Mục lục
Cuộc hôn nhân vô nghĩa 2 - Lỹ Uyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thần Hy đến cạn lời, chị ơi là chị, đừng có báo nữa!!!

Triệu Tử Anh đứng ở cửa phòng, thở dài rồi lắc đầu ngao ngán:

‘’ Haizzz, sao có thể nói chuyện với chị như thế kia chứ, ngay cả chị mà còn thái độ thì với vợ …’’.

Chưa nói hết câu, cô ấy liền che miệng rồi nhìn hắn, ánh mắt như đang hỏi:

- Có phải là chị nói gì bậy rồi không?

Triệu Thần Hy bất lực không nhìn chị mình, cuối cùng thì cũng ngừng lại rồi, đúng là muốn nhìn thấy hắn đau khổ, cả trong tiềm thức cũng nói ra mấy câu mà sau khi nói xong sẽ khiến hắn ngủ không yên.

‘’ À, ờm … chị chợt nhớ ra có chút chuyện cần giải quyết … hai đứa cứ tự nhiên đi …’’.

‘’…’’.


Triệu Tử Anh thực sự giống với một ngọn gió, đến và đi rất nhanh.

Phút chốc đã biến mất khiến cho Lý Uyên và hắn nhất thời không nói nên lời.

Có vẻ như người thực sự cần bình tâm là Triệu thiếu đây, cũng may đã có lần hắn làm phiền chị mình cả buổi bảo chị ấy đừng có nói mấy câu chia rẽ tình cảm nữa.

Haizzz, nếu như chưa nói thì bây giờ có lẽ vợ mình không còn ở đây nữa.

Hắn đứng lên rồi đóng cửa lại, giây sau cô đã chạy tới nắm lấy cánh tay hắn rồi lo lắng lên tiếng:


‘’ Anh chưa khoẻ đâu, muốn gì thì cứ nói với em’’.

Triệu Thần Hy dịu dàng nhìn cô rồi mỉm cười:

‘’ Anh đây yếu đuối đến thế? Còn nữa, em mau ngủ đi’’.

‘’ Bây giờ ngủ thì tối em không ngủ được mất’’.

‘’ … cũng đúng …’’.

Lý Uyên khá giỏi trong khoảng chăm sóc người khác, đến cả cô cũng không ngờ bản thân có thể giỏi như thế.

Thời gian cô ở bên hắn chiếm phần lớn, Triệu Thần Hy sợ cô mệt cho nên cũng không nhờ cô làm quá nhiều việc.

Trừ việc …

Đi tắm.

Người đàn ông quấn mỗi cái khăn quanh hông, nửa trên cường tráng xuất hiện, cô gái đứng gần đó có chút xấu hổ mà không dám nhìn thẳng, cô lúng túng chỉ đạo:

‘’ Anh … anh ngồi xuống đi’’.

Thực chất cơ thể hắn tuy có vài chỗ va chạm nhưng không đáng lo, chỉ là cô sợ hắn chẳng may ngất ở trong phòng tắm thì sẽ nguy to nên mới xung phong giúp đỡ.

Ừm, vợ đã có lòng thế kia thì sao hắn có thể từ chối được?

Như thế khiến cô buồn thì sao?

Triệu Thần Hy ngồi xuống ghế nhỏ, cô cầm theo một cái khăn đến bắt đầu lau người cho hắn, không dám nhìn thẳng, cô hơi nhắm mắt rồi nói:

‘’ Ừm, nếu có vô ý chạm vào vết thương thì anh nhớ nói đấy’’.

Vốn dĩ hắn bị thương ở đầu, tay chân vẫn lành lặng, cô vào trong quan sát là được, đâu cần phải tự làm?

Nhưng cái tên đàn ông này đang được lợi mà, còn lâu hắn mới nói cho cô nghe.

Gương mặt cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, hồng hồng hệt như quả táo, thực sự rất đáng yêu.

Tắm xong, Lý Uyên có cảm giác sức lực bản thân bị rút cạn.

Hắn khoả thân, tuy phía dưới đã che đi phần nào đó, nhưng cô vẫn rất sợ nha, lỡ đâu nhìn thấy vật gì không nên thấy thì chẳng phải sẽ ngại lắm sao?

Ra khỏi phòng, cô đưa quần áo cho hắn rồi nói:

‘’ Anh mặc vào đi’’.

Triệu Thần Hy nhận lấy, không gây khó khăn gì mà mặc vào.

Hắn quan sát cô gái đang ngượng ngùng xoay đi nơi khác, câu lên nụ cười bất lương.

‘’ Cơ thể của anh có chỗ nào em chưa nhìn thấy đâu, lần trước còn giúp anh giải quyết, không cần xấu hổ đâu’’.

‘’ Anh … anh nói gì vậy chứ, cái đồ biếи ŧɦái kia! Giúp … giúp gì chứ, mặc nhanh vào đi, sau đó xuống dùng bữa tối’’.
Cô nhanh chóng lao ra ngoài, dù đã đóng cửa lại nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười thích thú của người đàn ông.

Cái tên mặt dày này, sau khi lành hẳn vết thương thì chết với bà.

Lý Uyên dìu hắn xuống nhà, ngồi xuống bàn ăn, Lạc Lạc ôm lấy chân hắn rồi rưng rưng:

‘’ Pa có đau hông?’’.

‘’ Ba không sao đâu’’ - Triệu Thần Hy bế con gái vào lòng, trấn an.

Lạc Lạc ôm hắn rồi thổi thổi vào vết thương, ai nhìn thấy hình ảnh đó đều cảm thấy tan chảy.

Triệu Tử Anh ngồi bên cạnh Lý Uyên, thì thầm:

‘’ Hy nó tự tắm à?’’.

‘’ …’’ - Lý Uyên ngập ngừng rồi đáp:

‘’ Em sợ anh ấy ngất trong phòng nên có nói sẽ giúp, anh ấy quấn khăn bên dưới …’’.

‘’ Nó bị thương ở đầu, tay chân có bị gi đâu, sao em phải làm giúp’’.

‘’…’’.

Ừ nhỉ, cô đâu cần phải giúp hắn tắm?

Cô nhìn Triệu Tử Anh, ngơ ngác. Sau đó cúi gục xuống.


Sao lại ngốc thế này?!!!


Triệu Tử Anh nhìn em trai đang bế cháu gái phía đối diện, lắc lắc đầu.


Đúng là … chó thật.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK