Mục lục
Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Anthea

Beta: Huân Bội Diên

Đầu tháng bảy năm Nguyên Khánh thứ mười ba.

Thẩm Nhiễm và Thẩm Dao lần lượt xuất giá không biết khiến cho bao nhiêu người trong thành Trường An thở ngắn than dài.

Nam nhân thở dài vì bạch nguyệt quang(*) trong lòng đã đi gả chồng, nữ nhân thở dài vì sao mình lại không có vẻ đẹp như nữ nhi Thẩm gia. Trừ cái này ra, nhiều cặp phụ mẫu nhà quyền quý cũng không nhịn được than một câu - Vân Dương hầu thật sự may mắn.

(*) Bạch nguyệt quang hay ánh trăng sáng ám chỉ người mình yêu sâu đậm, cũng có ý chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên.

Phủ Trấn Quốc công, Gia An đường.

Lục lão phu nhân nhìn ba nàng dâu, thở dài một hơi.

Trường An thành mỗi ngày đều có hỉ sự, khua chiêng gõ trống, lụa đỏ đầy trời, chỉ có phủ Trấn Quốc công vẫn luôn im hơi lặng tiếng, chẳng có động tĩnh gì.

Tĩnh An trưởng công chúa cười hỏi: “Sao mẫu thân lại thở dài?”

Lục lão phu nhân nói: “Tam Lang bây giờ cũng đã lên làm thiếu doãn, có phải nên suy xét đến việc thành gia lập thất rồi không?”

Tĩnh An trưởng công chúa bất đắc dĩ đáp: “Việc này con đã đề cập với nhi tử hai lần, nhưng nhìn dáng vẻ kia của nó, nào có chút tâm tư đặt ở hậu trạch đâu.”

Lục lão phu nhân nhắm mắt suy tư một lúc lâu, chậm rãi hỏi: “Tĩnh An, con cảm thấy Cửu Nương của phủ Anh Quốc công như thế nào?”

Nhắc tới Khương Cửu Nương, Tĩnh An trưởng công chúa như nghẹn ở cổ họng.

“Cửu Nương năm nay mười bảy, không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng là được xem như cực kỳ thanh tú, con thấy thế nào?” Lục lão phu nhân càng nghĩ càng vừa lòng, cười nói: “Ta nhớ rõ cô nương đó còn viết không ít thơ, có một bài《 Ban công tân vịnh 》được thánh nhân khen ngợi nữa đấy.”

Tĩnh An trưởng công chúa do dự sau một lúc lâu, nói thẳng: “Không dối gạt mẫu thân, người lần trước con nói qua với nhi tử, chính là vị Cửu Nương này của phủ An Quốc công.”

Lục lão phu nhân chậm rãi hỏi: “Nó nói thế nào?”

Nhắc tới chuyện này, Tĩnh An trưởng công chúa lập tức nghĩ tới bộ dáng khó chịu lạnh nhạt của nhi tử nhà mình…


Lục Yến buông quyển sách trên tay, cong môi dưới, “Mẫu thân có lẽ không biết, người ở Bình Khang phường đều biết làm thơ, còn làm rất tốt.”

Nghĩ đến đây, Tĩnh An trưởng công chúa hít sâu một hơi đáp: “Con nhắc tới hay là không nhắc tới thì cũng như vậy.”

Lão thái thái cắn răng nói: “Tính tình kia của Tam Lang, con không nói, ta cũng đoán ra được một hai phần.”

Phủ Kinh Triệu. Vừa lúc nắng sớm.

Lục thiếu doãn đang viết hồ sơ.

Một lúc sau, Tôn Húc đi đến bẩm báo: “Lục đại nhân, có một vụ án, Trịnh kinh triệu bảo ta giao cho ngài.”

Lục Yến buông bút lông sói trong tay hỏi: “Vụ án gì?”

Tôn Húc đè thấp thanh âm kể lể: “Con trai độc nhất của Thuần Nam bá, Đường Luật cầu hôn không thành, ban đêm xông vào phủ Vân Dương hầu, ý định đem gạo nấu thành cơm, kết quả bị người phát hiện, thiếu chút nữa bị Vân Dương hầu đánh chết, trước mắt Đường Luật còn đang hôn mê bất tỉnh, Đường gia và Thẩm gia xé rách mặt. Bây giờ đã náo tới quan phủ rồi.”

Tôn Húc lại nói: “Đường Luật người này miệng lưỡi độc ác, người sáng suốt đều biết hắn thấy sắc nảy lòng tham, nhưng Đường gia lại cắn chết nói là nữ nhi Thẩm gia chủ động hẹn Đường Luật đến phủ, hai nhà đều là thế gia, vụ án này thực sự không dễ xử lý.”

Lục Yến nhướng mày, lãnh đạm hỏi: “Đại phu nói thế nào, Đường Luật còn sống không?”

“ Tính mạng của Đường Luật không đáng lo ngại.” Tôn Húc lấy ra một tờ giấy trình lên: “Đây là đơn kiện của Đường gia.”


Lục Yến tiếp nhận, không nhanh không chậm phân tích: “Vân Dương hầu đem người đánh trọng thương là sự thật, thế tử của Thuần Nam bá lại chỉ có thể xem như làm việc ác chưa thành. Hơn nữa Đường gia cắn chết nói là nữ nhi Thẩm gia câu dẫn trước, nếu chiếu theo luật pháp, Thẩm gia chỉ sợ là hoàn toàn thất vọng.”

Tôn Húc vẫn còn nghi vấn trong lòng: “Ý của Lục đại nhân là chiếu luật pháp mà làm?

“Chiếu luật mà làm, hai nhà đều không được chỗ tốt nào, lúc này mới có thể xuống tay, bằng không hai bên sẽ càng nháo càng lớn.”

Tôn Húc thật không nghĩ tới, Lục đại nhân mới nhậm chức đến nửa điểm nhân tình cũng không thèm nói, hắn trợn mắt nghi hoặc: “Lục đại nhân, vậy phải làm như thế nào?”

Lục Yến một lần nữa chấp bút, “Truyền nữ nhi Thẩm gia.”

Tôn Húc ngăn cản: “Tuyệt đối không thể! Nữ nhi Thẩm gia năm nay mới mười bốn tuổi, bị kinh sợ không nhẹ, phủ Vân Dương hầu đã mời đại phu mấy ngày nay.”

Lục Yến mở đơn kiện ra, đang chuẩn bị chép lại danh tự của nữ nhi Thẩm gia, hô hấp bỗng nhiên cứng lại.

Thẩm Tam Nương Thẩm Chân.

Thẩm Tam Nương Thẩm Chân.

Chữ viết trước mắt dần dần mơ hồ, sau đó tách ra, lay động, bên tai hắn lúc này lại xuất hiện từng đạo thanh âm.

“Thẩm Chân, bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, hôn sự của ta và Hứa Thất Nương đã bị hủy bỏ. Cùng ta trở về đi.”

“Đại nhân, ta nghe nói ở Mạc Bắc trời rất xanh, mây rất thấp, giơ tay là có thể với tới, ta muốn tới xem.”

“Nàng nhìn ta, nói lại một lần nữa, trong lòng nàng có hắn hay không?”

“Có.”

“Vậy một năm nay Tam cô nương ở cùng ta tính là cái gì? Sương sớm chóng tàn sao?”

“Ở cùng chỗ một với đại nhân ban đầu không phải là ý muốn của ta.”

“Hôn kỳ định khi nào?”

“Hai năm sau.”

“Đến lúc đó nếu có thể tái kiến, ta nên gọi nàng là gì? Trường Bình hầu phu nhân?”

“Đại nhân có ân với ta, Thẩm Chân biết được, suốt đời khó quên, nếu có kiếp sau...”

“Nàng biết ta không tin có kiếp sau. Đường tới Mạc Bắc núi dài đường xa, nàng nhớ bảo trọng.”

Lục Yến nắm chặt đơn kiện trong tay, sắc mặt trắng bệch, che ngực lại trực tiếp hôn mê.

Tôn Húc sốt ruột gọi: “Lục đại nhân! Lục đại nhân!”

Lục Yến nằm trên đầu quả tim của trưởng công chúa, là cháu ngoại trai ruột của thánh nhân, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, Tôn Húc cầm lệnh bài đi thẳng đến Thái Y viện.

Thái y viện vừa sắc thuốc uống, lại vừa thi châm, nhưng Lục Yến vẫn không có dấu vết tỉnh lại.

Tôn Húc sốt ruột hỏi: “Đây đến cùng là có chuyện gì?”

Chính viện chậm rãi đáp: “Tính mạng không đáng ngại, tâm mạch bình thường, thi châm lại không tỉnh, thật sự kỳ quái.”

Nghe được tám chữ  “Tính mạng không đáng ngại, tâm mạch bình thường” này, Tôn Húc thở phào một hơi, lại hỏi: “Không biết Lục đại nhân khi nào có thể tỉnh lại?”

Chính viện lại nói: “Lại đợi thêm vài canh giờ đi.”

Khi Lục Yến tỉnh lại, đã là buổi chiều.

Tôn Húc lập tức đặt chén trà trong tay xuống bàn, nghiêng người lại gần, vuốt ngực: “Lục đại nhân, ngài làm ta sợ muốn chết.”

Lục Yến trầm mặc không nói chuyện.

Đêm khuya tới ban ngày, sáng sớm rồi lại đến hoàng hôn, ngày tháng cứ thế không ngừng luân chuyển, cuối cùng cũng đã dừng lại.

Như thế nào gọi là nháy mắt qua vạn năm, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ.

Tôn Húc lại gọi: “Lục đại nhân?”

Lục Yến hoàn hồn, nhìn hắn hỏi: “Đơn kiện kia đâu?”

Tôn Húc ngẩn ra, không nghĩ tới Lục đại nhân hôn mê tỉnh lại, thế mà vẫn còn nhớ thương công vụ, vội đáp: “Thân thể Lục đại nhân không khỏe, nên nghỉ ngơi thật tốt, vụ án này, vẫn nên để ta tới thẩm đi.”

Lục Yến nhàn nhạt nói: “Ta không có việc gì.”

Tôn Húc lưỡng lự: “Nhưng mà...”

“Đưa cho ta.”

Lục Yến cầm đơn kiện trong tay suy nghĩ thì bên ngoài có một sai dịch tới thông báo, “Đại nhân, Vân Dương hầu tới.”

Tôn Húc vừa nghe, vội dặn dò Lục Yến, “Lục đại nhân, Vân Dương sốt ruột ái nữ, lát nữa.... ngài vẫn nên bớt tranh cãi lại một chút. ”

Lục Yến xoay nhẫn ban chỉ trên tay, thoáng cong khóe miệng, “Đi thôi.”

Vân Dương hầu bước vào phòng, trầm giọng hỏi: “Không biết ở đây là vị đại nhân nào thu đơn kiện của Đường gia?”

Lục Yến tiến lên một bước trả lời: “Là tại hạ.”

Vân Dương hầu nói: “Đường gia khinh người quá đáng trước, vì thanh danh tiểu nữ, còn mong đại nhân không công khai thẩm tra xử lý việc này.”

Tôn Húc ở một bên nín thở ngưng thần, huyệt thái dương nhảy dựng.

Hắn biết, Lục Tam Lang phủ Trấn Quốc công là người đã nói thì sẽ làm.

Sợ rằng tình cảnh quá xấu hổ nên theo bản năng Tôn Húc đã sớm nhắm tịt hai mắt tự bao giờ.

Lục Yến chậm rãi mở miệng đáp: “Hầu gia yên tâm. Đường Luật mặt dày vô sỉ, mê muội mất trí, thỉnh cầu của Đường gia phủ Kinh Triệu sẽ một mực không đáp ứng.”

Tôn Húc bỗng dưng mở to mắt, thuận tiện vỗ vỗ tai mình.

Là tai hắn hỏng rồi? Hay là đầu Lục đại nhân bị va đập hỏng rồi?

Thẩm Văn Kỳ cũng sửng sốt.

Ông vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh cái mặt mo này đi cầu xin Trịnh kinh triệu, không nghĩ tới còn chưa nói được vài lời… đã gặp được chuyện ngoài ý muốn như này.

“Nhưng như vậy, hẳn sẽ khiến cho đại nhân khó xử.” Thẩm Văn Kỳ rõ ràng trong lòng, hai nhà đều có thế lực, vụ án như vậy chưa bao giờ là dễ phân xử.

Phải biết rằng, Thuần Nam bá từ trước đến nay hoành hành ngang ngược, không phải là không có nguyên nhân. Gần đây Liễu chiêu nghi nhận được sủng ái, chính là cô ruột của Đường Luật.

“Hầu gia quá lời.” Lục Yến mặt không đổi sắc, đường đường chính chính nói: “Trong kinh, chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, nếu có tiền lệ là Đường gia làm ác còn có thể cắn ngược, ngày sau chắc chắn sẽ có người noi theo.”

Lời nói vừa dứt, một sợi thánh quang soi xuống lên Lục Yến.

Cả người Tôn Húc đều không tốt.

Hắn thậm chí cảm thấy không thể thở được.

Trong nội tâm, Thẩm Văn Kỳ cũng vô cùng cảm động, hít sâu một hơi, nói: “Đa tạ đại nhân.”

Lục Yến xoay nhẫn ban chỉ trên tay, nhẹ giọng thăm dò: “Cô nương của quý phủ không biết là có bị bệnh?”

“Chỉ bị dọa sợ thôi, có điều đã không sao rồi.” Nói đến đây Thẩm Văn Kỳ lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải Chân Nhi phản ứng mau, đập cửa sổ thì... thôi vậy, chuyện này ta cũng không muốn nhắc lại nữa.”

Thẩm Văn Kỳ đi rồi, Lục Yến nhìn đơn kiện, cả người âm u.

Tôn Húc nhẹ ho khan một tiếng: “Lục đại nhân.”

Lục Yến nhìn hắn hỏi: “Tôn đại nhân có chuyện gì sao?”

Tôn Húc đè thấp giọng xuống nói: “Ngày mai người của Đường gia tới, đơn kiện này, chúng ta thật sự không nhận sao?”

“Không nhận.” Lục Yến nói: “Nếu Thẩm Tam Nương có thể hẹn hắn tới phủ, hà tất phải cự tuyệt lời cầu hôn của Đường gia?”

Tôn Húc lắc đầu: “Theo lý là như vậy, nhưng Đường gia mời vị tụng sư kia là người không nói lý, cứ cắn chết điểm này không buông, nói năng hùng hồn bảo Thẩm Tam Nương ngoài miệng tuy từ chối nhưng trong lòng vẫn luôn hoan nghênh, dùng thủ đoạn hồ ly tinh câu dẫn trước.”

Lục Yến cười lạnh một tiếng.

Ha.

Còn câu dẫn, đến ta nàng còn không câu dẫn, còn có thể coi trọng ngươi?

Lại nói về thủ đoạn câu dẫn, cho dù ngươi có tự tay dạy nàng, nàng cũng không học được.

Lục Yến trầm mặt đứng dậy: “Vậy để Đường gia đến trước mặt thánh thượng nói chuyện đi.”

Sau khi xong việc, Lục Yến khom lưng vào xe ngựa, giơ tay vén rèm, nói với Dương Tông: “Đi phủ Tuyên Bình hầu.”

Tùy Ngọc nói: “Huynh không tới, ta còn đang muốn đi tìm huynh đây.”

Lục Yến tùy ý hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”

Tùy Ngọc thấp giọng: “Là ai tiếp nhận đơn của Đường gia?”

Lục Yến đáp: “Ta.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tùy Ngọc nói: “Dao Dao tức giận đến mức muốn đâm cho Đường Luật một đao, Thời Nghiên, huynh thay ta chiếu cố Tam muội muội đi.”

Lục Yến nhìn vào mắt Tùy Ngọc nói: “Đời này huynh xem như được thỏa ước nguyện.”

Tùy Ngọc gật đầu: “Đúng vậy.”

Lục Yến tiếp tục thăm dò: “Nhị vương tử kia cũng thật cổ quái, rõ ràng có ý tứ hòa thân, nhưng một người cũng không mang đi.”

Tùy Ngọc nhíu mày trả lời: “Chuyện này đã qua bao lâu rồi, huynh nhắc lại làm gì? Ta thấy có thể thông thương với dân tộc Hồi Hột là được rồi, hà tất phải gả công chúa làm gì?”

Lục Yến thu hồi ánh mắt.

Hắn không nhớ rõ.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một tỳ nữ chạy tới bẩm báo: “Thế tử, mới vừa rồi phu nhân lại nôn ạ.”


Tùy Ngọc lập tức đứng dậy cáo từ: “Dao Dao thai nghén nghiêm trọng, ta đi trước xem nàng.”


Đi được hai bước, lại quay đầu nói: “Nể mặt mũi ta, huynh chiếu cố Thẩm Chân một chút đi.”


Hắn nhìn theo bóng dáng của Tùy Ngọc đã đi xa, xoa mày.


Ra khỏi phủ Tuyên Bình hầu, Lục Yến nói: “Tới Chu phủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK