• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Dọa Tuyên Hoa Ngất

Phương Vân bỗng nhiên đứng lên, hai mắt hắn trợn trừng, toàn là màu đỏ, thần sắc như là muốn nuốt cả người. Tuyên Hoa phu nhân mắng hắn là súc sinh cũng được, nói là tiện chủng cũng được, hắn có thể nhẫn nhịn được. Nhưng ngàn vạn lần không nên làm nhục Hoa Dương phu nhân mẫu thân của hắn. Trong lòng của hắn, mẫu thân của hắn chính là nghịch lân của hắn.

Xôn xao!

Cánh tay Phương Vân run lên, ngón trỏ giận dữ chỉ về phía Tuyên Hoa phu nhân, chợt quát lên.

– Ta hỏi ngươi, ngươi luôn miệng nói là ta đoạt bảo đả thương người, có căn cứ gì? Trừ tên nghĩa tử Dương Khiêm bên cạnh ngươi, còn có ai nhìn thấy? Dương Khiên gây chuyện với ta trước, lúc sau bội ước, đánh không lại ta, về nhà điên đảo thị phi. Đây chính là lễ nghi giáo hóa Bình Đỉnh hầu phủ các ngươi?

– Ngươi….

Tuyên Hoa phu nhân đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tức giận, há mồm định quát mắng.

– Ngươi không phân tốt xấu, bảo sao hay vậy, tin người vô cớ. Chỉ dựa vào ngươi mà lại muốn ngồi ngang hàng với mẫu thân ta, lại làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình?

Phương Vân mạnh mẽ sải bước đi tới, vừa mở miệng là đã đem chữ ‘ngươi’ trong miệng Tuyên Hoa phu nhân quay về.

– Ngươi!

Ngón tay Tuyên Hoa phu nhân chỉ Phương Vân, toàn thân giận đến phát run.

– Ngươi chỉ là một người đàn bà, không ở nhà giúp chồng dạy con, lại chạy xuất đầu lộ diện bên ngoài, còn cùng người tranh đấu. Ngươi có biết tám chữ ‘Nội ngoại hữu biệt, nam tôn nữ ti’?

– Ngươi thân là phu nhân Đại Chu, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình, nhưng lời nói vô lễ, lời lẽ vô lễ, mở miệng chính là tiểu súc sinh, ngậm miệng là tiện chủng, tiện phụ! Cái hành động này có khác gì những người đàn bà chanh chua, không biết lễ nghi, không biết tu thân dưỡng tánh? Lễ nghĩa nho gia, tam tòng tứ đức. Ngươi ngay cả phẩm hạnh cũng không có, còn xứng là phu nhân?

Tuyên Hoa phu nhân xanh cả mặt, đôi môi run rẩy, cơ hồ muốn chọc giận hôn mê bất tỉnh. Cả trong học cung, vô số sĩ tử đang nhìn về chỗ này, mọi người đều yên lặng như tờ, bị chấn động chết lặng.

Phương Vân nói những lời này cũng có chút quá. Đại Chu hoàng triều lấy lễ trị quốc, dưới sự giáo hóa của Nho gia, nam tử tam cương ngũ thường, phụ nhân tam tòng tứ đức đã sớm đi sâu vào bên trong lòng người. Tam tòng giả, vị giá tòng phụ, tức giá tòng phu, phu tử tòng tử; tứ đức giả, phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công. Trong đó phẩm hạnh chính là trọng yếu của tam tòng tứ đức, là tiêu chuẩn lễ giáo của phụ nữ.

Phu nhân triều đình, phu nhân đây chính là một tấm gương cho cả thiên hạ. Phương Vân nói Tuyên Hoa phu nhân không tuân thủ phẩm hạnh lễ giáo, đối với một vị phu nhân mà nói, đây là đắc tội với cả thiên hạ. Nếu như đây là sự thật, bị lấy đi danh hiệu phu nhân, danh hiệu phu nhân cũng không nói đi, nhưng người chồng cũng không muốn nhận người vợ như vậy, chính là cho dù mẫu thân sinh ra, cũng không muốn cho một phụ nhân như vậy bước vào trong nhà. Cái này, căn bản giống như là bị tử tội.

Đắc tội với một phu nhân vương công, với một cáo mệnh phu nhân như vậy thì cần khí phách thế nào, dám cả gan làm loạn đến cỡ nào. Sĩ tử học cung chung quanh chết lặng.

– Tiểu súc sinh, ngươi, ngươi….phản!

Mặt của Tuyên Hoa phu nhân biến thành màu đen, mười ngón tay run rẩy.

Phương Vân hừ lạnh một tiếng, lại là vừa sải bước ra. Khí thế của hắn như cầu vồng, tiến sát từng bước.

– Ngươi không hỏi nguyên do, hùng hổ, xách động lòng dân, ngôn ngữ vô học, đây là bất nhân!

– Lấy thân phận là Cáo Mệnh phu nhân, khi ta còn trẻ, lấy thế đè ép, đây là bất nghĩa!

– Chỉ biết nghe một phía, không phân biệt được trái phải, đây là không khôn ngoan!

– Không tuân thủ nữ tắc, xuất đầu lộ diện, đây là không hợp lễ!

– Ngươi không tuân tam tòng tứ đức, cũng không theo tam cương ngũ thường, một người bất nhân, bất nghĩa, không lễ, không khôn ngoan như ngươi, còn có mặt mũi gì sống tại trần thế?

Nói tới lời cuối cùng, tiếng nói của Phương Vân đanh thép, lại mạnh mẽ tiến lên một bước trước mặt Tuyên Hoa phu nhân, ngón tay cơ hồ muốn chạm tới cái trán của nàng ( Thằng này gan quá =,=)

– Ngươi, ngươi, ngươi….

Tuyên Hoa phu nhân lần này bị Phương Vân mắng cho thê thảm. Nàng cảm giác giống như là đang hành quân đánh giặc, rõ ràng là đã bao vây địch nhân, dồn địch nhân kém bản lĩnh hơn đến cùng đồ mạt lộ, đang muốn giết chết đối phương. Thì ngờ đâu đối phương lại là giả trư ăn cọp, một tiếng pháo vang, vô số binh sĩ ở hai bên cánh tràn ra, chém giết lại mình.

Phương Vân phát khởi thế phản công cuối cùng.

– Ngươi luôn mồm nói là tiền triều tiền triều, ta chính là Đại Chu hoàng triều, pháp lệnh hôm nay chính là pháp lệnh của Đại Chu hoàng triều. Ngươi dùng luật pháp trước kia mà phán xử vương hầu tân triều, đây là có ý gì. Đại Chu hoàng triều ta từ lúc Thái Tổ lập nên đến nay đã có hơn nghìn năm. Dư nghiệt tiền triều cũng có nhiều, chẳng lẽ Bình Đỉnh hầu phủ các ngươi đã sớm cùng nghịch tặc cấu kết rồi, muốn hôm nay là mưu đồ làm phản hoán vị, lập lại tiền triều sao?

Răng rắc!

Tuyên Hoa phu nhân cả kinh, ngón tay run rẩy chỉ Phương Vân, vẻ mặt như gặp quỷ. Chỉ thấy cổ họng nàng run run, lồng ngực đập không thôi, đột nhiên chỉ trong chớp mắt đã từ trên ghế ngã xuống, té trên mặt đất, ngất xỉu đi.

Lần này, nàng không phải là bị tức, mà là bị hù dọa ngất đi!

Bất kỳ triều đại nào, tội mưu đồ hoán vị cũng là tội ác ngập trời. Hai trăm năm trước, có một Quý tộc hầu bởi vì liên lụy tới việc dư nghiệt của tiền triều, mà cả nhà bị tịch thu tài sản, cả nhà bị trảm, đây là một ví dụ còn ở trước mắt. Tuyên Hoa phu nhân vô ý, bị Phương Vân chụp được cho cái mũ mưu đồ hoán vị, cấu kết nghịch tặc. Một khi hoàng thất thật sự điều tra, lập tức chính là xét nhà diệt tộc, không ai bao che được.

– Kiền nương!

Dương Khiêm quá sợ hãi, tình thế trở nên quá nhanh, hắn cơ hồ cũng phản ứng không kịp.

– Phu nhân!

Hai hàng hộ vệ vốn vẻ mặt vô cảm, cũng đã biến sắc rồi.

Dọa người!

Ngoài cửa lớn, thấy Tuyên Hoa phu nhân bị khí thế của Phương Vân áp đảo, đám người không khỏi ồn ào.

– Tên Phương Vân này, không ngờ công phu miệng lưỡi lại lợi hại như vậy!

– Lợi hại a, Tuyên Hoa phu nhân vốn là muốn trị hắn, nhưng không ngờ một chiêu thất bại, lại bị Phương Vân phải lại, cho cái tội danh cấu kết nghịch tặc!

– Không được, mưu đồ soán vị! Đây là tội lớn mất đầu a!

– Nhìn đi, e rằng Bình Đỉnh hầu phủ không nghỉ ngơi được đâu a!

– Không cần thiết đâu, Phương Vân căn bản cũng không dám động tới nàng đâu. Nói tóm lại, cũng là do Tuyên Hoa phu nhân thất lễ trước, một vị cáo mệnh phu nhân lại đi nhục mạ một vị cáo mênh phu nhân đương triều khác, còn ra thể thống gì nữa!

…..

Đám người nghị luận rối rít, nhìn về Phương Vân, nói xôn xao cả lên.

Nhìn nữ nhân vốn ngang tàng bị mình nói ba xạo hù dọa bất tỉnh, trong lòng Phương Vân dâng lên cảm giác khoái cảm của việc trả thù. Đối với những người làm nhục người thân mình, đặc biệt là mẫu thân, Phương Vân không hề nương tay. Song một chút khoái cảm này cũng nhanh chóng biến mất, trong lòng Phương Vân dâng lên một chút mất mác.

– Nói tóm lại, cũng là do lực lượng của ta còn quá yếu. Nếu như ta tay cầm trọng binh, lại là hạ thần trọng yếu, một quyền cũng có thể giải quyết sạch sẽ hộ vệ của Bình Đỉnh hầu phủ, một hạ lệnh là có thể khiến cho Bình Đỉnh hầu phủ tan thành mây khói, lúc nào còn bị những phụ nhân như vậy khi dễ!

Vung ống tay áo lên, Phương Vân cũng không có để ý tới hỗn loạn phía sau, trực tiếp đi ra khỏi, từ học cung ra ngoài.

Phương Vân cũng không có trở về Tứ Phương hầu phủ, hắn ngồi xe ngựa, hướng phía ngoại thành hướng tây kinh thành.

– Ngừng ở chỗ này đi.

Phương Vân nói phu xe dừng lại, từ trong xe ngựa chui ra. Một hàng trúc xanh đứng thẳng hiện lên trước mắt, một dòng nước trong veo màu xanh nhạt mênh mông, uốn lượn theo hướng đông.

Nước của dòng sông mênh mông cuồn cuộn, tâm tư của Phương Vân lúc này cũng không yên ắng, trải qua chuyện lần này, trong lòng hắn có một cỗ khát vọng lực lượng mãnh liệt.

“Ta cần lực lượng, cần lực lượng cường đại! Chỉ có lực lượng vô địch, mới có thể ở trong vũng nước xoáy mà bảo vệ được người thân bên cạnh mình!

Mỗi một sáng sớm, hắn đều bị cơn ác mộng kia làm cho thức tỉnh. Mặc dù có đại ca có thiên phú kinh người, có phụ thân tay nắm trọng binh, nhưng những thứ này cũng không mang lại cho hắn cảm giác an toàn. Chỉ có trong tay mình nắm giữ lực lượng cường đại, Phương Vân mới cảm giác thấy mình sẽ không bị thức tỉnh bởi cơn ác mộng đó nữa.

– Hơn mười năm, ta lãng phí quá nhiều thời gian! Đáng hận, mặc dù ta sớm tỉnh ngộ, nhưng tu vi vẫn chỉ là Nguyên Khí cấp. Ở trên thế gian mờ mịt này, cũng là chỉ một loại nhân vật kiến hôi.

Tâm tư của Phương Vân hỗn loạn, mạnh mẽ quăng áo ngoài ra, một quyền tung lên, liền ở nơi yên tĩnh này luyện quyền pháp.

– Mãng Ngưu Bôn Dã!

– Mãng Ngưu Phân Tông!

…..

Từng quyền đánh ra, tâm tình Phương Vân dần bình tĩnh lại. Làn gió nhẹ lướt qua, làm cho mặt nước gợn sóng, Phương Vân tâm tình bất tri bất giác tiến nhập vào một cảnh giới kỳ ảo. Lúc này ở trong đầu, ngoại trừ quyền pháp ra, không còn điều gì làm phiền hắn nữa.

– Mãng Ngưu Trùng Chàng!

Phương Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, hai đấm đồng thời đưa ra. Không khí tứ phương mãnh liệt bị khuấy động mãnh liệt, nổi lên hai vòng xoáy lớn, chỉ thấy hai tay đấm của Phương Vân chấn đông, hai loại khí lưu như lưu tinh phá không bay ra, đánh đến cây liễu ở bên ngoài đến mười trượng.

Ầm! Ầm!

Nước xanh trong veo cũng bị chấn động, thân trên của hai cây liễu đứt đoạn, nổ tung, vụn gỗ bay đầy trời. Vụn gỗ rơi xuống, nửa thân cây còn lại cũng bị lung lay.

Hai quyền xuất thủ, tạo thanh thế kinh người, Phương Vân rốt cuộc giật mình tỉnh lại. Mãng Ngưu Trùng Chàng, chiêu này rất tiêu tốn thể lực, hai quyền rời tay, Phương Vân lập tức cảm giác thấy toàn thân hình như không còn chút sức lực nào. Nhưng mà, vừa lúc này đây, Phương Vân lại cảm thấy có một cỗ khí lưu yếu ớt từ trên bụng chạy lên.

– Chân Khí!

Phương Vân trong lòng khiếp sợ, đồng thời vô cùng mừng rỡ. Cảm giác thật là ấm áp dễ chịu, đúng là chân khí, không thể nghi ngờ.

– Không nghĩ tới lúc này đây lại có thể đạt tới Chân Khí cấp.

Sau khi vui sướng, Phương Vân bỗng nhớ đến con đường võ học của mình.

Con đường võ đạo, luyện quyền pháp đạt đến cương khí cấp, còn chân khí cấp chính là con đường hướng dẫn hô hấp.

Khác với thiên địa nguyên khí, chân khí lại là nơi dung hợp tinh hoa huyết khí của võ giả, tương đương với tánh mạng thứ hai của bọn hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, có rất nhiều cường giả võ đạo có khả năng kinh thiên, nhưng bọn hắn vẫn muốn đi từng bước, bắt đầu từ việc luyện quyền Nguyên Khí cấp, từ từ luyện ra chân khí của chính mình.

Chỉ sau khi võ giả luyện được chân khí của chính mình thì mới có thể lưu lại ở trong bụng, còn khí ở ngoài, tuy có thể thu vào thể nội, nhưng cũng sẽ thất thoát, không lưu lại được!

– Lúc này đã đạt đến được chân khí cấp, ta cũng đã có thể thực hiện kế hoạch rồi!

Phương Vân tâm tình trấn tĩnh, cũng không bị vui mừng làm cho hôn mê.

Dường như chỉ là trong giây lát, Phương Vân lập tức nghĩ tới viên Địa Cấp châu trong tay Thanh Sưởng công chúa.

– Còn có thời gian nửa tháng, ta phải nắm chặt thời gian, củng cố cảnh giới trước mắt. Sau đó lợi dụng mưu kế, nhất định phải lấy cho được Địa Cấp châu.

Loại chí bảo võ đạo như Địa Cấp châu, đối với Phương Vân mà nói là vật vô cùng cần thiết. Nhưng đối với hoàng thất mà nói thì lại không như vạy. Đương kim hoàng thất dùng võ lập quốc, quốc khố của hoàng thất không biết thu giấu bao nhiêu công pháp thượng cổ, pháp bảo viễn cổ. Một viên Địa Cấp châu đối với hoàng thất mà nói thì cũng không là cái gì cả.

Trong lòng có chủ ý, Phương Vân lập tức ra gặp phu xe, nhanh chóng quay về Tứ Phương hầu phủ.

Bình Đỉnh hầu phủ mấy ngày nay, quả nhiên im ắng . Nửa điểm tin tức cũng không truyền tới, không chỉ như vậy, trong học cung cũng không có truyền ra bất cứ tin tức gì. Giống như ngày hôm đó không có xảy ra chuyện gì cả.

“Không có chuyện gì thì tốt hơn! Tuyên Hoa phu nhân nhất định là phái người uy hiếp những sĩ tử kia phải che giấu. Nàng bị ta trước mặt các sĩ tử làm cho nhục nhã thế kia, cái gì gọi là mặt mũi cũng mất hết rồi! Tự nhiên là muốn che giấu đi.”

Phương Vân quan sát mấy ngày, thấy bên Tuyên Hoa phu nhân không có động tĩnh gì, lập tức biết tâm tư của bọn hắn. Bàn tay buông lỏng xuống, Phương Vân lập tức để cái chén sứ uống trà xuống bàn. Chỉ chốc lát sau, một trận gió nhẹ lay động qua, chén xứ màu xanh này lập tức hóa thành phấn vụn vô thanh vô tức.

Đây chính là chỗ lợi hại của Chân Khí cấp. Võ giả nguyên khí cấp có thể trực tiếp khai sơn phá thạch, nhưng không thể nào giống như võ giả đạt đến Chân khí cấp, bề ngoài không sao, nhưng lại trực tiếp phá đi bên trong.

=======

Chương 16: Địa Cấp Châu

Sáng sớm, hàn khí lượn lờ. Hâu cỗ xe ngựa xuất hiện ở trước học cung.

“Thời gian nửa tháng đã qua, đã đến thời gian ước hẹn với Thanh Sưởng công chúa!

Phương Vân trang phục toàn thân màu trắng từ trên xe nhảy xuống. Tháng mười đã qua, qua một thời gian ngắn nữa là đã vào đông rồi.

Khí trời ngày càng lạnh, những vương công sĩ tử lui tới trong học cung, lúc này trên người đã có thêm một tấm áo gấm hoặc áo khoác bằng da…Chỉ có Phương Vân vẫn một bộ y phục. Đây chính là chỗ tốt của chân khí, có thể chống cự với hàn khí.

– Phương Vân, là Phương Vân tới!

Người chung quanh vừa thấy Phương Vân tới, lập tức quát to một tiếng, rồi chim thú con người đều tránh xa ra.

– Không ổn, Thanh Sưởng công chúa đang ở bên trong chờ hắn. Hắn mới trêu chọc Tuyên Hoa phu nhân cách đó không lâu, lại còn dám trêu chọc Thanh Sưởng công chúa. Thật là một họa tinh, tránh xa hắn ra một chút.

Những sĩ tử xung quanh nhìn hắn giống như đang nhìn Hồng Hoang mãnh thú. Điều này cũng không trách, hung danh của Thanh Sưởng công chúa tại kinh thành cực thịnh, chuyện ước đấu giữa Phương Vân và Thanh Sưởng công chúa vốn bị Hoàng thất che giấu, cho đến bây giờ mới công bố ra.

“Được sự sủng ái của cả quân quyền, vương quyền mà cũng không thể đột phá, nhất định là hạng tầm thường!” Phương Vân lạnh lùng nhìn bước qua, sải bước vào bên trong học cung. Võ đạo của hắn đã đi vào Chân khí cấp, cả tinh thần và khí chất đều có sự thay đổi lớn lao.

Bước vào học cung, Phương Vân liền gặp ngay Trương Anh cùng Chu Hân. Hơn nửa tháng thời gian, hai vị sĩ tử này tu luyện Mãng Ngưu quyền, tinh thần khí thế cũng đã thay đổi rất nhiều, hiện ra khí khái đặc biệt.

– Phương huynh, huynh đã đến rồi. Thanh Sưởng công chúa đang tụ tập cùng mấy vị thế tử hầu phủ, đang đợi trong Vân Mộng Đình, chuẩn bị xem ngươi chê cười đây!

Trương Anh giống như là kiến đang bò trên trảo nóng, đầu đầy mồ hôi. Hơn một tháng khổ luyện, Trương Anh cũng bắt đầu nắm được một chút tinh túy của võ đạo, nhưng càng như vậy, hắn càng hiểu rõ chênh lệch của Nguyên Khí cấp cùng với Cương Khí cấp.

Thiên phú Phương Vân mặc dù không tồi, nhưng Trương Anh cũng không mù quáng đến mức cho rằng Phương Vân có thể đánh thắng Thanh Sưởng công chúa. Dù sao, Thanh Sưởng công chúa có thực lực cùng với bối cảnh vô cùng thâm sâu. Người sáng suốt nhìn cũng có thể biết.

– Vô phương, ta sớm đã có chuẩn bị.

Phương Vân ánh mắt sáng ngời, tinh thần sảng khoái, hiện lộ ra ý chí không thể nào bị rung chuyển được.

Chu Hân nghe thấy Phương Vân nói như vậy, miệng cũng hơi run run, cuối cùng cũng nói với Trương Anh.

– Trương huynh, nếu Phương huynh sớm đã có chuẩn bị. Chúng ta cũng đừng có đả kích hắn.

Phương Vân nhìn Chu Hân gật đầu, liền đi quan hai người, đi tới phía trước.

Vân Mộng Đình, đông người đang ở đây.

Tranh Sưởng công chúa mặc trang phục màu trắng, trên người còn khoác một chiếc áo lông cừu màu đỏ viền vàng, đang ngồi ở trên cao tại đình. Ở bên người nàng, còn có thế tử Văn Khúc hầu Nghiêm Luân, thế tử Mãng Hoang hầu Hứa Quyền, thế tử Sơn Hà hầu Cao Vi, thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong. Mấy vị thế tử này, đều là cao thủ võ đạo nhất đẳng trong học cung, hơn nữa ngoại trừ Nghiêm Luân, tất cả đều là Quý tộc hầu.

Thanh Sưởng công chúa đem những người này theo mình, dụng ý đã rõ ràng. Phương Vân nếu khiêu chiến mạch Quý tộc hầu, thì nhất định phải kéo những vị thế tử này theo, nhìn hắn mà chê cười.

Trước Vân Mộng Đình, có đông đảo sĩ tử làm thành hình vòng cung, mặt hình vòng cung đối diện với cửa đi, hiển nhiên là đang chờ Phương Vân đến đây. Những người đứng ở hàng vòng cung đầu cũng là những sĩ tử kiệt xuất nhất trong học cung, trong những sĩ tử này có Nguyên Khí cấp đỉnh phong, có Chân Khí cấp, cũng có chút ít Cương Khí cấp. Những người này vóc người thon dài, diện mạo tuấn tú, tuổi lớn hơn Phương Vân, hết thảy đều được Thanh Sưởng công chúa kéo đến.

– Cái tên Phương Vân này, cũng thật là kiêu ngạo, dám để cho nhiều người chờ như vậy.

– Nếu không có kiêu ngạo, sao lại dám khiêu khích Thanh Sưởng công chúa.

– Võ giả đạt đến cảnh giới Cương Khí cấp, lúc ra tay giống như đao kiếm, chém sắt gọt thiết cũng không phải là nói chơi. Phương Vân này không biết trời cao đất rộng, lần này chắc phải chịu khổ rồi!

Một đám sĩ tử đứng chờ ở bên ngoài, chờ lâu không thấy Phương Vân tới, vội vàng xao động, bắt đầu nghị luận rối rít, cực kỳ bất mãn.

Trên đình đài, Thanh Sưởng công chúa nhắm mắt lại, mọi thanh âm đều lọt vào tai nàng. Ngón tay của nàng nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn đá, có nhanh có chậm, rất có tiết tấu.

“Tiểu tử Phương Vân này, lần trước ở Trúc Hiên Lâu, dám nói ta là bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Ta có lúc nào mà bị chịu thiệt thòi đến như vậy, mất mặt đến như vậy. Lần này coi như ở trước mặt mọi người, dạy dỗ hắn một lần. Ta cũng sẽ không giết hắn, lần này ta cố ý gọi nhiều người đến như vậy, để cho bọn họ cùng ta chờ đợi Phương Vân. Nếu như Phương Vân hắn thua, những người này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Sau này khắp trong học cung, khắp nơi đều là địch nhân của hắn.

Thanh Sưởng công chúa sớm đã có suy nghĩ chu toàn, ban đầu nàng lựa chọn học cung cũng không phải là không có đạo lý. Công chúa hoàng thất, sẽ có đại nho tới dạy, không cần phải tới học cung. Nhưng Phương Vân đều là ngày ngày tới đây. Nếu như đã muốn thì hãy để cho tất cả các cao thủ trong học cung đều ở phía đối lập với Phương Vân, sau này hắn ở trong học cung, ngay cả nửa bước cũng khó đi.

“Tại Trúc Hiên Lâm, những người biết cuộc nói chuyện của ta và Phương Vân, ta đều đã khóa miệng rồi. Chỉ cần lần này hảo hảo dạy dỗ tên Phương Vân, để cho hắn ở trước mặt ta, học tiếng chó sủa, làm nô tài, sau này tất nhiên sẽ không có ai nhớ đến chuyện này. Một tên học tiếng chó sủa, làm nô tài, làm người không có cốt khí, trong miệng nói mê sảng, sẽ có mấy người chú ý đây.” Thanh Sưởng công chúa vẫn nhắm mắt lại, đang suy nghĩ vài việc.

– Tới, Phương Vân đã tới!

Một gã sĩ tử đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.

Thanh Sưởng công chúa hoàn toàn mở đôi mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân. Thời gian nửa tháng, trên người Phương Vân đã có biến hóa rất lớn. Nếu như nói rằng, trước kia hơi thở của Phương Vân giống như một cây trúc xanh, đè không ngã đẩy không suy sụp, thì giờ đây Phương Vân đã biến thành một cây thương nới lỏng ra, trong lúc đi lại, gây cho người ta cảm giác trầm ổn.

Thấy Phương Vân xuất hiện, một đôi mắt bá đạo quét tới, tập trung vào người của Phương Vân. Cả Vân Mộng Đình yên lặng lại, một cỗ áp lực khổng lồ vô hình sinh ra.

Cách! Cách! Cách!

Phương Vân cước bộ thong dong mà vững vàng, có nhiều người chăm chú nhìn như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như mặt nước, không có phập phồng chút nào. Kinh nghiệm bản thân, đã khiến cho Phương Vân rất khó tự đem mình cùng với những sĩ tử bình thường này ở cùng một chỗ. Trên thực tế, trong trí nhớ của Phương Vân, trừ Thanh Sưởng công chúa và những đại thế tử kia, còn những sĩ tử khác, cơ hồ không có xảy ra việc gì với người nào cả.

– Phương Vân, thời gian nửa tháng, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Thanh Sưởng công chúa mắt mở to, cằm khẽ nâng lên, cao ngạo đi tới Phương Vân.

Phương Vân nghe tiếng, cước bộ dừng lại.

– Chuẩn bị có xong hay không, cứ thử rồi sẽ biết.

Ngay câu nói đầu tiên khi hai người gặp nhau, đã sặc mùi thuốc súng.

Bên trong Vân Mộng Đình, sắc mặt của các Đại Thế Tử hơi đổi. Sớm đã biết tên Phương Vân này to gan lớn mật, nhưng không nghĩ tới, trước công chúa hoàng thất này mà hắn còn dám vô lễ như thế. Đám người thế tử Mãng Hoang hầu cũng có cảm giác không vui, Phương Vân này ngay cả công chúa còn không để ý tới, như thế nào còn để ý tới những thế tử như mình.

Thanh Sưởng công chúa thần sắc không đổi, khóe mắt khẽ liếc qua, những ánh mắt của các Đại Thế Tử cũng được mắt nàng thu vào. Trong lòng hài lòng cười, đây đúng là hiệu quả mà nàng muốn thấy. Pháp lệnh của Đại Chu hoàng triều nghiêm khắc, nàng mặc dù là công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng cũng không thể tùy tiện mà đánh chết một sĩ tử Đại Chu. Để cho các vị thế tử Đại Chu này đi đối phó với hắn, liên tục đem phiền phức đến cho hắn, so với tự tay mình giết hắn thì còn hay hơn nhiều.

Ở vòng tròn ngoài, đám sĩ tử tới xem náo nhiệt thì tâm tình lúc này cũng vô cùng phức tạp. Những người biết Phương Vân, cảm giác Phương Vân chỉ trong mấy tháng nhưng lại thay đổi quá lớn. Lúc trước Phương Vân đều lên khóa nghe giảng, là người vô cùng biết điều, cũng chẳng có ai chú ý tới người như vậy. Nói là sĩ tử Vương hầu, nhưng trong ấn tượng của mọi người trước kia, Phương Vân lại không khác con cháu các quan lại bình thường là mấy.

– Không cần nói nhảm nhiều lời, Phương Vân ngươi chuẩn bị làm nô tài của ta chưa?

Thanh Sưởng công chúa cười lạnh, đứng dậy. Hai bên trái phải, các thị nữ biết lễ gỡ tấm áo khoác xuống.

– Phương Vân ta nói chuyện làm việc, tự nhiên có sao nói vậy, nói là làm. Địa Cấp châu của ta đâu?

Phương Vân trầm giọng nói, trong thanh âm hiển lộ ra sự tự tin cường đại.

“Cái tên nô tài này, sao lại có sự tự tin cường đại đến như vậy, chẳng lẽ trong thời gian hắn khổ tu, hắn đã có đòn sát thủ lợi hại nào chuẩn bị sao?” Cảm thấy Phương Vân có sự tự tin cường đại, trong lòng Thanh Sưởng công chúa không khỏi dao động, nghĩ mãi mà không ra, vì sao Phương Vân lại có sự tự tin như vậy.

“Không được, tên Phương Vân này lời nói xảo trá, nói không chừng, hắn chính là cố ý làm như vậy để đả kích lòng tin của ta. Bản thân ta không tin, lấy tu vi Cương Khí cảnh của ta, đè cũng có thể đè chết hắn!” Đôi lông mi đen lớn của Thanh Sưởng công chúa chớp động, lập tức đem tất cả tạp niệm bỏ đi.

Thanh Sưởng công chúa nhấc ngón tay lên, ở giữa hai đầu ngón tay, liền xuất hiện một hạt châu trong suốt, tản ra hàn khí lượn lờ, thoáng cái đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

– Địa Cấp châu a, bảo bối ! Đây là bảo bối so với Nhân Cấp châu còn lợi hại hơn mấy lần!

– Một vương hầu, đừng nói là Địa Cấp châu, Nhân Cấp châu cũng chưa chắc có. Đây là sự tích lũy lâu dài của hoàng thất, một viên Địa Cấp châu, tùy tiện là có thể lấy ra a!

….

Những người chung quanh nghị luận không thôi, mà chính không ít các Đại Thế Tử sau khi thấy hạt châu này cũng ham muốn không thôi. Trên người bọn họ cũng không có loại bảo bối này. Các vị Đại Thế Tử này, xuất thân thì đã có các loại linh thảo linh dược, ăn các loại nhân sâm linh chi, tăng cường thân thể, mọi người đều có thân thủ kinh người. Tu vi võ đạo của bọn họ tuy so với Phương Vân cao hơn rất nhiều, nhưng cũng không dám đoạt lấy hạt châu đó từ tay vị công chúa hoàng thất này.

Lấy được một viên Địa Cấp châu, vốn dĩ không tệ, nhưng về sau, cũng sẽ mang tới phiền phức không thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK