Hơn nửa đêm, chính xác là gần hai giờ sáng trước cửa phòng cấp cứu tại bệnh viện A, nơi Tống Nhật Thiên Kim đang được các y bác sĩ tận tình thăm khám, cũng như chữa trị bên trong.
Vương Tuấn Triết ngồi trên ghế, khuỷu tay chống gối, hai bàn tay đan vào nhau, anh đã giữ trạng thái căng thẳng như vậy kể từ khi người con gái ấy được đưa vào phòng cấp cứu.
Tống Nhật Thiên Mi ngồi bên cạnh, rõ ràng thân là vợ tương lai của anh, nhưng những gì đang chứng kiến là tất thảy mọi thái độ, sắc mặt lẫn ánh mắt lo lắng ấy đều đang dành cho người phụ nữ khác.
Cô không tức giận, không chất vấn, càng không ghen tuông, bởi vì người anh quan tâm cũng là người chị, mà cô hết lòng yêu thương.
Khi yêu, có mấy ai chịu đựng được khoảnh khắc này chứ! Nhưng Thiên Mi thì khác, cô hiểu rõ mọi chuyện, nên biết bản thân nên thế nào mới là đúng.
Có cơn gió, vô tình tạt qua hành lang, khiến đôi vai gầy của cô gái bất giác run lên vì lạnh. Người bên cạnh tinh ý nhận ra điều đó, anh đưa chiếc áo khoác vẫn đang cầm trên tay, đưa đến cho cô.
"Mặc vào đi, đừng để cảm lạnh!"
Im lặng nhìn chiếc áo trong tay người đàn ông, cô dè dặt mở lời:
"Đây là áo của anh..."
Phải! Đó là chiếc áo khoác của Vương Tuấn Triết và anh đã dùng nó để giữ ấm cho Tống Nhật Thiên Kim trên đường đến bệnh viện. Nay cô ấy không cần dùng nữa, sẵn tiện lại có thể giúp Thiên Mi cô giữ ấm...
"Mặc đi!" Giọng điệu trầm ấm của người đàn ông vang lên.
Lần này, Thiên Mi không còn đắn đo nữa. Cô nhận lấy chiếc áo và nhanh chóng mặc nó vào người.
Cùng thời điểm, bác sĩ đã quay trở ra nên cả hai liền khẩn trương đứng dậy.
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Bệnh nhân bị ngộ độc rượu do uống quá nhiều, rất may đã được cấp cứu kịp thời mới qua cơn nguy kịch. Hiện tại, chúng tôi đã loại bỏ hết số rượu còn lại trong dạ dày. Khi nào bệnh nhân tỉnh dậy, nhớ cho cô ấy uống nhiều nước ấm và chỉ ăn cháo trong mười hai giờ. Tránh các thực phẩm cứng, cay, nóng kể cả là đồ lạnh."
"Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!"
Vương Tuấn Triết lịch sự cúi đầu với nam bác sĩ. Ông ấy cũng gật đầu chào anh, rồi quay lưng rời đi.
Nỗi lo lắng, hiện đã giảm được bảy phần.
"Anh xuống phòng hồi sức với chị ấy đi. Em phải đi làm một số thủ tục và đóng tiền viện phí."
Giọng nói của Thiên Mi rất điềm đạm, nhưng cũng rất dễ nhận ra sự buồn bã chất chứa trong đó. Thế mà, có vẻ như Vương Tuấn Triết không biết được điều đó, anh chỉ gật đầu, rồi lấy trong bóp da ra một tấm thẻ tín dụng màu đen để đưa nó cho cô.
"Em dùng nó thanh toán viện phí đi."
Thiên Mi nhìn tấm thẻ VIP quyền lực kia, bên trong có thể chứa một con số cực khủng, nhưng cô lại không hề cầm lấy.
Nhìn anh, cô nói:
"Em có tiền rồi! Anh cứ cất đi, nếu thiếu em sẽ nói."
Thiên Mi cất bước rời đi ngay sau câu nói của mình kết thúc. Bởi vì, cô sắp không thể kìm nén được cảm xúc nữa. Hai hàng mi ngấn lệ đã âm thầm bán đứng cô, kể cả khi đang cố gắng rất nhiều.
Những giọt nước mắt ngậm ngùi đó, Vương Tuấn Triết không thể nhìn thấy và nếu chăng có thấy, thì liệu rằng anh có đau lòng hay không?
[...]
Làm thủ tục xong, Tống Nhật Thiên Mi tìm tới phòng bệnh nơi Tống Nhật Thiên Kim đang nằm nghỉ ngơi dưỡng sức sau sự cố sức khỏe vừa xảy ra.
Cánh cửa được bàn tay nhỏ nhắn từ từ mở rộng và hình ảnh mà cô thấy lại là lúc người đàn ông đang mệt mỏi đến mức ngủ gật bên cạnh giường bệnh.
Một bước, anh cũng không muốn xa cô ấy.
Ai đó đang cầm dao chọc vào tim cô, đúng không?
Sao bỗng dưng, nó lại nhói đau thế chứ?
Yêu sai người, sai cả thời điểm... Có phải, đau lắm không?
Rõ ràng trên môi là nụ cười, nhưng thứ vừa chạm vào vành môi là lệ thủy mặn đắng, nó khó nuốt hơn cả vị đắng của thuốc độc.
Vì một người đàn ông, cả hai chị em đều phải gặm nhấm cùng một loại cảm giác bi ai... Nhưng Thiên Mi cô không đáng thương, bởi vì con đường này là tự cô chọn lựa...
Bước vào phòng, cô mang chiếc áo khoác đang mặc trên người, trao trả nó quay trở về với chủ nhân thật sự. Cô không muốn anh bị cảm, chính cô cũng không còn thấy lạnh nữa...
Bởi vì, cái lạnh trong tim còn gấp trăm lần cơn lạnh thể xác.
Lặng thinh quay lưng rời khỏi đó như chưa từng tồn tại. Có lẽ, mọi chuyện rồi sẽ quay trở về theo quỹ đạo vốn có vào một ngày không xa... Nhưng cô đâu biết rằng, trước lúc ra khỏi cửa phòng, bóng lưng đơn độc của mình đã bị người nằm trên giường nhìn thấy.
Muốn gọi cô đừng đi, nhưng lỡ mất một nhịp vì cửa phòng đã khép.
Thiên Kim, giương ánh mắt mệt mỏi nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
Anh đã lo cho cô tới mức ngủ quên lúc nào không hay, ngủ ngồi trên ghế, lấy tay làm gối tựa hờ xuống giường bệnh mà thiếp đi.
Quan tâm cô ư? Vậy rốt cuộc, người anh yêu là ai? Nếu yêu cô, thế còn Thiên Mi phải làm sao? Nhưng nếu không phải là cô, thì hà cớ chi anh phải bày ra bộ dạng ân cần này để làm buồn lòng người mình thương?
[Vương Tuấn Triết, anh đang toan tính chuyện gì sao? Hay anh muốn trả thù tôi từ chối anh, nên mang em gái tôi ra làm vật tiêu khiển?]
Ngã ba đường, rồi sẽ mỗi người mỗi ngã, hay có kẻ đáng thương độc bước một mình?
👉❤👈 Chương kế tiếp: Tranh Cãi
Vương Tuấn Triết ngồi trên ghế, khuỷu tay chống gối, hai bàn tay đan vào nhau, anh đã giữ trạng thái căng thẳng như vậy kể từ khi người con gái ấy được đưa vào phòng cấp cứu.
Tống Nhật Thiên Mi ngồi bên cạnh, rõ ràng thân là vợ tương lai của anh, nhưng những gì đang chứng kiến là tất thảy mọi thái độ, sắc mặt lẫn ánh mắt lo lắng ấy đều đang dành cho người phụ nữ khác.
Cô không tức giận, không chất vấn, càng không ghen tuông, bởi vì người anh quan tâm cũng là người chị, mà cô hết lòng yêu thương.
Khi yêu, có mấy ai chịu đựng được khoảnh khắc này chứ! Nhưng Thiên Mi thì khác, cô hiểu rõ mọi chuyện, nên biết bản thân nên thế nào mới là đúng.
Có cơn gió, vô tình tạt qua hành lang, khiến đôi vai gầy của cô gái bất giác run lên vì lạnh. Người bên cạnh tinh ý nhận ra điều đó, anh đưa chiếc áo khoác vẫn đang cầm trên tay, đưa đến cho cô.
"Mặc vào đi, đừng để cảm lạnh!"
Im lặng nhìn chiếc áo trong tay người đàn ông, cô dè dặt mở lời:
"Đây là áo của anh..."
Phải! Đó là chiếc áo khoác của Vương Tuấn Triết và anh đã dùng nó để giữ ấm cho Tống Nhật Thiên Kim trên đường đến bệnh viện. Nay cô ấy không cần dùng nữa, sẵn tiện lại có thể giúp Thiên Mi cô giữ ấm...
"Mặc đi!" Giọng điệu trầm ấm của người đàn ông vang lên.
Lần này, Thiên Mi không còn đắn đo nữa. Cô nhận lấy chiếc áo và nhanh chóng mặc nó vào người.
Cùng thời điểm, bác sĩ đã quay trở ra nên cả hai liền khẩn trương đứng dậy.
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Bệnh nhân bị ngộ độc rượu do uống quá nhiều, rất may đã được cấp cứu kịp thời mới qua cơn nguy kịch. Hiện tại, chúng tôi đã loại bỏ hết số rượu còn lại trong dạ dày. Khi nào bệnh nhân tỉnh dậy, nhớ cho cô ấy uống nhiều nước ấm và chỉ ăn cháo trong mười hai giờ. Tránh các thực phẩm cứng, cay, nóng kể cả là đồ lạnh."
"Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!"
Vương Tuấn Triết lịch sự cúi đầu với nam bác sĩ. Ông ấy cũng gật đầu chào anh, rồi quay lưng rời đi.
Nỗi lo lắng, hiện đã giảm được bảy phần.
"Anh xuống phòng hồi sức với chị ấy đi. Em phải đi làm một số thủ tục và đóng tiền viện phí."
Giọng nói của Thiên Mi rất điềm đạm, nhưng cũng rất dễ nhận ra sự buồn bã chất chứa trong đó. Thế mà, có vẻ như Vương Tuấn Triết không biết được điều đó, anh chỉ gật đầu, rồi lấy trong bóp da ra một tấm thẻ tín dụng màu đen để đưa nó cho cô.
"Em dùng nó thanh toán viện phí đi."
Thiên Mi nhìn tấm thẻ VIP quyền lực kia, bên trong có thể chứa một con số cực khủng, nhưng cô lại không hề cầm lấy.
Nhìn anh, cô nói:
"Em có tiền rồi! Anh cứ cất đi, nếu thiếu em sẽ nói."
Thiên Mi cất bước rời đi ngay sau câu nói của mình kết thúc. Bởi vì, cô sắp không thể kìm nén được cảm xúc nữa. Hai hàng mi ngấn lệ đã âm thầm bán đứng cô, kể cả khi đang cố gắng rất nhiều.
Những giọt nước mắt ngậm ngùi đó, Vương Tuấn Triết không thể nhìn thấy và nếu chăng có thấy, thì liệu rằng anh có đau lòng hay không?
[...]
Làm thủ tục xong, Tống Nhật Thiên Mi tìm tới phòng bệnh nơi Tống Nhật Thiên Kim đang nằm nghỉ ngơi dưỡng sức sau sự cố sức khỏe vừa xảy ra.
Cánh cửa được bàn tay nhỏ nhắn từ từ mở rộng và hình ảnh mà cô thấy lại là lúc người đàn ông đang mệt mỏi đến mức ngủ gật bên cạnh giường bệnh.
Một bước, anh cũng không muốn xa cô ấy.
Ai đó đang cầm dao chọc vào tim cô, đúng không?
Sao bỗng dưng, nó lại nhói đau thế chứ?
Yêu sai người, sai cả thời điểm... Có phải, đau lắm không?
Rõ ràng trên môi là nụ cười, nhưng thứ vừa chạm vào vành môi là lệ thủy mặn đắng, nó khó nuốt hơn cả vị đắng của thuốc độc.
Vì một người đàn ông, cả hai chị em đều phải gặm nhấm cùng một loại cảm giác bi ai... Nhưng Thiên Mi cô không đáng thương, bởi vì con đường này là tự cô chọn lựa...
Bước vào phòng, cô mang chiếc áo khoác đang mặc trên người, trao trả nó quay trở về với chủ nhân thật sự. Cô không muốn anh bị cảm, chính cô cũng không còn thấy lạnh nữa...
Bởi vì, cái lạnh trong tim còn gấp trăm lần cơn lạnh thể xác.
Lặng thinh quay lưng rời khỏi đó như chưa từng tồn tại. Có lẽ, mọi chuyện rồi sẽ quay trở về theo quỹ đạo vốn có vào một ngày không xa... Nhưng cô đâu biết rằng, trước lúc ra khỏi cửa phòng, bóng lưng đơn độc của mình đã bị người nằm trên giường nhìn thấy.
Muốn gọi cô đừng đi, nhưng lỡ mất một nhịp vì cửa phòng đã khép.
Thiên Kim, giương ánh mắt mệt mỏi nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
Anh đã lo cho cô tới mức ngủ quên lúc nào không hay, ngủ ngồi trên ghế, lấy tay làm gối tựa hờ xuống giường bệnh mà thiếp đi.
Quan tâm cô ư? Vậy rốt cuộc, người anh yêu là ai? Nếu yêu cô, thế còn Thiên Mi phải làm sao? Nhưng nếu không phải là cô, thì hà cớ chi anh phải bày ra bộ dạng ân cần này để làm buồn lòng người mình thương?
[Vương Tuấn Triết, anh đang toan tính chuyện gì sao? Hay anh muốn trả thù tôi từ chối anh, nên mang em gái tôi ra làm vật tiêu khiển?]
Ngã ba đường, rồi sẽ mỗi người mỗi ngã, hay có kẻ đáng thương độc bước một mình?
👉❤👈 Chương kế tiếp: Tranh Cãi