Bên bờ hồ Vị Danh, cây liễu rủ, cây hoa hòe, cây bạc quả trải đầy lá vàng trên lối đi. Rừng phong ở hòn đảo nhỏ giữa hồ một màu lá đỏ. Yến Viên đã chìm ngập cảnh sắc cuối mùa thu.
Một buổi chiều trời mây quang đãng, gió thổi mát lạnh, ánh nắng dịu dàng tràn ngập khắp không gian, Liễu Địch lần đầu tiên rời khỏi cánh cổng trường Bắc Đại kể từ khi nhập học đến nay.
Đi khỏi trường để làm gì? Liễu Địch không biết. Có lẽ, cô muốn xem thế giới ở bên ngoài Bắc Đại. Hai tháng nay, cô chìm đắm trong cuộc sống đại học, gần như quên mất bên ngoài bờ tường của Yến Viên là một thế giới rộng lớn hơn.
Hôm nay là thứ sáu, ngày thanh thản nhất trong tuần. Thời tiết rất tuyệt, trời xanh mây trắng, làn gió thu mát rượi, ánh nắng chan hòa, Liễu Địch tựa hồ nghe thấy một tiếng gọi nào đó từ trong tiềm thức. Thế là cô vô ý thức đi khỏi khuôn viên của Bắc Đại.
Rời khỏi cánh cổng phía Tây của Yến Viên cổ kính, Liễu Địch cảm thấy bản thân trở về một thế giới xa cách đã lâu. Trên đường phố rộng lớn, xe cộ qua lại như mắc cửi, hai bên đường đều là những tòa nhà cao tầng, người đi lại tấp nập. Đây vốn là cuộc sống đô thị quen thuộc với Liễu Địch. Nhưng hôm nay, cô bất chợt cảm thấy có phần xa lạ. Giống như ở trong tháp ngà voi quá lâu, Liễu Địch lãng quên mọi thứ ở bên ngoài tòa tháp.
Liễu Địch chậm rãi đi trên vỉa hè trong cảm giác như cách một thế kỷ. Không biết bao lâu sau, cũng không rõ đi đến nơi nào, Liễu Địch chợt phát hiện trước mặt cô là một trạm xe buýt. Bến xe? Từ này chạm đến sợi dây thần kinh nào đó từ đáy sâu trong tâm linh Liễu Địch, đánh thức hình bóng chôn sâu trong tầng ký ức của cô. Bến xe buýt ở Bắc Kinh lớn gấp mấy lần quê nhà, ở đây có mái che, có ghế ngồi đàng hoàng. Liễu Địch ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi xuống ghế, ý thức của cô vẫn mơ hồ. Bên cạnh bến xe là cây hoa hòe rất lớn, lá vàng rơi đầy trên mặt đất. Là hoa hòe chứ không phải cây dương liễu.
Liễu Địch nhìn ngó xung quanh, phảng phất muốn tìm kiếm điều gì đó. Một trận gió thổi qua, lá hoa hòe bay xuống, rơi cả vào lòng Liễu Địch. Liễu Địch lặng lẽ cầm một phiến lá đưa lên mũi ngửi. Phiến lá tuy đã ngả màu vàng nhưng vẫn có mùi hương nhàn nhạt. Chạm vào đầu mũi, Liễu Địch còn có cảm giác ấm áp. Đột nhiên, cô phảng phất nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô: “Mỗi phiến lá rơi đều có mùi của mặt trời”.
Liễu Địch đứng bật dậy theo phản xạ, cô buột miệng gọi tên một người đã lâu không nhắc tới: “Thầy Chương!” Cô hốt hoảng quan sát xung quanh. Không, ở đây không có thầy Chương, chỉ có mấy người đang đợi xe buýt nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Trong một khoảnh khắc, Liễu Địch không rõ rốt cuộc cô đang ở đâu. Ý thức của cô lại chìm vào hư vô mờ mịt. Nơi sâu thẳm trong linh hồn cô, có thứ gì đó đang vẫy gọi, ngày càng mãnh liệt, ngày càng rõ ràng. Liễu Địch cảm thấy một tình cảm ẩn giấu trong tâm linh của cô đang sống lại, nảy mầm và lớn lên. Liễu Địch phảng phất có thể chạm vào tình cảm đó, nhưng cô không thể nói rõ đó rốt cuộc là gì. Cô vô ý thức rời khỏi bến xe, vô ý thức quay lại cánh cổng phía Tây của Yến Viên. Cô không biết bản thân cô đang đi đâu, cô chỉ bước đi theo cảm giác mơ hồ, theo tiếng gọi từ đáy sâu tâm hồn.
Cứ như vậy, Liễu Địch vô ý thức đi xuyên qua Yến Nam Viên, đến thẳng khu vực có sáu tòa nhà hành chính trung tây kết hợp. Đây là văn phòng làm việc của các khoa trong trường. Liễu Địch dừng lại trước một tòa nhà. Cô ngước nhìn ngôi nhà có ý vị cổ điển, nhưng cũng mang phong cách kiến trúc phương Tây. Trong lúc ngẩn ngơ, Liễu Địch cảm thấy cô đang đứng trước tòa nhà phía Bắc cũ kỹ của ngôi trường cấp ba, trong lòng cô đột nhiên trào dâng một sự xúc động khó diễn tả. Liễu Địch không nghĩ ngợi, lập tức chạy vào cầu thang của tòa nhà, lên thẳng tầng bốn. Cô phảng phất quay trở lại những năm tháng trước đây. Ba năm liền, ngày nào cô cũng chạy lên cầu thang như vậy.
Đến một văn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang trên tầng bốn, Liễu Địch thở hổn hển. Cô giơ tay lau mồ hôi trên trán và điều hòa hơi thở theo thói quen rồi giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
Cánh cửa đột nhiên mở ra. Liễu Địch giật mình…đây không phải sự việc trong phạm vi thói quen của cô. Một người đàn ông trung niên từ văn phòng đi ra. Ông ta nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt nghi hoặc, đồng thời mở miệng hỏi: “Bạn sinh viên này, em đến đây làm gì?”
“Mình đến đây làm gì nhỉ?” Liễu Địch hỏi bản thân. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên cửa: Văn phòng khoa Trung văn. Mình đến văn phòng khoa Trung văn làm gì? Làm gì nhỉ? Liễu Địch hoang mang tự vấn.
Bắt gặp bộ dạng hồn bay phách lạc của Liễu Địch, người đàn ông trung niên không yên tâm, lại hỏi một câu: “Em muốn tìm thầy cô nào phải không?”
Tìm thầy cô nào? Liễu Địch bừng tỉnh ngay lập tức. Đúng rồi, cô muốn tìm một thầy giáo, một thầy giáo ở trong lòng cô, một thầy giáo mãi mãi tồn tại trong ký ức của cô. Mọi ký ức bị lãng quên thức tỉnh trong tích tắc, mọi tình cảm bị phong kín hồi sinh trong tích tắc. Liễu Địch lại nghe thấy tiếng gọi từ đáy sâu linh hồn. Lúc này, nó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, lặp đi lặp lại bên tai cô: “Đi tìm thầy Chương! Đi tìm thầy Chương!”
Liễu Địch lập tức quay người chạy khỏi tòa văn phòng làm việc. Cô vừa chạy vừa sốt ruột tìm kiếm. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy một box điện thoại công cộng. Liễu Địch nhanh chóng lao đến nhấc điện thoại, nhét thẻ từ và bấm một dãy số.
Điện thoại kết nối, Liễu Địch nghe thấy một thanh âm già nua: “Xin hỏi muốn tìm ai?”
Là giọng nói quen thuộc của ông Lý. Liễu Địch liền hét vào ống nghe: “Ông Lý, cháu là Liễu Địch! Cháu muốn tìm thầy Chương, cháu tìm thầy Chương Ngọc!”
“Cháu…cháu tìm thầy Chương Ngọc sao?” Ông Lý có vẻ không tiện mở miệng.
“Vâng ạ! Cháu muốn tìm thầy! Cháu muốn nói chuyện với thầy ngay lập tức, cháu muốn nghe thấy giọng nói của thầy ngay lập tức!” Liễu Địch sốt ruột vô cùng: “Cháu xin ông nhanh lên, nhanh một chút có được không ạ?”
“Được!” Ông Lý dường như hơi phân vân: “Để ông đi tìm thầy ấy.”
Tim Liễu Địch phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thầy Chương sắp đến rồi, cô sắp được nghe giọng nói của thầy. Thời gian chậm chạp trôi đi. Liễu Địch nhìn đồng hồ, kim phút vẫn không hề nhúc nhích. Chờ đợi, chờ đợi…mỗi giây mỗi phút chờ đợi như trăm ngàn nỗi giày vò. Cho đến bây giờ, Liễu Địch chưa từng trải nghiệm sự chờ đợi mãnh liệt như vậy.
Một lúc sau, Liễu Địch dường như nghe thấy ở đầu kia điện thoai có rất tiếng thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khẽ. Đã đến giờ tan học rồi sao? Hình như không phải, tiếng nói chuyện cố ý hạ thấp giọng đó có vẻ rất kỳ lạ. Nhưng mặc kệ, thầy Chương sắp đến rồi! Thầy Chương…sao vẫn chưa thấy đâu cả? Mặc dù trời hơi lạnh nhưng Liễu Địch vẫn đổ đầy mồ hôi. Lần đầu tiên cô có cảm nhận, hóa ra thời gian cũng có thể giết người. Tiếng nói chuyện xì xào ở đầu kia điện thoại đột nhiên biến mất. Liễu Địch nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trái tim cô như ngừng đập. Sau đó, cô nghe thấy thanh âm trầm thấp vô cùng quen thuộc: “A lô! Tôi là Chương Ngọc!”
Sống mũi Liễu Địch cay cay, nước mắt trào ra, cổ họng tắc nghẹn. Cô vô cùng xúc động, nhịp tim mỗi lúc một nhanh, máu trong huyết quản sôi sục. Bàn tay cầm ống nghe điện thoại của cô run run, trái tim cô cũng run rẩy kịch liệt. Cô muốn hàn huyên vài câu, nhưng vừa mở miệng, tâm trạng xúc động trào ra theo tiếng nói:
“Thầy Chương, em là Liễu Địch! Em đang ở Bắc Đại gọi điện cho thầy. Em không rõ tại sao em lại gọi cuộc điện thoại này, em chỉ biết em không thể không gọi. Em muốn nghe giọng nói của thầy, muốn đến phát điên! Thầy có khỏe không ạ? Công việc có thuận lợi không? Thầy đang dạy lớp mấy? Ai giúp thầy chấm điểm bài văn? Ai tiễn thầy ra bến xe đợi xe buýt? Ai quét dọn văn phòng thầy? Ai lĩnh lương hộ thầy? Thầy còn chơi ghita không ạ? Còn hát không ạ? Có nhớ Bắc Đại không ạ? Thầy Chương…” Liễu Địch đột nhiên ngừng lại. Sau đó, cô thốt ra ba từ bằng tất cả linh hồn của mình: “Em nhớ thầy.”
Hai đầu điện thoại cùng trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai bên. Liễu Địch hít một hơi sâu, cô chưa bao giờ trải qua tình cảm mãnh liệt, cũng chưa bao giờ thể nghiệm tâm tình cuồng nhiệt như vậy. Nước mắt chảy dài xuống gò má của cô. Thứ tình cảm ẩn giấu trong lòng cô vừa đâm chồi, được giọt lệ tưới nước, trưởng thành nhanh chóng. Liễu Địch lau khô nước mắt, đôi mắt cô lúc này ngời sáng. Sau đó, cô tiếp tục mở miệng:
“Thầy Chương! Em ở Bắc Đại rất tốt. Thầy nói đúng, Bắc Đại thật sự là một thánh đường. Hiện tại em đang sống ở Trúc Ngâm Cư của giáo sư Tô, đó là một nơi thần tiên. Vợ chồng giáo sư Tô đối xử với em rất tốt, coi em như con gái của họ. Em biết nhiều giáo viên, cũng làm quen với nhiều bạn bè. Đúng rồi, thứ bảy tuần trước, em còn gặp giáo sư Quý Tiện Lâm ở Trúc Ngâm Cư. Em đã nói chuyện với ông cả buổi chiều. Em nghĩ, trong bốn năm tới, em nhất định thu hoạch nhiều điều từ Bắc Đại, em sẽ dùng nó để tạo ra tương lai xán lạn của mình. Thầy Chương, thầy có tin em không?”
(Quý Tiện Lâm (1911-2009) là giáo sư Đại học Bắc Kinh, nhà ngôn ngữ Trung Quốc, dịch giả văn học, chuyên gia chữ Phạn và ngôn ngữ Pāḷi)
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng.
“Thầy Chương!” Liễu Địch nói tiếp: “Thầy hãy kể cho em về thầy đi, được không ạ? Thầy vẫn ở văn phòng tầng bốn tòa nhà phía Bắc đấy chứ? Ở đó có lạnh không? Học sinh mới giúp thầy có trách nhiệm như em không? Chậu hoa nhài của em vẫn tươi tốt đấy chứ? Cây dương liễu và hoa đinh hương ở bến xe chắc rụng lá rồi, chúng…” Liễu Địch đột nhiên ôm miệng. Hoa nhài, dương liễu, đinh hương là những thứ thầy không nhìn thấy. Cô nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Thầy Chương, thầy kể về cuộc sống của thầy đi ạ.”
Đầu kia điện thoại vẫn không một tiếng động.
Liễu Địch hơi hốt hoảng. Bây giờ cô mới chú ý, kể từ lúc nhận điện thoại, thầy Chương chưa nói một câu nào, thậm chí còn không có tiếng thở dài. Liễu Địch lắc lắc ống nghe, điện thoại dường như chưa bị ngắt, bởi cô lại nghe thấy tiếng rì rầm to nhỏ từ đầu bên kia truyền tới. Cô linh cảm có chuyện gì đó bất thường. Lẽ nào thầy Chương gặp phiền phức? Một nỗi hoảng sợ dội lên trong lòng Liễu Địch, cô liền cất cao giọng:
“Thầy Chương, thầy làm sao vậy? Thầy nói gì đi ạ! Thầy gặp chuyện gì rồi? Thầy Chương, thầy lên tiếng đi ạ. Thầy nói một câu có được không? Thầy làm sao vậy? Thầy Chương!”
Đầu kia vang lên một tiếng “cạch”, điện thoại đã bị bỏ xuống.
Liễu Địch sững sờ. Tiếng cạch đó tựa hồ tiếng dao sắc nhọn cứa vào lòng cô. Bàn tay cầm ống nghe của cô càng run rẩy kịch liệt. Trong lòng cô dâng trào một nỗi hoảng sợ khó hình dung, hai chân cô mềm nhũn.
Ngoài nỗi hoảng sợ, cảm giác lo lắng, bất lực, điên cuồng, chua xót…cùng một lúc tấn công vào trái tim nhỏ bé của Liễu Địch. Cuộc đời cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cô thấy bản thân sắp nổ tung, sắp sụp đổ. Liễu Địch lập tức thả điện thoại, nhanh chóng lao ra ngoài quên cả rút thẻ từ. Cô không biết bản thân chạy đi đâu. Huyết mạch trên toàn thân cô sôi sục, tình cảm trên toàn thân cô cuộn trào, cô cần được bộc phát, cần tìm một nơi bộc phát. Liễu Địch chạy theo ý thức mơ hồ. Cuối cùng, cô phát hiện cô đang đứng trước cổng của Trúc Ngâm Cư.
Liễu Địch không do dự lao vào bên trong.
Giáo sư Tô đang ngồi ngoài đình đọc sách. Bắt gặp bộ dạng hớt hơ hớt hải của Liễu Địch, ông vội buông quyển sách, đứng dậy kéo cô vào lòng: “Liễu Địch, con làm sao thế? Con bị ốm à? Sắc mặt của con sao tệ vậy?” Liễu Địch ôm chặt giáo sư Tô như ôm vị thần bảo vệ: “Bác Tô! Con sợ!”
“Đừng sợ, đừng sợ!” Giáo sư Tô một tay ôm Liễu Địch, một tay vỗ nhẹ lên vai cô, lên tiếng an ủi: “Con đang ở Trúc Ngâm Cư, có bác Tô ở bên cạnh, con không việc gì phải sợ. Dù trời có sụp xuống, bác Tô cũng sẽ chống đỡ cho con.”
Giọng nói của giáo sư Tô rất dịu dàng. Liễu Địch bất giác ngẩng đầu, nhìn ông bằng ánh mắt cảm kích. Ông đúng là một người cha hiền từ, dù không rõ nguyên nhân khiến con gái sợ hãi nhưng ông vẫn an ủi con gái trước. Nhờ câu nói của giáo sư Tô, nỗi sợ hãi trong lòng Liễu Địch vơi đi không ít. Giáo sư Tô đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế đá ở trong đình.
“Nói cho bác Tô biết, tại sao con sợ hãi?” Giáo sư Tô hỏi.
“Con không biết.” Liễu Địch thật thà trả lời: “Con vừa gọi điện cho thầy Chương.”
Giáo sư Tô rùng mình: “Thầy Chương làm sao rồi?” Ngữ khí của ông không còn vẻ bình tĩnh và ung dung như trước đó.
Liễu Địch lắc đầu, cô đã hoàn toàn tỉnh táo: “Con không biết thầy bị làm sao. Thầy nghe điện thoại nhưng không nói một câu nào. Điều này khiến con hoảng sợ. Con lo thầy gặp phiền phức gì đó.”
Liễu Địch đột nhiên kích động, ánh mắt cô sáng rực: “Bác Tô, con không biết thầy bị làm sao, nhưng con biết con bị làm sao rồi.” Cô hít một hơi sâu rồi cất giọng kiên định: “Con yêu thầy! Con yêu thầy! Con yêu thầy Chương!”
Lời nói vừa thốt ra miệng, Liễu Địch hoàn toàn sửng sốt. Trời ạ, cô vừa nói gì vậy? Tại sao cô lại nói câu này? Tuy nhiên, trong tâm trạng xúc động, cô đã nhận thức một cách sâu sắc, lời cô vừa nói là “sự thật”. Đúng vậy, cuối cùng cô đã hiểu, thứ tình cảm điên cuồng nảy sinh trong cô chính là tình yêu, là tình yêu đối với thầy Chương! Việc cô yêu thầy là sự thật không thể thay đổi.
Giáo sư Tô dường như cũng bị chấn động, ông ngẩng đầu hỏi thăm dò: “Liễu Địch, con có biết con đang nói gì không? Con yêu thầy Chương? Con bắt đầu yêu cậu ấy từ lúc nào?”
Liễu Địch lắc đầu: “Con cũng không biết con bắt đầu yêu thầy từ khi nào. Có lẽ từ rất lâu rồi. Nhưng đến hôm nay, con mới phát hiện ra tình cảm của con, thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt mà con chưa từng trải nghiệm bao giờ.” Cô đột nhiên đứng dậy, gương mặt ngời sáng lạ thường: “Đúng vậy, con phát hiện con đã yêu thầy. Cả sinh mệnh của con, linh hồn của con đều yêu thầy!”
“Vậy sao?” Giáo sư Tô nhíu mày, nhìn Liễu Địch chăm chú. Ánh mắt ông lộ vẻ nghiên cứu và phán đoán: “Bác còn tưởng những ngày vừa qua, con đã bị con trai yêu quý của bác thu hút.”
Hải Thiên? Liễu Địch mơ hồ nghĩ, Hải Thiên là người tài hoa xuất chúng, học rộng biết nhiều, đa tài đa nghệ, phóng khoáng nhiệt tình, có đôi mắt sáng, yêu một người con gái bằng cả sinh mạng…Anh là hình tượng nam tử hán lý tưởng nhất trong lòng Liễu Địch, anh từng chiếm hữu tư tưởng của Liễu Địch, từng len lỏi vào giấc mơ của Liễu Địch, từng khiến Liễu Địch rung động. Tuy nhiên, những điều này phảng phất là chuyện của mấy trăm năm trước. Liễu Địch ngước nhìn giáo sư Tô, đồng thời cất giọng kiên định và rõ ràng:
“Bác Tô, anh Hải Thiên là người đàn ông xuất sắc, con gần như chưa bao giờ gặp người xuất sắc hơn anh ấy. Con khâm phục anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy. Con thừa nhận, có một khoảng thời gian, con đúng là bị anh ấy thu hút. Thế nhưng…” Cô đột nhiên ngẩng cao đầu: “Hôm nay, cuối cùng con cũng nhận ra tình cảm của mình. Con có thể nhất thời bị anh Hải Thiên mê hoặc, nhưng con đối với thầy Chương là một sự tôn kính gần như sùng bái. Thầy khiến con bị khuất phục từ đáy lòng, khao khát từ đáy lòng, yêu thương từ đáy lòng. Tình cảm của con đối với thầy, gồm cả sùng bái, ái mộ, khát khao, quyến luyến…Đây là tình cảm đã được tôi luyện qua ba năm con và thầy cùng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng, chia sẻ cùng nhau. Con luôn đau với nỗi đau của thầy, niềm vui của thầy cũng là niềm vui của con. Tình cảm này rất thần kỳ, rất mãnh liệt, có sức mạnh hủy diệt mọi thứ. Nếu đó không phải là tình yêu thì con không biết gọi nó là gì nữa?”
Giáo sư Tô lặng lẽ nhìn Liễu Địch. Thần sắc của cô rạng rỡ, tỏa ra hào quang sáng chói. Giáo sư Tô hết sức cảm động bởi thứ tình cảm kinh thiên động địa đó. Nhưng đáy mắt ông vụt qua một tia đau đớn, sắc mặt ông trở nên trắng bệch. Ông tựa hồ phân vân một lúc, cuối cùng cũng thốt ra một câu: “Con gái, con có biết không? Hải Thiên thật ra chính là thầy Chương của con!”
Bị sét đánh trúng có khi cũng không khiến Liễu Địch chấn động bằng câu nói của giáo sư Tô. Cô hoàn toàn hóa đá, chân tay tê liệt. Cô mở to mắt nhìn giáo sư Tô một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: “Anh Hải Thiên…là thầy Chương? Anh Hải Thiên…chẳng phải là con trai bác hay sao?”
“Cô bé ngốc này!” Giáo sư Tô cất giọng đau đớn: “Hải Thiên đúng là thầy Chương! Tên đầy đủ là Chương Hải Thiên, Chương Ngọc là tên trước kia. Nó không thích tên Chương Ngọc nên lúc đăng ký thi đại học, nó đã giấu bố mẹ sửa lại tên trong hộ khẩu. Sau khi xảy ra vụ hỏa hoạn, để mọi người không tìm ra tung tích của nó, lúc đăng ký lại hộ khẩu, nó đã dùng cái tên trước kia. Hải Thiên đúng là suy nghĩ đâu ra đấy. Sau khi nó mất tích, trong quá trình tìm kiếm, bác thậm chí đã lần đến thành phố của con, nhưng kết quả đạt được đều là “điều tra không ra người này”. Ngay cả khi đọc bài văn của con, bác cũng không ngờ, “Chương Ngọc” và “Chương Hải Thiên” hóa ra là một người.”
“Nhưng…” Liễu Địch vẫn hết sức nghi hoặc: “Anh Hải Thiên chẳng phải là con trai của bác hay sao?”
Giáo sư Tô thở dài, ông ngước nhìn bầu trời buổi chiều tà, phảng phất hồi tưởng năm tháng xa xưa: “Hải Thiên đúng là con trai của bác. Hai bác một đời không có con cái. Bác biết Hải Thiên từ chín năm trước. Kể từ lúc đó, bác đã yêu quý nó như con ruột. Hải Thiên cũng yêu quý hai bác. Sau một thời gian, Hải Thiên dọn đến Trúc Ngâm Cư, trở thành một thành viên không thể thiếu của gia đình bác. Nó có phòng ngủ và phòng sách riêng, nó gọi hai bác là bố mẹ, đối xử với hai bác như bố mẹ ruột. Hai bác cũng coi nó như con ruột của mình. Bởi vì quê ở rất xa nên Hải Thiên thường ăn Tết ở nhà hai bác. Cho đến năm năm trước, bố mẹ Hải Thiên chuyển công tác lên miền bắc, nó mới lần đầu tiên về ăn Tết cùng bố mẹ. Không ngờ nó một đi không trở lại…Cô bé ngốc này, con ở Trúc Ngâm Cư lâu như vậy, lẽ nào con không phát hiện ra hay sao?”
Đúng vậy, tại sao mình không phát hiện ra? Liễu Địch ngẫm nghĩ, cô từ từ hồi tưởng lại một số đầu mối mà trước đây cô không lưu ý. Thảo nào sách ở “Hải Thiên Thư Ốc” gần như không có một cuốn nào trùng với sách của thầy Chương. Thảo nào nhìn ảnh Hải Thiên, cô có cảm giác quen thuộc, mái tóc đen đó, đường nét cương nghị đó, thân hình cao lớn đó chẳng phải là nét đặc trưng của thầy Chương hay sao? Thảo nào cô thấy phong cách ngôn ngữ của “Hải Thiên kỳ ngữ” rất quen thuộc, đó chẳng phải là là phong cách nhận xét bài làm văn của thầy Chương? Thảo nào mỗi khi nhắc đến Hải Thiên, vợ chồng giáo sư Tô đều lộ vẻ bi thương? Thảo nào Hải Thiên một thời gian dài không về nhà…Trời ạ, bao nhiêu đầu mối như vậy mà bị cô bỏ qua.
Nhưng cũng phải thôi, Liễu Địch làm sao có thể ngờ, Hải Thiên tràn đầy sức sống, Hải Thiên có đôi mắt sáng ngời và thầy Chương cả ngày đeo cặp kính đen, lạnh lùng cao ngạo lại là một người. Liễu Địch cảm thấy trái tim cô bị gặm nhấm bởi một nỗi đau chưa từng có. Cô vùi đầu vào lòng bàn tay, chìm đắm trong ký ức.
Một lúc lâu sau, Liễu Địch ngẩng đầu, khóe mắt cô ngấn lệ. Cô cất giọng chậm rãi: “Con từng nói, thầy Chương là người anh hùng mang tính bi kịch. Bây giờ con đã hiểu hàm nghĩa của từ “bi kịch” rồi. Bi kịch chính là những thứ đẹp đẽ bị hủy bỏ. Lỗ Tấn tiên sinh nói rất đúng. Thầy Chương chính là vẻ đẹp bị số mệnh hủy diệt. Nhưng vẻ đẹp kiểu gì vẫn cứ là đẹp, dù có bị nghiền nát thành mảnh vụn cũng vẫn đẹp.” Cô đột nhiên nắm tay giáo sư Tô: “Bác Tô, con yêu vẻ đẹp của thầy Chương, con không bận tâm thầy ấy bị hủy diệt đến mức nào. Chắc bác cũng hiểu tính con, vậy tại sao bác không nói sớm cho con biết?”
Giáo sư Tô nhìn vào đôi mắt trong veo của Liễu Địch, ông cất giọng chua xót và bất lực: “Con gái, kể từ lần đầu tiên gặp con, bác đã biết con không phải người tầm thường. Nhưng bác không thể nói với con sự thật, là vì thầy Chương không cho bác nói.”
“Tại sao?” Liễu Địch nghi hoặc: “Tại sao thầy Chương phải làm vậy?”
“Bởi vì…” Ngữ khí của giáo sư Tô càng khổ sở: “Bởi vì Hải Thiên luôn yêu con! Nó không muốn làm hại con!”
Liễu Địch đứng bật dậy, cô mở to hai mắt, gương mặt không che giấu vẻ kinh ngạc và xúc động: “Bác nói gì cơ?” Cô lắp bắp: “Bác nói, thầy Chương…yêu con?”
“Đúng vậy, Hải Thiên rất yêu con!” Giáo sư Tô không hề do dự: “Yêu con không lời nào tả xiết.”
Liễu Địch ngẩn người, mãi mới có phản ứng: “Sao…sao bác biết…thầy…yêu con?”
Giáo sư Tô thở dài, vẫy tay ra hiệu Liễu Địch ngồi xuống: “Liễu Địch, con còn nhớ hôm bác gặp lại thầy Chương ở văn phòng không? Lần thầy Chương đuổi con ra ngoài ấy?”
Liễu Địch gật đầu.
“Buổi nói chuyện với Hải Thiên hôm đó là cuộc trò chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời bác.” Giáo sư Tô chìm vào ký ức đau đớn, thần sắc của ông vô cùng nặng nề và bi thương: “Hải Thiên mất tích là nỗi đau tinh thần lớn của bác. Sau một thời gian dài tìm kiếm mà không có kết quả, bác thậm chí cho rằng nó không còn sống trên cõi đời này. Nhưng bác nằm mơ cũng không ngờ, Hải Thiên lại ra nông nỗi đó. Khi bác nhìn thấy nó dò dẫm pha trà cho bác, bác cảm thấy, thà bác nghe tin nó chết còn đỡ hơn chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Liễu Địch, nỗi đau trong lòng bác, có lẽ bây giờ con hiểu được ít nhiều. Còn lúc đó con chưa thể lĩnh hội, bởi vì con chưa từng gặp một Hải Thiên tràn đầy sức sống”.
“Lúc đó, bác không thể kiềm chế, bác dùng ngữ khí ra lệnh kêu Hải Thiên về nhà, về Trúc Ngâm Cư. Bác không thể nhìn nó chịu khổ chịu cực như vậy. Nhưng nó đã từ chối, nó nói: “Bác Tô, tuy bây giờ con chẳng có gì cả, nhưng ít nhất con vẫn có thể sống tự lập, có thể dùng sức lao động của mình để duy trì cuộc sống. Như vậy, con mới giữ được tôn nghiêm làm người. Nếu con đi theo bác, con sẽ trở thành ký sinh trùng đáng thương, không còn tôn nghiêm và nhân cách”. Hải Thiên coi nhân cách và tôn nghiêm còn quan trọng hơn mạng sống. Nó vốn là người cao ngạo từ cốt tủy, không khó khăn gian khổ nào có thể đánh bại. Nhưng bác làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn nó chịu khổ. Nó thậm chí gọi bác là “Bác Tô” chứ không gọi “Bố”. Nó cố ý giữ khoảng cách với bác, nó không muốn liên lụy bác. Nhưng bác có thể bỏ mặc con trai của mình sao? Bác đã hét lên với nó: “Hải Thiên, con không thể ích kỷ như vậy, không thể vì một chút tôn nghiêm của con, tàn nhẫn cướp đoạt tư cách làm người cha của bố, con không có quyền cướp đi con trai của bố!”
“Hải Thiên trầm mặc. Một lúc sau, nó nói bằng một giọng bình tĩnh: “Đúng vậy, con đã cướp đi con trai của bác. Vậy con sẽ trả lại bác một cô con gái. Liễu Địch xứng đáng làm con gái của bác…”
“Thầy Chương…” Liễu Địch đau khổ gọi khẽ. Cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao giáo sư Tô lại dặn cô đến Trúc Ngâm Cư. Tại sao ông lại vội vàng đi tìm cô lúc cô mới nhập học, tại sao ông lại đối xử với cô tốt như vậy.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô nhìn ra tâm tư của cô: “Bác đối xử tốt với con không chỉ vì Hải Thiên giao phó. Hải Thiên nói đúng, con xứng đáng làm con gái của bác. Chỉ sợ bác không xứng làm cha của con.”
“Bác đừng nói nữa, con hiểu!” Liễu Địch cất giọng thành khẩn: “Bác kể tiếp đi ạ!”
Giáo sư Tô thở dài, uống một ngụm trà rồi mở miệng: “Nghe Hải Thiên nói vậy, bác hơi sửng sốt. Mặc dù sắc mặt nó không một chút biểu cảm nhưng sống với nó nhiều năm, bác biết nhất định có thứ tình cảm gì đó đang nảy nở trong trái tim nó. Thế là bác hỏi: “Con yêu cô bé đó đúng không?” Hải Thiên gượng cười, chỉ tay về phía chậu hoa nhài trên bệ cửa sổ: “Cô ấy thuần khiết như chậu hoa nhài này. Nếu nhốt cô ấy ở trong phòng tối, liệu cô ấy còn có thể sinh trưởng và nở hoa?” Bác không thể trả lời câu hỏi của nó. Một lúc sau, bác hỏi: “Cô bé đó thì sao? Nó có yêu con không?” Hải Thiên trầm mặc một lúc mới trả lời: “Con đang cố gắng để cô ấy đừng yêu con.”
Nói đến đây, giáo sư Tô đột ngột ngừng lại, ông ngẩng đầu nhìn Liễu Địch chăm chú, sau đó cất giọng hiền từ và bi thương: “Liễu Địch, bác dám khẳng định, thầy Chương yêu con bằng tình cảm cố chấp, nhẫn nhịn và đau khổ. Nó yêu con sâu sắc vô cùng, đến mức không muốn để tình yêu của nó ảnh hưởng đến tiền đồ và danh dự của con.”
Lời của giáo sư Tô như quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu Liễu Địch, lay động mọi hồi ức chôn sâu dưới đáy lòng cô. Rất nhiều chuyện cũ như cảnh đặc tả của bộ phim điện ảnh hiện lên trong trí óc cô. Liễu Địch ôm đầu gục xuống bàn đá. Cô nhớ đến hình ảnh thầy Chương đợi cô trong buổi tối tuyết rơi đầy trời, hình ảnh thầy đội mưa gió đến điểm thi động viên và cam đoan với cô, thầy ngày ngày cùng cô đợi thông báo trúng tuyển, thầy lần đầu kể chuyện cuộc đời ở văn phòng, thầy bộc lộ tình ý khi chơi ghita ở ngôi nhà nhỏ, vòng tay ôm ở bến xe, và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đó…Trời ạ, cô là người hồ đồ biết bao. Tại sao cô không nhận ra, ngay cả sự cự tuyệt lạnh lùng, cũng là thể hiện tình yêu sâu sắc của thầy. Vậy mà cô còn tủi thân, còn thờ ơ, thậm chí hai tháng nay còn quên mất thầy.
Cảm giác hối hận, đau khổ, cảm động, áy náy…lại một lần nữa tràn ngập trong lòng Liễu Địch. Cô ngẩng đầu, cất giọng tự trách: “Bác Tô! Con thật đáng chết! Con không biết thầy yêu con, luôn yêu con!”
Giáo sư Tô lắc đầu: “Liễu Địch, con đừng trách bản thân. Con còn trẻ quá, vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu.”
“Không, bây giờ con hiểu rồi!” Trong mắt Liễu Địch bùng cháy một đốm lửa: “Con yêu thầy Chương, yêu thầy bằng cả trái tim con. Con phải cho thầy biết là con yêu thầy. Thầy sẽ không bao giờ chịu cô đơn một mình, bởi vì bất kể gặp phải khó khăn gì, con cũng sẽ ở bên thầy! Con sẽ là đôi mắt của thầy. Đúng vậy, con sẽ là đôi mắt của thầy. Con sẽ giúp thầy trở lại với công việc sáng tác. Milton (nhà thơ, nhà tư tưởng người Anh), Homer (là nhà văn và người hát rong truyền thuyết thời cổ Hy Lạp được công nhận là tác giả của Iliad và Odyssey), B·R·Epomehk (nhà thơ người Nga) chẳng phải đều là nhà văn khiếm thị hay sao? Dựa vào tài hoa của thầy, thầy nhất định sẽ trở thành nhà văn xuất sắc. Bác Tô…” Liễu Địch nắm tay giáo sư Tô: “Bác hãy mua dùm con vé tàu hỏa, ngày mai con sẽ đi thăm thầy. Ngày mai là thứ bảy, con không cần xin nghỉ học, chủ nhật con sẽ quay về. Trong điện thoại thầy chẳng nói một câu, con thật sự lo sợ thầy xảy ra chuyện. Hơn nữa, con nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ và tiếng cười xấu xa. Thầy nhất định gặp phiền phức rồi. Con phải quay về, con phải quay về ngay, con sẽ giúp thầy giải quyết rắc rối. Hai người dù sao cũng mạnh hơn một người. Bác Tô, con nhất định sẽ về với thầy.”
“Liễu Địch, con đừng xúc động quá.” Giáo sư Tô quả quyết cắt ngang lời cô: “Có lẽ Hải Thiên không gặp phải phiền phức, mà nó nhận ra tình cảm của con, sợ liên lụy đến con nên mới cố ý làm vậy.”
“Dù thế nào, con cũng phải quay về!” Liễu Địch nói kiên định: “Thầy Chương cô quạnh và đau khổ như vậy, con phải nói cho thầy biết, trên thế giới này có một người yêu thầy, coi thầy còn quan trọng hơn mạng sống của cô ấy. Dù chỉ là một cô gái bình thường, nhưng cô ấy sẽ dung hợp sinh mệnh của cô ấy vào của thầy. Như vậy, thầy sẽ không cô đơn nữa.”
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô sững sờ nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Cô bé vô cùng thuần khiết, cô bé là người có tư tưởng, có chủ kiến, dám yêu dám hận. Cô bé yêu Hải Thiên không phải là sự xúc động nhất thời. Thế nhưng…Thần sắc giáo sư Tô đột nhiên trở nên nặng nề: “Liễu Địch, con đã nghĩ qua chưa, tình yêu của các con liệu có kết quả không? Bố mẹ con sẽ nói thế nào? Dư luận xã hội sẽ phản ứng ra sao? Ngoài ra, Hải Thiên còn là…người khiếm thị. Thế giới của người khiếm thị như thế nào, con có lý giải nổi không? Con yêu Hải Thiên, sẽ phải chăm sóc nó cả đời. Việc chăm sóc một người mù sẽ khiến con phải hy sinh rất nhiều, bao gồm cả việc học tập của con, sự nghiệp của con và những thứ khác. Con sẽ phải đối mặt với khó khăn con không tưởng tượng nổi. Mỗi khó khăn, con đều phải tiêu tốn nhiều tinh thần và sức lực để khắc phục. Công việc của Hải Thiên không ổn định, nó đứng trước nguy cơ mất việc bất cứ lúc nào, trong khi con vẫn còn đi học. Vấn đề kinh tế là bài toán rất nan giải. Các con phải đối mặt với áp lực từ mọi phía, mỗi một áp lực đủ đánh gục các con. Hơn nữa, có thể con còn phải đối mặt với trở ngại xuất phát từ Hải Thiên. Tâm hồn của người mù rất nhạy cảm, bác không dám nói Hải Thiên không có một chút lòng tự ti. Có thể trước mặt người khác nó không tự ti, nhưng khi đối diện với con, bác không dám bảo đảm nó sẽ không tự ti…Những điều này, con đã nghĩ qua chưa?”
Liễu Địch cúi đầu, cô không có cách nào phủ nhận lời nói của giáo sư Tô. Đây là sự thật, là sự thật không thể trốn tránh. Trầm tư một lát, Liễu Địch ngẩng đầu, thần sắc cô trang nghiêm, đáy mắt bộc lộ sự quyết tâm bất chấp tất cả. Cô lên tiếng, thanh âm rõ ràng, tràn đầy sức mạnh:
“Bác Tô, con biết những điều bác nói đều là sự thật, hoặc sắp trở thành sự thật. Nhưng nếu con trốn tránh, một mình thầy Chương sẽ phải gánh chịu tất cả những khó khăn này. Con nghĩ, một khi yêu nhau thì cả hai người phải cùng gánh vác khó khăn. Con không bận tâm con hy sinh bao nhiêu, mất đi bao nhiêu, con chỉ muốn nói, kể từ ngày hôm nay trở đi, sinh mệnh và linh hồn của con hòa nhập vào sinh mệnh và linh hồn của thầy Chương. Nỗi đau của thầy cũng là nỗi đau của con, niềm vui của thầy chính là niềm vui của con. Chúng con vinh nhục cùng hưởng, không phải ai hy sinh cho ai. Nếu cuộc đời thầy là một cái giếng khô, con cũng sẽ ở dưới giếng khô với thầy, cho đến khi chúng con cùng đào ra dòng suối ngọt lành. Nếu số mệnh đã định thầy phải sống trong địa ngục, con cũng sẽ xuống địa ngục với thầy. Hai người chịu tội dưới địa ngục, dù sao cũng tốt hơn một người lẻ loi trên cõi đời. Tóm lại, con biết rõ tương lai của chúng con tồn tại nhiều chông gai. Sau khi nhổ hết gai, có lẽ chúng con sẽ đến một thế giới tươi đẹp, cũng có thể chúng con sẽ nghèo khó vất vả một đời, hoặc không thể thoát khỏi bụi gai. Dù kết quả thế nào, con cũng vẫn đi theo thầy!”
Giáo sư Tô bị chấn động bởi lời bày tỏ tình cảm thẳng thắn và sâu sắc của Liễu Địch. Ông nhìn cô chăm chú. Do xúc động, gương mặt trắng ngần của cô ứng đỏ, đôi mắt đen láy bùng cháy một ngọn lửa. Toàn thân cô tỏa ra ánh hào quang rung động lòng người. Cô thật đẹp, không chỉ xinh đẹp, cô còn thuần khiết và thông tuệ. Giáo sư Tô bất giác thở dài, một cô bé mỹ lệ như vậy mà Hải Thiên lại không thể nhìn thấy. Bởi vì đối với người mù, vẻ đẹp bề ngoài vĩnh viễn không tồn tại. Nhưng ông biết, đối với hai đứa trẻ này, vẻ đẹp bề ngoài cũng không tồn tại. Hải Thiên không nhìn thấy Liễu Địch nhưng vẫn yêu cô, còn Liễu Địch đã bỏ qua Hải Thiên mắt sáng để đi yêu Chương Ngọc mù lòa. Hai đứa trẻ yêu nhau bằng trái tim, bằng linh hồn. Giống như Hải Thiên nói, “linh hồn hòa nhập vào nhau”. Tình yêu như vậy liệu có thể chia cắt? Ai có thể tách hai linh hồn đã hòa nhập?
Giáo sư Tô không khỏi cảm động bởi tình cảm của hai người trẻ tuổi. Có điều, Liễu Địch vẫn còn nhỏ, cô bé không thể hiểu hết sự tàn nhẫn và vô tình của xã hội và con người. Về phần Hải Thiên, nó đã biết quá rõ, phải trả cái giá cũng quá lớn, liệu nó có chấp nhận tình cảm của Liễu Địch? Nó có chịu để Liễu Địch đi con đường đầy chông gai này hay không? Ông nên làm gì với con trai và con gái mà ông yêu quý. Sống quá nửa đời người, đây là lần đầu tiên trong đời, giáo sư Tô cảm thấy rất mâu thuẫn và rối bời.
Trong lúc giáo sư Tô chìm trong suy tư, Liễu Địch lại lên tiếng: “Bác Tô, con xin bác, bác hãy giúp con mua một tấm vé tàu hỏa. Con thật sự không yên tâm, cuộc điện thoại ngày hôm nay quá bất bình thường, con nhất định phải quay về xem tình hình thế nào.”
Một câu nói đánh thức giáo sư Tô. Đúng vậy, con trai ông gặp phiền phức, ông có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao? Hải Thiên là người cao ngạo không chịu cúi đầu, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đây, giáo sư Tô cất giọng lo âu: “Liễu Địch, ngày mai bác đi mua vé tàu hỏa. Bác cùng con đi thăm Hải Thiên.” Đúng vậy, Hải Thiên đã mất quá nhiều thứ đẹp đẽ trong cuộc đời, nó không nên để lỡ tình yêu thuần khiết này.
“Thật vậy sao?” Liễu Địch vui mừng nhảy lên. Cô sắp được gặp lại thầy Chương, sắp đích thân bày tỏ tình cảm với thầy. Thầy Chương gặp phiền phức ư? Cô không sợ, cô sẽ cùng thầy đối mặt. Thầy Chương không chấp nhận tình cảm của cô ư? Cô không sợ, chỉ cần thầy yêu cô, cô sẽ có cách khiến thầy chấp nhận tình cảm của cô.
Liễu Địch đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm áp từ trái tim cô chảy qua toàn thân cô. Đất đai tơi xốp, hoa cỏ hồi sinh, chồi non nhú lên, búp hoa nở rộ. Mùa xuân của sinh mệnh Liễu Địch, mùa đẹp nhất trong đời người đột nhiên ập đến. Gió xuân thổi qua gương mặt cô, nước xuân làm ẩm ướt trái tim cô, hạt giống tình yêu được gieo xuống và nhanh chóng lớn lên thành một cây cổ thụ. Hạnh phúc khiến thiếu nữ mới biết yêu ngây ngất. Đúng vậy, mùa xuân rất đẹp. Khi nào gặp thầy Chương, cô nhất định sẽ dùng tình cảm ấm áp như mùa xuân, giải đông tâm hồn đóng băng của thầy. Chỉ cần gặp thầy, tất cả sẽ tốt đẹp. Đúng vậy, chỉ cần gặp thầy…
Ngày hôm sau, giáo sư Tô không mua được vé tàu hỏa. Sáng sớm ngày hôm sau nữa, Liễu Địch nhận được điện báo, bên trên chỉ vẻn vẹn một hàng chữ:
“Chương Ngọc qua đời vì tai nạn giao thông, mau về gấp!”
Mùa xuân của Liễu Địch lập tức bị bóp chết bởi hàng chữ tàn nhẫn lạnh lùng đó. Trước mắt cô tối sầm, cô liền ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Chương 16Mấy vạn thế kỷ qua đi, mấy trăm trái đất vỡ vụn, Liễu Địch cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy một thế giới màu trắng, bức tường màu trắng, ga trải giường màu trắng, vỏ chăn màu trắng và cô y tá mặc bộ đồ trắng…
Ánh mắt cô hờ hững và vô ý thức lướt qua những thứ đó, dừng lại ở vợ chồng giáo sư Tô Văn đang đứng bên cạnh giường. Gương mặt bọn họ chỉ sau một ngày già xọm đi, mỗi nếp nhăn tựa hồ khắc sâu nỗi đau đớn và bi thương. Nhưng trong mắt bọn họ chứa đầy tia sốt ruột và mong chờ. Thấy Liễu Địch mở mắt, bọn họ đồng thanh kêu lên: “Liễu Địch, con tỉnh rồi à?”
Liễu Địch rời mắt khỏi vợ chồng giáo sư Tô và chuyển đi nơi khác một cách máy móc, tựa hồ cô không nghe thấy tiếng nói của bọn họ. Cô hình như không ở thế giới này, mà đang ở một tinh cầu xa xôi.
“Liễu Địch!” Bác gái Tô hai mắt mọng đỏ cúi người xuống thành giường, cất giọng lo lắng và sốt ruột: “Con…con không nhận ra hai bác hay sao?”
Liễu Địch gật đầu, tròng mắt cô rất đen, làn môi cô trắng bệch.
“Ờ.” Bác gái Tô thở một hơi: “Vậy…Con có muốn ăn gì không?”
Liễu Địch lắc đầu.
“Con có muốn tìm bác sỹ không? Hay là muốn ngủ một lát!”
Liễu Địch lại lắc đầu, tựa hồ cả thân thể và ý thức đều không thuộc về con người cô. Hiện tại, cô chỉ có khả năng duy nhất là gật đầu và lắc đầu.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô ở bên cạnh lên tiếng: “Con cần gì? Con mau nói chuyện đi! Nói một câu cũng được!”
Liễu Địch từ từ ngồi dậy, nỗ lực nuốt nước bọt, động đậy bờ môi. Dưới ánh mắt căng thẳng và chờ đợi của vợ chồng giáo sư Tô, cuối cùng cô khó nhọc thốt ra hai từ: “Con lạnh!”
Vợ chồng giáo sư Tô ngẩn người. Trong phòng bật máy sưởi rất ấm, vậy mà Liễu Địch lại kêu lạnh. Giáo sư Tô nhẹ nhàng cầm tay Liễu Địch. Quả nhiên, bàn tay cô lạnh như cục nước đá.
Mùa xuân của sinh mệnh vẫn chưa đến, mùa xuân của sinh mệnh đã qua đi.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô hét lên: “Con làm sao vậy? Con đừng làm bác sợ?”
Liễu Địch không trả lời, cũng không nhúc nhích. Gương mặt trắng bệch của cô không có bất cứ biểu cảm nào, giống như cô đang đeo một tấm mặt nạ. Mọi ý thức và thần kinh của cô đều chìm trong trạng thái tê liệt. Cô không còn một chút sinh khí, mà giống một hồn ma vật vờ trôi dạt.
Giáo sư Tô hết sức đau lòng. Ông lặng lẽ nhìn gương mặt không còn sức sống của Liễu Địch mà không biết làm thế nào để giảm nhẹ nỗi đau trong trái tim cô. Nỗi đau đó đến bất thình lình và mãnh liệt, khiến cả thế giới, vũ trụ, tương lai, tình yêu và mộng ước của Liễu Địch vỡ vụn, khiến cô chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng. Liễu Địch bây giờ giống một người không biết bơi bị rơi xuống nước, ban đầu còn vùng vẫy trồi lên mặt nước hít thở, nhưng sau đó bị chìm sâu xuống đáy, đến ý thức cầu cứu, ý thức sinh tồn cũng biến mất.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô lại gọi tên cô: “Con tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Bác gái của con và bác đã ở bên con một ngày trời. Hai bác không muốn nhìn thấy con như vậy.”
Liễu Địch vẫn không có phản ứng. Gương mặt cô đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, bờ môi không một chút sắc hồng. Cả người cô đều là màu xám, một linh hồn màu xám.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô cắn môi. Ông biết việc cấp thiết nhất bây giờ là đánh thức ý thức đang mê man của Liễu Địch. Ông tính mạo hiểm một lần: “Liễu Địch, con còn nhớ buổi sáng hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Liễu Địch chấn động, khóe miệng cô giật giật. Từ sáng đến giờ chỉ hơn chục tiếng đồng hồ mà như mấy vạn năm trôi qua. Cô cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.
“Liễu Địch.” Khóe mắt giáo sư Tô lấp lánh ánh lệ. Ông cố gắng đè nén nỗi đau cứa lòng, không một chút lưu tình nói tiếp: “Hải Thiên của hai bác, thầy Chương của con…đã không còn trên cõi đời này! Sáng nay con nhận được điện báo, con còn nhớ nội dung trên điện báo không?”
Liễu Địch rùng mình. Đầu óc cô vụt qua dòng chữ lạnh lùng và tàn nhẫn: “Chương Ngọc đã qua đời vì tai nạn giao thông, mau về gấp.”
Toàn thân cô lảo đảo, cô cắn chặt môi. Sau đó, Liễu Địch giơ hai tay ôm đầu, bờ vai mảnh khảnh của cô run bần bật. Nhưng cô vẫn không mở miệng nói chuyện. Hiện thực quá tàn nhẫn, cô vô ý thức cự tuyệt tỉnh lại.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô cuối cùng hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng: “Con mau tỉnh lại đi! Bác đã mất một đứa con trai, bác không thể lại mất đi con gái!”
Toàn thân Liễu Địch đột nhiên co giật. Cô đứng dậy, thân hình lảo đảo. Bác gái Tô vội lao đến đỡ cô. Nhưng đúng lúc này, cổ họng Liễu Địch bỗng có vị ngòn ngọt, tựa hồ có thứ gì đó trào ra. Cô vừa há miệng, một ngụm máu tươi từ miệng cô bắn ra ngoài. Tấm ga trải giường trắng toát lập tức dính đầy máu đỏ.
Giáo sư Tô hốt hoảng, ông cảm thấy đôi chân của ông không thể chống đỡ thân thể. Ông ngồi phịch xuống giường, trong lòng hối hận vô cùng, ông không ngờ lại kích thích thích Liễu Địch đến mức phun ra máu. Trong khi đó, bác gái Tô hét lên: “Y tá! Y tá!”
Cô y tá chạy vội đến, cầm một mảnh vải đi lau vết máu trên miệng Liễu Địch. Liễu Địch gạt tay cô y tá. Cô ngẩng đầu, trên mặt cô vẫn còn vệt máu, đôi mắt đen mở to hết cỡ nhìn vợ chồng giáo sư Tô chằm chằm. Sau đó, gương mặt cô dần dần xuất hiện biểu cảm, hơi thở dần gấp gáp, viền mắt ngân ngấn nước. Cuối cùng, Liễu Địch cũng bật khóc. Cô lao vào lòng giáo sư Tô, vừa khóc vừa nói: “Bác Tô, thầy Chương chết rồi! Thầy đã chết rồi, chết rồi…”
***
Ba ngày sau, Liễu Địch cùng giáo sư Tô Văn ngồi tàu hỏa về quê.
Cơ thể Liễu Địch vẫn hết sức yếu ớt. Chỉ ba ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đi không ít, thần sắc tiều tụy vô cùng. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt cô vừa to vừa đen, nhưng đáy mắt chứa đựng quyết tâm bất chấp tất cả.
Bác sỹ khuyên Liễu Địch nên nằm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng thái độ của cô rất kiên quyết, không ai có thể ngăn cản. Cô nói với vợ chồng giáo sư Tô: “Thật ra bây giờ chúng ta trở về cũng đã quá muộn.” Một câu nói đánh gục hai ông bà già. Thế là giáo sư Tô mua vé tàu cùng cô về quê.
Trên tàu hỏa, Liễu Địch ngồi bất động. Thân hình gầy guộc của cô lọt thỏm trong chiếc ghế rộng, phảng phất mỗi cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào cũng có thể đốn ngã cô. Liễu Địch mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Ba ngày nay, cô luôn chìm trong suy tư. Mỗi lần tàu hỏa lắc lư, bờ vai nhỏ bé của cô lại run rẩy.
“Bác Tô!” Liễu Địch đột nhiên mở miệng, đây là câu nói đầu tiên của cô kể từ khi lên tàu: “Bác thử nói xem, có đúng là thầy Chương gặp tai nạn giao thông hay không?”
Giáo sư Tô kinh ngạc nhìn Liễu Địch: “Sao thế, con nghi ngờ điều gì à?”
Liễu Địch gật đầu: “Thính lực của thầy Chương rất tốt, thầy có thể phân biệt tiếng động của các loại xe hơi, có thể phán đoán chuẩn xác tốc độ của ô tô, chưa từng nhầm lẫn bao giờ. Thầy qua đường vốn chẳng cần sự giúp đỡ. Thầy thường bị đánh bại bởi những vật tĩnh hơn.”
“Liễu Địch.” Giáo sư Tô nói: “Điều này không liên quan đến tai nạn giao thông. Phần lớn những người gặp tai nạn ô tô trên thế giới này đều không phải là người mù.”
Đúng vậy, người mắt sáng còn bị xe đâm nữa là người khiếm thị. Nhưng những tiếng thì thầm to nhỏ, tiếng cười xấu xa và thái độ trầm mặc bất bình thường của thầy Chương luôn quanh quẩn trong đầu óc Liễu Địch. Điều này liệu có liên quan đến cái chết của thầy hay không?
Giáo sư Tô phảng phất nhìn ra tâm tư của Liễu Địch, ông nói bằng một giọng thành khẩn: “Liễu Địch, Hải Thiên là một đứa bé kiên cường. Nó rất yêu cuộc sống, yêu sinh mạng của mình. Nếu không phải là sự cố, nó sẽ không dễ dàng từ bỏ việc đấu tranh chống lại số mệnh.”
Liễu Địch im lặng. Đúng vậy, cô biết rất rõ điểm này. Tuy nhiên…cô đột nhiên không thể nghĩ tiếp. Việc nghĩ đến cố nhân khiến cô đau đớn không thở nổi. Dù sao khi trở về trường, tất cả sẽ rõ ràng. Liễu Địch từ bỏ việc suy đoán, lặng lẽ lắng nghe âm thanh đơn điệu của tàu hỏa. Cô nghe mãi, nghe mãi, âm thanh đó bỗng biến thành tiếng hát trầm ấm đầy từ tính của thầy Chương:
“Tôi ra đời vì sự ra đời,
Tôi chết đi vì sự tử vong,
Tôi chết đi vì sự ra đời.”
…
Rời khỏi nhà ga, giáo sư Tô và Liễu Địch đi thẳng đến trường học.
Hiệu trưởng Cao đón bọn họ ở cổng trường. Hai tháng không gặp, ông như già đi mười tuổi. Nhìn thấy giáo sư Tô đỡ Liễu Địch từ từ tiến lại gần, hiệu trưởng Cao bước lên, nắm tay Liễu Địch, cất giọng đau xót: “Liễu Địch, thầy không thể giữ thầy Chương cho em.”
Liễu Địch không để ý đến hiệu trưởng Cao, thậm chí không nhìn ông. Ánh mắt cô dừng lại ở tòa nhà cũ kỹ phía bắc, ở ô cửa sổ nhỏ trên tầng bốn. Cô nhẹ nhàng rút tay khỏi giáo sư Tô. Đột nhiên, thân thể cô không còn mềm nhũn, hai chân cô không còn run rẩy. Cô từng bước tiến về phía trước, ánh mắt cô từ đầu đến cuối không rời khỏi ô cửa sổ nhỏ.
Sau đó, Liễu Địch đi tới chân cầu thang tòa nhà phía bắc. Bên cầu thang có một cậu bé tầm mười sáu mười bảy tuổi nhìn cô chăm chú. Liễu Địch không để ý, cô chỉ ngẩn ngơ dõi mắt lên cầu thang xập xệ. Tiếp theo, cô đột nhiên chạy lên cầu thang, cô chạy rất nhanh, thậm chí không bám vào thành cầu thang. Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao gọi tên Liễu Địch, cô mặc kệ. Người ở bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, cô cũng mặc kệ. Cô phảng phất quay về ba năm trước, phảng phất lại trở thành một nữ sinh bận rộn. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Nhanh lên, đừng để lỡ việc chấm bài của thầy Chương.”
Liễu Địch chạy một mạch lên tầng bốn, đến trước cửa văn phòng quen thuộc. Cô dừng bước, lau mồ hôi trên trán và điều hòa hơi thở theo thói quen. Sau đó, cô giơ tay, gõ nhẹ lên cánh cửa một tiếng.
Bốn bề yên lặng. Liễu Địch không nghe thấy thanh âm lạnh nhạt và lịch sự quen thuộc: “Mời vào!”
Cô lại gõ cửa, vẫn là sự tĩnh mịch đáng sợ.
Bàn tay Liễu Địch run run, đôi chân cô mềm nhũn, trái tim cô run rẩy. Cô không dám đẩy cửa, không muốn đẩy cửa. Cô cố chấp gõ cửa lần thứ ba.
Xung quanh không một tiếng động, chỉ có sự yên tĩnh chết chóc. Hiệu trưởng Cao và giáo sư Tô không biết đứng sau lưng Liễu Địch từ lúc nào. Bọn họ trầm mặc chứng kiến cảnh tượng này, khóe mắt bọn họ ngấn nước.
Bàn tay Liễu Địch run rẩy. Cô đột nhiên nhớ đến buổi tối tuyết rơi, nhớ đến cảnh cô lần mò trong bóng đêm đến căn phòng này. Bây giờ, cô lại một lần nữa cảm nhận thấy sự cô độc và nỗi sợ hãi đó. Không biết lấy đâu ra dũng khí, Liễu Địch đẩy cửa vào phòng.
Căn phòng vẫn không thay đổi. Bàn làm việc, hai chiếc ghế đối diện nhau, bình giữ nhiệt, cốc trà bằng sứ màu trắng, lọ mực đỏ, chậu hoa nhài, và một chồng vở bài tập xếp ngay ngắn. Tất cả vẫn không thay đổi, phảng phất Liễu Địch ngày hôm qua mới rời khỏi nơi này, hôm nay lại quay về. Tất cả vẫn không thay đổi, tất cả vẫn như cũ, chỉ là chủ nhân của căn phòng không còn nữa, thầy vĩnh viễn không thể quay về.
Liễu Địch đờ đẫn nhìn những đồ vật quen thuộc như không thể quen thuộc hơn, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện câu thơ “Vật còn ở đó, người ở nơi đâu, muốn nói mà dòng lệ tuôn trào”(“Vật thị nhân phi sự sự hưu, Dục ngữ lệ tiên lưu” trong bài Vũ Lăng Xuân của Lý Thanh Chiếu, đời Tống). Nhưng cô không thể thốt ra lời, cũng không thể rơi lệ, chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó.
Sau đó, Liễu Địch tìm một mảnh vải, cô bắt đầu lau bụi trên bàn làm việc. Bàn làm việc phủ một lớp bụi mỏng, có lẽ ba bốn ngày không ai động đến. Lau bàn xong, Liễu Địch lại lau chùi ghế ngồi, lau cốc trà, bình giữ nhiệt…Cô lau chùi rất tỉ mỉ, phảng phất thầy Chương vẫn còn ở văn phòng, thầy chỉ đi ra ngoài một lát, sẽ trở về ngay lập tức.
Hiệu trưởng Cao và giáo sư Tô ở bên cạnh nước mắt giàn giụa. Giáo sư Tô đột nhiên bước tới, nắm tay Liễu Địch: “Liễu Địch, con hãy khóc đi! Mau khóc một trận đi!”
Liễu Địch không khóc, nước mắt cô đã cạn sạch. Cô giật khỏi tay giáo sư Tô đi lau cửa sổ. Những việc này cô làm suốt ba năm, đã trở thành thói quen. Sau đó, cô chú ý đến chậu hoa nhài trên cửa sổ. Hoa nhài không mấy tươi tốt, lá màu xanh đã héo úa. Liễu Địch đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm trầm chua xót thấp thoáng bên tai cô: “Những ngày tháng sau này, chỉ có nó ở bên cạnh tôi.”
Liễu Địch giật mình, bỗng kêu lên một tiếng: “Thầy Chương, thầy ở đâu?” Không, không có thầy Chương, đây chỉ là ảo giác của cô. Hoa nhài à, mày có biết không, người cần mày ở bên cạnh đã ra đi trước mày. Có phải vì thế mày mới tiều tụy? Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sống mũi cô cay cay, cảm xúc đã tê liệt muốn hồi sinh. Cô nhìn chậu hoa nhài chăm chú, cô đột nhiên phát hiện, trên cành cây yếu ớt khẳng khiu xuất hiện một búp hoa trắng nho nhỏ.
Phát hiện này mang đến một sức mạnh to lớn, làm chấn động sợi dây thần kinh tê liệt của Liễu Địch. Hoa nhài nở hoa vào tháng 11, lẽ nào hoa nhài cũng là vật có tình, nó đang dùng màu trắng thuần khiết tưởng nhớ đến linh hồn của thầy Chương?
Liễu Địch cảm thấy trái tim cô vỡ vụn. Thầy Chương đi thật rồi, đi thật rồi! Ba ngày qua, mặc dù biết rõ sự thật nhưng tiềm thức của cô vẫn kháng cự. Cô hy vọng xuất hiện kỳ tích, nói cho cô biết tất cả không phải là sự thật. Tuy nhiên kỳ tích không xuất hiện. Đến lúc này, cô mới tin và chấp nhận sự thật. Trái tim cô và mỗi tế bào trên người cô đau đớn vô ngần, mặt cô giàn giụa nước mắt.
Cuối cùng, Liễu Địch ôm chậu hoa nhài bật khóc nức nở. Kể từ lúc nhận được điện báo, cô chưa từng khóc như vậy bao giờ. Tiếng khóc của cô xé nát tâm can. Mọi nỗi đau đớn và bi thương tích tụ trong ba ngày đều bộc phát theo tiếng khóc của cô.
Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao lặng lẽ khóc cùng Liễu Địch. Mấy ngày nay, trong lòng họ cũng tích tụ quá nhiều đau khổ. Họ cũng cần dùng tiếng khóc để phát tiết tâm trạng của mình.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Liễu Địch nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô ngẩng đầu, phát hiện đầu óc cô đã tỉnh táo hơn nhiều. Trái tim cô vẫn đau đớn nhưng lý trí bị bi thương vùi lấp đã từ từ quay trở lại. Cô lại một lần nữa quan sát chậu hoa nhài vừa đánh thức lý trí của cô. Liễu Địch đột nhiên phát hiện, hoa nhài đã được thay bằng cái chậu nhỏ khác. Chậu đất sét trước kia được thay bằng chậu cao lanh. Không, không thể, tuyệt đối không thể! Hoa nhài héo úa đến mức này, trừ khi…Liễu Địch lập tức chạy đến trước mặt hiệu trưởng Cao, đồng thời cất giọng nghiêm túc: “Thầy mau nói cho em biết, thầy Chương qua đời như thế nào?”
Hiệu trưởng Cao biến sắc mặt trong giây lát, ông trả lời hàm hồ: “Thầy Chương đúng là chết vì tai nạn giao thông, đây là sự thật!”
“Em không tin!” Liễu Địch cười nhạt: “Trước khi xảy ra tai nạn thì sao? Lẽ nào thầy Chương không gặp phải chuyện gì?”
“Điều này…” Sắc mặt hiệu trưởng Cao càng tái nhợt. Ông nói ấp úng: “Thầy Chương chết vì tai nạn giao thông. Sự việc không liên quan đến người khác…”
“Không đúng, cái chết của thầy Chương có liên quan đến người khác, còn có quan hệ rất lớn!” Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài vọng vào, thanh âm đó ngân vang trong căn phòng nhỏ.