Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 14
Lâm Tái Xuyên phát hiện bầu không khí trong văn phòng có hơi kì lạ
Tín Túc đứng lại, suy nghĩ vài giây.
Hẳn không phải mấy chuyện xảy ra gần đây vì cậu sẽ không quên nhanh như vậy. Gương mặt cô gái này khiến cậu thấy quen thuộc nhưng trong ký ức lại vô cùng mơ hồ...
Dường như từng gặp trước đây khá lâu.
Lý Tử Viện không nhận ra ánh mắt chăm chú của cậu. Cô không hề nhúc nhích, ngồi ngay ngắn trên băng ghế chờ, xinh đẹp, tinh xảo giống một con ma-nơ-canh trong tranh vẽ.
Tín Túc tự hỏi một lúc, vẫn không có manh mối gì. Cậu cũng không làm khó bản thân, không hề lo lắng, thong thả quay người rời khỏi Cục Công an.
Sau khi về đến nhà, cậu khua khoắng nồi xoong, ăn xong bữa tối, rửa mặt, nằm xuống giường, đưa tay kéo chăn che trùm đầu, mãn nguyện thở phào một hơi, không nhịn được mà lẩm bẩm: "Cảm giác không phải dậy sớm thật tốt..."
Buổi sáng ngày hôm sau, không biết ở đâu để lọt tiếng gió, có người trên mạng lan truyền tin Hứa Ấu Nghi, con trai của Hứa Ninh Viễn, bị nghi ngờ có liên quan đến việc cố ý giết người. Các tài khoản đưa tin giải trí cũng biết thời biết thế đưa tin về đủ loại bạo lực học đường, giết người, gánh tội thay, tin nào tin nấy đều là chủ đề nóng rẫy trong mắt người đọc, như tự mang buff, vừa lên hot search đã được đẩy lên mấy tin tức hot nhất.
Điện thoại Cục Công an từ sáng sớm đã bị các hãng truyền thông gọi đến không ngừng. Đường dây nóng của văn phòng vang lên hết cuộc này đến cuộc khác khiến cảnh sát trực điện thoại nói đến miệng khô, lưỡi khô. Lâm Tái Xuyên bảo mọi người trả lời thống nhất là "Vụ án hiện đang điều tra. Không tiện trả lời".
Chương Phỉ hai mắt vô thần cúp cuộc thiện thoại thứ tám trăm, uể oải lẩm bẩm: "Tôi không chịu được nữa rồi... Gọi Tín Túc đến nghe điện thoại đi. Cậu ta nhất định thích làm mấy việc này".
Hạ Tranh trả lời: "Tag cậu ấy trong nhóm chat nhưng không thấy trả lời. Chắc là chưa ngủ dậy. Thật ngưỡng mộ mấy người không phải tăng ca!"
"Tiền lương Cục Công an chúng ta trong mắt người ta chẳng khác gì giấy vụn. Nhiều khả năng Tín Túc chỉ muốn quẹt thẻ đúng giờ để cố gắng không phải chạy phạt 3000 mét".
Tín Túc bị tiếng chuông di động đánh thức.
Vẻ mặt không kiên nhẫn, từ trong ổ chăn thò tay ra lấy di động, nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh tốt nhất cho tôi lý do gọi điện cho tôi lúc này".
Phía đối diện im lặng một lúc, "Nếu không, cậu nhìn một chút xem giờ là mấy giờ rồi?"
Tín Túc cau mày liếc nhìn di động. Thế mà đã gần 11 giờ trưa.
Tín Túc: "............"
Có thể vì mấy hôm nay áp lực công tác không nhẹ nên cậu đã không nhớ nổi lần trước ngủ thẳng đến 11 giờ là khi nào.
Cậu day day trán, nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, hơn một phút sau mới phản ứng, dùng giọng khàn khàn lúc mới ngủ dậy, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chuyện của Hứa Ấu Nghi nửa đêm qua ầm ĩ rồi. Hiện giờ, dư luận trên mạng đang rất sôi nổi. Sau lưng nhất định có người đang thao túng dư luận, ám chỉ án mạng lần này có quan hệ với Hứa Ninh Viễn. Giá cổ phiếu Tập đoàn họ Hứa có xu thế sụp đổ. Nếu người kia có bối cảnh, thủ đoạn cứng rắn, nói không chừng lần này có thể trực tiếp khiến Hứa Ninh Viễn không trở mình được".
Hứa Ninh Viễn kinh doanh nhiều năm, thủ đoạn độc ác, trong quá trình mở rộng bản đồ buôn bán, không tránh khỏi việc gây thù chuốc oán với nhiều người. Muốn góp một chân đạp khiến ông ta từ trên cao ngã xuống bùn đất, nhìn ông ta thất bại thảm hại cũng không ít.
Hiện giờ "Tập đoàn họ Hứa gặp nạn, bốn phương tám hướng mừng vui", mấy công ty từng có mâu thuẫn với Hứa Ninh Viễn đều ở bên cạnh cố gắng bỏ đá xuống giếng, đem chôn ông ta, cùng nhau chia phần.
Nhưng vẻ mặt Tín Túc thờ ơ lãnh đạm: "Tôi cùng ông ta cũng không có gì giao thoa. Hứa Ninh Viễn sống hay chết, tôi không quan tâm".
Người phía bên kia điện thoại nói: "Nếu không phải Cục Công an đột nhiên nhúng tay, vụ án này cũng không ầm ĩ khiến mọi người đều biết như vậy... Lần này, Hứa Ninh Viễn cùng mấy người Cục Công an các cậu kết thù lớn rồi".
Tín Túc cười thành tiếng: "Ông ta không biết lợi hại, tốt nhất nên tự mình đưa đến cửa, đỡ phiền toán. Về sau cụp đuôi mà sống, để ông ta sống thêm mấy ngày cũng không vấn đề".
"Sợ là sống không nổi," phía đối diện thở dài, "Mấy hôm trước, cậu bảo tôi điều tra Hứa Ninh Viễn. Tôi đúng là tra được mấy thứ. Tập đoàn họ Hứa khả năng có liên hệ với người bên kia".
Nghe câu đó, vẻ lười nhác buồn ngủ trên mặt Tín Tức lập tức tan đi, hai mắt tỉnh táo.
"Tôi điều tra tài khoản tư nhân của ông ta. Hứa Ninh Viễn mỗi tháng sẽ cố định chi ra một khoản chi tiêu, thường xuyên đầu tư một ít hạng mục thua lỗ. Ngày 15 tháng trước, ông ta còn tham gia một cuộc đấu giá, bỏ ra mười mấy triệu mua một bình hoa không đáng giá. Rất có thể là rửa tiền thông qua buổi đấu giá. Tôi theo dòng tiền giao dịch thì tìm ra mấy tài khoản khác, đều đến từ công ty sản xuất đồ da... Tám, chín phần mười chính là người Bò cạp Sa mạc".
"Tôi biết gần đây Bò cạp Sa mạc có xu hướng mở rộng ra ngoài tỉnh. Ra là đáp được lên đường dây của Hứa Ninh Viễn. Hèn gì". Tín Túc nhỏ giọng lẩm bẩm, con ngươi sáng lạnh mà tối tăm, vẻ mặt lạnh băng khác thường. Cậu rũ mắt suy nghĩ một lúc, nói lạnh lùng: "Nếu lần này nhà họ Hứa vận khí tốt chống đỡ được thì anh tới giúp họ một chút. Còn nếu ông ta không sống được thì cũng đơn giản thành toàn cho ông ta".
Đầu dây bên kia nói: "Tôi hiểu rồi."
Trước khi ngắt điện thoại, Tín Túc lại bất ngờ hỏi một câu: "Anh biết Lý Tử Viện không?"
"Dĩ nhiên. Là phu nhân gia đình họ Lục".
"Trước kia, chúng ta từng tiếp xúc với cô ta phải không?"
"Trong ấn tượng thì không có. Gia đình họ Lục là danh môn chính phái, chướng mắt mấy nhóm nhỏ đủ hạng người như chúng ta. Sao vậy? Sao đột nhiên hỏi về người này?"
Tín Túc có vẻ như hơi đăm chiêu: "...... Không có gì. Tiện dịp hỏi bừa thôi".
Tín Túc không ngồi lại trong ổ chăn lâu lắm. Cậu vừa ăn xong cơm trưa đã bị cuộc điện thoại của Lâm Tái Xuyên lôi về tăng ca. Người trong Cục Công an không đủ, cậu trở về dù chỉ làm linh vật cũng coi như có thể giúp đỡ rồi.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Tái Xuyên, Tín Túc đang dùng búa nhỏ đập vỏ con cua to vừa ra khỏi nồi hấp. Di động trên mặt bàn bên cạnh lạch cạch vang lên. Ban đầu, cậu không kiên nhẫn "hừ" một tiếng, nhưng nhìn thấy tên người gọi đến, cậu hơi nhướn mày, cởi bao tay dùng một lần, giọng còn có hơi ngoài ý muốn: "Đội trưởng Lâm?"
"Đang làm gì vậy?"
Tín Túc mời mọc: "Ăn cơm trưa. Tôi vừa nhận con cua gửi đến từ Úc. Anh muốn đến nhà tôi cùng ăn không?"
Hiện giờ, đội điều tra hình sự đang rối như tơ vò. Ở cửa Cục Công an còn có một nhóm phóng viên xếp hàng phỏng vấn về vụ án của Hứa Ấu Nghi. Lại thêm mấy tài khoản đưa tin giải trí đi theo xem chuyện vui. Cũng chỉ có Tín Túc mới có thể nhàn nhã như vậy.
"Tôi không có thời gian, lập tức còn phải đi mở họp". Lâm Tái Xuyên dường như đang đi trên đường, giọng nói so với ngày thường vội vã hơn một chút, "Chuyện của Hứa Ấu Nghi, cậu hẳn cũng biết rồi. Đội không đủ người. Buổi chiều, cậu không bận việc thì tới đây đi. Ở cửa chính có rất nhiều phóng viên. Cậu đi vào từ cửa phía bên bãi đỗ xe nhé".
May là tính tình Lâm Tái Xuyên rất tốt. Nếu đổi là người tính cách nóng nảy như đội trưởng đội ma túy cách vách, lúc những người khác ở Cục Công an thành phố vội tăng ca đến chân không chạm đất, Tín Túc lại ở nhà thảnh thơi thoải mái ăn cua thì đã sớm bảo cậu ôm đồ đạc cuốn gói cút cho khuất mắt.
Tín Túc "Ưm" một tiếng. Trên đời này vốn không có tăng ca miễn phí, cậu bắt đầu cò kè mặc cả: "Có thể tiện đường về cùng nhau ăn tối không?"
"Ừm. Có thể. Nhưng thời gian khả năng hơi muộn một chút". Lâm Tái Xuyên đẩy ra cửa phòng họp, "Tôi đi mở họp. Tắt máy trước".
Ngừng một chút, anh lại nhỏ giọng nói một câu: "Chú ý đừng uống nước lạnh".
Tín Túc nhìn chằm chằm màn hình di động tối đi, khóe môi hơi cong lên, rất "nghe lời", đưa tay ấn nút đun nước nóng.
*
* *
Bởi vì Lâm Tái Xuyên đã nhắc nhở từ trước, Tín Túc không đi vào Cục Công an từ cửa chính. Cậu vừa dừng xe ở bãi đỗ xe, không biết từ chỗ nào vụt tới một phóng viên khiêng camera, nhanh gọn dí sát máy quay vào mặt cậu: "Xin hỏi, anh là cảnh sát Cục Công an phải không?"
Tín Túc vẻ mặt bất ngờ, quay đầu, hơi mỉm cười với phóng viên: "Anh thấy tôi giống cảnh sát sao?"
Phóng viên nhìn cậu dò xét một lượt, nhìn kiểu ăn mặc ăn chơi trác táng của cậu, lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, buông camera: "Xin lỗi, tôi nhầm. Thật sự là đợi ở bên này lâu quá".
Phóng viên lại tò mò hỏi: "Anh đẹp trai, anh ở đây là do phạm phải chuyện gì vậy?"
Tín Túc vừa đi vào tòa nhà đội điều tra, vừa vẫy vẫy tay với phóng viên, giọng nói còn văng vẳng bên tai: "Tội quá đẹp nên làm chết người".
Phóng viên: "............"
Lâm Tái Xuyên bị Cục trưởng Ngụy gọi đi họp. Trong văn phòng, các cảnh sát khác cũng ai bận việc nấy. Khi Tín Túc đi vào văn phòng, chỉ có Chương Phỉ có thời gian chào hỏi cậu, "Đến rồi!"
Tín Túc còn chưa kịp nói gì, điện thoại bàn lập tức vang lên. Chương Phỉ nhảy dựng trên ghế, lôi kéo Tín Túc: "Nhanh nhanh nhanh! Tôi nhận điện thoại cả một buổi sáng đến khô hết cả nước bọt rồi. Cậu nghe điện thoại giúp tôi một lúc. Nếu được hỏi thì nói còn đang ở giai đoạn điều tra, cần bảo mật. Sau này sẽ công khai tình tiết vụ án. Đánh Thái Cực với bọn họ là được".
Tín Túc ngồi xuống nghe điện thoại, giọng lười biếng: "A lô? Xin chào".
Phía bên kia giữ vẻ trầm mặc kì lạ một lát: "Xin lỗi, gọi nhầm số".
Không hiểu được vì sao bị ngắt máy, Tín Túc vẻ mặt vô tội nhìn về phía Chương Phỉ.
"Chú ý tông giọng! Phải đoan chính, nghiêm túc! Nói năng có khí phách!" Chương Phỉ uống một ngụm nước lớn, "Giọng nói cà lơ phất phơ của cậu sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của Cục Công an thành phố chúng ta!"
Tín Túc cái hiểu cái không gật gật đầu, chống cằm, tiếp tục chờ điện thoại.
Chương Phỉ cầm di động nhìn nhìn, bắt đầu thở ngắn than dài: "Đứng thứ hai Hot search: Một học sinh trung học thành phố Phù Tụ giết người, mua bạn học gánh tội thay —— Rốt cuộc là tên khốn nào đã để lô tin tức! Hiện giờ, nhân dân cả nước đều biết thành phố chúng ta có sát nhân là học sinh trung học chỉ số thông minh cao!"
Tín Túc nghe vậy cười một tiếng, không thể đồng tình: "Hứa Ấu Nghi kia cùng lắm được xem là tự cho là thông minh. Tội phạm chỉ số thông minh cao, cậu ta còn kém xa."
Chương Phỉ nghe xong, vẻ mặt khoa trương, nói: "Biết đem giết người ngụy trang thành sự cố ngoài ý muốn, còn biết tìm người gánh tội thay, lôi kéo các bạn học trong cả khối giúp cậu ta làm giả bằng chứng. Nếu không phải đội trưởng Lâm cạy ra miệng của Trần Chí Lâm, hiện giờ chúng ta có thể không túm được đuôi cáo của cậu ta. Mới là đứa nhỏ 18 tuổi, như thế này còn không "thông mình" à?"
Tín Túc cười với cô: "Giấu đầu lòi đuôi thật ra là biện pháp ngu ngốc nhất. Rõ ràng có thể bịa ra rất nhiều câu chuyện không hề có dấu vết, Hứa Ấu Nghi lại cố tình chọn cái nhiều sơ hở nhất".
Chương Phỉ nhịn không được hỏi: "Nếu vậy, cậu ta hẳn nên nói thế nào?"
"Dù sao Trương Minh Hoa chết vô đối chứng. Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn dựa vào một cái miệng của Hứa Ấu Nghi. Nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ tự mình giả vờ thành một nhân vật "người bị hại", Tín Túc không hề hoang mang nói, "Hứa Ấu Nghi và Trương Minh Hoa đều là học sinh ba tốt trong khối, rất được thầy cô yêu thích. Dĩ nhiên, bọn họ sẽ khiến người khác ghen ghét. Cho nên, Trần Chí Lâm mang theo hai người, cố ý tìm bọn họ để làm phiền, chắn cậu ta và Trương Minh Hoa ở toilet, ra tay đấm đá với hai người bọn họ xong, mấy người Trần Chí Lâm rời khỏi phòng vệ sinh. Hứa Ấu Nghi cũng rời đi sau đó. Trương Minh Hoa còn một mình, ngoài ý muốn bước hụt chân, ngã xuống cầu thang nên bỏ mình".
"Không tính Lý Tử Sung, lúc ấy đi ra ngoài đúng thật là năm người. Không cần bất kì ai nói dối, chẳng qua người bị hại có thể là hai người. Người thật sự biết sự thật đã chết, Trần Chí Lâm và Hứa Âu Nghi cùng nhau thông đồng thì không ai có thể xác chết vùng dậy phản bác bọn họ".
"Trái ngược với nghi phạm, cảnh sát sẽ càng muốn tin lời nói của người bị hại. Mà khi lời khai của người bị hại và nghi phạm thống nhất cao độ, chúng ta sẽ rất hiếm khi hoài nghi tính chân thật của lời khai".
"Tất cả các bạn học đều nói có lợi cho Hứa Ấu Nghi, cảnh sát cũng sẽ không điều tra ra cái gì, trái lại, sẽ thấy cậu ta gặp một hồi tay bay vạ gió. Cứ như vậy, kể cả Hứa Ấu Nghi thừa nhận chính mình có mặt tại hiện trường vụ án, đối với danh tiếng của tập đoàn họ Hứa cũng không ảnh hưởng chút nào".
"Vụ án mạng này càng sẽ không kinh động đến Cục Công an thành phố. Kể cả có ở trên người Trương Minh Hoa thật sự phát hiện được dấu vết gì cũng có thể giải thích thành Hứa Ấu Nghi lúc phản kháng không cẩn thận đụng phải Trương Minh Hoa bên cạnh. Tình huống lúc đó hỗn loạn, nói như vậy lại hợp tình, hợp lý".
Tín Túc nói xong, phát hiện toàn bộ cảnh sát trong văn phòng đều lặng ngắt như tờ nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt một người lại so một người càng kì quái.
Tín Túc: "........."
Hạ Tranh "Ha ha" hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười mà mở miệng: "Không ngờ cậu còn rất có thiên phú về mặt này. Không hổ là đã học điều tra tâm lý và tra hỏi".
Lời của Tín Túc đúng là khiến người nghe càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Nếu Hứa Ấu Nghi biến thành "người bị hại", Trần Chí Lâm động tay động chân với bọn họ, Trương Minh Hoa một mình rời đi không cẩn thận lăn xuống cầu thang...
Như vậy mới đúng là chết vô đối chứng.
Có điều, loại "giả thiết" này từ miệng người đồng nghiệp trẻ tuổi vừa nhậm chức được mấy ngày nói ra, nghĩ thế nào cũng khiến người nghe lạnh cả cột sống.
Lâm Tái Xuyên mở họp xong trở về, vừa vào cửa văn phòng, liền phát hiện bầu không khí có chút kì lạ nói không nên lời...
Anh đứng ở cửa, đánh giá vẻ mặt khác nhau của các đồng sự, bình tĩnh hỏi: "Mọi người đây là làm sao vậy?"
Tái bút: Tuần rồi tớ vừa đi công tác. Mỗi ngày đều theo chân lãnh đạo hơn 12 tiếng, tối về lại chỉnh lý tài liệu và các thứ thành ra chương này đăng hơi muộn. Cảm ơn các bạn đã chờ nha <3