Trong hư vô, thân thể là con thuyền, linh hồn ngồi trên thuyền, ngược dòng mà đi.
Con đường này, dài dằng dặc.
Hồi tưởng lại quá khứ, quan viên, thương nhân, mãng phu, lang trung, bố y, thiếu niên…
Nhìn có vẻ bình thường, nhưng đó là kinh lịch, là luân hồi, là nhân sinh.
Bởi vì bản thân đang ở bên trong, nên không nhìn thấu màn sương.
Giờ đây tỉnh giấc, ngoảnh đầu nhìn lại.
Rõ ràng là Ngũ Hành.
Tể tướng Hứa Kim Hồng, tuy là văn quan, nhưng cả đời dùng thủ đoạn lôi đình để chống đỡ vương triều, trong tâm có hàng vạn quân binh, kim qua thiết mã, cả nhân sinh của hắn, đại biểu cho "Kim".
Phú quý là Kim, quyền thế là Kim, binh đao là Kim, mệnh cách cũng là Kim.
Hứa Hồng, mơ ước trở thành thương nhân giàu có, cả đời làm việc thiện, từng có gia tài vạn quán, từng lang thang phiêu bạt, nhưng vận mệnh trắc trở, cuối cùng cạn kiệt, nhân sinh hắn đại biểu cho "Thủy".
Tài là Thủy, chủ sự lưu động, có hai cực hạn là hạn hán cùng lũ lụt, lại có câu "Thượng thiện như thủy" nên mệnh cách của hắn, cũng là Thủy.
Mãng phu Hứa Sơn, ngọn núi này không phải thổ, mà hàm ý có rừng, mệnh như phù du, thời thơ ấu như cây gỗ mục, khi trưởng thành lại rơi vào bọn thảo khấu, lẫn lộn trong rừng núi, mệnh là gỗ mục.
Thiếu trí, hay nóng giận, dễ bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, vì thế cả đời thà chết đứng, không muốn sống quỳ trong nhục nhã.
Lang trung Hứa Dực, hành y cứu thế, một viên y giả nhân tâm, nguyện vì thiên địa làm lô, luyện hóa một cuốn Bản Thảo, thân như lửa, mệnh như hỏa.
Chính là "Chu Tước tâm hỏa" giữ vững ngọn lửa của sinh mệnh.
Nhưng cả đời này phong hỏa nổi lên, tâm hỏa diệt, đến chết tâm mới hồi phục, phong hỏa trở về.
Bố y Hứa Khôn, cả đời bình thường, chất phác và ít lời, "chân đạp đất nóng, lưng đón ánh mặt trời rực rỡ" tận lực mà không cảm nhận cái nóng, chỉ tiếc rằng ngày hè quá dài.
Đầu đội trời, chân đạp đất, tục chưa đến thời điểm, tích thổ mệnh chi cách.
Còn về thiếu niên cùng tàn hồn của tu sĩ, thì là cùng một người.
Nhận truyền ngôn chi trách nhiệm, như một sợi dây dài.
Khởi đầu từ lang trung chi hỏa, trải qua thổ của bố y, rồi gặp được chân ngã.
Vượt qua quang âm.
Đây là Thời Mệnh.
"Chỉ thiếu không gian . . ."
Hứa Thanh lẩm bẩm.
"Sở dĩ như vậy, là vì con đường này, vẫn chưa viên mãn."
Luân hồi ở phía trước, mà nguồn gốc ở sau luân hồi, vì vậy vừa đi, vừa nhìn.
Không còn trầm luân.
Như một khách qua đường, nhìn thấy muôn màu nhân sinh.
Nhìn thấy đạo vô tướng, cho nên có nam có nữ, có già có trẻ, có miếu đường, có giang hồ.
Từng cảnh từng cảnh, hiện ra trước mắt.
Không biết bao lâu, không nhớ rõ thời gian.
Con đường này, đi mãi, nhìn mãi, bước chân của Hứa Thanh cuối cùng cũng dừng lại.
Ánh mắt ngưng lại, tinh thần ngưng tụ, là chính mình trong luân hồi, đã hóa thành . . . diễn viên.
Cả đời diễn viên, diễn xuất vô số vai.
Hôm trước chiêng trống rền vang, phấn son trang điểm, ống tay áo vung múa.
Hôm nay tinh kỳ bay phấp phới, trung gian đã định, đen trắng, đúng sai.
Cùng một gương mặt, nhưng được tô vẽ khác nhau, lúc thì nam, lúc thì nữ, hóa thành từng đoạn thời quang bên trong nhân sinh.
Có niềm vui sướng của diễn sinh, có sự dứt khoát của diễn tử.
Chính là nhân sinh như kịch, biết bao nhiêu chuyện hồng trần cổ kim, đều là tại hát xướng trên sân khấu.
Cũng chẳng biết dưới lớp mặt nạ phấn son, ẩn giấu trái tim chân thật thế nào. . .
Lại càng không biết, sau thời gian dài, liệu có thể phân biệt được giữa chân thực cùng hư ảo.
Chỉ đến khoảnh khắc vở kịch kết thúc, người đi một khắc, lớp phấn son bị xóa sạch, người bước ra mang theo cảm xúc buồn bã, cảm thán về niềm vui, nỗi buồn trong kiếp trước kiếp này, nhân sinh như giấc mộng, tháng năm trôi qua như dòng nước, lặng lẽ ra đi không để lại dấu vết . . .
Cuối cùng, thở dài một tiếng.
"Thế gian bi hoan vai diễn nhân vật, nhưng đừng nói người ấy sa vào cảnh bi ai . . ."
"Không phân biệt rõ . . ."
Chính là thường say sưa nhìn ngắm tiếng ca, thời gian trôi đi, mắt dần mờ.
Những hồi ức như gợn sóng lăn tăn, đại mộng tỉnh lại, hóa ra là một tràng ngàn năm vạn năm gặp gỡ bất ngờ mai hoa mộng.
Vở kịch này, từ đầu đến cuối.
Nhân sinh này, từ sinh đến tử.
Giấc mộng này, từ mê đến tỉnh.
Hứa Thanh, tỉnh lại.
Trong hư vô, khẽ lẩm bẩm.
"Đây đâu phải trò vui, đây là nhân sinh trong dòng thời gian."
"Mà con người có sinh tử, vở kịch cũng có đầu có cuối, cái này sinh tử khác biệt, liền là giống như mộng cùng tỉnh khác biệt, xôn xao biến hóa, không thể cật vấn."
"Vậy cái kia, vượt qua luân hồi, bước ra khỏi nhân sinh, sau khi tỉnh giấc khỏi mộng, ở tận cùng của bức tranh này, chờ đợi ta là cái gì?"
Đáp án, đã có.
Bởi vì trên con đường này, hắn đã bước lên đến tận cùng của bức tranh luân hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm khởi nguồn của bức tranh.
Cũng là gánh chịu họa trục Luân Hồi đạo cơ.
Nó, vốn dĩ là một bức họa.
Lý Mộng Thổ đả khai, chỉ mở ra một đường, nhưng vào khoảnh khắc này, Hứa Thanh đã nhìn thấy toàn cảnh của bức họa.
Kia là một viên thủy tinh.
Rơi vào Hỗn Độn, xuất hiện trong hư vô vô tận, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rồi vỡ thành mười phần không đều nhau.
Rải rác.
Sau đó, xuất hiện Hậu Thổ.
Cái này chính là Hậu Thổ hình thành hình ảnh, cũng là khung cảnh Hứa Thanh nhìn thấy năm đó khi lĩnh ngộ Bát Cực Đạo, thông qua ánh mắt của Tiên Tổ, một màn được miêu tả trên thiên thạch kia.
Khai thiên tích địa.
Mà lần này, rõ ràng hơn!
"Không nghĩ tới, bức tranh này vẽ ra, lại chính cảnh tượng ấy."
Hứa Thanh lẩm bẩm.
"Kia là một viên, tử sắc thủy tinh."
Cùng với viên kia của hắn, như đúc đồng dạng.
Vậy nên, Hứa Thanh trầm ngâm.
Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được phương pháp rời đi.
Hắn đã vượt qua luân hồi họa trục, đi đến tận cùng.
Giờ chỉ cần bước thêm một bước, hắn có thể rời khỏi bức tranh này.
Nhưng ánh mắt hắn, lướt qua những mảnh thủy tinh đã vỡ thành mười phần.
Sau một hồi lâu, đôi mắt hắn lóe lên tinh quang mãnh liệt.
"Bị phong ấn vào bức tranh này, là sinh tử, cũng là tạo hóa!"
"Đạo của Tiên thân ta, bắt nguồn từ mười mảnh thủy tinh vỡ kia, bây giờ đây thấy lại, còn rõ ràng hơn trước, ta có thể... chứng đạo thêm một lần nữa!"
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh không do dự, ngồi xếp bằng, thần niệm lẫn linh hồn đột nhiên tản ra, như một ngôi sao băng, lao thẳng về phía mười mảnh thủy tinh vỡ kia.
. . . .
Trong nháy mắt, luân hồi lại bắt đầu.
Nhưng lần này, ta không còn là người.
Ta là một khối thiên thạch rơi từ trên trời xuống.
Rơi xuống một ngôi sao có tên là Thiên Mệnh.
Ta không biết mình đến từ đâu.
Ở đó, thời gian trôi qua, ta dần dần sản sinh ra một tia linh trí, mơ hồ nhớ lại một vài chuyện cũ.
Nhưng không rõ ràng, rất mơ hồ.
Chỉ nhớ rõ, một mảnh sa mạc.
Vì thế, hầu hết thời gian, ta đều nhìn ngắm ngôi sao này, chứng kiến vận mệnh của chúng sinh trên đó, cũng như cố gắng hồi tưởng lại ta đã đến từ đâu, hồi ức về câu chuyện của sa mạc ấy.
Nhưng thật đáng tiếc, ta không thể nhớ rõ hơn. Dù cố gắng đến đâu, ta cũng chỉ nhớ thêm được một chút bụi cát cùng một một con sông.
Bọn chúng là ai?
Ta có chút mông lung.
Trong khoảng thời gian suy ngẫm ấy, ở ngôi sao Thiên Mệnh này, ta thường được người dân phát hiện.
Có lúc, bọn hắn cho rằng ta chẳng có gì đặc biệt, nhưng có lúc, ta lại bị coi là điềm xấu.
Cũng có một khoảng thời gian, ta được người dân nơi đây coi là thánh vật, bọn hắn đến và thờ phụng ta.
Thời gian trôi qua, năm tháng biến đổi.
Những cảnh tượng đó, ta không để tâm.
Ta cứ nghĩ, phần đời còn lại cũng sẽ như vậy.
Cho đến một ngày, một tu sĩ từ bên ngoài Thiên Mệnh tinh đến, nhìn thấy ta.
Hắn tựa hồ mừng rỡ như điên, đem ta rời khỏi ngôi sao Thiên Mệnh, mang đến một đại lục tên là Thiên Hỏa.
Nơi đó dường như vô biên vô hạn, rộng lớn vô cùng.
Mà ta mãi mãi cũng nhớ rõ đại lục này, vì ở đó có một ngọn núi lửa khổng lồ, ngọn núi này chiếm đến chín phần của toàn bộ Thiên Hỏa đại lục.
Ta bị mang đến đó, bị ném vào miệng núi lửa đang cháy, bị bao phủ bởi dung nham vô tận cùng sức nóng hừng hực, thiêu đốt cùng luyện hóa.
Cho đến khi, ta trở thành một khối sắt.
Vị tu sĩ đã đưa ta đến đây, mượn sức mạnh của ngọn núi lửa, cuối cùng rèn ta thành một thanh kiếm sắc bén.
Hắn mang thanh kiếm ấy đến một nơi gọi là Thủy Lâm, chặt đổ cây cổ thụ lâu đời nhất tại đó.
Dường như là để báo thù.
Vị tu sĩ ấy cũng bị thương nặng, mang ta rời đi, rồi chẳng bao lâu sau ngã xuống, để lại ta qua vô số năm tháng, gặp gỡ những người cầm kiếm khác.
Bọn hắn không ngoài dự tính, cuối cùng đều ngoài ý muốn vẫn lạc.
Lời đồn không may mắn lại lần nữa gắn liền với ta.
Vì vậy, người cầm kiếm cuối cùng đã mang ta đến một dòng sông đen, nơi tràn ngập tử khí, xóa đi linh hồn của ta và ném ta xuống.
Ta chìm vào dòng sông, linh hồn tan rã.
Bị chôn vùi dưới lớp bùn của đáy sông.
Nhưng khí tức trên người ta, dường như lại trở thành nguồn dưỡng sinh vô cùng mạnh mẽ cho dòng sông này, khiến nó trở nên hùng mạnh, càng thêm cuồn cuộn.
Trước khi chết, ta nghe thấy có người nói với ta.
"Đây chính là, Hỏa khắc Kim, nhưng Kim sinh Thủy."
. . .
Ta vốn không gọi là Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt.
Tên này là bởi ta đã nhìn thấy trong dòng thời gian, rằng vào tháng Ba của năm Cổ Ất Đinh trong tương lai, sẽ có một giọt mưa rơi xuống.
Giọt mưa ấy mờ mịt vô tri, cho đến một ngày, có người gọi nó là Cổ Ất Đinh Tam Vũ, thế rồi nó sinh ra linh trí, trở thành một cái hồ, và nhiều năm sau đó, trở thành Bắc Hải.
Ta nhìn thấy tất cả điều này, cảm thấy không tồi, nên trước khi nó ra đời, ta đã sử dụng tên đó.
"Ngươi ra đời, ta sẽ trả lại tên cho ngươi."
Còn nhân sinh ta, cũng xem như đầy sóng gió, ta đã từng nuốt chửng một thanh sát kiếm, sát khí ngút trời.
Thanh kiếm ấy, với sát khí mạnh mẽ, đã nuôi dưỡng ta, khiến ta khi chảy qua, bao phủ cả bầu trời, dập tắt một ngọn núi lửa kinh thiên động địa, chôn vùi nó.
Nhưng nhiều khi, số mệnh là vậy, có nhân có quả, một ngày nọ, có một nhóm đại năng đến, bọn hắn ngồi trên một con thuyền đặc biệt, bước vào nhân sinh ta.
Con thuyền ấy, có duyên với ta.
Nên khi đó ta không đành lòng phá hủy nó, nhìn thấy linh hồn còn lại của nó sắp tan biến, ta đã nuôi dưỡng nó, giúp nó có cơ hội phục sinh.
Chỉ là, ta không ngờ rằng mục đích của nhóm đại năng này, là đưa nó vào ngọn núi lửa mà ta đã dập tắt, dùng nó làm vật hiến tế để ngọn núi lửa bừng cháy trở lại.
Hỏa sơn bộc phát, vốn không thể chôn vùi ta, nhưng tro bụi phun ra từ núi lửa, lại chính là kiếp nạn của ta, khiến ta hóa thành khí, trở thành mưa, nuôi dưỡng vạn vật.
Trong mơ hồ, ta dường như nghe thấy một giọng nói.
"Đây là Thổ khắc Thủy, nhưng Thủy sinh Mộc."
. . .
Ta sinh ra trong một vùng sa mạc.
Một cơn mưa lớn bất chợt đến đã ban cho ta sinh khí, cũng ban cho ta linh trí.
Nhưng chính sự xuất hiện của linh trí này đã khiến ta hiểu thế nào là cô độc.
Vì vậy, ta đã thay đổi một số nhân quả, chấp nhận việc suy yếu bản thân làm đại giới, chia tách chính mình để xung quanh xuất hiện thêm nhiều đồng loại.
Dần dần, những dòng sông biến mất, rừng cây bạt ngàn dần chiếm cứ tất cả.
Nơi này, cũng dần có một cái danh tự, tên là Thủy Lâm.
Tộc quần của ta ngày càng phát triển, bọn hắn bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cảm ngộ thiên địa, vì vậy có tu hành.
Nhưng ta lại ngày càng suy yếu, phần lớn thời gian ta lựa chọn ngủ say, chỉ thi thoảng tỉnh giấc quan sát thời gian, chứng kiến những ân oán, tình cừu của tộc quần, chứng kiến sự hưng suy của tộc quần, chứng kiến hết một chủng tộc sinh linh này đến chủng tộc khác bị tộc quần của ta tiêu diệt.
Cho đến một ngày, một tu sĩ thuộc một chủng tộc từng bị diệt vong, đã cầm theo một thanh kiếm đặc thù, đến báo thù.
Hắn đã tàn sát tộc quần của ta, và đứng trước mặt ta.
Ta nhìn vào thanh kiếm, hiểu rằng kia chính là kiếp nạn trong số mệnh của ta.
Vậy nên, ta lựa chọn thuận theo, ngã xuống dưới lưỡi kiếm đó.
Trong quá trình linh hồn tan biến suốt vạn năm, thi hài của ta đã bị người ta sử dụng, luyện chế thành một chiếc thuyền.
Ban đầu, ta từ chối.
Nhưng bọn hắn nói rằng chỉ có chiếc thuyền được làm từ cơ thể của ta mới có thể di chuyển trên một dòng sông mang tên Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt, mà trong quá trình di chuyển trên đó, có thể hấp thụ sức mạnh của dòng sông để ta có khả năng khôi phục.
Ta đã tin, nhưng kết quả là bọn hắn đã dùng phần còn lại của ta để thắp sáng lại một ngọn núi lửa đã tắt.
Vào khoảnh khắc đó, ta nghe thấy một câu nói.
"Đây chính là, Kim khắc Mộc, nhưng Mộc sinh Hỏa."
. . .
Ta được sinh ra giữa tinh không, thiêu đốt một lỗ đen để tạo thành thân thể, hóa thành một ngọn núi lửa.
Người ta gọi ta là Thiên Hỏa.
Ngọn lửa chính là sinh mệnh của ta, cũng là tính cách của ta, nên ta luôn gào thét suốt năm dài tháng rộng, chấn động khắp nơi.
Một ngày kia, có người đến trước mặt ta, ném xuống một khối thiên thạch.
Ta đã luyện hóa nó thành sắt, rồi rèn thành một thanh kiếm.
Ta từng nghĩ rằng, cuộc đời huy hoàng của mình, giống như ánh sáng của lửa trên thân ta, sẽ mãi mãi trường tồn.
Nhưng một dòng sông đen kịt tràn ngập tử khí cùng sát khí đã từ tinh không đến, bao phủ lấy ta, dập tắt ngọn lửa của ta.
Kia là kiếp nạn của ta, dù ta có gào thét, có phản kháng thế nào đi nữa, cũng đều vô ích.
Cho đến sau vô tận năm tháng, một con thuyền xuất hiện, nó tự thân bốc cháy, cùng đánh thức đem ta tỉnh lại, sự bộc phát của ta sau hàng vạn năm tĩnh lặng, đã tạo ra tro bụi khắp trời.
Đó là cơn giận của ta, bao trùm tất cả.
Cùng với cơn giận đó, tựa hồ còn có một câu nói từ không biết ở đâu vọng đến.
"Đây là Thủy khắc Hỏa, nhưng Hỏa sinh Thổ."
. . .
Ta là tro bụi từ núi lửa phun trào, sau khi lắng đọng đã biến thành thổ địa.
Khoảnh khắc ta được sinh ra, ta đã lấp đầy một dòng sông rộng lớn.
Đó là điều ta tự hào nhất.
Mà dưới lớp bùn trong dòng sông ấy có một thanh kiếm sắt.
Ta chăm chú nhìn thanh kiếm đó, mà không nhận ra thời gian đã trôi qua.
Vậy nên cuộc đời của ta, là một sự nhàm chán.
Thời gian dần trôi, ta chìm vào giấc ngủ, không biết bao lâu, khi ta tỉnh dậy, cơ thể mình đã trở thành một vùng sa mạc.
Cơn mưa đã đến, nuôi dưỡng cây cỏ, hút cạn từng chút sinh mệnh của ta.
Còn thanh kiếm kia, trong vô tận năm tháng, đã được ta dưỡng dục, nó dần lắng đọng, cuối cùng trở thành thiên thạch.
Cuối cùng, khi sinh mệnh của ta bị hút cạn, vào khoảnh khắc cận kề cái chết, ta đã dùng chút sức lực cuối cùng để đưa thiên thạch này ra ngoài tinh không.
Nó trở thành một ngôi sao băng, không biết sẽ đi đến đâu.
Nhưng ta cảm thấy an lòng.
Bởi vì nó mang theo luân hồi của ta, mang theo sự hồi sinh của ta.
Kiếp sau, ta không muốn có một cuộc đời nhàm chán như vậy nữa.
Trong tiếng thì thầm, ta khép mắt lại.
Chỉ là, trong ý thức mơ hồ, dường như có một câu nói đang vang vọng.
"Đây là Mộc khắc Thổ, nhưng Thổ sinh Kim."..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

14 Tháng ba, 2025 20:26
thế là như nào, giờ đệ ngũ tinh hoàn với đệ tứ tinh hoàn ra sao. đệ ngũ cho cực quang kế thừa tiên tôn qua múc đệ tứ tinh hoàn à. thế là tiên chiếm 2 tinh hoàn à ae

14 Tháng ba, 2025 19:38
Loạn thế nhỉ, sao thần chủ lại tiếp quản được đệ ngũ tinh hoàn nhỉ, khí vận tiên vs thần ko đánh nhau ah?

14 Tháng ba, 2025 18:45
Lão Nhĩ bị hôn mê 2 ngày do nhậu quá hay gì ?

14 Tháng ba, 2025 18:23
Vậy là định dùng khí vận ngũ hoàn để hoá giải nhân quả với thượng hoang à?

14 Tháng ba, 2025 18:08
10 năm kinh nghiệp đọc chữ hán việt cũng k chịu nổi trình diễn văn của tác. tui mới qua bộ này lần đầu. thấy mấy từ hán việt hay hơn mà có cái khó hỉu quá :))

14 Tháng ba, 2025 18:03
đây là muốn hồi sinh cực quang tiên chủ hay là cực quang thiếu chủ mượn thần thành tiên

14 Tháng ba, 2025 17:45
Nhĩ ra chương rồi

14 Tháng ba, 2025 16:14
Ehem, lão Nhĩ giờ đang có dự án chuyển thể hoạt hình Tiên Nghịch với Nhất Niệm Vĩnh Hằng, tiền khá nhiều, với lại lão đã có tiếng tăm sẵn =))) Chắc chẳng còn thiết tha gì nữa đâu, giờ viết Quang Âm Chi Ngoại để duy trì hình ảnh "Đại Thần Qidian" chứ lâu lắm rồi lão đâu còn cần nguyệt phiếu lên top gì nữa

14 Tháng ba, 2025 11:15
Ta bảo là chậm chương như nào cũng k thấy báo nhỉ

14 Tháng ba, 2025 09:09
nốt truyện này r bỏ lão Nhĩ thôi, làm ăn chán quá

14 Tháng ba, 2025 08:58
Giờ người ta đã có vị thế khác rồi,chắc mấy men bên trung chửi ổng miết ,nên hờn ko thèm viết, ko cần thông báo luôn

14 Tháng ba, 2025 08:00
giỡn mặt hoài ta :))

14 Tháng ba, 2025 07:27
đêm qua k chương nha ae

14 Tháng ba, 2025 05:22
Bộ lại xin nghỉ à?

13 Tháng ba, 2025 23:03
Ông tác hay viết rồi ngâm giữa chừng khó chịu ***. Mai mốt ko bao giờ đọc truyện đang ra của ông này nữa, chờ khi nào hoàn thành rồi mới đọc.

13 Tháng ba, 2025 22:37
tác lại quỵt chương à

13 Tháng ba, 2025 22:34
chưa có chương nha ae

13 Tháng ba, 2025 22:31
Nay có chương chưa ae

13 Tháng ba, 2025 22:11
Nay không nạp kẹo bằng zalopay momo nữa hả mọi người

13 Tháng ba, 2025 20:53
Tr hay.nhưng tg đúng ***

13 Tháng ba, 2025 20:48
Đêm qua ko chương mà giờ này chưa có chương thì chắc chẳng có chương đâu

13 Tháng ba, 2025 20:28
Toàn thấy quỵt chương ko thấy bù ji nhỉ... mấy ông tác chua xạo...

13 Tháng ba, 2025 12:14
Có cao nhân dự đoán: Tiên Tôn (T2) chuẩn bị phục sinh Tiên Chủ (TC)--cha của chip M2. Vậy TC sẽ được phục sinh ra sao? 1. T2 đã chạy model phục sinh với cấp Chân Thần. 2. Để phục sinh TC thì T2 cần làm chủ được công nghệ thai nghén cao cấp =>Để M2 lột xác thành Thần Chủ vừa để thử nghiệm đổ khả dĩ cấp "Chủ", vừa để M2 đóng vai "Chủ Điện Diêm La" của đệ Tứ, giám xát quá trình quay về của TC. 3. Sự đồng thuận của Thần Tôn ở đệ Tứ (hắn không chỉ dính nhân quả Thượng Hoang mà còn đang trấn áp địch nhân cùng cấp). 4. Thời quang của TC. 5. Nhân quả + hy sinh. => Việc Tiên chuyển tu Thần sẽ được bình thường hóa giúp xúc tiến hòa hợp các dân tộc và giảm xóc thời gian đầu liên minh. Model này đã được Nữ Đế áp dụng ở Vọng Cổ và có lẽ đây là sinh lộ mà Nhân tộc ở đệ Ngũ lẫn Vọng Cổ tìm thấy: Tiên-Thần Cộng Sinh. Pragmatically, if you can't beat them, join them.

13 Tháng ba, 2025 11:56
Mịch Minh như "con tin" Huyền Trân Công Chúa được Tiên Tôn đặc phái qua đệ Tứ. Có vậy "liên minh" Ngũ-Tứ tự nhiên này mới có chút "tin". Mà để "nằm trong lòng địch vẫn hướng về ta" thì nhân tính của hắn được neo lại với 2 cọc siêu nhân quả: thê tử + người ơn. Vậy tại sao không lấy cọc neo thứ 3 là Tiên Tôn, nội tôn trực hệ? 1. Tình cảm phải nhạt. 2. Dễ bị Thần Tôn lợi dụng nhân quả ép kèo. 3. Tiên Tôn cần rảnh tay để Tiên Chủ phục sinh (đoán).

13 Tháng ba, 2025 11:43
Mịch Minh thành thần chủ ở đệ tứ có nghĩa là hắn cũng phải ghánh nhân quả vụ c·ướp "thịt" Thượng Hoang với Thần Tôn đệ tứ => Tiên Tôn (ông nội Mịch Minh) + đệ ngũ tinh hoàn sẽ phải share nhân quả với đệ tứ => đệ ngũ và đệ tứ trở thành đồng minh tự nhiên (càng mập càng tốt). Mà nhân quả với Thượng Hoang thì ai qua Vọng Cổ => HT (nhân tố đột phá có nhân quả trực tiếp với Boss cuối) + Vọng Cổ bị kéo lên chiến xa của khối Ngũ-Tứ => Bị đánh giá: "Âm mưu còn thua đám con nít ở Vọng Cổ" =]]] LMFAO
BÌNH LUẬN FACEBOOK