ha…ha, Tiểu cô nương, ngươi hãy xem lại bản thân mình đi, liệu có giống như một tiểu tinh linh ngàn năm như ngươi nói không hả”. Lão vừa nói vừa cười như được mùa.
Ta không thèm để ý những lời lão vừa nói, cứ thế im bặt sống qua ngày. Là một cây bồ công anh cũng tốt, thời gian sinh trưởng của chúng khá ngắn chỉ tầm khoảng hai năm, hai năm ở Hạ Giới tính ra cũng chỉ tầm hai ngày trên Thiên Giới, ta sẽ sớm được chuyển qua một kiếp sống mới nhanh thôi, coi như lần lịch kiếp này quá đơn giản với ta rồi.
Nói chung làm một cái cây cũng khá nhàn hạ, ta cứ thế đứng yên mà chờ ngày dài tháng tận trôi qua, tính ra cũng giống khoảng thời gian ta ở cùng Cây Mai Trắng, chỉ có điều giờ ta chẳng khác gì bà ấy, cũng chỉ là một cái cây, không buồn không vui, chỉ biết trơ mặt đối diện với những gì diễn ra xung quanh.
Không thể di chuyển ta đương nhiên cảm thấy khó chịu, nếu biết trước số phận mình sẽ trở thành một cái cây, ta thà uống nhiều canh Mạnh Bà một chút, trở nên ngu ngốc một chút có khi lại là ý tưởng hay, lúc ấy ta sẽ không phải ngồi đây vất vả đếm từng ngày trôi qua, cũng không phải ưu tư suy nghĩ bất kỳ điều gì cho nặng đầu.
Bản thân ta lúc nhảy xuống Lục Đạo Luân Hồi, những tưởng bản thân sẽ trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp tuyệt trần, kẻ hầu, người hạ đếm đến mỏi tay, hoặc ít ra cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng con nhà quyền quý, mà có tệ lắm đi nữa thì cũng là một đóa hoa mẫu đơn mang trên mình một vẻ đẹp diễm lệ khiến bao chàng phải mê đắm vì ta. Tại sao Diêm Vương lại chọn biến ta thành một cây hoa bồ công anh không danh không phận, lại còn mang trên mình một nét đẹp tầm thường như thế này cơ chứ. Thật là khiến ta tức chết đi được mà.
Ta thở dài, nhìn về phía xa xăm, tự ngẫm lại về quãng thời gian đã qua. Ta vốn là tinh linh được tạo thành từ tinh hoa của cây Mai Trắng, có thể nói, bà ấy chính là ta, ta chính là bà ấy, đương nhiên, tính cách của ta phần lớn đều bị ảnh hưởng bởi bà ấy. Cả đời bà ấy sống ở một nơi khắc nghiệt như thế, chắc hẳn đã phải nếm trải qua nhiều sương gió, từ đó mà rèn luyện nên tính cách kiên cường, sức sống rất mãnh liệt, phi thường như bây giờ. Nhưng cũng chính vì thế cây Mai Trắng cũng mang trong mình một vẻ đẹp kiêu ngạo, khó gần mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
Ta cảm thấy mình thật may mắn khi ta được là hiện thân của bà ấy. Nhưng cũng chính vì tính cách của ta quá giống bà ấy nên lúc nào ta cũng gặp phải rắc rối, cho dù ta ở một nơi yên bình như đỉnh núi Thiên Phù, hay một nơi linh thiêng như Thiên Giới, thậm chí ngay cả nơi tận cùng của cái chết là Địa Phủ ta cũng cảm thấy bản thân mình lúc nào cũng có thể gây ra chuyện tày đình.
Cuộc sống của ta hoàn toàn không phù hợp với bất kỳ nơi nào cả, phải chăng, ta nên mãi mãi làm một cây bồ công anh giống như hiện tại, hoàn toàn bất động, chỉ có thể khiến bản thân vui vẻ chấp nhận mọi việc đang diễn ra xung quanh một cách tự nguyện, không thể cảm thán càng không được oán than, lại tuyệt đối không thể động tay động chân… Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho ta, lẫn những người tiếp xúc với ta. Diêm Vương, bây giờ ta mới hiểu được, dụng ý của ngài là gì, đúng là gừng càng già càng cay, Bạch Mai ta xin bái phục ngài.
Không ngờ cảm giác đầu thai lại không hề dễ chịu một chút nào, ta giống như một con nhộng hằng ngày cần mẫn lấy thân mình cà cà đi cà lại vào thành kén cho đến khi chúng mòn đi, với hy vọng có thể sớm được chui ra ngoài.
Cuối cùng thì giây phút tuyệt vời ấy cũng đã đến, ta hướng mặt về phía trước, hít lấy hít để nguồn không khí tươi mát bên ngoài, ánh sáng lúc này như ngập tràn trên khắp cơ thể của ta khiến ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, đúng là khi thoát ra khỏi lớp vỏ bọc cứng cáp kia, bản thân ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đón nhận những điều mới mẻ và thú vị phía trước.
Ta từ từ mở đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài này lên, cảm giác có chút không quen mà chớp mắt liên tục, dần dần ta cũng thích nghi được với ánh sáng mặt trời chói chang kia. Ta vội phóng tầm mắt nhìn lên bầu trời xanh cao vút nơi những đám mây đủ hình thù đang bình thản di chuyển một cách chậm rãi, ta vểnh hai tai lên nghe tiếng những chú chim đang thi nhau nhảy múa, ca hát.
Ta lại hạ tầm mắt xuống một chút, rồi nhìn bao quát qua một lượt “Đây chẳng phải là tán lá của những cây cổ thụ ư, bên dưới kia không phải là một dòng suối à…Xung quanh đây không phải là….Một ngọn núi hay sao. Nếu những gì hiện ra trước mắt ta đều là thật thì há chẳng phải ta đã đầu thai thành một cái cây rồi sao, Ông trời ơi! Không phải con đang nằm mơ đấy chứ! Diêm Vương, rốt cuộc lão đã biến ta thành cái quái gì đây cơ chứ”
Ta thấy lão già Diêm Vương đúng là không coi ta ra gì, dù gì ta cũng đã hạ mình làm không công cho lão đến tận trăm năm, giúp đỡ lão biết bao nhiêu việc lớn nhỏ trong Địa Phủ, lão không cho ta đầu thai vào nhà quyền quý thì thôi, chí ít cũng phải cho ta làm một phàm nhân bình thường. Còn nếu lão cảm thấy ta không thích hợp làm phàm nhân, thì cũng có thể cho ta đầu thai làm súc sanh, ít ra ta còn có thể di chuyển. Đằng này, không hiểu tâm tư của lão là gì, lại cho ta đầu thai làm một cái cây vô tri vô giác thế này cơ chứ. Chẳng lẽ, chỉ vì ta quên uống canh Mệnh Bà mà lão lại đối xử với ta như vậy sao.
Ta cứ nghĩ mãi mà không tài nào tìm ra cho mình được một đáp án thuyết phục nhất để tự an ủi tấm thân mệnh khổ này của ta. Nhất định sau này khi quay về Địa Phủ ta sẽ đến tìm lão mà hỏi cho ra lẽ. Thật là không công bằng với một tiểu tinh linh vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang như ta.
“Bồ công anh, nhà ngươi cuối cùng cũng đã chịu mọc rồi sao, ta chờ ngươi cũng đã lâu, rất vui được gặp ngươi”, một giọng nói già cỗi vang lên trên đầu ta.
“Ngươi gọi ta là gì cơ chứ? Là bồ công anh ư”, ta hất mặt lên nhìn lão, lúc này lão cũng đang nhìn chằm chằm vào ta.
“Ngươi…Ngươi có biết ta là cây sồi đã sống hơn hai trăm năm tuổi, một đứa trẻ mới mở mắt như ngươi lại dám vô lễ với ta như vậy sao”. Lão tỏ vẻ giận dỗi y hệt mấy đứa trẻ hư vừa bị mẫu thân của chúng đánh đòn.
“Ta là Bạch Mai tinh linh, hình thành cách đây đã hơn ngàn năm. Nếu luận về tuổi tác ngươi còn phải gọi ta hai tiếng cô cô ấy chứ”. Ta liếc mắt tỏ vẻ kiêu ngạo;
“Ha…ha…ha, Tiểu cô nương, ngươi hãy xem lại bản thân mình đi, liệu có giống như một tiểu tinh linh ngàn năm như ngươi nói không hả”. Lão vừa nói vừa cười như được mùa.
Ta không thèm để ý những lời lão vừa nói, cứ thế im bặt sống qua ngày. Là một cây bồ công anh cũng tốt, thời gian sinh trưởng của chúng khá ngắn chỉ tầm khoảng hai năm, hai năm ở Hạ Giới tính ra cũng chỉ tầm hai ngày trên Thiên Giới, ta sẽ sớm được chuyển qua một kiếp sống mới nhanh thôi, coi như lần lịch kiếp này quá đơn giản với ta rồi.
Nói chung làm một cái cây cũng khá nhàn hạ, ta cứ thế đứng yên mà chờ ngày dài tháng tận trôi qua, tính ra cũng giống khoảng thời gian ta ở cùng Cây Mai Trắng, chỉ có điều giờ ta chẳng khác gì bà ấy, cũng chỉ là một cái cây, không buồn không vui, chỉ biết trơ mặt đối diện với những gì diễn ra xung quanh.
Không thể di chuyển ta đương nhiên cảm thấy khó chịu, nếu biết trước số phận mình sẽ trở thành một cái cây, ta thà uống nhiều canh Mạnh Bà một chút, trở nên ngu ngốc một chút có khi lại là ý tưởng hay, lúc ấy ta sẽ không phải ngồi đây vất vả đếm từng ngày trôi qua, cũng không phải ưu tư suy nghĩ bất kỳ điều gì cho nặng đầu.
Bản thân ta lúc nhảy xuống Lục Đạo Luân Hồi, những tưởng bản thân sẽ trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp tuyệt trần, kẻ hầu, người hạ đếm đến mỏi tay, hoặc ít ra cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng con nhà quyền quý, mà có tệ lắm đi nữa thì cũng là một đóa hoa mẫu đơn mang trên mình một vẻ đẹp diễm lệ khiến bao chàng phải mê đắm vì ta. Tại sao Diêm Vương lại chọn biến ta thành một cây hoa bồ công anh không danh không phận, lại còn mang trên mình một nét đẹp tầm thường như thế này cơ chứ. Thật là khiến ta tức chết đi được mà.
Ta thở dài, nhìn về phía xa xăm, tự ngẫm lại về quãng thời gian đã qua. Ta vốn là tinh linh được tạo thành từ tinh hoa của cây Mai Trắng, có thể nói, bà ấy chính là ta, ta chính là bà ấy, đương nhiên, tính cách của ta phần lớn đều bị ảnh hưởng bởi bà ấy. Cả đời bà ấy sống ở một nơi khắc nghiệt như thế, chắc hẳn đã phải nếm trải qua nhiều sương gió, từ đó mà rèn luyện nên tính cách kiên cường, sức sống rất mãnh liệt, phi thường như bây giờ. Nhưng cũng chính vì thế cây Mai Trắng cũng mang trong mình một vẻ đẹp kiêu ngạo, khó gần mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
Ta cảm thấy mình thật may mắn khi ta được là hiện thân của bà ấy. Nhưng cũng chính vì tính cách của ta quá giống bà ấy nên lúc nào ta cũng gặp phải rắc rối, cho dù ta ở một nơi yên bình như đỉnh núi Thiên Phù, hay một nơi linh thiêng như Thiên Giới, thậm chí ngay cả nơi tận cùng của cái chết là Địa Phủ ta cũng cảm thấy bản thân mình lúc nào cũng có thể gây ra chuyện tày đình.
Cuộc sống của ta hoàn toàn không phù hợp với bất kỳ nơi nào cả, phải chăng, ta nên mãi mãi làm một cây bồ công anh giống như hiện tại, hoàn toàn bất động, chỉ có thể khiến bản thân vui vẻ chấp nhận mọi việc đang diễn ra xung quanh một cách tự nguyện, không thể cảm thán càng không được oán than, lại tuyệt đối không thể động tay động chân… Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho ta, lẫn những người tiếp xúc với ta. Diêm Vương, bây giờ ta mới hiểu được, dụng ý của ngài là gì, đúng là gừng càng già càng cay, Bạch Mai ta xin bái phục ngài.