Triệu Vân Lan tiếp tục thông qua ngón tay ấn huyệt thái dương để truyền linh lực chầm chậm cho y.
Lý Dịch Phong: "Được rồi A Lan, tôi không sao rồi. Để tôi ngồi dậy nào."
"Buổi chiều thì một tên ngắm bắn, một tên chém người, giờ đến cả thứ này cũng lấy ra dùng, xem ra chúng ta im lặng lâu quá làm họ nghĩ chúng ta là hồng mềm dễ nắn nhỉ?" Triệu Vân Lan sau khi xác định y không sao rồi mới đỡ y ngồi lên dựa vào sofa, dùng tay làm nóng ấm trà, rót cho y một ly.
Lý Dịch Phong: "Cậu có thể thông qua thứ này tìm đến vị trí người hạ chú không?"
Triệu Vân Lan: "Được."
Lâm Vĩnh Thái và Tiêu Thanh Vân vừa nãy chẳng dám lên tiếng, trong lòng vừa lo lắng cho Lý Dịch Phong vừa suy đoán thân phận của Triệu Vân Lan. Hai người họ sinh ra trong thiên sư thế gia, sống gần 30 năm rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy thủ đoạn lợi hại như thế này. Mà điểm qua các nhân vật lợi hại mà bọn họ biết thì cũng chẳng có cái người nào có tuổi tác và ngoại hình như Triệu Vân Lan cả.
Triệu Vân Lan vung tay, cái thứ đen đen giữa không trung bay về phía hắn, đến khi cách mặt hắn khoảng 2 cánh tay thì dừng lại. Hắn đứng lên, giơ tay phải ra, năm ngón tay khép chặc lại làm động tác trảm từ trên cao xuống, một dãy sáng trắng theo bàn tay hắn vung ra như nhát dao chém về phía luồng khói bị nhốt.
Vệt sáng vừa chạm vào, thứ màu đen không biết tên liền tiêu tán, không gian nơi đó giống như bị chém làm hai nửa, bị người dùng tay xé banh ra. Tay trái Triệu Vân Lan giơ lên, bàn tay khum lại như muốn bắt lấy thứ gì trong không trung, hắn nắm tay kéo về.
Đang kéo thì tay Triệu Vân Lan hơi khựng lại, như người ở bên kia đang tranh với hắn. Khoé miệng khẽ cười, má hắn xuất hiện hai lúm đồng tiền, nhưng ý cười chẳng đạt đến ánh mắt, đôi đồng tử hắn đem kịt, lạnh lùng mà hờ hững. Tay phải hắn lật lại, lòng bàn tay hướng về phía không gian chia cắt, đẩy vào một chưởng, tay kia dùng sức kéo, một con hình nhân bằng rơm bay ra từ không gian rơi trên tay hắn.
Lâm Vĩnh Thái vô thức hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy đến cả gia gia mình cũng chẳng thể nào làm được đến mức như thanh niên nhìn mới 20 tuổi trước mặt mình này.
Đại Khánh nhìn hình nhân bằng rơm trong tay Triệu Vân Lan: "Thật sự là cái thứ tà ác đó à?"
Triệu Vân Lan: "Ừ"
Đại Khánh cảm thấy không đúng: "Bọn chúng điên rồi đấy hả? Tu luyện cái thứ tà thuật này không sợ bị trời phạt sao? Mà không đúng, nếu giết nhiều người như vậy thì chắc chắn phải bị phát hiện từ lâu hoặc bị sét đánh chết rồi chứ, thế nào mà lại luyện thành được?"
Lâm Vĩnh Thái chợt nhớ đến Yến Thanh An: "Không nhất thiết là người luyện tự ra tay! Là bị người thường sát hại sau đó chúng mới thu lấy linh hồn đầy oán khí. Chuyện ở thôn Tân Duyên cũng giống như vậy! nếu lúc đó chúng ta không giúp Yến Thanh An hoặc cô ấy giết chết chúng ta thì kết quả chỉ có một, cô ấy sẽ bị bắt đi luyện chế cái thứ này!"
Tiêu Thanh Vân hít vào một hơi khí lạnh, Lý Dịch Phong cũng phát hiện chuyện này trầm trọng, trao đổi ánh mắt với Triệu Vân Lan rồi đứng dậy.
Triệu Vân Lan: "Nơi thi pháp cách nội thành hơn 100km về phía nam, nếu tôi nhớ không lầm thì Lâm gia các người cũng ở gần nơi đó đúng chứ?"
Lâm Vĩnh Thái gật đầu hiểu ý, lấy điện thoại ra gọi báo cha mình, hai ba câu kể lại chuyện nơi đây, nhờ ông tìm người đi đến đó trước. Kết quả ngay lúc Lâm Thiên Hành vừa mới xuất quan, nghe xong lập tức bảo Lâm Phong ở lại Lâm gia, Lâm Diệp dẫn theo người đến. Ông đi trước một mình.
Thấy hai người Tiêu Thanh Vân lo lắng, Triệu Vân Lan nói: "Không sao đâu, người ở đó nhận một cú như vậy không tàn cũng phế, người nhà hai người đến cùng lắm chỉ là thu dọn hiện trường thôi, không nguy hiểm gì đâu."
Bốn người một mèo xuống lầu lấy xe, người lái là Lâm Vĩnh Thái. Triệu Vân Lan ngồi sau tiếp tục kéo Lý Dịch Phong dựa vào người mình, tranh thủ để y nghỉ ngơi một lúc. Mặc dù rất muồn ở nhà nhưng việc này quan hệ có chút lớn, không đi không được.
Suốt dọc đường, mỗi người một tâm tư.
Trong biệt thự,
Lâm Diệp bọn họ mang ra một đống sách còn có cổ vật lục lọi được từ trong căn biệt thự ra. Lâm Thiên Hành liếc qua, thấy không có thứ muốn tìm thì đi qua hỏi Tân Thời: "Năm đó ngươi mang Trảm Ngọc Lệnh của Lâm gia ta đi đâu rồi?"
Tân Thời cười lạnh: "Mắc gì ta phải nói cho ngươi?"
Lâm Diệp nghe vậy thì hỏi: "Trảm Ngọc Lệnh? Chẳng lẽ là..."
Lâm Thiên Hành thở dài nói: "Đó là vật gia truyền, đã được Lâm gia ta cất giữ hơn 700 năm rồi, là thứ mà vị tổ tiên đầu tiên của Lâm gia ta để lại. Thứ này đúng ra có ghi chép, nhưng sau những lần biến động lịch sử, Lâm gia di chuyển, loạn lạc đã làm thất lạc hết mọi thứ. Ta chỉ biết nó là một cái lệnh bài màu đen làm bằng ngọc, trên đó có khắc một chữ Trảm, còn lại cha ta cũng chưa nói với ta thì ông ấy đã chết rồi."
Lâm Diệp kinh ngạc nhìn Tân Thời, hắn biết người này! Từ nhỏ đã nghe kể về một người đồ đệ của gia gia hắn, người đó một mực muốn tìm hiểu cực hạn của quỷ đạo mà sa chân vào tà thuật, thí nghiệm lên người sống, làm nhiều việc ác nên đã bị gia gia hắn tức cha Lâm Thiên Hành trục xuất khỏi Lâm gia. 20 năm trước nhân vụ hỗn loạn vì trụ trời rơi vỡ, cha chú Lâm Thiên Hành đều chết trong vụ việc đó mà quay lại trộm đi bảo vật gia truyền Lâm gia.
Đang định tra hỏi thì Lâm Thiên Hành nghe tiếng xe đỗ, biết đám người Lâm Vĩnh Thái đã đến, hướng Lâm Diệp nói: "Con và mọi người ở lại đây trông chừng lão, ta đi ra đón bọn Vĩnh Thái."
"Vâng"
Lúc Lâm Thiên Hành vừa ra khỏi cửa phòng, khoé miệng Tân Thời hơi cong lên...
Lâm Vĩnh Thái vừa thấy Lâm Thiên Hành thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Gia gia, sao ngài lại ở đây? Thương thế ngài đã khỏi rồi ạ?"
"Xin hỏi vị này là?" Ánh mắt ông ta từ nãy đến giờ đều chú ý vào người thanh niên tay ôm mèo đen đi cạnh Lý Dịch Phong, ông cảm thấy dung mạo cậu ta rất quen mắt nhưng nhất thời chẳng tày nào nhớ nổi đây là ai.
Lâm Vĩnh Thái lúc này mới chú ý đến thái độ kỳ lạ của gia gia mình: "Cậu ấy tên Triệu Vân Lan, bạn.... bạn của Dịch Phong" Hắn không tày nào nói hai chữ bạn trai ra được!
"Hôm nay nhờ có cậu ấy chặng lại chú pháp của tên kia, nếu không Dịch Phong đã nguy rồi." Ngụ ý Triệu Vân Lan không chỉ là người trong giới mà còn cực kỳ lợi hại.
Lâm Thiên Hành hỏi: "Chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?"
Triệu Vân Lan đã chú ý đến vẽ mặt của Lâm Thiên Hành từ nãy đến giờ, đương nhiên cũng nghe ra ngụ ý của Lâm Vĩnh Thái. Hắn cười: "Lâm lão, cháu đây ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu, hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt."
Lý Dịch Phong cười chen vào: "Lâm lão, năm đó ơn ngài cứu mạng cháu vẫn chưa cảm tạ đàng hoàng, đợi sau khi xong chuyện ở đây cháu sẽ đến Lâm gia cảm tạ ngài được chứ. Còn có, Vân Lan chỉ vừa mới đến Ninh Thành khoảng nữa năm này thôi, có thể là ngài nhớ nhầm người khác chăng?"
Lâm Thiên Hành nghe ra được Lý Dịch Phong đang nói giúp Triệu Vân Lan. Lão biết Lý Dịch Phong là chuyển kiếp của ai, vẫn chưa quyết định được có nên nói cho y hay không. Lần này đi ra chính là định thăm dò xem y có biết được gì không, nào ngờ lại có người ngoài ở đây, hơn nữa người này còn rất khả nghi, xem ra việc này phải gác lại tiếp rồi.
Lâm Thiên Hành trả lời Lý Dịch Phong: "Năm đó do cậu cứu Vĩnh Thái, lão cứu cậu, chúng ta xem như chẳng ai nợ ai, lời khách sáo không cần nói làm gì, mọi người đều hiểu trong lòng là được."
"Nói vậy là lúc nãy người đánh Tân Thời thành ra cái dạng này là cậu Triệu đây à?" Năm người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi Lâm Vĩnh Thái kể cho ông nghe chuyện lúc nãy.
Lâm Thiên Hành không khỏi bắt đầu đề phòng, thủ đoạn cao minh như vậy kể cả ông cũng chưa chắc làm được... Người này rốt cuộc là ai?
Triệu Vân Lan còn chưa trả lời, Lâm Thiên Hành như cảm nhận được điều gì, lên tiếng: "Hửm? Mùi của địa phủ? Chuyện này chẳng lẽ có liên quan gì đến địa phủ?"
"Đi, nhanh theo ta!" Năm người không nói chuyện nữa, tăng nhanh tốc độ đi đến chổ Tân Thời. Triệu Vân Lan cũng nghi hoặc, chuyện này liên quan quái gì đến địa phủ?
"Hai người này ta sẽ dẫn đi, chúng có vật chứa khí tức của đại..." cửa phòng mở ra, mấy người Lâm gia lấy Lâm Diệp cầm đầu đang đừng một bên, đối diện họ là hai sư đồ Tân Thời đang đứng sau một ông lão, người bị cắt ngang lời nói chính là lão ta.
Có lẽ vì bị cắt ngang lúc đang nói chuyện nên khoé miệng lão hơi chùn xuống, mày cũng hơi chau nhẹ lại, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, chỉ là giọng nói lãnh đạm hơn hướng Lâm Thiên Hành: "Lâm lão gia chủ, chuyện ở đây hôm nay dừng tại đây là được, hai người này có vật của vị đại nhân kia nhà chúng ta, ta cần đưa hắn về hỏi rõ."
Lâm Thiên Hành sắc mặt không tốt, mặc dù khó xử nhưng hắn không dám đắc tội lão: "Xin hỏi phán quan đại nhân, chuyện ở đây nên xử trí như thế nào?" Người có thể khiến cho phán quan xưng là đại nhân, còn lộ vẽ mặt cung kính thế kia thì Lâm gia lão thật sự đắc tội không nổi.
Phán quan không hổ là phường thượng đội hạ đạp có thâm niên, gặp kẻ không đắc tội được thì mặt cười xởi lởi như nguyệt lão, gặp người dưới cơ mình thì ra vẽ ta đây không ai bì nổi, lão nói mà chẳng xem ra gì: "Làm gì? Các người cứ làm như không biết chuyện này, như vậy không phải tốt hơn à? Hai người này có thánh vật chứa khí tức của Trảm Hồn Sứ đại nhân, ta cần dẫn hắn về để tra hỏi tìm hiểu."
"Lâm gia các ngươi dám làm lỡ thời gian của ta, nếu để Côn Luân Quân trách tội xuống thì ta xem các ngươi làm sao trả lời!" Ông ta lên mặt phóng đại, dù sao ai chẳng biết hai vị đại thần Trảm Hồn Sứ và Côn Luân Quân là một đôi? Dù người kia biến mất trong trận đại chiến phong ấn 20 năm trước thì Côn Luân Quân vẫn còn tại nhân thế! Ai dám đắc tội?
Tất cả mọi người trong phòng vừa nghe hai cái tên trong miệng Phán Quan liền kinh hãi, không ai dám nói gì.
"Không biết vật chứa khí tức của Trảm Hồn Sứ là vật gì? Sao ta chưa từng biết y còn có thứ gì thất lạc nhân gian nhỉ?" Phán quan còn chưa đắc ý xong thì thình lình một giọng nói cất lên phá vỡ sự im lặng.
Giọng nói quen thuộc, thái độ cợt nhã.
Phán quan ngẩng phắt đầu lên, nhìn thanh niên chỉ chừng 20 tuổi bước ra từ sau lưng Lâm Thiên Hành, khoé miệng người đó nhếch lên, đôi mắt ngậm ý cười lạnh băng nhìn lão.
Phán quan mới nãy còn hung hăng, vừa nhìn thấy hắn thì như chuột thấy mèo, mặt mày xám trắng ra, tay chân lão cũng bắt đầu run rẫy từng cơn, thiếu điều đứng không vững
Sau một hồi kinh hãi, lão vội cúi thấp người, đầu cũng sắp rạp xuống đất, giọng nói lão cũng lạc hẳn đi: "Tiểu nhân tham kiến thượng tiên! Ngài... ngài sao lại ở đây ạ?"
"Không ở đây làm sao biết được thì ra phán quan đại nhân uy phong như vậy a!" Triệu Vân Lan mặc lão cúi đầu, chẳng có ý cho lão đứng dậy.
Phán quan méo mặt như muốn khóc đến nơi: "Đại nhân xin minh giám! Là bọn chúng đưa cho tiểu nhân một vật có chứa khí tức của Trảm Hồn Sứ đại nhân... Tiểu nhân đang muốn tìm dâng vật đó cho ngài nên mới mạo muội... gấp gáp như vậy."
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều bị sự xoay chuyển này làm cho hoá đá.
Phán quan mới nãy còn chẳng nể nang ai, hất mặt lên trời vậy mà lại khép nép sợ sệt đến độ không dám đứng lên trước mặt thanh niên này là thế nào?
Rốt cuộc người này là ai!?
Triệu Vân Lan: "Hửm? Là vật gì?"
Phán quan lấy trong người ra một khối ngọc màu đen hình chữ nhật, lớn cỡ chừng lòng bàn tay, bên trên không có bất kỳ hoa văn nào, giữa miếng ngọc có chạm khắc nổi một chữ Trảm.
Lâm Thiên Hành nhìn thấy nó liền kích động la lên: "Đây chính là Trảm Ngọc Lệnh! Là vật gia truyền của Lâm gia ta!"
Triệu Vân Lan cầm miếng ngọc trong tay, đúng thật là có khí tức của Thẩm Nguy trên này, nghe lời của Lâm Thiên Hành thì khó hiểu hỏi: "Bảo vật gia truyền? Lâm gia các người có thứ này từ lúc nào?"
Lâm Thiên Hành có chút phức tạp nhìn Triệu Vân Lan, không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn, đành cung kính đáp lời: "Thưa đại nhân, vật này vào 700 năm trước được truyền lại từ tổ tiên khai sáng Lâm gia là Lâm Tử Phục."
Triệu Vân Lan nghe vậy thì trầm ngâm, Lý Dịch Phong im lặng nãy giờ chợt lên tiếng: "Vân Lan, cho tôi mượn nhìn một lát."
Phán quan lại như bị chấn kinh lần nữa, cái đầu đang cúi thình lình ngẩn lên, nhìn thấy Lý Dịch Phong, lão ta gần như mất hết sức lực, mông nện xuống mặt đất cái bịch!
Lão run tay chỉ về phía y, lấp bấp: "Ngài...ngài... ngài không phải đã đã tan biến..."
"Đủ rồi! Gặp cũng đã gặp xong, chào cũng đã chào xong, không cần ở đây ôn lại chuyện cũ làm gì cho mệt!" Triệu Vân Lan lên tiếng cắt ngang lời nói phán quan, từ chiều đến giờ xảy ra biết bao nhiêu chuyện khiến sắc mặt của hắn trông tệ thấy rõ: "Hai tên kia dám lợi dụng chú thuật cổ xưa, mượn tay người thường giết người, bắt lấy oan hồn luyện thành lệ quỷ, khiến người chết oan không được vào luân hồi. Dù chịu cực hình của 18 tầng địa ngục cũng chẳng đủ chuộc tội. Địa phủ các ngươi quản lý cái kiểu gì mà để chuyện này xảy ra cũng chẳng biết. Ngươi về mà lo liệu tra xét cho kỹ, nếu để ta phát hiện còn xảy ra chuyện thế này một lần nữa thì cái ghế phán quan ngươi cũng không cần ngồi."
Triệu Vân Lan nói tiếp: "Chuyện hôm nay nếu ngươi đã ở đây thì ta cũng không cần nhúng tay nữa. Linh hồn nên siêu độ thì siêu độ, linh hồn muốn báo thù thì cho giấy thông hành, trước đó nhớ phải nói rõ lợi hại cho họ biết. Còn có Tống gia Dương gia Lý gia gì gì đó cấu kết với bọn yêu tăng hại người thì các ngươi cũng liệu mà xử lý hết một lượt. Chuyện gì không hiểu thì ngươi tự hỏi người của Lâm gia."
"Cần phải làm gì chắc phán quan đại nhân ngài không cần ta nói nữa chứ?"
Phán quan nghe một tràng liền lấy lại tinh thần, hiểu rằng Triệu Vân Lan không muốn nhắc đến việc đó nên dập đầu xuống đất lần nữa thề thốt nói: "Tiểu nhân biết rồi, những chuyện còn lại tiểu nhân sẽ xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không làm thượng tiên thất vọng."
Tân Thời tuyệt vọng ngồi bệch xuống đất.
Lâm Thiên Hành như nghĩ ra được điều gì, ánh mắt nhìn Triệu Vân Lan lộ ra sự không dám tin, lão đã biết tại sao phán quan lại sợ như vậy! Thân phận người này vậy mà lại là vị đó!
Triệu Vân Lan và Lý Dịch Phong liếc mắt nhìn nhau, Triệu Vân Lan quay sang nói với Lâm Thiên Hành: "Lâm lão, hôm nay cháu và Dịch Phong mới bị công kích, hiện tại mọi chuyện ở đây chắc phải làm phiền Lâm lão ngài bận rộn rồi. Đợi xong qua chuyện này chúng cháu mời ngài uống trà được chứ?"
Lâm Thiên Hành ngây người, có chút thụ sủng nhược kinh, thái độ khác hẳn: "Không dám không dám, thượng tiên cứ đi trước, chuyện ở đây chúng tôi tự lo liệu được."
Triệu Vân Lan không còn tâm trạng để khách khí nữa, gật đầu chào mọi người, kéo tay Lý Dịch Phong đi về.