• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.

Johanne mở mắt ra thì phát hiện mình đã nằm trên giường từ lúc nào, mà bên cạnh không còn thấy bóng dáng Quý Xuyên đâu.

Chỉ có gối đầu trên ghế salon hơi lõm xuống cùng mùi hương nam tính lưu lại, nhắc nhở cô rằng đêm qua Quý Xuyên quả thật ngủ tại phòng mình.

Johanne vén chăn xuống giường rồi đi rửa mặt, thay một bộ quần jean áo sơ mi trắng mới ra khỏi phòng.

Mạt Quang đang ngáp dài đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Johanne, anh kinh ngạc hô: “Hôm nay mặt trời mọc lên từ hướng tây sao? Còn sớm như vậy phu nhân đã rời giường??”

Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng mà thôi.

Johanne không để ý đến lời trêu ghẹo của Mạt Quang, tầm mắt cô quét một vòng quanh đại sảnh.

Sớm vậy, chẳng lẽ anh đi chạy bộ rồi?

“Cô tìm ngài Quý?” Mạt Quang nhận ra ánh mắt cô, cười hì hì hỏi.

Giống như sợ bị người khác nhìn thấu tâm tư, Johanne chột dạ rút tầm mắt về: “Không! Tôi tìm anh ta để làm gì?”

“Nói vậy chứ phu nhân cũng không cần tìm đâu. Cả đêm qua ngài Quý không về nhà, có lẽ bây giờ đang ở công ty rồi.” Hiển nhiên Mạt Quang không để ý đến lời phủ nhận của Johanne.

Cô dừng lại một chút, quay đầu nhìn Mạt Quang: “Anh nói tối hôm qua Quý Xuyên không về?”

Mạt Quang nhún vai: “Cũng không phải. Tối qua hình như ngài Quý đi uống rượu.”

“Ừm…” Johanne gật đầu, tất nhiên sẽ không nói chuyện tối qua cho Mạt Quang, cô chỉ hỏi: “Sao anh ấy lại uống rượu?”

Hơn nữa, tâm trạng Quý Xuyên rõ ràng rất kém.

Đối với việc Johanne bỗng dưng quan tâm ngài Quý, quả thật Mạt Quang kinh ngạt không dứt.

Anh nhìn Johanne một cách kì quái, chỉ thấy cô vẫn tự nhiên khoát tay nói: “Không nói thì thôi, đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi!”

Mạt Quang dở khóc dở cười, lúc này mới trả lời: “Đơn nhiên tâm trạng ngài Quý không tốt nên đi uống rượu giải sầu. Hai ngày nay tính tình ngài ấy kém muốn chết, hôm qua còn mắng một cô thư ký tả tơi, đây gọi là giận cá chém thớt. Có thể làm ngài Quý mất khống chế như vậy, đoán chừng cũng chỉ có phu nhân mà thôi!”

“Tôi?” Johanne nhíu mày, nghiêng đầu nghĩ.

Chẳng lẽ vì mình nói anh ta hèn hạ nên anh ta mới tức giận? Không đến nỗi hẹp hòi vậy chứ?

“Ngài Quý? Ra là ngài ở nhà.” Đột nhiên Mạt Quang nhìn thấy Quý Xuyên đi xuống từ trên lầu, có chút ngoài ý muốn vội vàng nghênh đón.

"Ừ." Quý sông chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi nhìn vào Johanne đang đứng trong phòng.

Con ngươi màu nâu sẫm co rút lại.

Tia nắng sớm xuyên qua cửa thủy tinh, chiếu lên thân hình mảnh khảnh của cô, càng tôn lên vẻ đẹp tinh khiết, cực kỳ giống một thiên sứ nhỏ.

Johanne cũng ngẩng đầu nhìn anh, cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ đành ngượng ngùng xoay người đi vào bếp, hét lớn: “Dì Ngô, sáng nay chúng ta ăn gì đây?”

Nhìn bóng lưng cô, Quý Xuyên câu môi cười nhạt.

Điều này làm cho Mạt Quang đứng đợi nãy giờ kinh ngạc.

Thật đúng là kỳ quái! Tối qua ngài Quý còn bừng bừng lửa giận, sáng sớm đã cư xử như không có chuyện gì, tâm trạng nhìn qua cũng không tệ lắm.

~~~~~~~~~

Johanne chạy vào phòng bếp, dì Ngô đang bề bộn nướng bánh mì, nhìn thấy cô vội ngừng tay: "Khó thấy được hôm nay phu nhân lại dậy sớm thế, cô muốn ăn gì? Tôi sẽ làm.”

“Không cần đâu, để con tự làm.” Johanne vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy sữa tươi ra.

Dì Ngô nhìn cô vội vàng như vậy, cười nói: “Xem ra tâm trạng hôm nay của phu nhân không tệ.”

“Hả?… Có sao?" Thấy ánh mắt dì Ngô dò xét, cô lơ đãng nhìn ra ngoài, tìm lý do: “Có thể là bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt! Mưa lâu như vậy, khó có được một ngày trong lành như hôm nay!”

Johanne vừa nói xong, đóng cửa tủ lạnh, xoay người lại, ngay lập tức rơi vào một vòng tay ấm áp.

Sữa tắm làm người Quý Xuyên tỏa ra mùi hương mát lạnh nhàn nhạt, xông vào mũi Johanne, cô kinh ngạc trừng mắt liền nghe được giọng nói của dì Ngô: “Ngài Quý, sao ngài cũng vào đây?”

“Dì không cần làm bữa sáng cho tôi và cô ấy.” Anh không trả lời mà lấy hộp sữa tươi trong tay Johanne ra, quay đầu lạnh nhạt sai bảo.

“Vâng, được thôi!” Dì Ngô vội vàng gật đầu.

Johanne lùi một bước, rời khỏi ngực anh rồi tựa vào cửa tủ lạnh. Cô ngửa mặt nhìn anh, quệt mồm lầm bầm: "Không ăn bữa ăn sáng tôi sẽ đói chết, tôi phải học cả buổi trưa mà!”

Cô cũng chẳng muốn mang bụng đói meo đi học, thể nào cũng vì mệt lả mà ngất đi.

“Lát nữa mới tới giờ, chúng ta ra ngoài ăn trước đã!” Vẻ mặt Quý Xuyên vẫn lạnh nhạt, không có bao nhiêu biểu tình, chẳng qua anh chỉ nhìn cô thật sâu, rồi ngay sau đó cuối người nắm tay Johanne đi ra khỏi phòng.

Bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo được bao phủ bởi hơi ấm của anh.

Johanne mất tự nhiên co tay lại, nhưng vẫn để anh nắm, ngoan ngoãn đi theo sau anh ra cửa.

~~~~~~~~

Ngồi ở ghế sau, Quý Xuyên nhìn thấy cô chỉ mang chiếc áo mỏng manh, nhàn nhạt bảo tài xế chỉnh nhiệt độ ấm lên.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Johanne ngồi bên cạnh anh nhưng giữa hai người vẫn có một khoảng cách nhỏ.

Cách nhau quá lâu, nếu giờ đột nhiên lại gần, cô sẽ cảm thấy không quen và lúng túng.

Đêm qua thân mật như vậy là vì có bóng tối che phủ. Còn bây giờ ngay cả tâm tình cũng không dấu được, cả hai đều ăn ý không nhắc tới chuyện đó.

“Đầu phố Bắc." Quý Xuyên trả lời cô, thuận tiện nói cho tài xế biết.

“Ồ…” Cô gật đầu trầm trồ nhìn anh: “Sao anh biết tôi thích ăn chỗ này?”

Anh nhìn cô, hời hợt nói: “Trong lúc vô tình biết thôi.”

Thực ra là vì, Quý Xuyên luôn luôn dõi theo cuộc sống của Johanne.

Không phải chỉ mỗi việc này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK