Mấy anh trong kia thấy cô đứng ngoài nhìn cũng tỏ vẻ sát gái, cầm quả tạ nâng lên một cách nhẹ nhàng rồi nháy mắt với cô một cái. Mộc Hạ đỏ mặt thì thầm một mình:
"Mấy anh ở đây cũng bánh cuốn quá rồi."
Thấy Mộc Hạ đứng nhìn mãi muốn lòi con ngươi ra rồi, Phó Tranh tiến đến che mắt cô lại kéo đi.
"Nhìn gì chứ, còn không mau đi, thèm thế à?"
Bọn Kỉ Hồng đằng sau cũng tiếp lời:
"Cừu non, bọn đàn ông ở đây nguy hiểm lắm, tí có thằng nào ve vãn em thì chạy đến mách anh nhé, để bọn anh thiến chúng."
Mộc Hạ ngơ ngác gật đầu, chẳng lẽ trai phố toàn loại người đấy à, gặp ai họ cũng bảo cần tránh xa.
Đến phòng vip hằng ngày hay tập, Phó Tranh cùng mấy thằng bạn đi thay đồ, trước khi đi cũng không quên ném cho cô một bộ chuyên dành cho nữ.
.....
"Lão đại, có khi nào cừu nhỏ bị mấy tên kia dụ đi đâu rồi không? Sao có thể thay lâu thế chứ?"
Tô Khiêm sốt ruột hỏi, đúng là đi lâu thật người ta thay chỉ mất 5 phút, riêng cô gần 15 phút rồi không thấy ra. Không chịu nổi nữa Phó Tranh quyết định đến phòng nữ tìm cô.
"Mộc Hạ, cô làm gì lâu vậy, ngủ trong đó hả?"
Mộc Hạ lúc này đang loay hoay, cái bộ này cũng cắt xẻ cũng táo bạo quá, cụt ngủn vậy ra cô ngại lắm. Đang chả biết làm thế nào để ra gặp bọn họ thì tiếng Phó Tranh gọi bên ngoài. Mộc Hạ giật mình hoảng hốt, làm sao đây cuống quá cô đành giả điếc khấn:
"Tui khum nghe, tui khum nghe gì hớt."
Phó Tranh ở bên ngoài, nhìn đôi giày cô đi ở ngoài cửa đây, sao gọi không lên tiếng, có khi nào xảy ra chuyện rồi?.
Hắn ở bên ngoài nóng lòng, phân vân xem có nên vào trong xem thử. Nhưng đây là phòng nữ hắn vào thì mất mặt chết. Mà nếu lỡ cô xảy ra chuyện gì trong đó ví dụ như ngất xỉu, hay biến thái giữ miệng không lên tiếng được, hay gì gì đó thì sao, hắn tưởng tượng đủ thứ cả.
Đấu tranh tâm lý một hồi, Phó Tranh quyết định xông vào vậy, thà mất mặt còn hơn để ba mẹ hắn cho hắn ngắm gà khỏa thân, liều vậy. Phó Tranh đẩy mạnh của lao vào:
"Mộc Hạ tôi cứu cô đây..."
"Á Á... " *BỐP*
Mộc Hạ trong này bỗng thấy Phó Tranh lao vào giật mình không ngại vỗ hắn một phát thật kêu, mặt hắn lệch hẳn sang một bên. Phó Tranh đưa tay lên sờ má mặt đầy ngơ ngác.
"Đéo gì thế, sao lại đánh tôi, tôi chỉ lo cho cô bị làm sao thôi mà?"
Thấy mặt hắn in một bàn tay nhỏ xinh đỏ chót, Mộc Hạ lúc này mới sợ hãi, hình như cô ra tay hơi quá rồi. Cô kiễng chân dùng tay xoa nhẹ lên má hắn:
"Anh Phó Tranh, em xin lỗi. Em tưởng anh là biến thái, tại anh vào đây làm gì, đây phòng nữ mà?"
Hắn ôm mặt đỏ ửng, sao ai cũng nghĩ hắn là biến thái thế, kiếp trước hắn mang tội hay sao. Lòng tốt không được báo đáp lại còn ăn đánh oan, hắn ngoại trừ ba mẹ với lúc đánh nhau thì bình thường chả ai vô cớ đánh hắn như vậy cả, lại còn là một nhóc con như cô nữa. Chịu hết nổi rồi, hắn như muốn gầm lên:
"Mộc Hạ, con mẹ nó. Cô làm cái đéo gì trong đây lâu thế hả. Ông đây nghĩ cô bị nguy hiểm nên mới xông vào. Vậy mà cô cảm ơn tôi vậy sao?"
Nói rồi hắn tính nắm tay cô kéo đi, nhưng Mộc Hạ rút tay lại đỏ mặt ôm người.
"Em... em không ra ngoài đâu, ngoài đó lạnh lắm."
Nói gì thế? Mùa hè nóng lòi pha như thế mà bảo lạnh, cô ấm đầu sao? Phó Tranh nhìn xuống cô, giờ mới để ý, cô mặc một cái áo bra tập gym, cùng với chiếc quần đùi ngắn ôm sát vào người, để lộ vòng eo mảnh khảnh cùng vòng một đầy đặn của thiếu nữ xuân thì.
Tuy bình thường nhìn cô lùn một mẩu, lại hay mặc đồ rộng kín đáo hoặc chỉ là váy vóc dài qua gối, nên không ai nghĩ ngoài nhược điểm là thấp ra thì dáng cô lại cuốn hút như vậy.
Phó Tranh Mải nhìn cảnh đẹp, hắn quên cả việc mình đang ở phòng thay đồ nữ, bỗng có tiếng gọi ngoài kia.
"Lão đại, anh tìm thấy cừu nhỏ chưa? Sao hai người đi lâu vậy?"
- ----còn tiếp--------
*Hình ảnh mang tính minh hoạ cho BỘ ĐỒ."
Viết truyện không ai đọc hết vậy á:(( sầu
Ai có ghé qua để lại like với cmt cho tôi còn biết để lấy động lực với:((