“Cháu trai nhỏ à!”.
Tô Vân Nam thấy ba đứa nhóc còn vương mùi sữa trước mặt như món bảo bối nhỏ, trái tim như muốn tan chảy.
Lập tức ôm chầm lấy ba đứa nhỏ.
Tô Tần Lâm chớp chớp đôi mắt lanh lợi: “Mẹ, người này có phải người bố mới mà mẹ đang tìm không? Mái tóc sấy tráng bạc này, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt!”
Còn Tô Thiên Lam thì chỉ vào dấu son môi trên cổ áo của anh ấy, nghiêm túc chỉ bảo: "Mẹ, người đàn ông này thật sự không được!”
“Mẹ, mặc dù mẹ độc thân đã năm năm nhưng cũng không đến mức không phân biệt được tốt xấu chứ?” Bé hai Tô Tiến vừa mở miệng đã nói lời cay đắng đến cực đỉnh.
Tô Nhiên dịu dàng xoa đầu ba đứa nhỏ, dùng lời nhỏ nhẹ giải thích: “Chú ấy là cậu của các cháu, không phải bố”.
“Cậu à?"
Ba đứa nhỏ đồng loạt nhìn về phía Tô Vân Nam.
Tô Vân Nam tự tin làm từ thể đỡ cái trán lõm của mình: “Thế nào? Có phải các cháu thấy có một người cậu đẹp trai như vậy, đầu thai không hề sai đúng không?"
“Được rồi Vân Nam, hiện tại đã khuya lắm rồi, dẫn bọn nhỏ về nghỉ ngơi đi.” Tô Nhiên cười cười lắc đầu. Lúc này ba người mới cùng nhau đưa con cái về nhà họ Tô. Khi vừa bước đến cửa, Tô Ngọc Anh lấy mặt nạ đã sớm chuẩn bị đội lên mặt Tô Tiến Minh.
Mặt nạ màu bạc có một thứ ánh sáng nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, vừa kì dị vừa thần bí, dù chỉ có thể che mất một nửa gương mặt nhưng cũng đã đủ rồi.
“Mẹ, vì sao chỉ mình con phải đeo mặt nạ?” Tô Tiến Minh thấy Tô Tần Lâm và Tô Thiên Lam không phải đeo mặt nạ, nhạy cảm hỏi.
Tô Ngọc Anh giải thích qua loa: “Bởi vì bé hại nhà chúng ta trông đẹp trai nhất, vậy nên mẹ phải bảo vệ con."
Tô Nhã Nhã đã gặp Chiến Anh Thiên, nếu như cô ta thấy bé hai giống Chiến Anh Thiên, không chừng lại làm chuyện gì đó như con thiêu thân.
Vậy nên cô chỉ có thể bất đắc dĩ làm như vậy.
“Bé hai, con hứa với mẹ, chỉ cần ở trong nhà này, cho dù thế nào cũng không được tháo mặt nạ này xuống, được không?”
Tô Tiến Minh thấy cô nghiêm túc như vậy thì quay đầu lại nói: “Con biết rồi” Nhưng trong lòng lại thầm thấy mất mát. Cậu bé lại được đối xử khác với Tô Tần Lâm và Tô Thiên Lam, trong lòng cậu bé lại càng thêm nghi ngờ. Lẽ nào... mình thật sự không phải là con ruột của mẹ?
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Anh mang theo ba đứa con xuống lầu, lúc này mới phát hiện Vệ Hân đã sớm ngồi ở phòng ăn.
Thấy Tô Ngọc Anh đi tới, lúc này mới lập tức nở nụ cười rồi đứng lên: “Ngọc Anh à, ôi, đây đều là con của cô sao? Cái này, cái này thật là giỏi nha, cả đời sinh được những ba đứa nhóc”
Bà ta chủ động dọn bữa sáng từng thứ một: “Đến đây đến đây ăn sáng đi, dì đã chuẩn bị xong hết cho các con rồi”.
“Không có chuyện gì lại lấy lòng, không phải lừa đảo thì là trộm cắp” Tô Tiến Minh ngồi ở trên bàn, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Vệ Hân.
Lúc này, Vệ Hân mới tinh tế nói: “Ngọc Anh à, dù có chuyện này muốn nói với con một chút. Trước đây, con đã từng nói với dì là không muốn thừa kế tập đoàn Tô thị, cũng không thích làm quản lý.
Dĩ nhiên là chuyện quản lý công ty và nhân viên rất mệt mỏi. Mặc dù con và Tô Nhiên, Tô Vân Nam không phải do dì sinh ra nhưng đều là những đứa con ngoan của dì. Di đối xử với các con giống như con ruột của mình vậy, dì cũng không mong các con phải mệt mỏi như vậy.”
Làm nên một hồi lâu, cuối cùng cũng nói đến việc chính: “Vậy nên dì muốn nói hay là để Nhã Nhã làm chuyện vất vả làm đi. Con yên tâm, sau này Nhã Nhã thừa kế tập đoàn Tô Thị nhất định sẽ chiêu đãi các con, cho các con ăn sung mặc sướng.
Các con vẫn là cô chủ và cậu chủ của nhà họ Tô, sẽ không đối xử tệ bạc với các con. Việc kiếm tiền cứ để Nhã Nhã lo, các con yên vị ở nhà dùng tiền là được rồi. Con xem, hiện trong tay Nhã Nhã cũng chỉ có 23% cổ phần công ty.
Nói chuyện này ở công ty cũng không hay lắm, con xem anh hai Tô Vân Nam của con còn có 20% cổ phần. Nếu 20% cổ phần này đến tay Nhã Nhã, vị trí của Nhã Nhã coi như là ổn định. Ngọc Anh à, trước giờ con và Nhã Nhã có quan hệ tốt nhất, giống như chị em hòa thuận, con sẽ giúp con bé chứ?”
Tô Ngọc Anh cười khẩy trong lòng. Tính toán này của Vệ Hân và Tô Nhã Nhã thật hay quá.
Hay nhất là câu để cho Tô Nhã Nhã kiếm tiền, bọn họ chỉ việc tiêu là được rồi. Chỉ sợ đến lúc đó nếu Tô Nhã Nhã thật sự chiếm được quyền lực ở nhà họ Tô, e rằng việc đầu tiên phải làm là đuổi cả nhà cô ra khỏi cửa.
Hơn nữa, mẹ con Vệ Hân lừa gạt cổ phần trong tay cô và Tô Nhiên còn chưa đủ, bây giờ còn tham lam muốn cổ phần trong tay Tô Vân Nam.
“Giúp, đương nhiên tôi sẽ giúp”
Vệ Hân vô cùng vui mừng, nói một cách hài lòng: “Vậy thì tốt rồi, Ngọc Anh à, con định khi nào sẽ chuyển 20% cổ phần của Tô Vân Nam cho Nhã Nhã đứng tên?”
Bà ta mừng thầm trong lòng, quả nhiên là bà ta suy nghĩ nhiều, Tô Ngọc Anh này vẫn dễ bị lừa giống như trước.
“Dì à, nhưng mà Tô Nhã Nhã là em gái ruột của tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn em ấy cực nhọc kiếm tiền cho chúng ta tiêu như vậy được? Cho nên tôi muốn giúp em ấy giảm bớt gánh nặng, vì vậy, di à, lúc nào Tô Nhã Nhã mới trả lại cổ phần cho tôi và chị cả của tôi?”
Tô Ngọc Anh lạnh lùng cười một tiếng, nụ cười tươi tắn mang theo vài tia uy hiếp trong ánh mắt.
Vệ Hân sao có thể ngờ rằng câu nói giúp của Tô Ngọc Anh lại có nghĩa như vậy.
Bà ta chỉ lúng túng cười: “Không cực nhọc chút nào, con bé có gì mà khổ sở? Con cứ từ từ ăn, đột nhiên dì nhớ ra mình còn có việc”
Bà ta vội vội vàng vàng rời khỏi, nói thầm trong lòng: Tô Ngọc Anh này trở nên tinh tường như vậy từ lúc nào thế?
Ting ting, Chiến Thần Dũng gửi một tin nhắn đến: Tám rưỡi đến Tập đoàn Chiến Thị.
Cô không biết trong tin nhắn Chiến Thần Dũng gửi tới có ẩn chứa gì không, do dự một lúc cuối cùng vẫn quyết định đi.
Tô Ngọc Anh nhìn thời gian đã đến tám giờ mười.
Cô không kịp chuẩn bị gì, chỉ ngậm một chiếc bánh bao trong miệng rồi vội vã ra ngoài: “Bé hai, bé ba, bé út, ngoan ngoãn ở nhà, mẹ đi ra ngoài.”
Dưới lầu, khi Tô Ngọc Anh đang sốt ruột vì không gọi được taxi, Tô Vân Nam đã lái một chiếc Ferrari, khoa trương xuất hiện trước mặt cô.
“Lên xe, anh hai đưa em đi”.
Tô Ngọc Anh lên xe, lúc này mới nhìn thấy trên người Tô Vân Nam vẫn mặc quần áo ngủ, tóc tại cũng rổi bời, trông có vẻ như vừa mới ra khỏi giường.
Mà ghế bên cạnh ghế lái còn lộ ra một tờ giấy đáng yêu được dán ở đó: “Mời em gái nhỏ ngồi”
Trong lòng Tô Ngọc Anh cảm thấy rất ấm áp, trong mắt cũng lấp lóa ánh sáng.
Kiếp trước cô bị Tô Nhã Nhã và Tiêu Tần Thắng khích bác, không chỉ xa cách Tô Nhiên và Tô Vân Nam, thậm chí còn cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Anh hai Tô Vân Nam của cô rất cưng chiều cô, đặt người em gái nhỏ này ở vị trí đầu tiên, thậm chí còn cao hơn bố mẹ. Thế nhưng cô lại lần lượt tổn thương trái tim anh dưới sự khích bác của Tô Nhã Nhã.
“Anh hai, cảm ơn anh.”
“Sao phải khách sáo với anh hai? Chỉ cần em muốn, cái mạng này của anh hai cũng có thể cho em” Trong mắt Tô Vân Nam chứa đầy sự nghiêm túc, lúc này mới thật sự yêu thương em gái một cách điện cuồng.
Hôm nay, tại lúc này chính là giờ cao điểm của buổi sáng.
Người chen chúc trên đường chất như nêm.
Tô Vân Nam để ý thấy Tô Ngọc Anh liên tiếp nhìn thời gian: “Em đang gấp sao?”
“Vâng” Tô Ngọc Anh nhíu mày trả lời, Chiến Thần Dũng rất đúng giờ, cô không muốn mới bắt đầu đã bị đến muộn kéo đầu đề câu chuyện xuống.
Ân. Tô niệm nhíu mày trả lời, chiến kỷ đình đúng giờ, nàng không nghĩ lại bắt đầu cũng bởi vì đến trễ bị kéo xuống đầu đề câu chuyện.
Tô Vân Nam đột nhiên nắm chặt tay lái, còn không quên quan tâm nhắc nhở Tô Ngọc Anh ở bên cạnh: “Nắm chặt dây an toàn”.
Giây tiếp theo, người đàn ông đạp một cái giẫm lên chân ga. Chiếc Ferrari phát ra tiếng gầm đặc thù của xe thể thao, trực tiếp lao về phía trước.
Nó đâm hỏng từng chiếc xe đang chắn ở trước mặt, và phải một đường, rõ ràng đã mở ra một con đường.
Mà chiếc xe này cũng gần như báo hỏng rồi.
Thật là!
Lại không chịu nói đạo lý, làm cho người ta chán ghét không chịu được.
Đâm phải rồi lao ra ngoài, rất nhanh Tô Vân Nam đã bị nhóm chủ xe chặn lại.
"Anh hai." Tô Ngọc Anh rất lo lắng cho tình hình của anh ấy.
Tô Vân Nam còn nhẹ vỗ đầu của cô, an ủi cô, ánh mắt đầy cưng chiều, “Anh hai không sao, đi thôi, nơi này có anh hai rồi”
Sau khi thấy Tô Ngọc Anh đã đi, anh ấy mới lấy các và thẻ tín dụng ra: “Không phải chỉ là bồi thường tiền thôi sao? Đến đây đến đây, xếp thành hàng, quẹt thẻ từng người một, chỉ cần không làm lỡ chuyện của em gái tôi thì chút tiền này không tính là gì?