Minh Tứ Dã và Doãn Thiên Chiếu cũng dừng bước, chỉ thấy trong gian miếu, Lý Vân Kim đã đẩy Thường Vũ Yên đi ra.
Hắn đặt tay sau đầu Thường Vũ Yên, mặt đầy nước mắt; “Doãn sư huynh, ta biết mình sai rồi, bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng. Nhưng dẫu sao tội mà ta phạm phải cũng không đáng chết, kính mong sư huynh nể mặt cha ta, cho ta một cơ hội.”
“Cha ngươi...” Nghe hắn nói thế, Doãn Thiên Chiếu cũng đờ ra.
Chuyện Lý Vân Kim là con riêng của Vạn Xà Nhân Ma không phải cơ mật gì, Vạn Xà Nhân Ma dẫu sao cũng là Tứ Cửu Nhân Ma, không thể không để ý tới thể diện của hắn.
Thường Vũ Yên khóc lóc như mưa: “Thiên Chiếu, muội bị tên chó chết này sỉ nhục rồi, muội không biết hắn không phải là huynh, muội thật sự không biết...”
Doãn Thiên Chiếu tự dưng bị đồng môn cắm sừng nhưng chuyện này lại thật sự không thể trách Thường Vũ Yên, quan trọng nhất là thân phận của Thường Vũ Yên, hắn đành thờ dài nói: “Đây không phải lỗi của muội, Vũ Yên, ta không trách muội. Do ta xử lý không tốt, không ngờ tên chó chết kia lại gây ra chuyện như vậy. Ngươi yên tâm nhất đinh, ta sẽ... ta sẽ không tính toán. Sau khi muội trở lại bên cạnh ta, chúng ta lại như trước đây.”
Lại như trước đây? Thật sự được như vậy ư?
Thường Vũ Yên không biết, chỉ có điều bây giờ cô chẳng có tâm trạng nào nghĩ tới chuyện đó, chỉ khóc lóc không ngừng.
Lý Vân Kim lại nghe giọng nói thần bí kia bố trí, lên tiếng nói: “Doãn sư huynh, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ thả người ngay lập tức.”
“Được.” Doãn Thiên Chiếu không hề do dự: “Ngươi thả cô ấy ra, ta hứa sẽ không tính toán chuyện này.”
Lý Vân Kim cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta là thằng ngốc chắc? Lời hứa chót lưỡi đầu môi, ai mà tin được? Ngươi muốn ta tin ngươi cũng được thôi, ngươi vào trong miếu, ký Huyết Khế Pháp Thư với ta.”
Nghe hắn nói vậy, Doãn Thiên Chiếu thầm tức giận, quay đầu sang nhìn Minh Tứ Dã.
Minh Tứ Dã không nói gì.
Hắn chỉ đang quan sát.
Vì hắn thấy thân hình Ninh Dạ đã xuất hiện sau miếu, còn ra dấu suỵt với mình, lặng lẽ áp sát.
Minh Tứ Dã hiểu ý của y, bèn nói: “Căn miếu này đã được bố trí trận pháp, tuy chỉ là một trận nhỏ, ta xuất một kiếm là phá được, nhưng thời gian xuất kiếm này đã quá đủ cho hắn giết chết Vũ Yên.”
Doãn Thiên Chiếu cũng chứng kiến Ninh Dạ, sau khi xác nhận Minh Tứ Dã cũng không cứu được Thường Vũ Yên, hắn bèn nói: “Được, nếu ngươi muốn thì ta sang đó là được.”
Minh Tứ Dã đang ở ngoài sáng, Ninh Dạ trong bóng tối, Doãn Thiên Chiếu tự xét thấy về mặt vũ lực không phải lo Lý Vân Kim sẽ làm gì.
Hắn bèn đáp xuống đất, đi vào trong miếu.
Vào miếu, Doãn Thiên Chiếu nói: “Ta đến rồi, Huyết Khế Pháp Thư đâu?”
Lý Vân Kim làm theo lời người bí ẩn chỉ dẫn, chỉ vào đàn tế nói: “Ngay bên dưới đàn tế đấy, ngươi cầm sang đây.”
Doãn Thiên Chiếu không hề nghi ngờ, đi về phía đàn tế.
Vừa đi tới trước đàn tế đã nghe dưới chân có tiếng răng rắc vang lên.
Đây là. . .
Không được, có cơ quan!
Doãn Thiên Chiếu kinh hãi, phản ứng cũng rất nhanh, lập tức vận công hộ thể.
Ngay sau đó dưới chân đã có đại lượng độc châm bắn ra, nhắm thẳng vào Doãn Thiên Chiếu.
Minh Tứ Dã biến sắc: “Không được!”