• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lan Điềm Điềm

Đến buổi chiều, Đổng Thiếu Ân lại nhận một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại mới làm Đổng Thiếu Ân chân chính nhíu chặt mày.

Ngay từ đầu Đổng Thiếu Ân nói ở công trường có người gây sự, đúng là chuyện này.

Công trình kia đúng là do tập đoàn Đổng thị phụ trách, nhưng cũng không phải mỗi Đổng Thị mà còn hợp tác với tập đoàn khác cùng nhau thực hiện dự án, người phụ trách vừa rồi gọi cho Đổng Thiếu Ân nói rõ ngọn nguồn.

Có một đốc công ở công trường chiêu mộ một nhóm người, mà nhóm người này tay chân không sạch sẽ, có hai người thừa dịp ban đêm lẻn vào công trường muốn trộm dây điện với một ít thiết bị mang đi bán.

Nhưng trong lúc này bọn họ bị phát hiện, cho nên kết quả cuối cùng là,....Có một bảo vệ đã ra tay quá nặng, đánh gãy một chân của một người trong đó.



Lúc ấy, bảo vệ đưa người bị thương đến bệnh viện, người còn lại thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy.

Vậy mà ngày hôm sau người bỏ chạy kia lại quang minh chính đại trở về, đổi trắng thay đen nói bảo vệ đánh người vô cớ, đem người vô tội đánh bị thương phải nhập viện, còn không chịu chi trả viện phí, nói tóm lại là vừa ăn cướp vừa la làng.

Bảo vệ muốn cùng người kia nói rõ phải trái, nhưng không ngờ người kia lại tìm đến rất nhiều người, hơn nữa còn nói những lời kích động lòng người, khiến mọi chuyện trở nên ồn ào.

Lúc ấy người phụ trách công trình liền báo chuyện này lên trên, người ở bệnh viện tỉnh lại cũng nhận tội là ăn trộm.

Đáng lẽ mọi việc đến đây là có thể kết thúc, người bị gãy chân ở bệnh viện kia cũng chỉ bị gãy xương mà thôi, dưỡng thương mấy tháng là khỏi.

Mà chuyện vụ gây sự kia bọn họ kiện người gây chuyện kia tội phỉ báng và ăn trộm.

Không nghĩ tới lúc mọi chuyện chuẩn bị kết thúc, bỗng nhiên vợ của người gây sự kia mang theo con nhỏ đến công trường gây sự, nói là bọn họ hại chồng cô ta, còn để đứa bé quỳ ở cửa công trường.

Người phụ trách bên này cùng bảo vệ nhanh chóng xử lý, không muốn làm lớn mọi chuyện, chỉ là không nghĩ tới người phụ nữ kia căn bản không nói lí, muốn bọn họ lập tức thả người, nếu không sẽ để con cô ta quỳ chết ở chỗ này!



Người phụ trách đã giải thích rất nhiều lần là bọn họ không nhốt người, chồng cô ta hiện tại đang ở Cục Cảnh sát, nếu muốn gặp thì đến Cục Cảnh Sát mà tìm.

Nhưng cô ta ăn vạ không chịu đi, muốn bọn họ thả người, bảo vệ muốn nhanh chóng lôi người đi, nhưng mà lúc này đứa bé kia bỗng chạy đến cắn vào chân bảo vệ kia, nhìn đứa bé chỉ khoảng 7 8 tuổi nhưng lực cắn xuống rất mạnh, rất đau.

Bảo vệ kia theo phản xạ mà hất chân ra.... chỉ là động tác quá mạnh nên đem đứa trẻ quăng ngã, đầu dụng phải thùng gỗ gần đó, lập tức bị thương vỡ đầu chảy máu!

Người phụ nữ kia lập tức nổi điên, nhào lên đánh người bảo vệ đó, mọi việc mất kiểm soát bị làm lớn lên, mà chết người ở chỗ sau khi đứa trẻ kia bị thương, bỗng nhiên có vài phóng viên đúng lúc chạy tới, đúng là không thể trùng hợp hơn...

Người phụ trách lúc này cũng nhận ra, đây là có người cố ý nhằm vào bọn họ.

Hơn nữa, sự việc biến thành như vậy người phụ trách cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, cũng vì có phóng viên chạy đến nên mọi việc không thể kiểm soát, đối với Đổng Thiếu Ân và danh dự của tập đoàn cũng bị ảnh hưởng.

Mà Đổng Thiếu Ân tin chắc, đây chỉ là bước đầu tiên của đối thủ, công nhân trộm đồ chỉ là cái cớ để dẫn dắt truyền thông, sau đó là trực tiếp nhằm vào tập toàn Đổng thị!

Hiện tại, phòng truyền thông bên Đổng thị cũng phải xuất toàn lực giải quyết.

Lạc Thừa Thu thấy vậy không nhịn được lo lắng nói, "Bây giờ sự việc nháo lớn như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Đổng Thiếu Ân thoáng trầm mặc, sau đó mới chậm rãi nói, "Không cần lo lắng, bên phòng truyền thông sẽ lo chuyện này."

Lạc Thừa Thu cũng không yên tâm, hắn cẩn thận nhớ lạ đời trước, nhưng mà hắn đã cố nhớ đi nhớ lại, lúc này đời trước Đổng Thiếu Ân cũng không có gì khác thường, vẫn như cũ đúng giờ đi làm và tan tầm về nhà, cũng không tháy y đi sớm về muộn, mà chuyện xảy ra trong công ty y cũng sẽ không nói với hắn.

Đến nỗi TV... Hắn thừa nhận, lúc ấy hắn cũng không chú ý tin tức bên ngoài, suốt thời gian đó hắn chỉ ở nhà, cũng không để ý bên ngoài, chuyện này đến cuối cùng giải quyết thế nào, hắn thật sự không biết!

Bởi vì thế,Lạc Thừa Thu cảm thấy......mình có chút thất bại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK