• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên đám người đó có động tĩnh gì không?

Các chủ Sát Ti các Ti Nguyệt lười biếng tựa người trên ghế, tay mân mê tách trà hỏi thuộc hạ đang quỳ bên dưới.

- Bẩm các chủ, bên đó hình như đã phát hiện ra bất thường

- Ồ, xem ra cũng có chút năng lực đó

- Các chủ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

- Chờ xem tình hình đã, lui xuống đi

Tên thuộc hạ chớp mắt đã mất tung mất dạng, Ti Nguyệt môi mỏng khẽ nhếch, cục diện này e là sắp phải kết thúc rồi.

Nếu hắn đoán không sai, đám người của nàng hiện tại đang chế giải dược, chỉ cần hắn hợp thời tiết lộ chút manh mối về hung thủ để thúc đẩy chiến tranh hai nước, ngày hắn giành lấy Lạc Vân không còn xa nữa.

Lão cáo già kia cứ nghĩ Hoa Hạ yếu thế muốn lợi dụng bọn họ để đối phó đám người Bắc Đường Uyên và thái tử. Ông ta không nghĩ bản thân lại vô tình tiếp tay cho hắn

Bên này đám người Quân Hoa không được rãnh rỗi chút nào, mới sáng sớm bọn họ đã phải vào rừng tìm dược liệu vì trong đống thảo dược mang đến từ kinh thành bị thiếu hụt.

- Mọi người chia nhau ra tìm, nhớ cẩn thận một chút

Thời gian cấp bách nên mọi người phải chia nhau đi tìm thuốc để tranh thủ thời gian. Quân Hoa rẽ sang một hướng tách biệt với mọi người đi sâu vào rừng.

- Nếu đã cất công đến thì ra đây đi, nấp trong đó có ích gì

- Nàng thật là tinh tường nha

Trong bụi cây um tùm một bóng đen phi thân ra, Ti Nguyệt đứng chắn ngay trước mặt nàng. Dáng vẻ không nghiêm túc mà tựa vào thân cây gần đó.

- Đến làm gì?



- Nếu ta nói ta nhớ nàng, nàng có tin không?

- Không

- Sao nàng lại không tin ta chứ

- Vì ngươi không đáng tin

Nàng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, Ti Nguyệt làm bộ dạng đau lòng cho nàng xem nhưng đến cái nhướng mày nàng còn chẳng thèm cho hắn, mặt luôn trưng ra bộ dáng băng sơn ngàn năm.

- Sao nàng lại nói ta như vậy chứ, có biết ta đau lòng lắm không?

- Một người hành tung bất định, không rõ lai lịch lại cứ lén lút đi theo ta, ngươi nói xem có đáng tin không?

- Hoa Nhi, nàng tìm được đủ dược liệu chưa

Hắn không để Ti Nguyệt nói thêm câu nào đã đi đến bên cạnh nàng, Quân Hoa trên mặt không chút dao động như chẳng để ý.

Ban nãy sợ nàng đi một mình không an toàn nên hắn mới đi theo bảo vệ, vừa hay hắn có thể ngăn cản tên Ti Nguyệt này tiếp cận nàng.

- Chưa

- Ngươi muốn tìm dược liệu thì đi tìm đi, quấn lấy nàng làm gì?

Giọng Ti Nguyệt tùy ý hỏi, Bắc Đường Uyên như vừa phát hiện Ti Nguyệt cũng ở đây mà quay sang nhìn hắn, trên môi tiếu ý hiện rõ nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt.

- Hóa ra Ti Nguyệt các chủ cũng ở đây sao, tại hạ thất lễ rồi!

- Ta đứng ở đây từ nãy giờ, phải chăng mắt của tướng quân có vấn đề nên không nhìn thấy

Hai nam nhân đứng đấu mắt với nhau, Quân Hoa chẳng buồn để tâm mà đi nơi khác tìm thuốc.

- Hoa Hoa~, nàng đi vội vã như vậy làm gì, người ta nhớ nàng nên đến tìm nàng nói chuyện thôi mà!

Quân Hoa khóe mắt giật giật, giọng nói nhão nhoẹt của tên Ti Nguyệt này thật khủng khiếp. Không biết tên này lại lên cơn gì nữa đây?

- Ngươi thôi đi, ngậm miệng lại cho ta

Nàng phất tay áo bỏ đi mất, Bắc Đường Uyên thấy vậy nhanh chóng theo sau nàng. Ti Nguyệt đứng yên ở đó nhìn bóng lưng hai người bọn họ khuất dần rồi mới phi thân rời khỏi đó.

- Hoa Nhi, người này hôm nay đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có âm mưu

- Ta biết, ngươi nghĩ hắn là có mục đích gì?

- Cái đó còn cần điều tra, tên này mưu mô xảo quyệt, không phải đơn giản



- Ngươi quen hắn?

Từ những lời nói của hai người họ lúc nãy cộng với thái độ của hắn đối người này, nàng đoán bọn họ có quen biết. Chỉ là không biết lúc trước nàng có quan hệ gì với tên Ti Nguyệt này.

- Ừm

- Lúc trước ta có quen hắn không?

- Chuyện đó... lúc trước hắn còn từ hôn nàng đó

- Có chuyện đó sao?

Quân Hoa tự lẩm bẩm, không ngờ mối quan hệ của nàng và Ti Nguyệt trước đó lại là như vậy, nàng cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như bề ngoài của nó.

Còn có cả những chuyện trong quá khứ của nàng, tất cả đều mù mờ không rõ.

Kí ức của nàng cứ vào mỗi thời khắc nhất định sẽ nhớ ra một ít, nhưng nó lại rối tinh rối mù khiến nàng dạo này có chút đau đầu.

- Nàng đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta nhanh chóng giúp họ tìm dược liệu thôi

- Ừm

Bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, việc quan trọng nhất hiện tại là giải quyết tình hình ở đây, đợi khi trở về kinh nàng nhất định tìm hiểu quá khứ của bản thân, tìm lại kí ức đã mất đi.

Có điều khi nàng biết nhớ lại tất cả là một chuyện đau khổ, liệu nàng có muốn tìm lại nữa hay không?

...----------------...

Cung điện xa hoa lộng lẫy, Tương Dương cung phải nói còn hoa lệ hơn cả cung điện của hoàng hậu.

Chủ nhân của cung điện này không ai khác ngoài Tiêu quý phi, bà ta vào cung sau hoàng hậu nhưng đã cướp hết sủng ái của hoàng đế đủ thấy tâm cơ sâu như thế nào.

Tuy ngôi vị hoàng hậu đã bỏ trống, hoàng đế chần chừ không lập hậu nhưng trong cung ai cũng biết vị trí của Tiêu quý phi.

Bà ta đang đắc thế, quyền chưởng quản hậu cung do Tiêu phi nắm, địa vị vững chắc còn có thế lực nhà ngoại hậu thuẫn phải nói vô cùng khó lật đổ.

- Nương nương, bên ngoài có nhị hoàng tử xin gặp người

- Cho nó vào

Tiêu quý phi mặc cung phục lộng lẫy, tuy ngoài bốn mươi nhưng nhan sắc bảo dưỡng rất tốt vừa nhìn có vẻ rất trẻ.

- Nhi thần tham kiến mẫu phi

- Phong nhi không cần bày vẻ, mau lại đây với mẫu phi



- Dạ mẫu phi

Lãnh Thanh Phong tiến đến bên cạnh Tiêu quý phi, bà ta cho đám cung nữ, thái giám toàn bộ đều lui xuống.

- Phong nhi, dạo này phụ hoàng đối với con thế nào?

- Mẫu phi, nhi thần thấy ông ấy hình như có ý kiêng kị nhi thần, những chuyện quan trọng đều giao cho thái tử

Dạo gần đây hoàng đế nhiều lần giao trọng trách cho thái tử, ông ta là một người đa nghi nên hắn không dám nói nhiều sợ bị nghi ngờ.

Theo hắn thấy, hoàng đế đã dần nghi ngờ Tiêu gia, một khi đã thành công lật đổ Bắc Đường gia, chỉ e mục tiêu tiếp theo chính là Tiêu gia bọn họ.

Để tránh trường hợp đó xảy ra, cách tốt nhất chính là đợi thế lực Bắc Đường gia vừa bị tiêu diệt liền nhân cơ hội lật đổ hoàng đế rồi lên nắm quyền.

Từ xưa đến nay việc hoàng thất đấu đá tranh giành ngôi vị hết sức bình thường, giết cha đoạt vị không phải là không có. Chính hoàng đế đã giết tiên đế đoạt vị rồi còn gì.

- Xem ra phải nói phụ thân đẩy nhanh kế hoạch, con đến tìm ông ấy một chuyến


- Mẫu phi, còn về phía thái tử, nếu không nhanh chóng diệt trừ, kế hoạch của chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn


- Chuyện đó con khoan hãy lo, chẳng phải bây giờ Hoa Hạ đang có ý muốn tiến đánh Lạc Vân sao?


Lãnh Thanh Phong hiểu ý, theo bên ngoài biết được, Hoa Hạ quân số đông nhưng mật báo của hắn ta nói lương thực thiếu thốn.


Hắn ta lợi dụng điểm đó hợp tác với Hoa Hạ, chỉ cần Hoa Hạ tiến đánh Lạc Vân, Bắc Đường Uyên bị ám sát trên đường, phía sau bọn họ lại châm ngòi khiến thái tử dẫn binh ra trận thì thiếu gì cơ hội diệt trừ.


Chỉ cần thái tử chết, tam hoàng tử lại ốm yếu bệnh tật, trong cung chỉ còn lại người của bọn họ, muốn ép hoàng đế viết chiếu chỉ thoái vị nhường ngôi dễ như trở bàn tay.


- Nhi thần đã hiểu, nhi thần lập tức tìm ngoại công bàn bạc


Lãnh Thanh Phong hành lễ rồi nhanh chóng đến Tiêu phủ, kế hoạch đã sắp xếp từ trước nhưng có câu người tính không bằng trời tính, bọn họ đã quá xem thường Bắc Đường Uyên và thái tử, càng không hiểu rõ về đám người Hoa Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK