Chương 15: Cứu Vân Hoa (1)
Editor: May
Lúc trước, cô bị bọn buôn người bán đến núi lớn, chính là bị đôi mẹ con này trông giữ, ở chỗ này, cô ngoại trừ phải làm việc mỗi ngày, còn muốn tránh né quấy rối của gã đàn ông, không nghe lời liền sẽ bị đánh chửi, ngày tháng trôi qua cực kỳ bi thảm.
Hơn nữa thôn này ngăn cách với người đời, còn là căn cứ bọn buôn người chuyên môn thiết lập xuống, trạm trung chuyển chuyên môn dùng để giám thị thiếu nữ bị hại.
Mẹ con bà Vương ở trên xe theo dõi Tống Diệp, dùng trả tiền dẫn đường cô vào thôn, không nghĩ tới một chuyến này lại là dẫn sói vào nhà, sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho toàn bộ thôn trang.
Mẹ con bà Vương nấu đồ ăn xong, lúc này mới giả ý gõ mở cửa phòng Tống Diệp, rồi sau đó nhiệt tình tiếp đón cô ngồi xuống ăn cơm.
“Tới tới, núi lớn chúng ta cũng chỉ có những lương thực này, cô Tống đừng để ý.” Bà Bà Vươngy ra một khuôn mặt già, cười đến đặc biệt hòa ái dễ gần.
Tống Diệp đầu kia lộ ra tươi cười ngoan ngoãn, rụt rè ăn đồ vật, giống như ngoảnh mặt làm ngơ với tầm mắt nhìn chằm chằm của Đại Tráng.
Chờ đến một chén cháo xuống bụng, chưa đến nửa tiếng, cô liền tuyên bố chính mình mệt rã rời muốn ngủ, vào trong buồng nằm lên giường đất, ngã đầu liền không có tiếng vang.
Bà Vương đánh giá thời gian không sai biệt lắm, liền kêu con trai tiến vào nhìn xem, “Trước mang cô ta tới hầm đi, đừng cho nhà khác nhìn thấy.”
“Vâng.” Đại Tráng vội vàng đáp lời, vào phòng, đôi mắt lập tức chăm chú vào trên đôi chân bọc tất chân trên giường đất, đôi mắt đều biến thành màu xanh, trong quần nổi lên lều trại, đến bước chân cũng nhẹ nhàng lên.
Vừa lúc bà Vương lo lắng lại đây nhìn một cái, kịp thời ngăn cản anh ta, “Không thể đụng vào cô gái nào, nhìn quần áo cô ta khẳng định không phải nhà bình thường, xảy ra chuyện sẽ chọc phải đại họa.”
“Mẹ, sợ cái gì, cô ta ngất rồi, chờ xong việc mặc quần áo cho cô ta không phải được rồi ư.” Đại Tráng tà tâm không chết, móng vuốt lập tức lại muốn vói qua.Bà Vương chạy nhanh tới ngăn lại, trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Đêm nay người kia liền tới đây, cô gái này khẳng định có thể vào mắt anh ta, đến lúc đó bán giá tốt, mẹ mới có thể cho con đi vào thành sống, đừng không hiểu chuyện, nhanh đưa người đến hầm.”
Đại Tráng bị đè nén, nhưng cũng không dám cãi lời bà Vương, chỉ đành ôm Tống Diệp đi xuống hầm.
Kẽo kẹt một tiếng, trong nháy mắt cửa hầm trên mặt đất sắp đóng lại, Tống Diệp đột nhiên mở hai mắt, lấy ra một cây gậy sắt từ từ trong không gian cắm lên cạnh cửa, chờ đến tiếng bước chân Đại Tráng càng lúc càng xa, Tống Diệp mới buông ra gậy sắt trong tay, quay đầu, trực tiếp đối diện với một đôi mắt trong tối tăm.
Hầm hàng năm không thấy mặt trời, khắp nơi đều tràn ngập một mùi chua ẩm ướt. Trên mặt đất phủ kín cỏ khô, ở trên một mảnh cỏ khô vàng, nằm một người phụ nữ quần áo rách nát.
Quần áo trên người cô ta là bị người xé rách, trên phần lớn làn da bại lộ ở trong không khí đều là vết thương xanh tím, đầu tóc lộn xộn che khuất khuôn mặt cô ta, đến đôi mắt nhìn lại đây cũng trống rỗng đến đáng sợ.
Tống Diệp đi đến bên người cô ta, cởi áo lông vũ trên người, bao bọc lấy cả người cô ta, nhẹ nhàng ôm, gọi ra tên đến nghẹn ở trong ngực rất lâu, “Chị Vân.”
Chị Vân.