Ngay khoảnh khắc gỡ bỏ ấn ký Truyền Thừa Chi Hoa trên mi tâm, một cảm giác nhẹ nhõm từ ý thức lan tỏa như những gợn sóng vô hình, khuếch tán trong tâm hồn Hứa Thanh.
Cảm giác ấy bao phủ toàn thân, tràn xuống dưới chân, rồi tan biến vào hư vô.
Đây chính là đạo không xa, tồn tại bên trong bản thân, vật chất đều không có tính, nhưng bản chất của sự trống rỗng lại không phải là không có.
Đồng thời, việc cắt đứt nhân quả với Truyền Thừa Chi Hoa cũng khiến cho đạo của Hứa Thanh không còn tản mác ra ngoài.
Hắn dùng hành động của mình, để truyền đạt tới những kẻ muốn mượn đạo của hắn . . .
Ta không cho mượn!
Sau đó, hắn bước lên thương khung, đi trên thiên không, mái tóc đen dài tung bay, áo xanh phấp phới, càng đi càng xa.
"Số lượng Hiến, mặc dù có thể ảnh hưởng đến chiến lực, nhưng chắc chắn sẽ có giới hạn, nếu không, cũng sẽ chẳng có việc chém đứt phần Hiến dư thừa của mình, để đưa ra như một dạng truyền thừa."
"Những Hạ Tiên đã đưa ra uẩn hàm Hiến chi truyền thừa, bọn hắn cũng hiểu rõ rằng, thứ quyết định cảnh giới của bọn hắn thực sự là sự hoàn chỉnh của Hiến, chứ không phải số lượng."
"Vì vậy, đối với ta mà nói, những phần Hiến dư thừa đó, ta không cần."
"Ta cần... là làm cho đạo này 'Thời Không Chi Hiến' của ta đi xa hơn, để nó càng trở nên hoàn chỉnh!"
Hứa Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, ánh mắt hướng tới vô tận cực quang đỏ rực.
"Thời Không Chi Hiến, lấy Ngũ Hành làm cơ sở, thời gian và không gian làm bệ đỡ, từ cơ sở này, dùng cái bệ đỡ này nhảy vọt mà thành, cơ sở có thể thể nói là rất sâu dày."
"Mà từ xưa tới nay, không thể chỉ có mình ta cảm ngộ ra Thời Không Hiến, trên thực tế, ngay khi hình thành Hiến này một khắc... ta đã có sự minh ngộ."
"Trên con đường phía trước của ta, vẫn còn tồn tại những cái khác đồng đạo, nhưng số lượng rất ít, mà lại ... không một vị nào, đã đi đến tận cùng."
"Có người dừng bước, có người thay đổi hướng."
"Con đường này, đến nay vẫn chưa có ngọn nguồn."
Hứa Thanh một bên tiến lên, một bên suy tư.
Hắn có một dự cảm rằng khi hắn cảm ngộ sâu hơn về Thời Không Hiến, dù có thể không hình thành được Đệ Cửu Cực, nhưng chắc chắn sẽ khiến tu vi của hắn, dưới ảnh hưởng của Hiến này, đột phá tầng thứ hiện tại.
Hình thành Đệ Cửu Giới của ta, tiến tới Chúa Tể!
"Cái kia cấp độ càng sâu, là cái gì. . ."
Hứa Thanh trầm ngâm.
Đi trong thiên địa, đi trong thời không, đôi khi hắn đi về quá khứ để tìm kiếm manh mối, đôi khi linh hồn kéo dài tới tương lai để truy tìm đáp án.
Bảy ngày sau, bước chân hắn dừng lại, thời không cũng hóa thành gợn sóng.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước có núi, trong núi có mười bảy đỉnh, mỗi đỉnh đều có hồ.
ao trì trong suốt, tròn như trăng rằm, bên cạnh là một thạch đài và lương đình.
Lương đình có tám góc, trên mặt đài dường như khắc địa lý đồ đằng.
Đây chính là... nơi chứa "Địa Quy" tên gọi là "Địa Quy Thập Thất Trì".
Bên cạnh hồ có nhiều kỳ hoa dị thảo, hấp thu và tỏa ra tiên linh chi khí, qua năm tháng đã trở nên linh tính nồng đậm.
Thỉnh thoảng hiện ra chúng sinh, ở chỗ này diễn dịch nhân sinh muôn màu.
Hình thành một hiện tượng kỳ lạ.
Vô số năm qua, nếu có phàm nhân lạc vào nơi này, thường sẽ trải qua giấc mộng Nam Kha, khi tỉnh lại đều mơ màng.
Bởi nơi này, không có hành động tổn hại đến con người.
Vì vậy nó vẫn tồn tại đến ngày nay, lại thường có tu sĩ đến đây tìm kiếm đạo.
Nhìn ngắm cảnh vật, Hứa Thanh nhớ lại những ghi chép trong cổ quyển của Vân Môn Thiên Phàm về Địa Quy Trì.
Ngoài những điều đó, còn có một truyền thuyết về đồ đằng trên thạch đài.
Truyền thuyết kể rằng đây là do một vị đại năng cổ xưa, từng đi khắp Đệ Ngũ Tinh Hoàn, lưu lại . . . đạo của người ấy là đo đạc, vẽ nên địa lý của Đệ Ngũ Tinh Hoàn.
Vì vậy nơi này mới có tên là "Địa Quy".
Chỉ là qua năm tháng, người ta dần không còn nhìn rõ đồ đằng, chỉ thấy những vết vẽ mờ nhạt, khó có thể hiểu ra ý nghĩa thực sự.
Bởi vì chân ý, bị ao trì hàng năm hấp thu, đã dung trong ao trì.
Do đó, mỗi khi hai cực quang xoay vòng thay đổi, nếu có người ngắm nhìn vào ao trì, bọn hắn có thể thấy được dục vọng và chấp niệm trong lòng mình, giúp bọn hắn hiểu rõ thế giới nội tâm.
Điều này cũng là một trong những lý do thu hút nhiều người tu hành tại đây, mong muốn thanh lọc tâm hồn, đi đạt tới sự thăng hoa tinh thần.
Suy nghĩ dần tràn ngập, Hứa Thanh bước đi.
Hắn đi lên một đỉnh núi, cũng đi đến bên hồ, nơi giờ đây đang hiện ra cảnh chúng sinh phồn hoa.
Nơi đó giống như một thế giới, với sinh lão bệnh tử, với bi hoan ly hợp.
Vừa đến gần, những chúng sinh hóa thành từ cỏ cây lập tức đứng yên, sau đó đồng loạt cúi đầu, quỳ lạy trước Hứa Thanh.
"Quả nhiên linh tính nồng đậm."
Hứa Thanh gật đầu, bước đến thạch đài, nhìn lên đồ đằng địa lý trên đó.
Một lúc sau, hắn khẽ lắc đầu.
"Không phải đạo của ta."
Sau đó, hắn tiếp tục đến bên hồ, nhìn vào đạo ảnh trong nước.
Lần đầu tiên nhìn vào, chỉ thấy một mảnh mờ ảo.
Lần thứ hai, hình bóng của hắn hiện rõ.
Rõ ràng vô cùng.
Hứa Thanh im lặng, rất lâu sau... vẫn lắc đầu, lại không nhìn lần thứ ba nữa.
Nơi này quả thực ẩn chứa đạo, nhưng đáng tiếc... không phải thứ hắn tìm.
Vì vậy Hứa Thanh tiếp tục bước đi, đến đỉnh thứ hai, lần lượt nhìn qua mười bảy đỉnh, nhưng đều không thu được kết quả, rồi rời đi, tiếp tục tiến về phía nam.
Một tháng sau, Hứa Thanh đến được Vân Nê Bồn Địa.
Bồn địa này nằm ở phía nam của Địa Quy Trì, bốn bề là núi non bao quanh, nằm giữa những dãy núi hùng vĩ.
Bên trong đầy mây mù, sương khói như dệt thành tấm lụa.
Lòng bồn địa chứa đầy bùn đất, mềm mịn như son, rất thích hợp cho việc trồng trọt.
Tại đây, mọc lên một loại kỳ hoa có tên gọi là Vân Nê Liên.
Cánh hoa tựa như mây, hương thơm vô tận.
Theo ghi chép trong cuốn của Vân Môn Thiên Phàm, truyền thuyết kể rằng loài hoa sen này có thể thanh lọc linh hồn con người, giúp tâm hồn trở nên thuần khiết, thông hiểu đạo lý của thiên địa.
Vì vậy, thỉnh thoảng có những tiên hạc đến đây hộ đạo, lại khi rảnh rỗi, chúng thường múa lượn, thu hút bách điểu đua nhau cất tiếng hót.
Một cảnh tượng tiên cảnh tuyệt đẹp.
Hứa Thanh bước vào Vân Nê, nhẹ nhàng vuốt ve tiên hạc, giữa sự vây quanh của bầy hạc, hắn hái một cánh hoa Vân Nê Liên.
Khi rơi vào tay, cánh hoa này thật hư ảo, tựa như làn mây.
Quả thật, nó cũng có chút khả năng thanh lọc tâm hồn, nhưng đối với Hứa Thanh, tâm đạo của hắn đã vững chắc, không cần phải thanh lọc.
Dù rằng vẫn còn chấp niệm, nhưng nó không phải thứ mà cánh hoa này có thể hóa giải.
Vì vậy, sau khi dừng lại ba ngày, hắn rời khỏi nơi này và bay lên trời.
Tiếp tục tiến về phía nam, một khoảng cách mà phàm nhân dù sống cả trăm kiếp cũng không thể đến, ngay cả Chúa Tể cũng cần hơn một tháng.
Nơi ấy gọi là Tiên Vẫn Chi Bình Nguyên.
Bình nguyên mênh mông, trải rộng, cỏ xanh rì như tấm thảm.
Chân trời xuất hiện cầu vồng vắt ngang, mây ngũ sắc lững lờ, như một giấc mộng, như một huyễn cảnh.
Cảnh tượng này thu hút ánh nhìn chăm chú của Hứa Thanh.
Ở các nơi khác trong Đệ Ngũ Tinh Hoàn, hầu như không thể thấy cảnh tượng này, bởi nơi đó cực quang chỉ toàn màu đỏ.
Chỉ có ở nơi này, thất sắc lượn lờ.
Theo ghi chép trong Vân Môn Thiên Phàm, nơi đây được mệnh danh là nguồn gốc của cực quang.
Hứa Thanh đứng nhìn bình nguyên, ánh mắt hướng về bảy sắc cầu vồng, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Hắn nhớ lại lời của Lý Mộng Thổ về Cực Quang Tiên Chủ.
Vị Tiên Chủ này từng là đứng đầu trong các Tiên Chủ, nhưng vì phản đạo mà bị Tiên Tôn trấn áp, lấy Hiến của hắn hóa thành cực quang, mà linh hồn hắn bị lưu lại tại nơi này.
Do đó, bình nguyên này được gọi là Tiên Vẫn.
Không chỉ có thảo mộc sinh trưởng tại bình nguyên, mà còn có vô số tảng đá rơi rớt khắp nơi.
Có những tảng lớn như ngọn núi, nhỏ thì như hạt đậu, tất cả đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, điềm lành rực rỡ.
Những tảng đá này tỏa ra một hơi thở cổ xưa.
Bọn chúng cũng không phải là đến từ thiên ngoại, lại cũng uẩn hàm truyền thuyết.
Truyền thuyết kể rằng, những tảng đá này là phần sót lại khi người ta lấp đầy không gian của Đệ Ngũ Tinh Hoàn.
Ẩn chứa thần bí lực lượng.
Nhìn thấy những tảng đá này, ánh mắt của Hứa Thanh dần toát ra một ánh sáng kỳ lạ.
Cơ thể của hắn không cảm nhận được nhiều từ nơi này, nhưng tâm trí hắn, khi mở rộng suy nghĩ, đã cảm nhận được sự khác biệt.
"Nơi này... có tồn tại oán niệm..."
"Oán niệm này khiến linh khí khuấy động, hóa thành một vô hình chi hải."
Hứa Thanh thì thào.
Hắn tiếp tục tiến bước, đi qua những tảng đá nằm rải rác trên bình nguyên.
Hắn đã từng đưa tay chạm vào, đã từng dùng thần niệm bao phủ, thậm chí đã từng quan sát qua thời không.
Nhưng những gì hắn chạm vào, tất cả đều là hư không!
Những gì thần niệm cảm nhận, cũng là hư không!
Khi quan sát qua thời không, kết quả cũng chỉ là hư không!
Cảnh tượng này khiến bước chân của Hứa Thanh bỗng khựng lại.
"Quả nhiên đây là nơi Tiên Chủ đã ngã xuống..."
"Nơi này... có lẽ chứa đựng đạo mà ta cần."
Hứa Thanh nheo mắt, tiếp tục tiến bước.
Hắn cảm nhận mọi thứ xung quanh, lắng nghe tiếng gió thổi qua, cảm nhận sự bình yên tại nơi này.
Tâm hồn hắn cũng hòa vào sự bình lặng ấy, trở nên trống rỗng và thanh thản.
Sau một quãng thời gian dài, khi hắn sắp tiến tới trung tâm của Tiên Vẫn Bình Nguyên, bỗng nhiên xuất hiện một lực cản mạnh mẽ. . . Lực cản này rơi xuống cơ thể Hứa Thanh, tạo thành một trở ngại, khiến hắn không thể tiến bước.
Lực cản ấy cũng tác động lên linh hồn hắn, vang lên như tiếng chuông, vang vọng khắp thời không.
Tiếng chuông đó khiến tâm hồn hắn tan vỡ, kéo hắn trở về thực tại.
Hứa Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa.
Xa xa, hắn thấy một tấm bia đá khổng lồ.
Trên tấm bia đó, có khắc những phù văn cổ xưa.
Không biết lai lịch.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được sự hạo hãn từ tấm bia đó.
Hứa Thanh nhìn tấm bia hồi lâu, rồi thu lại ánh mắt.
"Nơi này... không thuộc về bên trong thời không."
Hứa Thanh tập trung tinh thần, ngồi xếp bằng bên ngoài vùng bị ngăn cách, nhắm mắt lại.
Nếm thử thăm dò.
Thời gian trôi qua, gió vẫn thổi khắp thiên địa, cực quang vẫn trôi chảy.
Vài tháng sau, có một nhóm người đã đến Tiên Vẫn Bình Nguyên.
Bọn hắn đến từ các phương hướng khác nhau, mà đều có chung mục tiêu là tấm bia đá ở trung tâm bình nguyên.
Tuy nhiên, khác với Hứa Thanh, bọn hắn đã gặp phải lực cản từ rất xa.
Vì vậy, bọn hắn dừng lại xung quanh tấm bia đá, ngồi xếp bằng ở các khoảng cách khác nhau.
Trong lúc đó, cũng lưu ý đến Hứa Thanh.
Khi nhìn thấy Hứa Thanh, sắc mặt của bọn hắn đều biến đổi, tim đập mạnh một cách dữ dội.
Một mặt là thấy được Hứa Thanh vị trí, khác một phương diện thì là đến từ trong cõi u minh cảm giác.
Trong số những người này, có một người cảm thấy lòng mình trào dâng mãnh liệt, sắc mặt thậm chí tái nhợt, muốn lùi lại...
Nhưng trước khi người đó kịp thể hiện suy nghĩ này bằng hành động, Hứa Thanh đã mở mắt, bình thản nhìn về phía bọn hắn.
"Lại đây."
Cái nhìn này, để vị kia tâm thần oanh minh, hô hấp cấp xúc, như thể thiên địa đang sụp đổ.
Cùng lúc đó, một con đường dường như đã được mở ra, phá vỡ rào cản giữa Hứa Thanh cùng chỗ nhìn chi nhân.
Vì vậy trong miệng truyền ra chữ, liền thành thiên ý, thành thúc lệnh.
Người kia không dám lùi bước.
Chỉ có thể từ từ tiến về phía Hứa Thanh, bước từng bước khó khăn, rồi cúi đầu cung kính hành lễ khi đến gần.
"Lâu rồi không gặp, Địa Linh Lão Tổ."
Hứa Thanh chậm rãi nói.
Người kia chính là Địa Linh Lão Tổ, kẻ trước đây đã gặp Hứa Thanh tại Thời Quang Sa Mạc, ước định cùng chia sẻ chìa khóa bí mật.
Địa Linh Lão Tổ cười khổ.
Thật sự đã lâu không gặp, nhưng hắn không ngờ rằng khi gặp lại, đối phương đã nắm trong tay Hiến.
Chỉ một ánh nhìn đó đã khiến hắn như bước trên băng mỏng, không thể nắm giữ được sinh tử của mình.
Giờ đây khi nhớ lại, dường như lúc trước khi gặp đối phương trong Thời Quang Sa Mạc, đã có những dấu hiệu như vậy.
Có thể điều khiển thời quang phong bạo, lại há không phải người thường.
Chính mình trong gia tộc vị kia thiên kiêu biến thành điêu tượng, đến nay còn sừng sững tại Sa Mạc bên ngoài.
Không oan chút nào.
"Nếu đạo hữu không hài lòng, ta có thể từ bỏ mật chìa."
Địa Linh hít một hơi thật sâu, bình thản nói, rồi đưa tay lấy ra một chiếc bình ngọc.
Bên trong bình chứa một giọt máu tươi.
Kia chính là máu của Vân Môn Lão Tổ, chứa đựng mật chìa.
Đặt chiếc bình ngọc trước mặt Hứa Thanh, Địa Linh cúi đầu, chờ đợi câu trả lời.
Một lúc lâu sau, Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Tấm bia đá kia, có lai lịch gì?"
Nghe vậy, Địa Linh ngẩng đầu nhìn tấm bia đá hạo hãn ở phía xa, không dám giấu diếm điều gì trước Hứa Thanh, rồi trầm giọng mở miệng.
"Đây là nơi mà Cực Quang Tiên Chủ đã ngã xuống, cũng là hắn năm đó chỗ Tiên Cung đổ sụp."
"Tấm bia đá kia... chính là Cực Quang Tiên Cung Trấn Môn Thạch!"..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng tám, 2023 18:34
Có chương rồi Hưng
03 Tháng tám, 2023 16:57
Uẩn Thần đối diện với Thần Linh thì chỉ có chạy trước thôi các đạo hữu, đâu phải ai cũng như HT với ĐT đòi ăn Thần Linh
03 Tháng tám, 2023 13:54
như mọi khi, mấy nvp trong truyện thường thể hiện sự ngớ ngẩn vào lúc quan trọng
03 Tháng tám, 2023 12:54
Tui thấy cái cách tlv liều là hợp lý thôi mà sao có nhiều ông bảo não tàng nhỉ. Cái đoạn đi vào màng sương đen thì hơi sạn nếu tác chịu đổi lại cách diễn giải thì hợp lí ngây
03 Tháng tám, 2023 10:06
vừa qua "you know that web" check thấy 2 chương mới tưởng như nào thì ra còn chậm hơn lão hưng :)))
03 Tháng tám, 2023 10:00
ơ hqua a·hnay có chưa chưa ấy nhở :v ngày đọc có 1 chương nên ta ko để ý
03 Tháng tám, 2023 09:43
Vực bảo của Hắc Thiên tộc còn không nhỉ, nếu còn thì sao bên nhân tộc dám tấn công được.
03 Tháng tám, 2023 08:43
mn mình mới đọc truyện này cho xin review về tu vi, vợ main và viên đá main lượm được
03 Tháng tám, 2023 08:00
-1 thiên vương :))) đợt này nhân hoàng mà láo nháo nó kéo cả quận qa tế nguyệt, khai chiến luôn cho máu
03 Tháng tám, 2023 07:58
Ngay cả một thằng đốc quân nó còn dám bắt HT đem đi thiên vương xử lý thì hỏi xem dưới thực lực tuyệt đối thì HT trong mắt TLV chỉ là gà đất *** sành mà thôi...chết thì không chết nhưng nó đì cho không ngóc đầu lên nổi
03 Tháng tám, 2023 07:38
TLV về Phong Hải Quận gặp lão Cửu chắc bay màu. HT giờ là chủ của Hắc Thiên rồi. 2 việc này trả lời cho nhân hoàng thế nào đây
03 Tháng tám, 2023 06:46
Tình viết TLV viết thì quá sơ sài, k đến cái mức là não tàn. Nhưng sự thông minh là 1 dấu hỏi lớn cho các nhân vật uẩn thần về sau ( k phải là về chi tiết sợ tử tinh, mà là về dẫn binh sau đó ). Nếu thật sự chỉ có Uẩn Thần của thời đại trước ms có sự cao thâm, trính toán bố cục. Uẩn thần giai đoạn hiện tại của nhân tộc mà toàn như này thì nhân tộc xuống đáy k có sai. Hữu dũng vô mưu.
03 Tháng tám, 2023 06:36
Có ai suy nghĩ sau pha conbat của PH Quận vs TLV này, Main phải về Hoàng Đô làm con tim để chứng minh vs Nhân Hoàng PHQ k phản nhân tộc k ( lí do để qua map Hoàng Đô quậy )
03 Tháng tám, 2023 04:45
Thiên lang vương đánh Hắc Thiên theo kế hoạch là Xích Mẫu phải ngủ say. Bây giờ có thần linh biểu hiện nên chột dạ bỏ chạy. 1 uẩn thần thì xi nhê gì. Hồi hội Thế tử diệt Xích Mẫu bao nhiêu uẩn thần? Chạy là đúng.
03 Tháng tám, 2023 02:56
các bác giúp e khái quát các thế lực ở đại lục Vọng Cổ
03 Tháng tám, 2023 01:52
thật chứ mấy cha không thấy tên chương à ? Thấy lợi tối mắt đấy, uẩn thần có xóa đi nhân tính chưa ? Rồi là không mắc sai lầm ? Đã có nhân tính là có đủ lục dục ? là sẽ mắc sai lầm, tên chương ra đấy, nói thằng tlv mắc sai lầm mà còn nhảy lên, các ông có chắc mình ko mắc sai lầm 1 lần nào ko, nó chỉ là uẩn thần thôi, cũng còn * Nhân tính*
03 Tháng tám, 2023 01:51
đọc chương này cảm giác lão nhĩ xúc phạm người đọc, ko bằng cả mấy bộ mì ăn liền.. fan não tàn vào ném đá thì tôi cũng chịu
03 Tháng tám, 2023 01:22
chương này kém đặc sắc thì tôi nhận...chứ chiều sâu nhân vật bị vài câu nói suy diễn thấp đi thì tùy người đọc
03 Tháng tám, 2023 01:20
bo bo giữ mình đánh hắc thiên tộc làm gì...xong trận giữ vững lãnh thổ nhà yên cảnh đẹp dân chúng yên bình không tốt sao :V
03 Tháng tám, 2023 01:18
các bác đọc lại tiêu đề chương... rồi phân tích lợi ích cỡ nào khiến thiên lan vương liều lĩnh
03 Tháng tám, 2023 01:15
Huyền huyễn là vậy mà, cảnh giới lúc đầu bá cỡ nào thì đợi main đồng cấp cx khác j mấy thg cấp thấp đâu:))
03 Tháng tám, 2023 01:12
Thần linh bỏ đi nhân tính còn bị đội trưởng làm cho muốn xé xác thì thiên lan vương tính là cái quái gì... nhân tính của thiên lan vương không có nhân tính chỉ có lí trí tuyệt đối mới hợp logic :V
03 Tháng tám, 2023 00:52
đại đế vấn tâm vạn trượng không phải kim bài miễn tử...thiên lan vương không biết hứa thanh đã về cùng với bảo kê...trong mắt thiên lan vương phong hải quận không là cái gì hết...thiên lan vương chỉ cần 1 cái lý do phong hải quận không hợp tác dẫn đến đại bại là được...đủ kết tội phản lại nhân tộc...nếu hứa thanh không có bảo kê tránh được kiếp sát cũng tù mọt gông...chỉ có cao tầng mới biết đại đế vấn tâm vạn trượng là gì...toàn thể nhân tộc biết không:V... 1 vực nhân tộc đòi chém vấn tâm vạn trượng đi nữa có ích gì ...nhân hoàng có biết cũng phải thuận theo dân ý còn việc tính sổ với thiên lan vương phải từ từ... vì 1 linh tàng sử tội thẳng mặt với uẩn thần có lợi không....1 vực có hơn chục uẩn thần làm như nhiều lắm vậy...hiện tại nhân tộc suy yếu vạn tộc dòm ngó chém 1 uẩn thần khác gì đoạn 1 tay... thiên lan vương cần 1 cái lý do trốn trách nhiệm thôi...vấn tâm vạn trượng có gì thơm...mấy chương trước cũng bị đem ra tính toán tiêu diệt thôi.
03 Tháng tám, 2023 00:30
xích nguyệt chỉ có hứa thanh có quyền bính hiện tại do cướp được từ xích mẫu...mà hiện nay đang hoá thần vực hứa thanh vẫn chưa đủ trình nắm giữ khó có khả năng triệu hoán...chưa tính còn họ lý cổ hoàng thành thần ở đó...hắc thiên tộc do xích mẫu tạo ra chứ hứa thanh đâu mà đòi nó đến...tính cho linh tàng đi solo với uẩn thần à... thần vực muốn triệu hoán là triệu hoán à....game dễ quá lấy gì đọc nữa... vức mẹ thần vực xuống mời nhân hoàng có dám lên chơi không...xong đi đâu cũng triệu hoán thần vực buff cực mạnh đến đó là con tác não tàn chứ đéo phải nhân vật phụ nữa
03 Tháng tám, 2023 00:19
xin phép miểu tả rõ tí... không có lừa dối chỉ là hứa thanh không có đi theo triệu hoán... với cả uẩn thần lên xích nguyệt đã là gian nan đừng nói xích nguyệt đang hoá thành thần vực uy áp cỡ nào... uẩn thần không lo mạng đi solo với thần linh à đừng não tàn như vậy... cả đám uẩn thần solo hết máu với đánh ngang tay với phân thân thần linh...thấy thần hàng lo chạy đứng lại đánh mới não tàn... sau nhận thấy bị lừa dối với lợi ích cùng hậu quả thất bại mới liều lĩnh đi đánh thì hợp logic rồi... đọc bớt nước lại đi
BÌNH LUẬN FACEBOOK