Dù sao nếu có thể đi ra, Tào Cương cũng không lo lắng cái gì.
Mà khi tiến vào cảm nhận, mới có thể sâu sắc cảm nhận được sự huyền diệu ở bên trong.
Nhưng Tào Hiên và Tào Cương không biết là…
Kỳ thật từ lần đầu tiên Tào Cương công kích Mê Huyễn trận, Trương Phàm cùng với Lữ Hoa liền kết thúc bữa sáng lẳng lặng ở tiền viện nhìn hết tất cả.
Đặc biệt là lần thứ hai Tào Cương ra tay.
Dù là khoảng cách một Mê Huyễn trận, nhưng Trương Phàm vẫn có thể cảm nhận được loại cường độ này.
Cho nên hắn liền phán đoán ra, Tào Cương này hẳn là một cổ võ giả cấp Thiên cấp!
Đây cũng là nguyên nhân sao Trương Phàm không trước tiên hiện thân ra, chỉ nhìn mọi thứ ở đây.
Không còn cách nào khác, mặc kệ hắn trước kia có lợi hại bao nhiêu, cũng mặc kệ sau đó hắn có thể lợi hại đến mức nào. Bây giờ, hắn thật sự không phải là đối thủ của một cổ võ giả cấp Thiên cấp.
Hơn nữa còn kém hơn rất nhiều!
Nếu thực lực không bằng, mà còn đi lấy đá chọi đá… Thì đây mới chính là ngu xuẩn!
Trương Phàm biết, đây là nguy cơ của hắn.
Cổ võ giả Thiên cấp!
Hoàn toàn có thể phá huỷ tất cả những gì hắn đang có.
Nhưng may mắn thay, hắn có Mê Huyễn trận.
Cũng may thay hắn đã tăng cấp Mê Huyễn trận lên.
Mê Huyễn trận bây giờ, không đến tu tiên Kim Đan kỳ, nhưng nó tuyệt đối không thể bị phá vỡ.
Mà cổ võ giả Thiên cấp, tuyệt đối không đến được tu tiên Kim Đan kỳ.
Cho nên, chỉ cần trốn ở trong viện, trái lại không cần lo lắng gì hết.
Chẳng qua sau đó người nhà họ Trần gọi hắn mà hắn lại không đi ra ngoài thì sẽ cho người khác thấy rằng hắn đang sợ hãi…
Nhưng những thứ này đều không sao cả, Trương Phàm cho tới bây giờ cũng không phải là một người bị thanh danh làm cho mệt mỏi.
Kiếp trước chính là như thế!
Thế nhưng, cho dù không lo lắng thanh danh, nhưng hắn lại phải lo lắng đến thời gian bị nhốt quá dài.
Ví dụ như tài nguyên tu luyện, hay ví dụ như vấn đề ăn uống.
Dù cho linh khí trong viện sung túc, không ăn không uống hơn mười ngày hẳn là không chết được.
Nhưng lâu hơn… Cũng không được.
Tuy nhiên khi kéo dài chút thời gian thì Trương Duyệt hẳn là có thể cảm ngộ thành công thăng cấp lên cổ võ giả Thiên cấp.
Nhưng cho dù Trương Duyệt có thăng cấp, cũng vẻn vẹn chỉ là Thiên cấp sơ kỳ, cũng không biết cô có thể đối phó với vị cổ võ giả Thiên cấp này hay không.
Có lẽ, đến lúc đó còn cần phải dựa vào thân phận người nhà họ Trương của Trương Duyệt để uy hiếp… Nghĩ đến điểm này Trương Phàm liền có chút đau trứng.
Hắn thật sự không hy vọng sẽ dựa vào sự uy hiếp của nhà họ Trương để giải quyết bất cứ vấn đề gì.
“Có cơ hội rồi!”
Ngay khi Trương Phàm đang không ngừng nghĩ biện pháp để ứng phó thì đột nhiên nhìn thấy cổ võ giả Thiên cấp này tiến vào Mê Huyễn trận, trong nháy mắt hắn trở nên kích động.
Mê Huyễn trận bây giờ, có đặc điểm vây khốn chính là chỉ vài phút nó liền thả ra.
Nhưng đây chỉ là vì Trương Phàm sợ khi hắn không có ở nhà, làm ngộ thương những người bình thường hay là người vô tội.
Nhưng bây giờ…
Hắn hoàn toàn có thể sửa chữa thuộc tính của Mê Huyễn trận một chút, để đặc điểm này tạm thời biến mất!
Cho nên, Trương Phàm không chần chờ gì nữa, mạnh mẽ lao ra, bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Mê Huyễn trận là do hắn bố trí, cũng do hắn sửa chữa, bây giờ sửa chữa lại không thể đơn giản hơn, thậm chí chỉ cần di chuyển vị trí sắp đặt phỉ thuý một chút là đã hoàn thành việc sửa chữa rồi.