Một lúc sau xe dừng lại ở Uỷ ban...
"Đây là...?" Cao Đình ngẩn ra, không tin nỗi vào mắt mình. Là đăng ký kết hôn luôn sao? Cô quay qua bắt gặp nụ cười thoả mãn của tổng giám đốc Hàn Trúc, à không phải nói là tên chồng hờ quỷ quyệt. Anh ta nôn chôn sống mình trong hôn nhân sao? Không phải sợ già quá chỗ đó bị * yếu chứ?
"Cô đang chửi thầm tôi hả?" Hàn Trúc nhếch mép đầy khiêu khích, ghé tai thỏ thẻ, cô chột dạ đẩy hắn ra, bay xuống xe chạy thẳng vào văn phòng đắng ký kết hôn.
Hàn Trúc nhìn theo cười cười, đôi giày âu bóng bẩy dần dần chạm nền cỏ, bỏ hai tay vào túi bước theo sau. Em càng ngày cần khiến anh muốn nhốt em cả đời bên cạnh mình.
Khi trình đủ giấy tờ tùy thân, cô mím chặt môi nhìn người đàn ông hào hứng ký bên chồng, rồi đẩy sang cô, trong lòng lưỡng lự, bỗng dưng nhớ đến người đàn ông đeo mặt nạ, và lần cuối gặp anh ta là một khách sạn, với một hợp đồng tình nhân, phải chi khi đó cô gật đầu đại, thì giờ đây đâu phải ký cái quái quỷ vợ chồng hợp pháp này.
"Vợ... ký đi." Hàn Trúc khoát vai cô hối thúc, nhân nhân viên thấy cô gái có vẻ không nguyện ý bèn hỏi dò xét.
"Cô gái, hôn nhân là việc trọng đại... nếu..." Cô nhân viên nhìn qua khuôn mặt người chồng trúng ánh mắt sắc lạnh, bèn thu lại lời nói cặm cụi đánh máy "lạch cạch."
Hàn Trúc không muốn ai phá đám mình vào phút 90, bàn tay lớp bao bọc bàn tay run rẩy với cây bút kia, khẽ nói giọng lạnh uy quyền truyền vào tai cô gái nhỏ: "Em ký nhanh đi vợ yêu, còn không..."
Cao Đình biết hắn muốn nhắc đến chi phí lo cho mẹ, dù sao cũng đã leo lên lưng cọp, thôi thì từ từ bẻ nanh cọp, nhắm mắt hít một hơi sâu ký tên phần vợ...
Sau đó trên xe Cao Đình ra điều kiện.
"Không công khai quan hệ vợ chồng!"
"Lý do?" Hàn Trúc nhìn cô gái ánh mắt đầy hoài nghi, với địa vị của hắn thì mới là người đưa ra yêu cầu đó mới đúng.
"Tôi không muốn ảnh hưởng cuộc sống của anh!"
Hàn Trúc bị câu nói trên làm cho kinh ngạc, thật lòng là lo lắng cho hắn hay là sợ thằng Vân Dương kia biết, hắn nén tức giận vừa thắt dây an toàn cho cô vừa hỏi: "Là không muốn người đó biết ư?"
Cao Đình gật đầu đồng thời nhìn xa xăm bên cảnh vật bên ngoài đáp lời: "Chúng ta chỉ là quan hệ hôn nhân trên hợp đồng, công khai để làm gì hả? trong khi thời hạn có 3 năm thôi!!"
Đúng thế Cao Đình đã đọc rất kỹ hợp đồng, và hiệu lực chỉ có 3 năm, chỉ mong trong 3 năm đó cô tìm được công việc ổn định và mẹ cô mau chóng khoẻ lại.
Hàn Trúc trầm tư suy nghĩ, đúng là hắn đã ra cột móc 3 năm, là hắn đang nuôi hy vọng trong 3 năm cuối cùng này nếu không tìm được tung tích cô bạn thanh mai trúc mã thì hắn sẽ dừng tìm kiếm, chôn sâu Chúc Tử Yên vào tận đáy lòng.
"Được!"
Cao Đình nghe Hàn Trúc đồng ý cô đã vui mừng nhưng một giây sau điều kiện đưa ra khiến cô phải sốc.
"Dọn qua nhà tôi sống, tránh xa Vân Dương ra." Hàn Trúc dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cao nữ nhân bên cạnh.
"Tôi..." Cao Đình ngập ngừng thì hắn chỉ ngay vào mục ở trang cuối cùng trong hợp đồng hôn nhân.
[Là tình nhân của hắn, bao nuôi với điều kiện chuyện gì cô cũng phải ngoan ngoãn nghe hắn.]
"Rõ chưa!" Khuôn mắt hắn trở nên âm trầm, khó chịu thật sự, nữ nhân này đến giờ vẫn nuôi ý nghĩ tránh xa hắn, trong khi sự chiều chuộng của hắn đã đạt cảnh giới cao, từ trước đến giờ hắn không để tâm đến lời phụ nữ, huống gì chuyện ra yêu sách với hắn.
Cao Đình mong lung nhìn người đàn ông bên cạnh, với sự tò mò với một người cao soái như anh ta sao lại một hai ép cô kết hôn...
Cao Đình được đưa về nhà thì cũng đã ngã chiều, cô ngâm mình trong bồn tắm thả hồn suy nghĩ, nhưng khi nhắm mắt thì lại vọng bên tai giọng nói ngọt ngào của người đàn ông đeo mặt nạ kia, mùi như ngửi được hương thơm đó. Sao chân thật dữ vậy? Có luồng nóng rang lướt qua vành tai.
"Là có người sao?" Cao Đình chỉnh lại bờm tai thỏ trên đầu, gỡ mặt nạ dưỡng da đang đắp, dần dần mở mắt ra.
"A!!!" Cao Đình hoảng hồn thất kinh, chính... chính là người đàn ông cô treo lơ lưng trên mây nãy giờ: "Sao... sao lại là anh?". Truyện Điền Văn
Người đàn ông đeo mặt nạ ngồi chỉnh chệ trên thành bồn tắm, khẽ nói: "Em không đóng cửa, quá hớ hên rồi! Không phải là anh thì em muốn ai vào tắm cùng?"
Cao Đình bình tỉnh lại quơ lầy chiếc khăn to quấn kính cơ thể leo ra khỏi bồn tắm.
"Này... em đi đâu đấy?"
"Thay đồ..."
"Làm gì?" Người đàn ông thấy cô luống cuống chạy như bay, ánh mắt loé lên tia thâm thúy, buông câu trêu đùa.
"Mặc đồ... không lẽ ngâm nước đến chết." Cao Đình nhìn lên đồng hồ nhận ra bản thân đã ngủ quên trong bồn tấm tận 1 tiếng đồng hồ.
Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông trong phòng tắm chách lưỡi một cái thầm nghĩ. Chẳng biết anh ta đã vào từ lúc nào? Và có bắt gặp mình xuống xe của Hàn Trúc không?