*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Mặc Lân rời đi, trên đường trở về Lâm Độ nghĩ tới gì đó: "Thư viện của tông chúng ta có thư các có sách chép tay không?"
"Chắc là không có." Hạ Thiên Vô đáp: "Sao vậy?"
Lâm Độ gật gật đầu, "Không có gì."
Ai ngờ ngày thứ hai sau khi trở lại tông môn, nàng liền nhận được một chồng sách từ chưởng môn, trên cùng chính là Thiên Tự Văn.
Thiên Tự Văn 千字文 được Châu Hưng Tự 周興嗣(tên ông này có chỗ dịch là Chu Hưng Tự), thời Nam Lương biên soạn. Việc sáng tác được tương truyền rằng Lương Võ Đế ra lệnh cho Ân Thiết Thạch chép lại một ngàn từ không trùng lặp trên văn bia do Vương Hi Ch i王羲之 – một nhà Thư pháp tài hoa bật nhất Trung Hoa thời Đông Tấn – viết để cho các hoàng tử lấy đó học tập. Nhưng do các chữ đều rời rạc, không liền nhau, cho nên ông cho gọi Châu Hưng Tự và bảo rằng: "Khanh có tài, hãy giúp ta vần bài này." Chu Hưng Tự bỏ ra một đêm để biên soạn lại và dâng lên cho Võ Đế. Từ đó xuất hiện "Thiên Tự Văn" (bản văn đúng một ngàn chữ, một ngàn từ vựng) truyền đến ngày nay.
Ánh mắt Phượng hòa ái, "Lần trước ta bận kiểm kê tài sản mùa đông và công việc đầu xuân của tông môn chúng ta, nên vẫn trì hoãn, sư phụ ngươi có lẽ cũng không chú trọng những thứ này, chúng ta tuy nói là tu đạo, văn hóa tu dưỡng cũng không thể thiếu, ngươi trước tiên học những thứ này, nếu không hiểu có thể tới hỏi ta."
Lâm Độ có chút ngoài ý muốn, sau đó nhanh chóng cảm ơn.
"Đa tạ chưởng môn chân nhân."
"Cứ gọi ta là đại sư tỷ." Phượng Triều vốn hoa lệ như phu nhân, tính tình lại luôn lo lắng về mọi thứ, một mình lo liệu mọi việc lớn nhỏ trong tông môn, bận tối mày tối mặt, lại còn có thể bận tâm Lâm Độ này bé nhỏ không đáng kể một sự kiện.
"Đại sư tỷ." Lâm Độ dựa vào bối cảnh thực ra vẫn có thể đọc hiểu, thứ này giống như là bản năng của con cháu Hoa Hạ, chỉ cần đặt trong ngữ cảnh cho dù là chữ phồn thể cũng có thể đọc một cách trôi chảy.
Phượng Triều sờ sờ đầu Lâm Độ, sau đó thở dài nói: "Quá gầy, vẫn ăn còn ít."
"Ngươi học tập thật tốt, Vô Thượng Tông chúng ta trước nay đều là lấy lý phục người, ta rất thưởng thức đệ tử chăm đọc sách giống như ngươi."
Nói xong, nàng lại vội vàng rời đi: "Được rồi, măng sau núi còn phải đào đấy, ta đi đây."
Lâm Độ cầm chồng sách, an tĩnh ngồi xuống, sau đó mở Thiên Tự Văn.
Lúc này nàng mới phát hiện hóa ra trên Thiên Tự Văn còn có khắc trận pháp, chỉ cần vừa mở ra, liền có thể tự động đọc ra mỗi chữ trên đó.
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương.
......"
Lâm Độ cảm thấy thú vị, đọc theo một câu, chợt chú ý tới bóng người nhỏ bé trên trang sách hình như nghe hiểu được, lắc lư theo động tác niệm đọc của nàng.
Nàng dừng lại, người tí hon liền cau mày: "Không được lười biếng, phải chăm chỉ, kiên trì không ngừng đến khi học xong mới thôi, không thuộc liền cùng ta đến sau núi đào măng."
Lâm Độ bụm trán cười, ý xấu muốn đóng sách lại.
Nghe được một tiếng thét chói tai: "Ngươi chính là tương lai của tông môn chúng ta, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng!"
"Ngươi thật là học sinh kém cỏi nhất ta từng dạy."
"Chó nghe xong còn sủa lại một tiếng còn ngươi lại không chịu hé răng."
Khe hở trên trang sách càng ngày càng hẹp, cuối cùng người tí hon đổi sang cầu xin: "Này, đừng đi mà, nhìn lại một chút có được không, đọc xong lần này lại nói nhé."
Lâm Độ lại mở sách ra, đột nhiên cảm thấy tu chân giới so với tưởng tượng của mình thú vị hơn rất nhiều.
Nàng an tĩnh ngồi bên của sổ lầu một của thư viện, nghiêm túc ghi nhớ Thiên Tự Văn, rồi chép lại từng chữ một.
Mãi cho đến khi ở trong thư viện chưa bao giờ lộ diện chân nhân truyền âm cho nàng, "Đến giờ cơm, đi ăn cơm đi."
Lâm Độ là đệ tử mới duy nhất trong đám ngày nào cũng tới thư viện, bởi vì sư phụ không đáng tin cậy của nàng không thèm dạy dỗ những điều cơ bản mà để nàng tự đọc sách.
Mà Lâm Độ lúc học đại học, không khí học tập ở trường học rất sôi nổi, thư viện hằng ngày luôn chật kín, nàng cũng thường theo đám đông đến thư viện, cũng khá là hài lòng.
Thư viện này cách ngọn núi phía sau tông môn không xa, nằm trên một ngọn đồi nhỏ, từ cổng có một cầu thang dài bằng gạch xanh, hai bên có cây xanh, bị sương mù bao phủ, cây cối sẫm màu hơn những nơi khác, như là thanh sơn hiện ra từ tranh thuỷ mặc, đám sương nét mực mờ.
Cẩm bào thiếu niên đạp trên lá cây, đáp xuống bên ngoài nhà ăn, chưa đặt chân nàng cũng đã biết thực đơn hôm nay.
Thịt khô còn thừa sau tết xào lá tỏi, còn có một nồi canh gà tươi nồng, hôm nay còn có thêm mùi dược liệu, chắc là do Khương Lương sư huynh làm.
Nàng bước vào nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên Vô đang xắn tay áo giúp đỡ, đệ tử mới còn chưa tới hết.
"Sư phụ, tiểu sư thúc tới."
"Nàng tới vừa kịp lúc, đan dược ta chuẩn bị cho nàng đã xong, ngươi đi lấy cho nàng."
Giọng nói của người đàn ông vừa vang lên, một giọng trẻ tuổi tươi cười liền nối tiếp: "Đa tạ Khương Lương chân nhân hao tâm tổn trí."
Trong bếp sau, một người mặc đàn ông mặc áo tay hẹp màu nâu đang cầm xẻng khua khoắng, nghe vậy lập tức quay đầu lại lấy tay che mặt: "Ngươi đứng yên đó đừng nhúc nhích!"
Cái chân đang giơ ra của Lâm Độ treo giữa không trung.
"Đừng tới đây! Tuyệt đối đừng tới đây." Khương Lương đưa lưng về phía Lâm Độ, giọng nói run rẩy, "Ta sợ người sống."
......
Lâm Độ nhìn thoáng qua Hạ Thiên Vô, khó trách vị sư tỷ này lại ít nói như vậy.
Khương Lương, giang hồ đồn rằng có thể chữa lành xương người chết dược tu, trong kịch bản của Hạ Thiên Vô từng nói một câu.
"Người chết ta cũng có thể cứu sống, nhưng nếu là tâm chết người sống, vậy ta thế nào cũng không cứu được ngươi."
Mặc dù cốt truyện tiếp theo là tra nam hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân chẳng qua là bởi vì ánh trăng sáng cứu hắn một mạng, xuất phát từ trách nhiệm nên mới nhất thiết phải cứu được nàng, tình yêu đích thực của hắn chính là Hạ Thiên Vô, vì thế trình diễn một loạt truy thê hỏa táng tràng, thậm chí tự mổ ra Kim Đan của bản thân cho Khương Lương luyện đan cứu Hạ Thiên Vô.
Khương Lương lại vẫn luôn không tha thứ tên cặn bã đã làm tổn thương đồ đệ của mình, sau khi biết được đệ tử lại lần nữa tiếp nhận tra nam thì tức giận bế quan, không bao giờ ra ngoài nữa.
Nhưng Lâm Độ không ngờ tới vị sư huynh này- một cái dược tu, vậy mà là một người mắc chứng sợ giao tiếp?
A, thậm chí đã không phải là sợ giao tiếp mà là sợ người tột độ.
Hạ Thiên Vô kịp thời mở miệng nói, "Tiểu sư thúc, sư phụ ta không thường gặp người sống, đệ tử mới năm nay cũng chưa từng gặp qua, cho nên có chút......"
"Ta hiểu, ta hiểu." Lâm Độ yên lặng thu chân lại, sau đó chắp tay khom lưng nói, "Đa tạ Khương Lương chân nhân thay ta phối dược, vây ta đây trước hết không tiến vào hỗ trợ."
"Khoan đã." Một sợi tơ bạc bay qua, Lâm Độ theo bản năng muốn tránh né, nhưng sợi tơ kia lại giống nhứ có mắt, quấn quanh cổ tay của nàng.
Nàng khẽ giật mình, sau đó cảm thấy linh lực giống như dòng nước ấm chảy vào huyết mạch, cũng không có ác ý nàng liền ngoan ngoãn đứng yên.
"Ta sẽ bắt mạch cho ngươi, sư phụ ngươi đã gửi cho ta một phong thư, nhưng hắn rốt cuộc cũng không chính xác bằng ta tự mình xem."
Người đàn ông vẫn đưa lưng về phía Lâm Độ, trầm ngâm một lát sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay người lại, một khuôn mặt thư sinh thanh tuấn thư sinh sáng sủa, để râu ngắn, lại vẫn tao nhã như văn nhân nhã sĩ, hơi nhíu mày, thần sắc ngưng trọng vô cùng.
"Không phải vừa rồi ngài còn sợ người sống sao?" Lâm Độ vốn đang nghĩ dược tu như vậy thì trị bệnh cứu người kiểu gì, lại không nghĩ tới hắn tiến vào trạng thái còn nhanh hơn nàng.
"Ngươi không tính là người sống." Khương Lương lời ít mà ý nhiều nói.
Sắc mặt Hạ Thiên thay đổi, sư phụ quả thực sợ hãi người sống, nhưng chỉ có một loại tình huống sẽ trực diện nhìn thẳng vào bệnh nhân đến cầu y chữa bệnh, đó chính là người đã hôn mê hoặc là người sắp chết.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Khương Lương, "Sư phụ......,Có phải do ngài cách quá xa nên nhầm lẫn? Hoặc là sợi chỉ bạc này......"
Lâm Độ không những không giận mà còn cười, vui vẻ nhấc chân đi vào.
Dù sao so với nói nàng không phải người khá hơn nhiều.
"Ngũ sư huynh, ngài xem, ta còn có thể cứu chữa sao?"
"Ngươi có bệnh, có bệnh nặng."
Sau khi Mặc Lân rời đi, trên đường trở về Lâm Độ nghĩ tới gì đó: "Thư viện của tông chúng ta có thư các có sách chép tay không?"
"Chắc là không có." Hạ Thiên Vô đáp: "Sao vậy?"
Lâm Độ gật gật đầu, "Không có gì."
Ai ngờ ngày thứ hai sau khi trở lại tông môn, nàng liền nhận được một chồng sách từ chưởng môn, trên cùng chính là Thiên Tự Văn.
Thiên Tự Văn 千字文 được Châu Hưng Tự 周興嗣(tên ông này có chỗ dịch là Chu Hưng Tự), thời Nam Lương biên soạn. Việc sáng tác được tương truyền rằng Lương Võ Đế ra lệnh cho Ân Thiết Thạch chép lại một ngàn từ không trùng lặp trên văn bia do Vương Hi Ch i王羲之 – một nhà Thư pháp tài hoa bật nhất Trung Hoa thời Đông Tấn – viết để cho các hoàng tử lấy đó học tập. Nhưng do các chữ đều rời rạc, không liền nhau, cho nên ông cho gọi Châu Hưng Tự và bảo rằng: "Khanh có tài, hãy giúp ta vần bài này." Chu Hưng Tự bỏ ra một đêm để biên soạn lại và dâng lên cho Võ Đế. Từ đó xuất hiện "Thiên Tự Văn" (bản văn đúng một ngàn chữ, một ngàn từ vựng) truyền đến ngày nay.
Ánh mắt Phượng hòa ái, "Lần trước ta bận kiểm kê tài sản mùa đông và công việc đầu xuân của tông môn chúng ta, nên vẫn trì hoãn, sư phụ ngươi có lẽ cũng không chú trọng những thứ này, chúng ta tuy nói là tu đạo, văn hóa tu dưỡng cũng không thể thiếu, ngươi trước tiên học những thứ này, nếu không hiểu có thể tới hỏi ta."
Lâm Độ có chút ngoài ý muốn, sau đó nhanh chóng cảm ơn.
"Đa tạ chưởng môn chân nhân."
"Cứ gọi ta là đại sư tỷ." Phượng Triều vốn hoa lệ như phu nhân, tính tình lại luôn lo lắng về mọi thứ, một mình lo liệu mọi việc lớn nhỏ trong tông môn, bận tối mày tối mặt, lại còn có thể bận tâm Lâm Độ này bé nhỏ không đáng kể một sự kiện.
"Đại sư tỷ." Lâm Độ dựa vào bối cảnh thực ra vẫn có thể đọc hiểu, thứ này giống như là bản năng của con cháu Hoa Hạ, chỉ cần đặt trong ngữ cảnh cho dù là chữ phồn thể cũng có thể đọc một cách trôi chảy.
Phượng Triều sờ sờ đầu Lâm Độ, sau đó thở dài nói: "Quá gầy, vẫn ăn còn ít."
"Ngươi học tập thật tốt, Vô Thượng Tông chúng ta trước nay đều là lấy lý phục người, ta rất thưởng thức đệ tử chăm đọc sách giống như ngươi."
Nói xong, nàng lại vội vàng rời đi: "Được rồi, măng sau núi còn phải đào đấy, ta đi đây."
Lâm Độ cầm chồng sách, an tĩnh ngồi xuống, sau đó mở Thiên Tự Văn.
Lúc này nàng mới phát hiện hóa ra trên Thiên Tự Văn còn có khắc trận pháp, chỉ cần vừa mở ra, liền có thể tự động đọc ra mỗi chữ trên đó.
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương.
......"
Lâm Độ cảm thấy thú vị, đọc theo một câu, chợt chú ý tới bóng người nhỏ bé trên trang sách hình như nghe hiểu được, lắc lư theo động tác niệm đọc của nàng.
Nàng dừng lại, người tí hon liền cau mày: "Không được lười biếng, phải chăm chỉ, kiên trì không ngừng đến khi học xong mới thôi, không thuộc liền cùng ta đến sau núi đào măng."
Lâm Độ bụm trán cười, ý xấu muốn đóng sách lại.
Nghe được một tiếng thét chói tai: "Ngươi chính là tương lai của tông môn chúng ta, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng!"
"Ngươi thật là học sinh kém cỏi nhất ta từng dạy."
"Chó nghe xong còn sủa lại một tiếng còn ngươi lại không chịu hé răng."
Khe hở trên trang sách càng ngày càng hẹp, cuối cùng người tí hon đổi sang cầu xin: "Này, đừng đi mà, nhìn lại một chút có được không, đọc xong lần này lại nói nhé."
Lâm Độ lại mở sách ra, đột nhiên cảm thấy tu chân giới so với tưởng tượng của mình thú vị hơn rất nhiều.
Nàng an tĩnh ngồi bên của sổ lầu một của thư viện, nghiêm túc ghi nhớ Thiên Tự Văn, rồi chép lại từng chữ một.
Mãi cho đến khi ở trong thư viện chưa bao giờ lộ diện chân nhân truyền âm cho nàng, "Đến giờ cơm, đi ăn cơm đi."
Lâm Độ là đệ tử mới duy nhất trong đám ngày nào cũng tới thư viện, bởi vì sư phụ không đáng tin cậy của nàng không thèm dạy dỗ những điều cơ bản mà để nàng tự đọc sách.
Mà Lâm Độ lúc học đại học, không khí học tập ở trường học rất sôi nổi, thư viện hằng ngày luôn chật kín, nàng cũng thường theo đám đông đến thư viện, cũng khá là hài lòng.
Thư viện này cách ngọn núi phía sau tông môn không xa, nằm trên một ngọn đồi nhỏ, từ cổng có một cầu thang dài bằng gạch xanh, hai bên có cây xanh, bị sương mù bao phủ, cây cối sẫm màu hơn những nơi khác, như là thanh sơn hiện ra từ tranh thuỷ mặc, đám sương nét mực mờ.
Cẩm bào thiếu niên đạp trên lá cây, đáp xuống bên ngoài nhà ăn, chưa đặt chân nàng cũng đã biết thực đơn hôm nay.
Thịt khô còn thừa sau tết xào lá tỏi, còn có một nồi canh gà tươi nồng, hôm nay còn có thêm mùi dược liệu, chắc là do Khương Lương sư huynh làm.
Nàng bước vào nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên Vô đang xắn tay áo giúp đỡ, đệ tử mới còn chưa tới hết.
"Sư phụ, tiểu sư thúc tới."
"Nàng tới vừa kịp lúc, đan dược ta chuẩn bị cho nàng đã xong, ngươi đi lấy cho nàng."
Giọng nói của người đàn ông vừa vang lên, một giọng trẻ tuổi tươi cười liền nối tiếp: "Đa tạ Khương Lương chân nhân hao tâm tổn trí."
Trong bếp sau, một người mặc đàn ông mặc áo tay hẹp màu nâu đang cầm xẻng khua khoắng, nghe vậy lập tức quay đầu lại lấy tay che mặt: "Ngươi đứng yên đó đừng nhúc nhích!"
Cái chân đang giơ ra của Lâm Độ treo giữa không trung.
"Đừng tới đây! Tuyệt đối đừng tới đây." Khương Lương đưa lưng về phía Lâm Độ, giọng nói run rẩy, "Ta sợ người sống."
......
Lâm Độ nhìn thoáng qua Hạ Thiên Vô, khó trách vị sư tỷ này lại ít nói như vậy.
Khương Lương, giang hồ đồn rằng có thể chữa lành xương người chết dược tu, trong kịch bản của Hạ Thiên Vô từng nói một câu.
"Người chết ta cũng có thể cứu sống, nhưng nếu là tâm chết người sống, vậy ta thế nào cũng không cứu được ngươi."
Mặc dù cốt truyện tiếp theo là tra nam hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân chẳng qua là bởi vì ánh trăng sáng cứu hắn một mạng, xuất phát từ trách nhiệm nên mới nhất thiết phải cứu được nàng, tình yêu đích thực của hắn chính là Hạ Thiên Vô, vì thế trình diễn một loạt truy thê hỏa táng tràng, thậm chí tự mổ ra Kim Đan của bản thân cho Khương Lương luyện đan cứu Hạ Thiên Vô.
Khương Lương lại vẫn luôn không tha thứ tên cặn bã đã làm tổn thương đồ đệ của mình, sau khi biết được đệ tử lại lần nữa tiếp nhận tra nam thì tức giận bế quan, không bao giờ ra ngoài nữa.
Nhưng Lâm Độ không ngờ tới vị sư huynh này- một cái dược tu, vậy mà là một người mắc chứng sợ giao tiếp?
A, thậm chí đã không phải là sợ giao tiếp mà là sợ người tột độ.
Hạ Thiên Vô kịp thời mở miệng nói, "Tiểu sư thúc, sư phụ ta không thường gặp người sống, đệ tử mới năm nay cũng chưa từng gặp qua, cho nên có chút......"
"Ta hiểu, ta hiểu." Lâm Độ yên lặng thu chân lại, sau đó chắp tay khom lưng nói, "Đa tạ Khương Lương chân nhân thay ta phối dược, vây ta đây trước hết không tiến vào hỗ trợ."
"Khoan đã." Một sợi tơ bạc bay qua, Lâm Độ theo bản năng muốn tránh né, nhưng sợi tơ kia lại giống nhứ có mắt, quấn quanh cổ tay của nàng.
Nàng khẽ giật mình, sau đó cảm thấy linh lực giống như dòng nước ấm chảy vào huyết mạch, cũng không có ác ý nàng liền ngoan ngoãn đứng yên.
"Ta sẽ bắt mạch cho ngươi, sư phụ ngươi đã gửi cho ta một phong thư, nhưng hắn rốt cuộc cũng không chính xác bằng ta tự mình xem."
Người đàn ông vẫn đưa lưng về phía Lâm Độ, trầm ngâm một lát sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay người lại, một khuôn mặt thư sinh thanh tuấn thư sinh sáng sủa, để râu ngắn, lại vẫn tao nhã như văn nhân nhã sĩ, hơi nhíu mày, thần sắc ngưng trọng vô cùng.
"Không phải vừa rồi ngài còn sợ người sống sao?" Lâm Độ vốn đang nghĩ dược tu như vậy thì trị bệnh cứu người kiểu gì, lại không nghĩ tới hắn tiến vào trạng thái còn nhanh hơn nàng.
"Ngươi không tính là người sống." Khương Lương lời ít mà ý nhiều nói.
Sắc mặt Hạ Thiên thay đổi, sư phụ quả thực sợ hãi người sống, nhưng chỉ có một loại tình huống sẽ trực diện nhìn thẳng vào bệnh nhân đến cầu y chữa bệnh, đó chính là người đã hôn mê hoặc là người sắp chết.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Khương Lương, "Sư phụ......,Có phải do ngài cách quá xa nên nhầm lẫn? Hoặc là sợi chỉ bạc này......"
Lâm Độ không những không giận mà còn cười, vui vẻ nhấc chân đi vào.
Dù sao so với nói nàng không phải người khá hơn nhiều.
"Ngũ sư huynh, ngài xem, ta còn có thể cứu chữa sao?"
"Ngươi có bệnh, có bệnh nặng."