Theo như thường lệ, mỗi buổi sáng hắn sẽ phải đến lớp học đều đặn, không phải bởi vì ông Trình, đơn giản là vì người mẹ đang chờ hắn ở nhà.
Vừa đi khỏi bãi đổ xe, một giọng nói quen thuộc vang lên. Nghiên Tiểu Hy lật đật chạy ù đến chỗ hắn, chẳng những thế còn khoác tay vô cùng thân mật.
- "Em còn có chuyện gì nữa đây?"
Hắn rút tay ra khỏi vòng tay Nghiên Tiểu Hy, hời hợt hỏi.
- "Lâu rồi không gặp, anh không nhớ em sao?"
Nghiên Tiểu Hy mỉm cười, giọng điệu trêu đùa hỏi.
Trình Chí Viễn cười trừ, đúng là cũng đã lâu rồi hai người họ không gặp nhau, nhưng nếu nói đến hai từ nhớ nhung thì đương nhiên là không.
- "Sao vậy, đến trả lời có hay không cũng không trả lời được?"
Nghiên Tiểu Hy hỏi.
- "Em muốn nghe sao?"
Nhìn thấy giọng điệu thờ ơ nhẹ như tênh này của hắn, cô ta cũng không ngu ngốc tự tìm thất vọng cho bản thân.
- "Chí Viễn, tối nay anh có thể đến gặp em được không."
Thấy hắn do dự không đáp, Nghiên Tiểu Hy lại trưng ra bộ mặt buồn bã đáng thương, nói thêm.
- "Hôm nay là sinh nhật của em, em chẳng có bạn bè nhiều ở Pháp, chỉ có anh..."
Trình Chí Viễn thở dài nhìn cô ta. Dù sao lời mời này hắn cũng khó lòng từ chối, hắn miễn cưỡng gật đầu.
- "Được."
Nghiên Tiểu Hy không giấu được niềm vui sướng, ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn hắn, môi đỏ nở nụ cười tươi tắn.
- ----
- "Ây dô, bà cô của tôi ơi! Cậu không ăn cũng đừng trút giận lên đĩa bánh thế chứ?"
Lệ Mỹ Kỳ nhìn thấy đĩa bánh trên bàn bị cô dùng thìa tùy tiện vằm nát, tâm trạng cứ như người treo trên mây, sốt ruột hỏi.
- "Nói nghe xem, đã xảy ra chuyện gì rồi? Tên bội bạc đó lại gây chuyện chọc giận cậu đúng không?"
- "Mỹ Kỳ, nếu như cho cậu cơ hội sửa chữa sai lầm, cậu sẽ làm vào việc gì?"
Lục Tử Anh nghiêm túc nhìn cô bạn, thấp giọng hỏi.
Đời người, ai cũng từng mắc phải sai lầm dù ít hay nhiều. Đương nhiên cô bạn cũng có rất nhiều sai lầm, nhưng cơ hội sửa chữa mà Lục Tử Anh cho được quả thật quá ít ỏi. Không đủ dùng.
Nhìn thần thái ủ rũ của cô, Lệ Mỹ Kỳ cũng thừa biết cô lại nghĩ đến chuyện gì. Cô bạn thở dài, lên tiếng an ủi.
- "Cho dù trước kia cậu đã trải qua chuyện khủng khiếp gì đi nữa thì đó cũng đã là quá khứ, cậu nên buông bỏ và cũng đừng tự trách. Dù sao đi nữa cậu cũng đã làm tốt vai trò của mình, người bạn đó của cậu chắc chắn không hận cậu, ngược lại còn rất tự hào vì đã có người bạn tốt như cậu bên cạnh."
Tháng năm tuổi trẻ qua đi để lại biết bao nhiêu tiếc nuối. Lục Tử Anh của năm đó đã chọn trốn tránh sự thật bằng cách bỏ đến nước Pháp xa xôi.
Trình Chí Viễn hai tay xách theo hai túi thức ăn lớn đi đến một căn hộ nhỏ gần chỗ CLB mà mỗi tối hắn vẫn hay đến chơi nhạc.
Wilson nằm dài trên sofa, gương mặt đầy rẫy vết bầm kèm theo những vết thương vừa hơi khô máu, bàn tay chậm rãi chạm vào từng chỗ bầm trên gương mặt, đau đớn than thở.
- "Trình Chí Viễn chết tiệt, cái đồ vô lương tâm!"
Gầm!
Ngay lập tức, hắn cũng xuất hiện, tiện tay ném luôn chỗ đồ vừa mua đến lên bàn.
- "Làm gì bây giờ mới đến hả?"
Wilson tỏ rõ thái độ khó chịu, hỏi.
Hắn hậm hực trả lời.
- "Đến đã là may mắn làm rồi còn thái độ sao?"
- "Tôi gọi cho cậu từ tối hôm trước của hôm trước, của hôm trước. Tại sao bây giờ cậu mới đến? Sao không chờ khi nào bệnh viện thông báo hỏa thiêu rồi hãy đến nhận xác hộ tôi."
Thật ra tối hôm đó hắn không nói dối cô, đúng thật là Wilson gọi đến. Chuyện cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là ngẫu hứng chơi vài ván bài đều thua sạch hết cả, chẳng những thế còn bị đánh một trận không ai cứu giúp chỉ vì mượn tiền không trả. Vốn dĩ gọi đến tìm Trình Chí Viễn, để hắn có thể mang tiền đến giúp một mạng, ai ngờ kết quả lại chẳng thấy tăm hơi, lại bị đánh một trận đến tận hôm nay vẫn còn vết tích.
- "Xin lỗi, lúc đó tôi không thể đi được."
Trình Chí Viễn áy náy lên tiếng.
- "Nhưng mà cậu cũng đã không sao rồi còn gì."
Nghe đến hai từ không sao này, Wilson lập tức ngồi bật dậy phản đối kịch liệt.
- "Không sao á? Nhìn này, trên mặt tôi như vậy cậu lại nói không sao? Mắt cậu bỏ quên ở nhà rồi đúng không?"
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này suy cho cùng là cậu ta tự gánh lấy hậu quả mà thôi. Nghiện ngập cờ bạc chẳng hay ho gì, bây giờ bị đánh đến nông nỗi này còn bày ra vẻ oan ức.
- "Đáng đời, bọn người đó không chặt tay cậu đã là quá nhân từ. Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định không chỉ chặt hai tay cậu, mà còn lấy luôn lổ tai bên phải để cảnh cáo nữa kìa."
Nghe người bạn mà mình hết lòng trân trọng lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời cay độc như vậy, Wilson chỉ biết lắc đầu tuyệt vọng.
- "Bạn bè đấy! Bạn bè chỉ có thế thôi đúng không?"
Trình Chí Viễn không muốn nghe bất cứ lời than thở nào nữa, những ngày qua hắn đã chịu quá nhiều chuyện áp lực, bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh mà thôi.
- "Không ăn đúng không? Vậy tôi mang về đấy."
Nói là vậy, nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn còn chút lương tâm mua đồ ăn đến cho mình. Wilson tạm hạ cơn giận, lấp đầy cái bụng đói này trước đã.
- "Còn chưa chịu về sao?"
Wilson tò mò nhìn hắn, hỏi.
Nhận thấy ánh mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu bạn hốt hoảng nói thêm.
- "Không phải tôi có ý đó. Bởi vì mọi khi vào giờ này cậu đều chạy về bên cạnh bạn gái, hôm nay đột nhiên không quấn quýt lấy người ta nữa nên tôi thấy lạ mà thôi."
- "Còn không phải do cậu sao."
Không nhắc đến thì thôi, nhắc rồi lại thấy bực dọc. Tất cả là do cuộc gọi của tên Wilson này mà ra. Vốn dĩ hai người bọn họ đang vui vẻ nói chuyện, hạnh phúc bên nhau, kết quả lại thành ra cãi nhau một trận.
- "Tôi thì liên quan gì đến chuyện hai người chứ? Chắc chắn là cái thói háo sắc của cậu mà ra rồi còn gì nữa."
Tối hôm đó hắn thật sự không nói dối, hắn hoàn toàn không biết đến cuộc gọi mà Nghiên Tiểu Hy gọi đến. Và Lục Tử Anh lại nghĩ rằng hắn vì cuộc gọi của một cô gái khác lập tức đến.
Buổi tối, cô đã ngồi trước sân chờ hắn rất lâu. Có thể tối hôm qua cô đã có chút nóng nảy, chuyện vốn dĩ có thể ngồi lại cùng nhau giải quyết. Hơn nữa, cả hai người hiện đang sống chung một nhà, việc giữ bầu không khí lạnh lẽo này là việc không thể. Vậy nên, hôm nay cô quyết định cùng hắn nói rõ ràng mọi chuyện.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, một làn gió thổi qua mảnh sân vườn nhỏ, bầu không khí mang theo hơi lạnh khiến cô có chút run nhẹ.
Một chùm ánh sáng trắng xé toạc màn đêm tâm tối. Chiếc xe đỗ ngay trước cổng, ánh sáng vụt tắt, trả lại màn đêm tĩnh mịch vốn có của nó.
Còn tưởng Lục Tử Anh đã về phòng ngủ, hắn đi với tư thế vô cùng thoải mái. Cho đến khi nhìn thấy cô vẫn đang ngồi trước mái hiên nhà.
- "Sao em còn chưa ngủ?"
Hắn nhìn cô, chiếc váy ngủ mỏng trên người khiến hắn có chút xót xa.
- "Anh đã đi đâu vậy hả?"
Ánh mắt dò xét của cô cứ dán chặt lên người hắn, khiến hắn có chút bất an.
- "Anh vẫn đến CLB làm việc như mọi khi mà thôi. Em sao vậy?"
Hắn cười trừ, trả lời.
Lục Tử Anh nhìn hắn, ánh mắt như đang cười cợt bản thân mình.
- "Được rồi, anh mau vào trong thay quần áo đi."
Một câu nói nhẹ nhàng này lại có sức ảnh hưởng cực kì lớn đối với hắn.
- "Mùi nước hoa trên người anh, rất khó ngửi đấy, anh mau xử lý đi"
Lục Tử Anh mỉm cười, thốt lên một câu khiến hắn đờ người. Lời nói dối vừa rồi của hắn đã làm cô tổn thương.
Hắn theo phản xạ tự nhiên ngửi vào áo, đúng là mùi nước hoa rất nồng.
- "Này, Anh Anh! Em đừng giận mà."
Hắn lập tức đuổi theo phía sau cô.
Bản chất của hắn vốn dĩ là như vậy, cô còn trông mong gì ở hắn nữa chứ. Trình Chí Viễn sẽ mãi mãi chẳng thay đổi được.
Tuy hai người họ sống cùng nhau, nhưng đều là phòng ai người đó ở. Đương nhiên, Trình Chí Viễn ban đầu không đồng ý, hắn một mực kiên quyết muốn ở cùng phòng với cô, với lý do có thể tiện cho việc chăm sóc cô và đứa bé. Nhưng Lục Tử Anh là ai chứ, cô đồng ý để hắn ở cùng đã là quá bao dung cho hắn, còn chuyện ở cùng một phòng, không đời nào.
- "Anh vào đây làm gì?"
- "Em nghe anh giải thích được không. Chuyện không phải như em nghĩ đâu mà! Tất cả là vì..."
- "Là vì công việc đúng vậy không?"
Không đợi hắn nói hết câu, cô nhanh chóng lên tiếng thay hắn. Lý do hoang đường cũ rích như vậy cô còn lạ gì nữa.
- "Bản tính con người không thể thay đổi một sớm một chiều. Anh như vậy không phải lần đầu, chẳng phải trước đây cũng là như vậy sao?"
Lục Tử Anh mỉm cười, hời hợt hỏi hắn.
Bị cô nói trúng tim đen, hắn cũng không còn cách phản biện. Đúng là chuyện này không phải lần đầu, cô cũng đã vờ như không nhìn thấy, tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác.
Trình Chí Viễn áy náy lên tiếng, thành thật kể lại cuộc hẹn tối nay của hắn cho cô nghe.
- "Thật ra anh có quen một người bạn, người bạn đó cũng giống như chúng ta, đều là du học sinh. Đến nước Pháp xa lạ này chẳng có nhiều bạn bè, hôm nay anh đến đó để uống vài ly rượu mà thôi, cũng không làm gì quá đáng."
- "Vậy thì sao chứ? Liên quan gì đến em?"
Mặc dù rất khó chịu, rất buồn bực. Nhưng Lục Tử Anh vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể để trả lời hắn.
- "Tại sao em không chịu hiểu vậy hả? Em đừng ích kỷ như vậy có được không?"
Hắn tức giận lớn tiếng trách móc cô.
- "Trình Chí Viễn, anh có vấn đề đúng không? Hả? Vậy anh nói xem, bạn trai của mình cùng người phụ nữa khác ở bên cạnh nhau cùng ăn sinh nhật, vui vẻ quá đó! Vậy anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Anh và cô ta là bạn bè, khái niệm bạn bè của anh chính là một nam một nữ cũng ở bên nhau mừng sinh nhật, sau đó là gì nhỉ? Bắt đầu đi xa hơn đúng không? Chẳng hạn như lên giường với nhau."
Lục Tử Anh hai mắt ngấn lệ, bất mãn lên tiếng.
Xoảng!
- "Em quá đáng rồi đó!"
Trình Chí Viễn ném luôn bình hoa xuống sàn nhà, lớn tiếng quát.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc hắn suy nghĩ những gì lại có thể vô tư nói ra những lời đó. Ghen tuông là bản năng, nếu không có tình yêu cô cũng chẳng phải nhọc lòng nghĩ đến những chuyện này. Cô ngưỡng mộ tình yêu của ba và mẹ, cô cũng muốn bản thân mình tìm được một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý với một mình cô. Nhưng có lẽ, những gì càng mong muốn, càng hy vọng thì lại càng thất vọng hơn mà thôi. Bằng chứng trước mắt quá rõ ràng.
- "Em chỉ biết cảm nhận của mỗi mình em, vậy còn anh. Lục Tử Anh, em thừa biết anh là người không thích gò bó, không thích chịu sự quản lý của người khác. Nhưng anh tuyệt đối không phải loại người tham lam không điểm dừng, anh càng không làm chuyện có lỗi với em. Từ trước đến giờ em có từng tin tưởng anh một chút nào không? Đương nhiên là không có. Bản thân em trước kia cũng từng làm ra chuyện sai trái không phải hay sao? Quá khứ đáng sợ của em, anh chẳng thèm hỏi đến vậy thì em cũng nên tôn trọng anh một chút."
Còn nghĩ hôm nay bọn họ sẽ làm lành với nhau, không ngờ lại bắt đầu một trận cãi vã, thậm chí còn căng thẳng hơn lần trước.
Trong lòng cô có chút bất an, nâng mắt nhìn hắn, hỏi.
- "Anh có ý gì?"
- "Em đã làm chuyện gì bản thân em tự biết, sao còn hỏi lại anh."
Hắn cười trừ, giọng nói mang theo một chút châm biếm, đáp.
- "Bản thân anh là người sai, còn quay sang trách ngược lại em sao? Trình Chí Viễn, nếu anh thấy việc anh làm là đúng, thì em cũng không còn gì để nói. Từ đây về sau, anh có như thế nào thì mặc kệ anh. Anh đi được rồi!"
Ngay từ đầu, hai người họ đã là hai quan điểm, hai trường phái khác nhau, vốn dĩ chẳng hợp nhau. Nhưng bọn họ vẫn ngoan cố ở bên nhau.
Những ngày qua cô đã cố gắng để có thể cùng hắn tạo dựng một mái ấm, để khi bé con của hai người chào đời có thể tận hưởng niềm hạnh phúc, tình yêu thương của cả bố và mẹ. Nhưng một người cố gắng thôi chưa đủ, cô cũng đã quá mệt mỏi khi ở cạnh một người trẻ con như hắn.
Trong cơn giận, Trình Chí Viễn cứ vậy mà bỏ đi.
Vừa đi khỏi bãi đổ xe, một giọng nói quen thuộc vang lên. Nghiên Tiểu Hy lật đật chạy ù đến chỗ hắn, chẳng những thế còn khoác tay vô cùng thân mật.
- "Em còn có chuyện gì nữa đây?"
Hắn rút tay ra khỏi vòng tay Nghiên Tiểu Hy, hời hợt hỏi.
- "Lâu rồi không gặp, anh không nhớ em sao?"
Nghiên Tiểu Hy mỉm cười, giọng điệu trêu đùa hỏi.
Trình Chí Viễn cười trừ, đúng là cũng đã lâu rồi hai người họ không gặp nhau, nhưng nếu nói đến hai từ nhớ nhung thì đương nhiên là không.
- "Sao vậy, đến trả lời có hay không cũng không trả lời được?"
Nghiên Tiểu Hy hỏi.
- "Em muốn nghe sao?"
Nhìn thấy giọng điệu thờ ơ nhẹ như tênh này của hắn, cô ta cũng không ngu ngốc tự tìm thất vọng cho bản thân.
- "Chí Viễn, tối nay anh có thể đến gặp em được không."
Thấy hắn do dự không đáp, Nghiên Tiểu Hy lại trưng ra bộ mặt buồn bã đáng thương, nói thêm.
- "Hôm nay là sinh nhật của em, em chẳng có bạn bè nhiều ở Pháp, chỉ có anh..."
Trình Chí Viễn thở dài nhìn cô ta. Dù sao lời mời này hắn cũng khó lòng từ chối, hắn miễn cưỡng gật đầu.
- "Được."
Nghiên Tiểu Hy không giấu được niềm vui sướng, ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn hắn, môi đỏ nở nụ cười tươi tắn.
- ----
- "Ây dô, bà cô của tôi ơi! Cậu không ăn cũng đừng trút giận lên đĩa bánh thế chứ?"
Lệ Mỹ Kỳ nhìn thấy đĩa bánh trên bàn bị cô dùng thìa tùy tiện vằm nát, tâm trạng cứ như người treo trên mây, sốt ruột hỏi.
- "Nói nghe xem, đã xảy ra chuyện gì rồi? Tên bội bạc đó lại gây chuyện chọc giận cậu đúng không?"
- "Mỹ Kỳ, nếu như cho cậu cơ hội sửa chữa sai lầm, cậu sẽ làm vào việc gì?"
Lục Tử Anh nghiêm túc nhìn cô bạn, thấp giọng hỏi.
Đời người, ai cũng từng mắc phải sai lầm dù ít hay nhiều. Đương nhiên cô bạn cũng có rất nhiều sai lầm, nhưng cơ hội sửa chữa mà Lục Tử Anh cho được quả thật quá ít ỏi. Không đủ dùng.
Nhìn thần thái ủ rũ của cô, Lệ Mỹ Kỳ cũng thừa biết cô lại nghĩ đến chuyện gì. Cô bạn thở dài, lên tiếng an ủi.
- "Cho dù trước kia cậu đã trải qua chuyện khủng khiếp gì đi nữa thì đó cũng đã là quá khứ, cậu nên buông bỏ và cũng đừng tự trách. Dù sao đi nữa cậu cũng đã làm tốt vai trò của mình, người bạn đó của cậu chắc chắn không hận cậu, ngược lại còn rất tự hào vì đã có người bạn tốt như cậu bên cạnh."
Tháng năm tuổi trẻ qua đi để lại biết bao nhiêu tiếc nuối. Lục Tử Anh của năm đó đã chọn trốn tránh sự thật bằng cách bỏ đến nước Pháp xa xôi.
Trình Chí Viễn hai tay xách theo hai túi thức ăn lớn đi đến một căn hộ nhỏ gần chỗ CLB mà mỗi tối hắn vẫn hay đến chơi nhạc.
Wilson nằm dài trên sofa, gương mặt đầy rẫy vết bầm kèm theo những vết thương vừa hơi khô máu, bàn tay chậm rãi chạm vào từng chỗ bầm trên gương mặt, đau đớn than thở.
- "Trình Chí Viễn chết tiệt, cái đồ vô lương tâm!"
Gầm!
Ngay lập tức, hắn cũng xuất hiện, tiện tay ném luôn chỗ đồ vừa mua đến lên bàn.
- "Làm gì bây giờ mới đến hả?"
Wilson tỏ rõ thái độ khó chịu, hỏi.
Hắn hậm hực trả lời.
- "Đến đã là may mắn làm rồi còn thái độ sao?"
- "Tôi gọi cho cậu từ tối hôm trước của hôm trước, của hôm trước. Tại sao bây giờ cậu mới đến? Sao không chờ khi nào bệnh viện thông báo hỏa thiêu rồi hãy đến nhận xác hộ tôi."
Thật ra tối hôm đó hắn không nói dối cô, đúng thật là Wilson gọi đến. Chuyện cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là ngẫu hứng chơi vài ván bài đều thua sạch hết cả, chẳng những thế còn bị đánh một trận không ai cứu giúp chỉ vì mượn tiền không trả. Vốn dĩ gọi đến tìm Trình Chí Viễn, để hắn có thể mang tiền đến giúp một mạng, ai ngờ kết quả lại chẳng thấy tăm hơi, lại bị đánh một trận đến tận hôm nay vẫn còn vết tích.
- "Xin lỗi, lúc đó tôi không thể đi được."
Trình Chí Viễn áy náy lên tiếng.
- "Nhưng mà cậu cũng đã không sao rồi còn gì."
Nghe đến hai từ không sao này, Wilson lập tức ngồi bật dậy phản đối kịch liệt.
- "Không sao á? Nhìn này, trên mặt tôi như vậy cậu lại nói không sao? Mắt cậu bỏ quên ở nhà rồi đúng không?"
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này suy cho cùng là cậu ta tự gánh lấy hậu quả mà thôi. Nghiện ngập cờ bạc chẳng hay ho gì, bây giờ bị đánh đến nông nỗi này còn bày ra vẻ oan ức.
- "Đáng đời, bọn người đó không chặt tay cậu đã là quá nhân từ. Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định không chỉ chặt hai tay cậu, mà còn lấy luôn lổ tai bên phải để cảnh cáo nữa kìa."
Nghe người bạn mà mình hết lòng trân trọng lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời cay độc như vậy, Wilson chỉ biết lắc đầu tuyệt vọng.
- "Bạn bè đấy! Bạn bè chỉ có thế thôi đúng không?"
Trình Chí Viễn không muốn nghe bất cứ lời than thở nào nữa, những ngày qua hắn đã chịu quá nhiều chuyện áp lực, bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh mà thôi.
- "Không ăn đúng không? Vậy tôi mang về đấy."
Nói là vậy, nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn còn chút lương tâm mua đồ ăn đến cho mình. Wilson tạm hạ cơn giận, lấp đầy cái bụng đói này trước đã.
- "Còn chưa chịu về sao?"
Wilson tò mò nhìn hắn, hỏi.
Nhận thấy ánh mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu bạn hốt hoảng nói thêm.
- "Không phải tôi có ý đó. Bởi vì mọi khi vào giờ này cậu đều chạy về bên cạnh bạn gái, hôm nay đột nhiên không quấn quýt lấy người ta nữa nên tôi thấy lạ mà thôi."
- "Còn không phải do cậu sao."
Không nhắc đến thì thôi, nhắc rồi lại thấy bực dọc. Tất cả là do cuộc gọi của tên Wilson này mà ra. Vốn dĩ hai người bọn họ đang vui vẻ nói chuyện, hạnh phúc bên nhau, kết quả lại thành ra cãi nhau một trận.
- "Tôi thì liên quan gì đến chuyện hai người chứ? Chắc chắn là cái thói háo sắc của cậu mà ra rồi còn gì nữa."
Tối hôm đó hắn thật sự không nói dối, hắn hoàn toàn không biết đến cuộc gọi mà Nghiên Tiểu Hy gọi đến. Và Lục Tử Anh lại nghĩ rằng hắn vì cuộc gọi của một cô gái khác lập tức đến.
Buổi tối, cô đã ngồi trước sân chờ hắn rất lâu. Có thể tối hôm qua cô đã có chút nóng nảy, chuyện vốn dĩ có thể ngồi lại cùng nhau giải quyết. Hơn nữa, cả hai người hiện đang sống chung một nhà, việc giữ bầu không khí lạnh lẽo này là việc không thể. Vậy nên, hôm nay cô quyết định cùng hắn nói rõ ràng mọi chuyện.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, một làn gió thổi qua mảnh sân vườn nhỏ, bầu không khí mang theo hơi lạnh khiến cô có chút run nhẹ.
Một chùm ánh sáng trắng xé toạc màn đêm tâm tối. Chiếc xe đỗ ngay trước cổng, ánh sáng vụt tắt, trả lại màn đêm tĩnh mịch vốn có của nó.
Còn tưởng Lục Tử Anh đã về phòng ngủ, hắn đi với tư thế vô cùng thoải mái. Cho đến khi nhìn thấy cô vẫn đang ngồi trước mái hiên nhà.
- "Sao em còn chưa ngủ?"
Hắn nhìn cô, chiếc váy ngủ mỏng trên người khiến hắn có chút xót xa.
- "Anh đã đi đâu vậy hả?"
Ánh mắt dò xét của cô cứ dán chặt lên người hắn, khiến hắn có chút bất an.
- "Anh vẫn đến CLB làm việc như mọi khi mà thôi. Em sao vậy?"
Hắn cười trừ, trả lời.
Lục Tử Anh nhìn hắn, ánh mắt như đang cười cợt bản thân mình.
- "Được rồi, anh mau vào trong thay quần áo đi."
Một câu nói nhẹ nhàng này lại có sức ảnh hưởng cực kì lớn đối với hắn.
- "Mùi nước hoa trên người anh, rất khó ngửi đấy, anh mau xử lý đi"
Lục Tử Anh mỉm cười, thốt lên một câu khiến hắn đờ người. Lời nói dối vừa rồi của hắn đã làm cô tổn thương.
Hắn theo phản xạ tự nhiên ngửi vào áo, đúng là mùi nước hoa rất nồng.
- "Này, Anh Anh! Em đừng giận mà."
Hắn lập tức đuổi theo phía sau cô.
Bản chất của hắn vốn dĩ là như vậy, cô còn trông mong gì ở hắn nữa chứ. Trình Chí Viễn sẽ mãi mãi chẳng thay đổi được.
Tuy hai người họ sống cùng nhau, nhưng đều là phòng ai người đó ở. Đương nhiên, Trình Chí Viễn ban đầu không đồng ý, hắn một mực kiên quyết muốn ở cùng phòng với cô, với lý do có thể tiện cho việc chăm sóc cô và đứa bé. Nhưng Lục Tử Anh là ai chứ, cô đồng ý để hắn ở cùng đã là quá bao dung cho hắn, còn chuyện ở cùng một phòng, không đời nào.
- "Anh vào đây làm gì?"
- "Em nghe anh giải thích được không. Chuyện không phải như em nghĩ đâu mà! Tất cả là vì..."
- "Là vì công việc đúng vậy không?"
Không đợi hắn nói hết câu, cô nhanh chóng lên tiếng thay hắn. Lý do hoang đường cũ rích như vậy cô còn lạ gì nữa.
- "Bản tính con người không thể thay đổi một sớm một chiều. Anh như vậy không phải lần đầu, chẳng phải trước đây cũng là như vậy sao?"
Lục Tử Anh mỉm cười, hời hợt hỏi hắn.
Bị cô nói trúng tim đen, hắn cũng không còn cách phản biện. Đúng là chuyện này không phải lần đầu, cô cũng đã vờ như không nhìn thấy, tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác.
Trình Chí Viễn áy náy lên tiếng, thành thật kể lại cuộc hẹn tối nay của hắn cho cô nghe.
- "Thật ra anh có quen một người bạn, người bạn đó cũng giống như chúng ta, đều là du học sinh. Đến nước Pháp xa lạ này chẳng có nhiều bạn bè, hôm nay anh đến đó để uống vài ly rượu mà thôi, cũng không làm gì quá đáng."
- "Vậy thì sao chứ? Liên quan gì đến em?"
Mặc dù rất khó chịu, rất buồn bực. Nhưng Lục Tử Anh vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể để trả lời hắn.
- "Tại sao em không chịu hiểu vậy hả? Em đừng ích kỷ như vậy có được không?"
Hắn tức giận lớn tiếng trách móc cô.
- "Trình Chí Viễn, anh có vấn đề đúng không? Hả? Vậy anh nói xem, bạn trai của mình cùng người phụ nữa khác ở bên cạnh nhau cùng ăn sinh nhật, vui vẻ quá đó! Vậy anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Anh và cô ta là bạn bè, khái niệm bạn bè của anh chính là một nam một nữ cũng ở bên nhau mừng sinh nhật, sau đó là gì nhỉ? Bắt đầu đi xa hơn đúng không? Chẳng hạn như lên giường với nhau."
Lục Tử Anh hai mắt ngấn lệ, bất mãn lên tiếng.
Xoảng!
- "Em quá đáng rồi đó!"
Trình Chí Viễn ném luôn bình hoa xuống sàn nhà, lớn tiếng quát.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc hắn suy nghĩ những gì lại có thể vô tư nói ra những lời đó. Ghen tuông là bản năng, nếu không có tình yêu cô cũng chẳng phải nhọc lòng nghĩ đến những chuyện này. Cô ngưỡng mộ tình yêu của ba và mẹ, cô cũng muốn bản thân mình tìm được một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý với một mình cô. Nhưng có lẽ, những gì càng mong muốn, càng hy vọng thì lại càng thất vọng hơn mà thôi. Bằng chứng trước mắt quá rõ ràng.
- "Em chỉ biết cảm nhận của mỗi mình em, vậy còn anh. Lục Tử Anh, em thừa biết anh là người không thích gò bó, không thích chịu sự quản lý của người khác. Nhưng anh tuyệt đối không phải loại người tham lam không điểm dừng, anh càng không làm chuyện có lỗi với em. Từ trước đến giờ em có từng tin tưởng anh một chút nào không? Đương nhiên là không có. Bản thân em trước kia cũng từng làm ra chuyện sai trái không phải hay sao? Quá khứ đáng sợ của em, anh chẳng thèm hỏi đến vậy thì em cũng nên tôn trọng anh một chút."
Còn nghĩ hôm nay bọn họ sẽ làm lành với nhau, không ngờ lại bắt đầu một trận cãi vã, thậm chí còn căng thẳng hơn lần trước.
Trong lòng cô có chút bất an, nâng mắt nhìn hắn, hỏi.
- "Anh có ý gì?"
- "Em đã làm chuyện gì bản thân em tự biết, sao còn hỏi lại anh."
Hắn cười trừ, giọng nói mang theo một chút châm biếm, đáp.
- "Bản thân anh là người sai, còn quay sang trách ngược lại em sao? Trình Chí Viễn, nếu anh thấy việc anh làm là đúng, thì em cũng không còn gì để nói. Từ đây về sau, anh có như thế nào thì mặc kệ anh. Anh đi được rồi!"
Ngay từ đầu, hai người họ đã là hai quan điểm, hai trường phái khác nhau, vốn dĩ chẳng hợp nhau. Nhưng bọn họ vẫn ngoan cố ở bên nhau.
Những ngày qua cô đã cố gắng để có thể cùng hắn tạo dựng một mái ấm, để khi bé con của hai người chào đời có thể tận hưởng niềm hạnh phúc, tình yêu thương của cả bố và mẹ. Nhưng một người cố gắng thôi chưa đủ, cô cũng đã quá mệt mỏi khi ở cạnh một người trẻ con như hắn.
Trong cơn giận, Trình Chí Viễn cứ vậy mà bỏ đi.