- Thiếu chủ để thuộc hạ thu thập bọn chúng, chỉ là một đám thối cá nát tôm cũng muốn cản thiếu chủ của Thanh Huyền Tông,
Nói rồi Ông ta tiến về phía trước một bước, hai chân dạng ra một luồng khí tức bá đạo từ trong cơ thể ông ta phóng ra làm cho quần áo của ông ta phồng lên, hai ống tay áo rộng của ông ta bay lên phần phật. chân phải đạp xuống đất một cái rồi tiến lên phía Bạch My lão quái, bên kia Bạch My lão quái cũng không chịu yêu thế, hai tay kết ấn chân đạp đất tiến về phía tên lão giả kia.
Hai người vừa tiến lại gần nhau thì ngay lập tức bộc phát ra một cuộc đấu nội lực, bốn bàn tay ép bào nhau hai luồng chưởng phong trong lòng bàn tay của hai ông lão chạm vào nhau, ngay lập tức không khí như ngưng đọng lại, nhưng mà khoảng thời gian này rất nhanh trôi qua, lập tức một luồng sức mạnh khủng khiếp như xé rách không gian, một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải cuồn cuộn lấy hai người làm trung tâm khuếch tán về bốn phương tám hướng, những người ở xung quanh bị luồng chưởng lực này đẩy lui mấy bước, đúng ở phía đằng xa Thanh Sơn tiến lên ngăn phía trước mặt Thanh Thanh.
Bởi vì một người bình thường như Thanh Thanh nếu để luồng chưởng lực này đánh trúng thì khả năng bị tổn thương là rất lớn, nhưng mà luồng chưởng lực đi đến cách Thanh Sơn ba mét thì biến mất vô tung vô ảnh,
Đăng, đăng, đăng...
Còn bên phía Bạch My lão quái và sau khi chạm chưởng thì hai người cùng tách nhau ra lùi lại phía sau ba bốn bước chứng tỏ hai người có nội lực cũng tương đương nhau. nhưng mà dường như Bạch My lão quái có vẻ hơi yếu thế một chút, bởi vì ông ta đã có một trận chiến rất dài, nên tiêu hao nội lực là rất lớn, nếu như lúc đỉnh phong thì lão già kia không phải là đối thủ của Bạch My.
- Trịnh Phong Dương trưởng lão có vẻ hơi chiếm tiên cơ, không nghĩ tới thực lực của Huyết Đao Môn lại không hề tầm thường như vậy.
Một bên Trịnh Văn Thái cất lời nói với ngươi bên cạnh, thấy thế người trung niên đứng bên cạnh hắn cất lời.
- Thiếu chủ không cần phải để ý, hôm nay Huyết Đao Môn chúng ta cầm xuống là cái chắc rồi, chỉ là một lão già sắp xuống lỗ mà thôi. Sau hôm nay địa vị của thiếu chủ trong Thanh Huyền Tông lại cao thêm một bậc.
Nói rồi hắn ta nở một nụ cười bí ẩn, sau đó bọn hắn lại nhìn vào trận chiến bên trong.
Bành! Bành! Bành...
Trong trận chiến hai người liên tục đối chưởng nhau, nhưng mà thời gian càng kéo dài thì Bạch My lão quái lại càng rơi xuống thế hạ phong, bắt được một thời cơ tốt Trịnh Phong Dương kích ngay một chưởng vào ngực của Bach My lão quái, trúng chưởng Bạch My lão quái bay ra một khoảng rơi xuống trước mặt của Thanh Sơn, miệng ông ta không ngừng phun ra máu. Thấy vậy Thanh Thanh Cầm lấy cánh tay của Thanh Sơn giật giật rồi nói.
- Ông ấy giúp mình rất nhiều, nếu như không có ông ấy thì có lẽ mình đã gặp nguy rồi.
Nghe vậy Thanh Sơn có vẻ hơi kinh ngạc rồi đưa ánh mắt nhìn vào trong mắt của Thanh Thanh, trong ánh mắt ấy đầy cầu khẩn.
- Mấy ngày này tớ đều trú ngụ ở chỗ ông ấy, cậu có thể giúp ông ấy được không?
Mặc dù một chưởng kích bay Bạch My lão quái, nhưng mà Trịnh Phong Dương cũng bị nội thương mặc dù không quá nặng, ông ta đứng hai tay chông lấy đầu gối thở hổn hển, bên miệng còn chảy một dòng máu đỏ tươi, còn Bạch My lão quái lúc này tình thế hết sức hiểm nguy, ông ta nôn ra máu tươi liên tục sáu đó ngã trên mặt đất hôn mê.
Sau khi Thanh Thanh cầu khẩn thì Thanh Sơn tiến về phía Bạch My cúi xuống ngón tay đưa về phía bộ ngực của Bạch My lão quái đang định ấn lên huyệt đản trung của ông ta thì một tiếng quát vang lên.
- Nhóc con, định làm gì? tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác để khỏi rước họa vào thân.
Trịnh Văn Thái cất giọng đe dọa, và theo như Trịnh Văn Thái thì một người trẻ tuổi như Thanh Sơn chẳng là cái gì, có chăng cũng chỉ giúp đỡ Bạch My dậy mà thôi, mà trên cơ thể của Thanh Sơn hắn cũng không cảm nhận được một tia võ đạo khí tức nào. Vậy nên nếu như Thanh Sơn không nghe lời thì trực tiếp thu thập là xong.
Sau khi Trịnh Văn Thái nói xong, Thanh Sơn không hề để ý đến những lời hắn nói, mà vẫn tiếp tục ấn ngón trỏ liên tục lên trên ngực của Bạch My, từ đản trung, cự khuyết, thần khuyết, khí hải cuối cùng ngón tay rơi vào huyệt bách hội. Thấy Thanh Sơn không phản ứng lại mình, Trịnh Văn Thái mặt đỏ tức giận, vô cùng âm trầm đáng sợ.
- Muốn chết!
Thấy Trịnh Văn Thái tức giận như vậy, một tên bên cạnh của hắn bỗng dưng cất giọng.
- Thiếu chủ không cần phải tức giận như vậy, chỉ là một đầu chó chết mà thôi, chúng ta nên giải quyết chuyện quan trọng trước mắt này đã, tên nhóc kia chúng ta sẽ thu thập sau.
- Nhóc con chờ tỳ nữa tao sẽ xư lý mày.
Nói rồi Trịnh Văn Thái quay mặt về phía Đào Bá Duy cất giọng.
- Đào Môn chủ, chuyện hôm nay chúng tôi sẽ giải quyết giúp ông, sau này Huyết Đao Môn sẽ phải phụ thuộc vào Thanh Huyền Tông của chúng tồi, và Huyết Đao Môn phải tuân theo mọi mệnh lệnh của Thanh Huyền Tông vô điều kiện.
Nghe vậy Đào Bá Duy biến sắc.
- Trịnh thiếu chủ, trước đây chúng ta đã bàn với nhau rồi, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, chúng ta chưa bao giờ nói đến chuyện Huyết Đao Môn phụ thuộc Thanh Huyền Tông.
- Ồ! hợp tác là trước đây mà thôi, còn ông nhìn xem thực tế bây giờ Huyết Đao Môn lấy cái gì để hợp tác với chúng tôi, nếu như ông không chấp nhận thì hôm nay chúng tôi sẽ rời đi.
Trịnh Văn Thái bây giờ nào có chịu hợp tác, lúc này cần phải chèn ép Huyết Đao Môn, đó mới là thượng sách, giờ hắn ta đang nắm thế chủ động, nếu như không có hắn giúp thì Đào Bá Duy chắc chắn sẽ triệt để suy sụp.
Sau một lúc suy nghĩ, không còn đường nào để đi, tiến thoái lưỡng nan Đào bá Duy đành chấp nhận đồng ý.
- Thôi được, nếu hôm nay Trịnh thiếu chủ có thể giải quyết được chuyện này, sau này Huyết Đao Môn chính là một phần của Thanh Huyền Tông, tùy ý Thanh Huyền Tông sai khiến.
hahaha!!!....
Nghe vậy Trịnh Văn Thái Cất giọng cười to hài lòng.
- Tốt Tốt, từ hôm nay trở đi việc của Huyết Đao Môn cũng chính là Thanh Huyền Tông ta, bây giờ chúng ta sẽ thanh lý môn hộ.
Nói rồi hắn phất tay một cái.
- Giết!!!
Bốn tên cường giả còn lại sau lưng Trịnh Văn Thái phóng về phía Đào Thanh.