• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy tuổi của bạn học Tiểu Khương không lớn, nhưng đã là một con cáo già trong công việc rồi.

Biểu hiện cụ thể: Chỉ cần tới giờ tan làm, lãnh đạo sẽ tự biến thành người qua đường, cận thị 50 độ như cậu sẽ làm như không thấy sếp đang đứng trước mặt, 99% pin điện thoại cũng có thể biến thành hết pin để kiếm cớ lơ hết Wechat công việc.

Xin đấy, ở đây là hội nhạc mà! Chỗ vui chơi sung sướng thứ hai trên thế giới sau Disneyland, cậu có thể cổ vũ hết mình cho ca sĩ, nhưng tuyệt đối không thể bán mình cho tư bản tại đây.

Khương Lạc Thầm quyết định tìm cơ hội chuồn đi trước mắt Cố Vũ Triết, nhưng tiếc rằng bước chân còn chưa nhấc, đám người phía sau lưng bỗng nhiên chen lên, đẩy khoảng cách của hai người gần lại trong nháy mắt.

Khương Lạc Thầm trượt chân trên mặt đất gồ ghề, trong phúc chốc cậu mất thăng bằng, lại lần nữa ngáo ngơ đập đầu vào người Cố Vũ Triết. Kết cục lần này không khéo cũng chẳng khéo, một lọn tóc của cậu bị mắc lên trên đá quý của cà vạt.

"Ai ui!" Khương Lạc Thầm tủi thân kêu một tiếng, dùng hết sức bình sinh mới không nói tục ở nơi vui chơi sung sướng đứng thứ hai thế giới.

Viên ngọc không phải đính trực tiếp lên trên cà vạt, mà có khuôn đỡ kim loại bốn góc bọc xung quanh viên ngọc kia. Góc của khuôn kim loại này đúng lúc mắc vào tóc của Khương Lạc Thầm, khiến cậu chỉ có thể giữ trạng thái đứng khom lưng nửa người, trông vô cùng thê thảm.

Cậu một hai không được bỏ cuộc, muốn trực tiếp bứt tóc ra luôn, ai ngờ Cố Vũ Triết lại ngăn cậu lại.

"Đừng đụng." Cố Vũ Triết lấy kẹp cà vạt xuống, thử lấy tóc của Khương Lạc Thầm trong viên đá ra trước. Nhưng người xung quanh quá ư là đông, động tác không thuận lợi, hắn dứt khoác lấy viên đá làm thành kẹp tóc vắt trên đầu Khương Lạc Thầm.

Đá quý nặng trình trịch máng trên đầu cam của thiếu niên đã vén mấy sợi tóc lộn xộn qua một bên, lộ ra cái trán trắng như sứ của cậu, làm cho cậu trông nhiều hơn ba phần trẻ con.

Khương Lạc Thầm khá là không quen, phản ứng đầu tiên là muốn tháo nó xuống.

Cố Vũ Triết: "Đừng đụng." Lần thứ hai anh lặp lại hai từ này, "Đây là đồ cổ của Cartier, nếu mà làm mất..."

Tuy chưa nói xong, nhưng ý đã được biểu đạt đủ rõ ràng rồi.

Toàn thân bạn học tiểu Khương cứng ngắc, quả nhiên không dám lộn xộn nữa. Sao mà có thể ngờ tới ông chủ đeo đại một cái kẹp cà vạt cũng đắt hơn cả cái mạng cậu chớ!

Trong chốc lát cậu đã cảm thấy đầu của mình nặng hơn cả ngàn ký, cái cổ không chống đỡ nổi nữa luôn.

Cậu cứng đờ đáp: "Nếu quý giá quá thì hay là mình lấy xuống đi ha, tóc trụi chút cũng không sao."

"Khương Lạc Thầm, tôi từng nhắc nhở cậu. Từng sợi tóc từng âm thanh động tác biểu cảm của cậu, đều là tài sản của công ty. Nói một cách thẳng thắn hơn, thân thể của cậu thuộc về công ty, mà công ty lại thuộc về tôi----" Ánh mắt của Cố Vũ Triết từ cặp kính không gọng nhìn xuống kiểu tóc ngây thơ của cậu, thấp giọng nói: "---- Tôi nói không cho chép cậu cắt tóc thì cậu không được cắt."

".........."

"Sao? Nghe hiểu chưa?" Giọng nói của người đàn ông không lớn, lại còn hơi nâng cao âm cuối lên, nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.

"......Nghe hiểu rồi."

Thấy Khương Lạc Thầm rốt cuộc cũng biết điều, Cố Vũ Triết hài lòng gật gật đầu.

Anh không biết rằng, trong lòng Khương Lạc Thầm đang nghĩ tới một chuyện khác ---- Đoạn này không khí tổng tài bá đạo tràn ngập luôn, có phải cậu cũng nên hô lớn một tiếng "dạ" không ớ?

- ---------------

Đêm hè trời rất mau tối. Mới hơn sáu giờ rưỡi, bóng đêm đã dần dần hạ xuống, Khương Lạc Thầm mang theo báu vật nên không dám chuồn đi, chỉ có thể trưng cái mặt như đưa đám thưởng thức buổi biểu diễn của các nhóm nhạc khác với sếp Cố.

Thiệt là khổ quá đi mà, Khương Lạc Thầm chỉ muốn được hoà mình vào đám đông, cùng hát, cùng nhảy, cùng tạo làn sóng với khán giả xung quanh. Nhưng có ông chủ Cố ở đây thì loại mộng tưởng này chắc chắn không thành hiện thực nổi.

Từ đầu đến cuối, Cố Vũ Triết đều dùng ánh mắt phán xét để quan sát các tiết mục trên sân khấu, vừa xem vừa nhắc nhở Khương Lạc Thầm chú ý học hỏi động tác, biểu cảm của những ca sĩ lão luyện trên sân khấu kia. Nếu lúc giao lưu với khán giả dưới khán đài có phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phản ứng như thế nào.

Khương Lạc Thầm: "À đúng đúng đúng."

Khương Lạc Thầm có căn cứ để nghi ngờ, nếu mà sếp Cố đi xem diễu hành xe hoa ở Disneyland, chắc chắn sẽ tiến hành đánh giá chuyên nghiệp một lượt [Hồ ly trắng và Thỏ tím ai mới đúng là C vị].

Đến khi 7 giờ rưỡi B.R.E.A.K bước ra sân khấu, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn. Có khán giả lấy ra bảng tiếp ứng cho B.R.E.A.K, cũng có người giơ đèn cổ vũ cho mỗi mình Thịnh Chi Tầm, sân cỏ gần mười nghìn người trong phút chốc đã biến thành một biển màu xanh dương.

Ánh đèn chói mắt bắn ra từ bốn phía, tập trung vào sân khấu ở chính giữa. Trên màn hình điện tử lớn loá mắt đang đếm ngược ---- 10 --- 9 --- 8 --- 7 ---

Đến "1" sau sân khấu bỗng chốc bắn một loạt pháo hoa, lửa hoa rực rỡ tức khắc đã chiếu rọi cả một bầu trời đêm! Không ai nghĩ đến cảnh tượng hoành tráng này, mọi khán giả ở đây đều kinh ngạc ngước mặt lên, nhìn xem pháo hoa bắn rực rỡ trên đỉnh đầu.

Mấy bạn fans vui muốn xỉu luôn, ca sĩ khác biểu diễn làm gì có pháo hoa, chỉ có B.R.E.A.K vừa ra sân là bắn pháo. Điều này đủ để nói rõ địa vị đỉnh lưu của B.R.E.A.K vững chắc biết bao nhiêu, bọn họ vô cùng tự hào ưỡn ngực ra, gồng sức hét ầm trời.

Sau khi pháo hoa đã tiêu tan hết, năm thành viên của nhóm nam B.R.E.A.K nhảy lên sân khấu, bắt đầu biểu diễn tiết mục dài đến 40 phút của bọn họ.

B.R.E.A.K là do một công ty đa quốc gia một tay nâng "hot". Debut được 7 năm, dù cho có nhiều nhóm nam mới lục tục đề nghị khiêu chiến với địa vị của bọn họ, song đến ngày hôm nay cũng không ai kéo được ngai vàng đỉnh lưu của bọn họ xuống. Thứ có thể học hỏi từ sân khấu của bọn họ đúng là quá nhiều, Khương Lạc Thầm cũng không có tâm với nghề tới vậy, lúc này cũng ráng ép bản thân lên dây cót, tiếp thu một cách nghiêm túc.

Nhóm trưởng Thịnh Chi Tầm là linh hồn của nhóm B.R.E.A.K, đứng hàng top về đội nổi tiếng, đến gần cuối buổi biểu diễn thì y hát solo bài của mình [Thuyết tiến hoá của Darwin].

".....Xuyên qua rừng cây kiên cường, trong màn đêm đợi chờ bình minh đến, là bí mật của anh và em, là đắm chìm hay tỉnh táo..."

Beat của bài hát này hết sức bắt tai, từng nhịp trống như đánh vào màng nhĩ của mỗi người, tựa như máu trong mạch cũng đang muốn chạy theo nhảy nhót cùng tiếng trống. Trong lúc Thịnh Chi Tầm biểu diễn, mấy trăm chiếc flycam chớp nhoáng trong màn đêm, hợp lại thành một bức tranh không giống nhau trên không trung.

Đúng là không hổ danh sân khấu lớn, cũng chỉ có mỗi địa vị của Thịnh Chi Tầm mới xứng đáng một sân khấu rực rỡ giữa bầu trời đêm như vậy.

Khán giả xung quanh cùng giơ điện thoại nhắm ngay lên trên bầu trời, ghi lại hình ảnh làm người người thán phục này.

Khương Lạc Thầm cũng ngẩng đầu nhìn trên không trung, cơ mà cậu không có giơ điện thoại lên để ngẫm nghĩ một chuyện khác đang quấy nhiễu cậu: "Chỗ này là thủ đô mà! Bọn họ vừa bắn pháo hoa, vừa bay flycam, sao thông qua chính phủ phê duyệt được nhể?"

"..............." Cố Vũ Triết hỏi, "Khương Lạc Thầm, mỗi ngày não cậu chứa gì thế."

Khương Lạc Thầm cây ngay không sợ chết đứng: "Tất nhiên là làm người tốt, không vi phạm pháp luật!"

Phải chi giới giải trí người nào cũng giác ngộ cao được như nhóm trưởng Tiểu Khương, vậy thì cái giới này chắc chắn sẽ toàn năng lượng tích cực ha.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thịnh Chi Tầm đột nhiên bước xuống sân khấu, chủ động đập tay tương tác với khán giả hàng trước.

Mấy bạn fans vừa thét á á á, vừa chen về phía trước, đến Khương Lạc Thầm và Cố Vũ Triết cũng bị đẩy lên.

Khương Lạc Thầm bị đám đông chen chúc đứng lảo đảo, còn phải cẩn thận bảo vệ cho kẹp tóc đá quý giá trị ngàn vàng trên tóc mình, cả người đần đần y như chú chim cánh cụt.

Cố Vũ Triết giơ tay vòng qua vai cậu nhằm khống chế cậu trong phạm vi tầm mắt của mình, miễn bị người khác xô phải.

Bọn họ không biết rằng, cái đầu cam của Khương Lạc Thầm chói mắt biết bao nhiêu. Cho dù là bọn họ đứng trong một đám đông fans bao quanh vô tận, thì Thịnh Chi Tầm vừa xuống sân khấu liếc một cái đã thấy cậu rồi.

Cách một đám người, ánh mắt của đỉnh lưu đang hot nán xuống cái tay đang vòng qua người Khương Lạc Thầm.

Chỉ dừng lại có mấy giây ngắn ngủi, Thịnh Chi Tầm cũng không để ảnh hưởng đến buổi biểu diễn tiếp theo của mình, fans xung quanh cũng không phát hiện ra phút chốc thất thần của idol mình.

Nhưng Cố Vũ Triết là loại người gì chứ, anh nhạy cảm hơn bất cứ người nào để có thể nắm bắt được từng biến đổi nhỏ trên sân khấu.

Cố địa chủ nhìn Khương Lạc Thầm bên cạnh: "........Sao tôi có cảm giác, vừa nãy Thịnh Chi Tầm đang nhìn cậu?"

"Sao vậy được? Anh ta đâu quen biết tôi." Khương Lạc Thầm ỷ vào cái mặt ngoan ngoãn của mình, nói xạo đến mắt cũng không thèm chớp: "Anh ta đỉnh lưu tôi flop, chỉ có nghe idol flop lên trăng ăn vạ, chưa từng nghe đỉnh lưu về quê bố thí."

Vì trông cậu nói rất thản nhiên, tuy Cố Vũ Triết có hơi nghi nghi, nhưng vẻ hoài nghi này rất nhanh đã tiêu tan rồi.

Cho đến khi biểu diễn trên sân khấu kết thúc, Thịnh Chi Tầm dắt bốn đồng đội của anh ta lên sân khấu lần nữa vẫy tay chào tạm biệt khán giả. Vốn định biểu diễn 40 phút, lại thêm hai lần encore thành ra ngót nghét gần một tiếng đồng hồ, gần như là một nửa buổi concert.

Các chị em giơ điện thoại chụp muốn mềm cả tay, khán giả bình thường cũng vỗ muốn nát tay, còn ban tổ chức đếm tiền muốn mỏi tay... Hay quá, người nào cũng đã có một đêm thật high, chỉ có mỗi nhóm trưởng Tiểu Khương tội nghiệp bị ông chủ Cố đè ra bắt "học hỏi kinh nghiệm tiền bối", chịu đủ rồi nha.

Gần mười nghìn người trên sân, giải tán hết cũng mất nửa tiếng đồng hồ.

Vì người tụ tập ở hội nhạc quá đông nên sóng cũng không được tốt. Cho dù có hai chiếc xe viễn thông đứng kế bên vẫn mãi không có chút tín hiệu nào.

Khương Lạc Thầm cảm thấy không có sóng rất oke ---- Cậu biết một kiểu người, đi ra ngoài du lịch một ngày 20 cái status, ăn ở nhà hàng cao cấp ăn một món chụp một món, xem nhạc hội sẽ livestream từ đầu đến cuối trong vòng bạn bè.

Mém chút nữa là báo cáo toàn thiên hạ biết một ngày mình đi ẻ mấy lần rồi.

Hôm nay tín hiệu ở hội nhạc không tốt, không biết có bao nhiêu người với ước mộng livestream đành bó tay hết cách, cũng không biết trong vòng bạn bè của bọn họ có bao nhiêu người tránh được kiếp nạn này.

Khương Lạc Thầm đi bên cạnh Cố Vũ Triết, theo dòng người bước đến phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị tập họp lại với thành viên khác trong nhóm.

Bỗng dưng, điện thoại của Cố Vũ Triết reng lên.

Tiếng chuông dồn dập, một tiếng rồi lại một tiếng nữa, Cố Vũ Triết cầm điện thoại ngó một cái, phát hiện ra trong một tiếng mất sóng này điện thoại đã có mấy chục tin nhắn Wechat cùng với mấy cuộc gọi nhỡ.

Ấn đường của Cố Vũ Triết căng chặt, nhận điện thoại.

Khương Lạc Thầm đứng kế bên ngoan ngoãn chờ đợi.

"Ừ, khi nãy không có sóng.... Gì cơ?" Giọng nói của sếp Cố bỗng dừng một chốc, liếc mắt nhìn Khương Lạc Thầm kế bên song rất nhanh đã thu lại ánh mắt, bình tĩnh trấn an và ra lệnh cho người bên kia điện thoại: "Cho bên tuyên truyền nhanh chóng theo sát vào, tài khoản của tất cả mọi người đều nhấn theo dõi lại, không cần tương tác quá nhiều. Dù sao cũng là tiền bối, giữ tôn trọng là được, đừng vồ vập quá. Chúng ta không cần đăng mấy bài pr liên quan nếu có mấy acc marketing chủ động trước, mua chút lượt share cũng được."

Điện thoại chỉ có mấy phút mà Cố Vũ Triết đã giao phó xong xuôi.

Anh ngắt điện thoại, nhìn Khương Lạc Thầm lại lần nữa. Bạn học Tiểu Khương như phản xạ có điệu kiện, xoẹt một cái đã đứng thẳng tắp.

"Khương Lạc Thầm, tôi cho cậu một cơ hội nữa." Ánh mắt Cố Vũ Triết có mùi dò xét nồng nặc: "Tốt nhất là cậu nói thật cho tôi, làm sao cậu với Thịnh Chi Tầm quen biết nhau?"

"........?"

"Trước khi B.R.E.A.K lên sân khấu, Thịnh Chi Tầm trượt tay nhấn like ảnh trạm tỷ của cậu. Mặc dù huỷ like rất nhanh nhưng đã bị fans cap màn hình lại rồi. Đoàn đội của cậu ta cũng phản ứng nhanh, lấy account cậu ta follow Weibo chính thức của Hot Boys 10. Nhưng hôm nay hai cậu đâu có tiếp xúc gì."

"........?????" Đầu Khương Lạc Thầm muốn nổ luôn rồi, lắp ba lắp bắp nói: "Ơ, có khi anh ta chỉ đơn giản là đánh giá cao sân khấu của tôi? Bị tài nghệ của tôi thuyết phục, cũng muốn làm fan mẹ tôi thì sao?"

Cố Vũ Triết nhướn mày: "Cậu nói mấy lời này bản thân cậu có tin không?"

Được thui, Khương Lạc Thầm tin chết liền.


Bó tay, Khương Lạc Thầm chỉ có thể khai sạch không sót lời nào, tường thuật đoạn giao lưu ngắn ngủi của mình và Thịnh Chi Tầm từ đầu đến cuối trong một lần.


Làm sao cậu lén vào được phòng vệ sinh nam của phòng nghỉ cao cấp, lại làm sao đứng trong nhà vệ sinh hát lệch tông kéo được chính chủ tới luôn, cuối cùng là làm sao khiến chính chủ tức ói máu đi...


Cậu vừa ấp a ấp úng khai báo tội ác của mình, vừa chú ý theo dõi sắc mặt của sếp Cố.


"Sếp Cố, lúc nãy không phải tôi cố ý không muốn nói thật." Khương Lạc Thầm thề với trời đất, "Tôi sợ anh không tin! Ai nghĩ tới nổi chuyện Thịnh Chi Tầm đột ngột xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng chứ, còn giúp tôi chỉnh lại đường vai áo thun nữa? Cho dù chuyện này nói với người nào đi chăng nữa thì người đó cũng sẽ cảm thấy thật hoang đường."


"Đúng là rất hoang đường." Cố Vũ Triết nghe xong ngọn nguồn, bình tĩnh gật đầu một cái: "Nhưng nghĩ đến chuyện này phát sinh từ cậu mà ra, tất cả đều trở nên hợp lý."


- --------------


Sếp Cố kiểu: Kiếp nạn của t đúng là Khương Lạc Thầm mà:))))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK