• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Vân Ca Thành Tứ đại hại

Nghe được thanh âm này, Trình Cung mãnh liệt mở to mắt, trong đầu thoáng hiện vài trí nhớ, sau đó chứng kiến một bóng đen cực lớn từ ngoài cửa xông tới.

– Ngừng!

Vừa chứng kiến thân ảnh cực lớn kia, phản ứng đầu tiên của Trình Cung là ngồi dậy, nguyên khí lập tức vận chuyển, tùy thời làm tốt ứng đối. Không có biện pháp, nếu như ai chứng kiến một thân ảnh như cự hùng nhào lên, đều tập trung tinh thần đề phòng.

Còn một nguyên nhân nữa là bởi vì, ở trong trí nhớ của Trình Cung từng có rất nhiều lần bị thằng này đè xuống, vô cùng thê thảm ah!

– Ah. . . Đại thiếu, coi chừng. . . tránh mau. . .

Thân thể hơn ba trăm cân dùng tốc độ giống như tuấn mã mãnh liệt xông tới, đột nhiên thấy Trình Cung ở trong nội viện, muốn lập tức dừng lại là chuyện không phải dễ dàng, hắn rất muốn khống chế thân hình. Tốc độ hơi chút trì hoãn thoáng một phát, nhưng vẫn không cách nào dừng được, như một viên thịt vọt tới Trình Cung.

– Tránh cái đầu của ngươi ah, tránh, dùng phạm vi ngươi bao trùm, còn tốc độ này của ngươi nữa, ngươi bảo lão tử tránh đi đâu, đây quả thực là con mẹ nó mưu sát. Trách không được trong trí nhớ rất sợ tên Bàn Tử này lao tới, loại tốc độ này nếu dùng thực lực Thoát Thai kỳ tầng bốn trước kia, còn tránh cái rắm ah.

Bộ pháp dưới chân Trình Cung nhẹ nhàng biến hóa, chính là Thanh Liên Bộ mà trước kia tiểu nha hoàn Đông Phương Thanh Mai thi triển, thân thể có chút tránh đi một ít, nhưng phạm vi Bàn Tử này bao trùm quá lớn, quá đột ngột, tốc độ cũng quá nhanh, muốn tránh toàn bộ sẽ rất khó. Trình Cung tránh đi chính diện, hai tay chớp động, lực lượng nguyên khí có chút đỏ lên, muốn chính diện ngăn Bàn Tử này mà không có lực lượng ngàn cân, căn bản là làm không được, nhưng ở bên cạnh thì bất đồng, hai tay mãnh liệt đẩy ngang.

Mượn nhờ lực lượng hắn vọt tới trước, hai tay đẩy ra, trực tiếp đẩy thân thể khổng lồ của hắn qua bên cạnh.

– Oanh. . . Rầm Ào Ào. . .

Thân thể khổng lồ kia trực tiếp bay ra ngoài, nặng nề đập vào một cái bàn đá bên cạnh, nện đến cái bàn đá kia nhao nhao vỡ vụn, một bộ bình trà bên trên cũng hủy diệt toàn bộ.

– Hô!

Trình Cung cũng thở phào một cái, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, thân thể thằng này béo như vậy, sao tốc độ có thể khinh người thế kia. Tốc độ vừa rồi kia, so với Hoán Cốt kỳ tầng ba bình thường cũng nhanh hơn không ít, hắn là sao làm được.

– Lão đại, cứu mạng ah.

Bàn Tử đạp nát bàn đá, đứng dậy nhúc nhích một thân thịt mỡ, bụi bậm trên người rơi xuống không ít, hoàn toàn không để ý tới mặt khác, quay đầu cầu khẩn nhìn về phía Trình Cung.

Trình Cung im lặng nhìn Bàn Tử:

– Đổ Thần, lần này ngươi lại thắng tiền của Đại tướng nơi biên cương, hay là thắng tiền của vương tử nước phụ thuộc, thắng bao nhiêu? Bị bao nhiêu người đuổi giết?

Bài danh thứ tư của Vân Ca Thành Tứ đại hại là Đổ Thần, nguyên danh của hắn là Đỗ Thân, nhưng thích đánh bạc như mạng. Hình như lần đầu tiên tiến vào sòng bạc cũng là được Trình Cung mang đi, năm đó hắn mới sáu tuổi, Trình Cung tám tuổi. Từ đó về sau một phát không thể vãn hồi, mà ngay cả những dân đánh bạc như mạng trong Vân Ca Thành cũng thừa nhận, so với vị Đổ Thần này bọn hắn chênh lệch quá xa. Sáu tuổi lần thứ nhất tiến vào sòng bạc, tám tuổi một hơi thắng liền ba mươi sáu sòng bạc trong Vân Ca Thành, được hơn ngàn vạn lượng bạch ngân.

Nhưng mà có thể ở trong Vân Ca Thành mở sòng bạc, có ai là người lương thiện, sau lưng có quá nhiều lợi ích gút mắc, tuy số lượng mỗi nhà thua cũng không phải rất lớn, nhưng bị một tiểu hài tử tám tuổi thắng, kia thật là mất hết mặc mũi. Nhưng hết lần này tới lần khác, tiểu hài tử này lại là người của Đỗ gia, Đỗ gia cũng là một trong mấy gia tộc cường đại nhất Lam Vân đế quốc. Sau đó ba mươi sáu sòng bạc xin cao thủ, tổng cộng đã tiến hành mười cuộc tranh tài, cuối cùng mới thắng được Đỗ Thân. Nhưng lúc ấy rất nhiều người nói, bọn hắn là dùng lực lượng ăn gian.

Lần kia Đỗ Thân cũng không có thua tiền, ngược lại là danh chấn đế đô, thẳng đến lúc này Đỗ gia mới biết được con của một nha hoàn sinh ra, chỉ có tám tuổi, vậy mà gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Vân Ca Thành. Đỗ gia không cho đây là kiêu ngạo, lần đó Đỗ Thân bị đánh cho ba tháng không xuống giường được, Trình Cung nhớ rõ lần đó hắn âm thầm phái người xin giúp đỡ, mình cũng nể tình huynh đệ mà giúp hắn. Nhưng chuyện kia cũng làm cho Trình Cung nhớ rõ không quên, không ngờ hắn sử dụng huyền thiết chế tạo bài, sau đó nung đỏ luyện tập đổ thuật, cái loại điên cuồng này làm cho Trình Cung cũng khiếp sợ, người Đỗ gia cũng sợ hãi, trực tiếp nhốt hắn trong nhà.

Cửa ải này là bốn năm, bốn năm sau mọi người đã sớm không đi để ý chuyện này, có một ngày một thanh niên mập mạp thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, một hơi quét ngang bảy mươi tám sòng bạc trong Vân Ca Thành. Không chỉ là sòng bạc bình thường, ngay cả những lôi đài đánh bạc sinh tử, đấu yêu thú dưới mặt đất, tất cả có quan hệ cùng đánh bạc đều bị hắn lật nhào. Lần kia hắn một hơi thắng trên ngàn vạn lượng hoàng kim, toàn bộ Vân Ca Thành đều điên cuồng, lần này cùng lần trước bất đồng. Trên ngàn vạn lượng hoàng kim, chừng hơn trăm triệu lượng bạc a.

Mấy đại lão chính thức khống chế sau lưng các sòng bạc đi tìm Đỗ gia, cuối cùng chuyện này xử lý như thế nào đã thành bí mật, tóm lại từ đó về sau tất cả các sòng bạc trong Vân Ca Thành đều cự tuyệt không cho Đỗ Thân tiến vào. Mà hắn cũng trở nên nghèo rớt mồng tơi, Đỗ gia cũng đuổi hắn ra khỏi nhà, chỉ là tính cách đánh bạc của người này thủy chung không thay đổi, đôi khi gặp được một ít kẻ ngốc, chưa từng nghe qua chuyện về Đổ Thần, hoặc là bang phái, muối thương, đại gia tộc nơi khác, một ít quan lớn vào đế đô …, những người kia thua nhiều há có thể từ bỏ ý đồ.

Sau khi nghe ngóng Đỗ gia đã đuổi hắn ra ngoài, đoạn tuyệt quan hệ cùng hắn, tự nhiên sẽ động thủ thu thập hắn. Người khác là thua tiền hô cứu mạng, nhưng Bàn Tử thì mỗi lần thắng nhiều tiền là hô cứu mạng.

– Đừng nói nữa, cũng không biết là tên vương bát đản nào đã viết một cuốn Nam Chiêm Du Ký, hắn ghi lại tất cả các sự kiện lớn, phong tục tập quán,… của các đế quốc trong Nam Chiêm Bộ Châu, vậy mà cũng ghi ta vào. Nói ta là bẩy rập lớn nhất Vân Ca Thành, gặp được ta phải cẩn thận, còn bộ sung một bức họa, khiến cho nửa năm gần đây ngay cả thương nhân quốc gia khác đến cũng không dám đánh bạc cùng ta. Ta cá cả nhà của hắn là vương bát đản ah, ngươi nói ta chưa bao giờ đưa người đánh bạc đến tuyệt lộ, không có thắng vợ hắn, không có thắng hài tử hắn, sao hắn lại dám nói như vậy.

Ngữ khí Đỗ Thân nói rất trầm, rất giận, nhưng nhìn ánh mắt kia của hắn, rõ ràng cho thấy rất đắc ý.

– Đáng đời!

Trình Cung nhìn tiểu Tuyết đang muốn chào hỏi Đỗ Thân nói:

– Ghi lại giá tiền tất cả đồ vật mà hắn làm hỏng.

– Đại thiếu, nửa năm này ta không có khai trương, hiện tại ta một mình phiêu bạt bên ngoài, ăn bữa nay lo bữa mai, màn trời chiếu đất, bụng ăn không no. . .

– PHỐC. . .

Tiểu Tuyết ở một bên thật sự nhịn không được cười ra tiếng, nhìn Bàn Tử một bộ rất chân thành, biểu lộ rất đáng thương, tiểu Tuyết che miệng chạy vào phòng.

Đỗ Thân rất nghiêm túc rất chân thành như trước, vừa định nói cho hết lời chuyện vừa rồi cùng Trình Cung, thấy Trình Cung vừa muốn nằm lại trên ghế dựa, hắn vội bước lên phía trước giữ chặt Trình Cung:

– Nói chính sự, nói chính sự, đại thiếu nhanh theo ta đi, lần này thật sự là sự tình liên quan đến nhân mạng, Sắc Quỷ cùng Túy Miêu đã xảy ra chuyện. Ta đi Tống gia cùng Lôi gia cầu cứu đã không còn kịp rồi, đám khốn kiếp kia lần trước bị thu thập một mực để trong lòng, lần này Sắc Quỷ lại trộm chạy ra, bị bọn hắn phát hiện, kết quả lấy cớ tranh giành nữ nhân gây chuyện, đoán chừng Túy Miêu sẽ lập tức động thủ.

– Vài ngày trước ta đã thấy Sắc Quỷ, hắn sẽ không có chuyện gì, về phần Túy Miêu. . .

Trình Cung vừa ngồi xuống, lập tức giống như phía dưới có gai, trực tiếp kéo Bàn Tử đi ra ngoài.

– Khí lực thật lớn, đại thiếu, ngươi đạt tới Hoán Cốt kỳ rồi hả?

Đỗ Thân là lần đầu tiên bị người kéo đi, sau đó bước nhanh đuổi kịp, giật mình nhìn Trình Cung. Năm đó Đỗ Thân bị nhốt bốn năm, vì luyện tập đổ thuật, hắn là duy nhất trong bốn người đạt tới Hoán Cốt kỳ, nhưng chỉ là Hoán Cốt kỳ tầng thứ nhất. Bởi vì đạt tới nguyên khí vào xương, mới có thể chèo chống thân thể của hắn đánh bạc lâu dài, một khi đạt tới hắn không thèm tu luyện nữa, cho nên một mực dừng lại ở Hoán Cốt kỳ tầng thứ nhất.

Nhưng chính hắn rất rõ ràng tình huống của mình, cho dù Hoán Cốt kỳ ba bốn tầng bình thường, muốn kéo mình cũng rất khó khăn. Nhưng vừa rồi Trình Cung kéo hắn, căn bản không có phí sức lực gì.

– Ân!

Trình Cung thuận miệng đáp , sau đó nói:

– Trước tiên là nói về chính sự.

Cái này là cái thế giới gì ah, vài ngày trước nghe nói đại thiếu cưỡng gian công chúa, sau đó lại ra tay với nha hoàn trong nhà, lợi hại ah, dưới tình huống bận rộn như vậy vẫn có thời gian tu luyện. Đầu óc Đỗ Thân nghĩ vĩnh viễn bất đồng cùng người khác, đối với lực lượng Trình Cung đạt tới Hoán Cốt kỳ, hắn chính thức khiếp sợ lại là dưới tình huống đại thiếu bận rộn như vậy, thời gian đâu mà tu luyện.

– Sắc Quỷ vụng trộm chạy ra ngoài, trong nhà hắn như trước kia tìm hắn khắp nơi, hai ngày trước mấy tỷ tỷ cùng mười muội muội, còn có một đám nữ nhân trưởng bối trong nhà của hắn, càn quét cả Hoa Thuyền Phố một lần, hắn cho rằng chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, vì vậy lại chạy về Hoa Thuyền Phố. Bởi vì một mình hắn đi ra, hắn là cái dạng ngươi gì ai không biết, da bọc xương đã sớm bị ép khô rồi, ta sợ hắn đi đường không có chú ý té xỉu, cho nên một mực phái người đi theo hắn.

– Nói điểm chính.

– Đã rất ngắn gọn rồi, đại thiếu ngươi phải có kiên nhẫn chứ, hô, còn có một đoạn đường. Nếu như đại thiếu ngươi có thể kiếm ra hai con chiến mã, chúng ta trực tiếp tung hoành ngang dọc trên đường phố, ta nhất định sẽ dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất nói xong. Đối với ta ngươi vẫn chưa yên tâm sao, không tin chúng ta đánh bạc một ván, ta cá là trước khi ta đến, nhất định có thể nói rành mạch.

Thằng này da thô thịt dày, sau khi ly khai gia tộc trà trộn bốn phía, nếu như không phải bởi vì hắn quá to béo, hắn đã sớm biến thành một siêu cấp lưu manh rồi. Khoảng cách Hoa Thuyền Phố không tính quá xa, nhưng đi bộ tới cũng không gần, Trình Cung dứt khoát không lên tiếng nữa.

– Hắc hắc, xem ra đại thiếu còn tin ta, kỳ thật đánh bạc một ván cũng không có gì, đánh bạc là thiên tính của người, thường xuyên đánh bạc thoáng một phát sẽ làm thể xác và tinh thần khỏe mạnh.

Sau đó Đỗ Thân lại lý luận một hồi lâu, mắt thấy sắp đến Hoa Thuyền Phố rồi, hắn mới quay trở lại chính đề.

– Là hai tên gia hỏa Âu Dương Ngọc Hải cùng Chu Văn Thải kia, căn cứ người của ta hồi báo, bọn hắn hẳn là đi theo Túy Miêu. Xem ra bọn hắn muốn tìm Túy Miêu gây phiền toái, kết quả phát hiện Tống Phúc, đúng là gần đây bọn hắn đang theo đuổi một cô nương, vốn định mưu đồ làm loạn, nên chuyện này liền rùm ben lên.

Một câu này, đã đem sự tình nói không sai biệt lắm, Trình Cung khẽ nhíu mày:

– Âu Dương Ngọc Hải điên rồi, lần trước đệ đệ của hắn Âu Dương Ngọc Giang thiếu chút nữa bị đánh chết, hắn lại dám tìm Túy Miêu gây phiền toái?

Lúc này sắc trời vừa tối, nhưng lúc này là thời Hoa Thuyền Phố náo nhiệt nhất, giăng đèn kết hoa, cả sông phản chiếu ánh sáng lung linh, hai bên đường thì có một ít mua bán nhỏ, người lui tới cũng nhiều hơn, Đỗ Thân hạ giọng nói:

– Theo tin tức mới nhất, hình như Âu Dương Ngọc Hải này muốn tòng quân, chuyến đi này ít nhất cũng hai năm. Hắn khẳng định muốn ở trước khi đi báo thù cho đệ đệ hắn, đến lúc đó cho dù Mãnh Hổ trở về, hắn cũng sớm đi rồi. Về phần Chu Văn Thải kia cũng không cần nói, kế thừa tính cách nham hiểm của Chu gia bọn hắn, có cơ hội đối phó chúng ta hắn chắc chắn sẽ không buông tha.

Tuy Đỗ Thân bị đuổi ra khỏi Đỗ gia, tuy bị hạn chế không thể tiến vào sòng bạc, nhưng mấy năm này hắn cũng không ngồi không, đã thành lập mạng lưới tình báo thuộc về hắn. Thời điểm bọn hắn chơi đùa, tác dụng của hắn rất lớn, mà nếu là hắn gây sự tình gì rồi, thì chạy đến Trình Cung cùng Tống Phúc cầu cứu. Về phần Túy Miêu thì đặc biệt nhất, là tên liều mạng nhất, bốn người nhất thể, Vân Ca Thành nổi danh tứ đại quần là áo lượt phá gia chi tử.

– Bành bành bành. . .

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm đánh nhau, còn có tiếng người kinh hô.

Đỗ Thân nhìn hướng kia, sắc mặt không khỏi biến đổi:

– Nhanh, nhanh, khẳng định Túy Miêu đã tỉnh, đã đánh nhau.

 

Chương 16: Hiện tại ta làm chủ

Sắc Quỷ vụng trộm trốn người trong nhà chạy đến đấy, tuy hắn cưỡng ép dựa vào dược vật có được lực lượng Thoát Thai kỳ tầng thứ sáu, nhưng bộ dạng xương bọc da kia, không cần đánh nhau, một trận gió mạnh cũng sợ thổi hắn đi. Về phần Túy Miêu, lực lượng không lớn lắm, Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, nhưng nói đến đánh nhau lại không cần mệnh, nếu không bởi vì hắn là người của Lôi gia, không bởi vì hắn có một đệ đệ Mãnh Hổ, hắn sớm chết trăm lần rồi.

– Nguy rồi!

Trình Cung không đi để ý tới Đỗ Thân, dưới chân phát lực, thân thể có chút nghiêng về phía trước, trực tiếp xông ra ngoài.

Trước kia Trình Cung cùng Tống Phúc đều mang người, cộng thêm dưới tình huống có Bàn Tử quấy rối, Túy Miêu xông lên cũng không có gì, bởi vì ý của Tuý Miêu không phải là rượu, mà là đem sự tình làm lớn. Trong Vân Ca Thành người nào không biết, động Túy Miêu là chọc Mãnh Hổ. Ba tháng trước bốn người Trình Cung ăn cơm cùng nhau, Trình Cung cùng Âu Dương Ngọc Giang phát sinh xung đột, lúc ấy vừa vặn Túy Miêu đứng lên muốn tìm rượu uống, sau đó xông lên đánh nhau.

Túy Miêu nguyên danh là Lôi Hạo Thiên, cháu ruột của Lôi gia, một thế lực quân đội cường đại khác của Lam Vân đế quốc, từ nhỏ thân mang kỳ bệnh, không có biện pháp tu luyện. Đệ đệ của hắn là kỳ tài luyện võ, trong Vân Ca Thành nổi danh Mãnh Hổ, ở Vân Ca Thành ai cũng biết một câu, ai dám động đến ca ca ta, ta muốn mệnh của hắn. Lần kia xương tay của Túy Miêu bị gãy, bọn Trình Cung cũng đều bị thương không nhẹ, đám người Âu Dương Ngọc Giang cũng không có chiếm tiện nghi gì. Nhưng ngày hôm sau Mãnh Hổ liền chận đường Âu Dương Ngọc Giang, lúc ấy nếu không có người cản trở, thì thiếu chút nữa đã giết chết Âu Dương Ngọc Giang, cuối cùng xương cốt trên người Âu Dương Ngọc Giang bị gãy hơn mười cái, cho dù cuối cùng Lôi gia đền đan dược Nhân cấp trung phẩm, nhưng ít nhất hắn cũng phải nằm trên giường nữa năm, Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy cũng bởi vậy mà bị phạt đến khu vực khai thác mỏ của gia tộc lấy quặng nửa năm. Nói là lấy quặng, ai cũng biết đây là Lôi gia muốn bảo hộ Lôi Hạo Uy, để cho hắn tạm thời rời xa nơi thị phi.

Nếu như Âu Dương Ngọc Hải cố ý nhằm vào Túy Miêu, vậy thì cũng phiền toái.

Trình Cung vọt tới phụ cận, chỉ thấy bên cạnh một chiếc thuyền lớn đã đánh túi bụi, loạn thành một bầy. Nhưng cuối cùng cũng khá tốt, Túy Miêu còn chưa có xông lên, là Tống Phúc trước đá bay cái bàn, sau đó là băng ghế, bình hoa,… cái gì loạn thất bát tao đều đá ra ngoài, mới làm cho động tĩnh rất lớn, mà hắn thì dốc sức liều mạng kéo Túy Miêu Lôi Hạo Thiên chạy.

– Một đám người thô lỗ, căn bản không xứng tới chỗ như thế, phá hư phong cảnh.

Lúc này, một nam tử tự xưng là tài tử, nhẹ lay động quạt xếp, rung đùi đắc ý bình luận.

– Bành. . . Ah. . .

Không đợi đồng bạn bên cạnh đón ý nói hùa lời của hắn, đã cảm giác bờ mông bị va chạm nặng nề, sau đó thân thể trực tiếp bay lên trời, bay về phía trên thuyền.

– Oanh. . . Rầm Ào Ào. . .

Thân hình hắn trực tiếp đập nát cửa sổ, từ bên ngoài nện vào chính giữa hai nhóm người, lần này biến cố đột nhiên, làm cho hai nhóm người trên thuyền cũng đều ngừng lại. Trong lòng tự nhủ huynh đệ này làm cái gì vậy, muốn xông lại đánh nhau sao, nhưng sao lại trực tiếp tựu té xỉu, hơn nữa còn là tư thế đầu rạp xuống đất.

Tống Phúc quay đầu, nhìn theo phương hướng người kia vừa mới bay qua, khi thấy thân ảnh của Trình Cung cùng Đỗ Thân, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

– Thả ta ra. . .

Lúc này, Lôi Hạo Thiên đầy mùi rượu, vóc dáng so với Tống Phúc thì cao hơn một cái đầu, dáng người rất khôi ngô, đang giãy giụa Tống Phúc muốn xông lên.

Lúc này, Âu Dương Ngọc Hải đối diện bọn hắn vốn là đang xem trò hay khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Văn Thải ngồi bên cạnh, Chu Văn Thải thoáng có chút gầy gò, cách ăn mặc cũng tuấn tú, chỉ là ánh mắt có chút thâm trầm, nhẹ nhàng dao động cây quạt, nhìn về phía Âu Dương Ngọc Hải nhẹ gật đầu.

Âu Dương Ngọc Hải cũng gật đầu, chuyện này hắn cân nhắc rất lâu, Âu Dương gia tộc bọn hắn nhân khẩu thịnh vượng nhất. Thế hệ này chừng ba mươi mấy huynh đệ, nhưng hắn chỉ có Âu Dương Ngọc Giang là thân đệ đệ, lần trước cơ hồ bị Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy phế bỏ, tuy không đến mức lo lắng tính mạng, nhưng sau này chỉ có thể vứt võ theo văn. Âu Dương gia cũng không chênh lệch so với Lôi gia, cũng không tin tìm không thấy cơ hội trả thù, lần này rốt cục có cơ hội, sao hắn lại buông tha.

Âu Dương Ngọc Hải thấy bọn thủ hạ ngừng, cầm lấy chén rượu bên cạnh uống một ngụm, mang theo mùi rượu nói:

– Sao lại dừng lại, đánh cho ta, dám tranh giành nữ nhân cùng lão tử, phế đám bọn hắn cho ta, chỉ cần không chết là được.

– Đánh, đánh ah, thả ta ra, . . .

Lôi Hạo Thiên giãy dụa, hai mắt huyết hồng cũng muốn xông lên, chết tính toán là cái gì, hắn chưa bao giờ sợ.

– Hừ.

Tống Phúc hừ lạnh một tiếng, giữ chặt thân thể Lôi Hạo Thiên, dựa vào buồng nhỏ trên tàu, may mắn sáng sớm hắn lựa chọn một vị trí tốt, vừa khai cũng dùng cớ đàm phán trì hoãn cả buổi, chỉ là xem ý tứ mấy tên này, chỉ sợ không phải tranh giành tình nhân đơn giản đơn giản như vậy, cùng mình đoán trước kia đồng dạng, coi như mình nhượng bộ cũng tránh không được. Chỉ là tên hỗn đản Đỗ Thân này, sao lại mang đại thiếu đến, ngay cả một người cũng không mang đến, cái này làm được cái gì ah.

Những người này cũng không phải là hạ nhân Trình gia, bọn hắn sẽ không có chỗ cố kỵ, bình thường không có việc gì đều tìm việc, hiện tại lúc này chỉ có Trình Cung thì làm được cái gì.

– Đại thiếu, người. . . người đâu?

Lúc này Đỗ Thân cũng không kịp thở lao đến, thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện tình huống không đúng, bình thường đi ra ngoài đều tiền hô hậu ủng, ít nhất mang mười mấy người, hôm nay vậy mà một cái cũng không mang. Mới vừa rồi nói hưng phấn, vậy mà không có chú ý tới điểm ấy, còn tưởng rằng đại thiếu đã cho người theo tới. Đại thiếu, không có mang theo người, chúng ta lấy cái gì đánh a.

– Ta là người, có phải ngươi ngay cả ta cũng không biết hay không.

Trình Cung nói xong, dưới chân phát lực lần nữa, người trực tiếp nhảy lên, người trên không trung trực tiếp dùng hai tay bảo vệ đầu, hai đầu gối khép lại va chạm vào chiếc lâu thuyền này.

– Oanh!

Âu Dương Ngọc Hải hoàn toàn không nghĩ tới có người xông lại lần nữa, hơn nữa trực tiếp đụng tới, nhưng hắn cũng là sanh ở trong gia tộc quân nhân, từ nhỏ đã trải qua một ít huấn luyện. Bản năng lui về sau, trên nửa người lập tức bộc phát ra một tầng nguyên khí màu vàng đất, đây là tiêu chí đại biểu cho hắn đã đạt tới Hoán Cốt kỳ tầng thứ sáu, Hoán Cốt kỳ bộc phát nguyên khí, mắt thường có thể thấy được, nếu như có thể đạt tới tầng mười, toàn lực bộc phát thì toàn thân đều có nguyên khí bao phủ.

Về phần màu sắc hào quang, thì căn cứ công pháp tu luyện bất đồng mà có màu sắc khác nhau, cơ bản có thể đoán được thuộc tính công pháp tu luyện.

Xu thế trùng kích của Trình Cung cường đại lại đột nhiên, Âu Dương Ngọc Hải còn không có biện pháp hoàn toàn vận chuyển lực lượng, chỉ có thể dùng tay ngăn cản hai đầu gối.

– Két. . .

Dùng đầu gối đánh vào tay, cộng thêm hoàn toàn phát huy ra thân thể cường hãn của mình đã trải qua Chí Dương Chân Hỏa rèn luyện, tuy Âu Dương Ngọc Hải kịp phản ứng ngăn trở, nhưng Trình Cung có thể rõ ràng nghe được xương tay hắn phát ra tiếng giòn vang, xương cốt bị đụng gãy rồi.

Trình Cung đắc thế không buông tha người, thân thể vừa rơi xuống đất, trên hai tay mang theo một tia hào quang hỏa hồng, bao phủ mấy yếu huyệt của Âu Dương Ngọc Hải.

Thủ pháp thật tinh diệu, chiêu thức tinh diệu như thế, đây là vũ kỹ thượng tầng. Sao hắn học được vũ kỹ thượng tầng, sao cái phế vật này có thể có lực lượng mạnh như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể. Âu Dương Ngọc Hải trừng lớn hai mắt, không dám tin hết thảy, trên tay truyền đến đau đớn cùng công kích cường thế của Trình Cung, đã sớm làm cho hắn sợ hãi.

Nếu như Đông Phương Thanh Mai ở đây nhất định sẽ kêu ra tiếng, bởi vì Trình Cung thi triển đúng là Mai Hoa Thủ mà trước kia nàng thi triển, cơ hồ có chín phần tương tự.

Đây hết thảy đều quá nhanh, Âu Dương Ngọc Hải ngay cả cơ hội sử dụng vũ kỹ cũng không có, trên thực tế hiện tại hắn mạnh nhất cũng không quá đáng là một bộ vũ kỹ trung tầng, cho dù thi triển cũng chênh lệch quá nhiều so với Mai Hoa Thủ. Bản năng đưa tay ngăn cản, thân thể thì lui ra sau, chỉ cần có thể đợi đến lúc mình có viện binh, thủ hạ của mình có bốn gã Hoán Cốt kỳ tầng tám, đối phó Trình Cung quá dễ dàng.

Âu Dương Ngọc Hải nghĩ vô cùng tốt, nhưng vừa mới giao thủ cùng Mai Hoa Thủ của Trình Cung, hắn biết mình sai rồi, trong lúc Mai Hoa Thủ này biến đổi, một hơi điểm bảy lần, làm cho cánh tay hắn không cách nào nhúc nhích nữa.

Sau một khắc Trình Cung hơi nghiêng thân thể, bộ pháp tinh diệu dưới chân khẽ động, trực tiếp bắt được cổ họng của hắn.

– Các ngươi, cút ra ngoài, nếu lộn xộn mà nói, bổn thiếu gia giết hai bọn chúng ngay.

Bắt giặc trước bắt vua, trong chớp mắt Trình Cung chế ngự Âu Dương Ngọc Hải, mà Chu Văn Thải kia cách Âu Dương Ngọc Hải không xa. Giờ phút này an vị cách Trình Cung chưa đủ nửa mét, tuy bên cạnh hắn có cửa sổ, nhưng bây giờ một cử động nhỏ hắn cũng không dám. Chu Văn Thải là văn sinh, tuy hắn cũng luyện võ, hơn nữa cũng đạt tới Hoán Cốt kỳ tầng thứ nhất, nhưng căn bản chưa có tham gia thực chiến, tập võ bất quá là bởi vì võ phong thiên hạ hưng thịnh, hơn nữa có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể được danh xưng văn võ toàn tài, nhưng thật có thể văn võ toàn tài rất ít, kia đa số đều là thiên tài.

– Hỗn đãn, muốn chết ah, có biết thiếu gia nhà ta là ai hay không. . .

– Câm miệng, ngay cả Trình đại thiếu cũng không nhận ra.

– Trình đại thiếu, đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng kích động, chúng ta đi ra ngoài, đi ra ngoài.

. . .

Trong đám người Âu Dương Ngọc Hải có hai cái hiển nhiên là mới mời chào, không biết Trình Cung, vừa thấy có người dám cưỡng ép Âu Dương thiếu gia, lập tức muốn nổi đóa, phát uy. Lại bị người bên cạnh đạp qua một bên, người nhận ra Trình Cung này cũng là một tiểu đầu mục của Âu Dương Ngọc Hải, biết rõ vị đại thiếu này là đứng đầu quần là áo lượt phá gia chi tử Vân Ca Thành, cho dù hoàng tử hắn cũng chưa hẳn sợ, huống chi một đệ tử bình thường của Âu Dương gia tộc.

Mấy người Chu gia nhìn về phía Chu Văn Thải, trong mắt Chu Văn Thải hiện lên khiếp sợ, đồng thời cũng lộ ra rất là thất vọng, nhưng vẫn nhẹ nhàng thu cây quạt về, ý bảo thủ hạ mình ly khai.

– Ách. . . Ách. . . Trình. . . Trình Cung, ngươi thả ta ra, ngươi muốn. . . làm gì?

Âu Dương Ngọc Hải cảm giác yết hầu mình như bị yêu thú cắn, có một cảm giác tùy thời muốn vỡ vụn, cộng thêm hai tay đã mất hết tri giác, sợ hãi xông lên đầu, nói chuyện cũng phát run.

Chu Văn Thải có chút ổn định tâm tình thoáng một phát, lộ ra rất là bình tĩnh nhìn về phía Trình Cung:

– Trình đại thiếu thật là uy phong ah, hôm nay Trình đại thiếu đã ra mặt, vậy thì cho ngươi mặt mũi, hôm nay việc này cứ như vậy được rồi, chúng ta cũng không so đo cùng một Sắc Quỷ sắp gặp diêm vương và một Túy Miêu cả ngày say như chết.

– BA~!

Trình Cung nhìn cũng không có nhìn, trở tay là một cái tát, đánh Chu Văn Thải bay ra ngoài chừng nửa mét.

Một cái tát đánh bay Chu Văn Thải, lúc này Trình Cung mới quay đầu nhìn về phía hắn:

– Ngươi nói xong là xong sao, hiện tại ở chỗ này ngươi làm chủ hay là ta làm chủ. Sắc Quỷ là ngươi gọi được sao? Túy Miêu là ngươi gọi được sao? Sắc Quỷ, đừng cản Túy Miêu, các ngươi mỗi người một cái, trước đánh cho bọn hắn thanh tỉnh rồi nói sau.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK