Editor: Qingyun
Đôi mắt Lương Phù có chút mờ mịt nhìn một chỗ, nói: “Ta nhớ rõ ngày đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang. Sau khi ta dùng xong bữa trưa thấy có chút nhàm chán liền lệnh cho nha hoàn đem giường dọn lại đây, ta vốn định thêu thùa một lúc, bất tri bất giác lại ngủ mất. Ta không biết mình đã ngủ bao lâu thì đột nhiên bị đánh thức, ta không rõ đã xảy ra sự tình gì, chỉ nhìn thấy một bóng dáng nam nhân từ trong phòng ta nhảy ra ngoài, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Bên ngoài một đám người giọng ồn ào. Ngay sau đó, thái thái liền mang theo người vọt vào, nói ta cùng nam nhân thông dâm…… Ta không có, ta căn bản không biết nam nhân kia là ai. Ta hướng thái thái giải thích, nhưng thái thái không tin, sau lại gọi tộc lão tới, ta không ngừng giải thích, không ngừng khóc, nhưng bọn họ không ai chịu nghe ta nói……”
Lương Phù nức nở vừa khóc vừa nói, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm, nha hoàn Lương Văn thị đẩy cửa ra, nói: “Tiểu thư lại bắt đầu phát bệnh nói khùng điên, cô nương, cô nên ra ngoài……”
Nha hoàn tiến lên, muốn lôi Vương Ngôn Khanh ra ngoài. Vương Ngôn Khanh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nha hoàn một cái. Nha hoàn không kịp phòng ngừa đụng phải một đôi mắt đen láy, cặp mắt kia trong suốt minh bạch, giống như gương chiếu yêu, có thể phản chiếu tất cả những dơ bẩn trên thế gian. Nha hoàn động tác dừng lại, thế nhưng lại không dám tiến lên lôi kéo. Vương Ngôn Khanh không để ý tới đám nha hoàn xung quanh, nàng nhẹ nhàng vỗ tay Lương Phù nói: “Ta tin tưởng cô. Chờ ta một chút.”
Vương Ngôn Khanh đứng dậy, da nàng trắng hơn tuyết, đôi mắt hắc trạm, nàng thu liễm ý cười trên mặt, trông giống như dáng vẻ trang nghiêm của Quan Âm, nghiêm nghị không thể xâm phạm: “Ta đã nói qua, các ngươi không được tiến vào. Các ngươi ngang nhiên ngăn cản ta cùng với Lương tiểu thư nói chuyện, là muốn bất kính Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ sao?”
Vương Ngôn Khanh trong lòng thầm nói xin lỗi, xin lỗi Nhị ca, nàng không phải cố ý làm bại hoại thanh danh của hắn đâu, nhưng mà…thật sự quá dùng tốt.
Vương Ngôn Khanh đem Chỉ Huy Sứ ra để hù dọa, khuôn mặt nàng lạnh lẽo tựa băng sương, bọn nha hoàn lập tức bị trấn trụ. Vương Ngôn Khanh tầm mắt từ trên người bọn họ đảo qua, trầm giọng đe dọa: “Nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, tha cho các ngươi lần này. Còn không mau đi ra ngoài?”
Nhìn ra được danh thanh Cẩm Y Vệ thật sự không tốt, đám nha hoàn không ai dám nói chuyện, hậm hực đóng cửa. Nhưng lúc bọn họ đóng cửa, lại lén lút để lại một khe hở nhỏ. Khuê phòng Lương Phù không gian vốn dĩ nhỏ, hiện tại cửa còn để mở ra, vậy thì bên trong nói cái gì bên ngoài đều có thể nghe được. Vương Ngôn Khanh chú ý tới, nàng ấy không có khó chịu, mà ngồi trở lại vị trí cũ, nàng liền mỉm cười trấn an Lương Phù: “Đã để cô nương phải đợi lâu. Ta tin tưởng lời của cô nương. Cô không cần phải gấp gáp, trước cứ lau nước mắt đi đã.”
Vương Ngôn Khanh không có vội vã truy hỏi mà đưa cho Lương Phù một cái khăn tay. Trên mặt Lương Phù vẫn còn vương nước mắt, nàng tiếp nhận khăn của Vương Ngôn Khanh, có chút hoảng hốt mà lau nước mắt.
Vương Ngôn Khanh chờ cảm xúc Lương Phù khôi phục vững vàng mới hỏi: “Cô nương còn nhớ rõ diện mạo của nam nhân kia không?”
Vừa rồi khi bọn nha hoàn xông tới, Lương Phù bị dọa không nhẹ, nhưng Vương Ngôn Khanh chỉ dăm ba câu đã đem đám nha hoàn đuổi đi, không đem Lương Văn thị đặt ở trong mắt. Sau khi Vương Ngôn Khanh biểu hiện năng lực của mình, Lương Phù càng thêm ỷ lại Vương Ngôn Khanh, Vương Ngôn Khanh hỏi cái gì nàng liền đáp cái đấy. Lương Phù nghĩ nghĩ, mờ mịt lắc đầu. Vương Ngôn Khanh trầm ngâm một lát, hỏi: “Lúc ấy cô nương đại khái nhìn thấy hắn ở vị trí nào, tình hình lúc đó ra sao?”
Nơi này là khuê phòng Lương Phù, cũng nơi ngày đó xảy ra chuyện. Lương Phù ở trong phòng đưa tay miêu tả: “Lúc ấy ta kê giường ngủ ở chỗ này, chỉ nhớ rõ có chút lạnh, muốn gọi nha hoàn lại không phát ra tiếng, lúc ấy thật sự ngủ không thoải mái. Sau đó bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, ta lập tức bị đánh thức, mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một nam nhân đưa lưng về phía ta đứng ở cửa sổ, nhảy lên cây rồi biến mất. Lúc ấy ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cũng chưa kịp phản ứng thì một đám người liền vọt vào, ồn ào nói muốn báo quan.”
Lương Phù bị những lời nói này làm cho hoang mang, những lời nói này nghe không hề giả dối mà ngược lại rất chân thật. Nếu ở trong trí nhớ sự tình này thật sự phát sinh thì khi thuật lại hẳn là sẽ mang rất nhiều suy nghĩ cùng cảm xúc chân thực của bản thân, nhưng nếu đặt ở trên người Lương Văn thị thì người này không cần phải suy nghĩ mà ấn định thời gian cùng quá trình xảy ra nói lưu loát một lần, mới là nói dối.
Vương Ngôn Khanh tin tưởng lời Lương Phù nói. Vương Ngôn Khanh liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, nhẹ giọng hỏi: “Cô có thể chỉ cho ta vị trí lúc đó không?”
Lương Phù gật đầu, đi theo Vương Ngôn Khanh đứng lên, vừa đi vừa nói: “Giường đặt chỗ này, đầu hướng bên này, còn người kia đứng ở chỗ này……”
Vương Ngôn Khanh đi theo nhìn chỗ Lương Phù chỉ, trong lòng yên lặng đo đạc khoảng cách. khuê phòng Lương Phù ở lầu hai, ngoài cửa sổ cách đó không xa có một gốc cây thụ, nếu từ cửa sổ khuê phòng Lương Phù nhảy lên trên cây, liền có thể theo nhánh cây bò đến tường vây, nháy mắt là có thể rời khỏi Lương phủ.
Cái này khoảng cách đối với nữ tử mà nói thì có chút xa, nhưng đối với một nam tử trưởng thành mà nói, hẳn là không khó.
Vương Ngôn Khanh bất động thanh sắc đem vị trí tin tức ghi nhớ lại, lại hỏi Lương Phù: “Cô có còn ấn tượng với hình dáng, thân thể của hắn không?”
Lương Phù nghĩ nghĩ, nói: “Lúc ấy ta mới vừa tỉnh, đôi mắt không nhìn rõ, chỉ nhớ rõ hắn một y phục màu đỏ thẫm, y phục trên người hắn rất lớn.”
Vương Ngôn Khanh thuận thế mở cửa sổ, cùng Lương Phù ngồi ở bên cửa sổ. Bên ngoài gió thổi vào, tuy rằng có chút lạnh, nhưng lại mau chóng thổi tan không khí nặng nề trong phòng, Lương Phù tiếp xúc với bầu không khí bên ngoài, ánh mắt cũng bất tri bất giác giãn ra. Vương Ngôn Khanh chọn lựa vị trí này cách xa cửa ra vào, lại có thanh âm bên ngoài hỗ trợ, tiếng nói chuyện lập tức không rõ ràng. Vương Ngôn Khanh không để ý mấy nha hoàn đang nghe lén kia, hỏi Lương Phù: “Trước kia cô có gặp qua bóng dáng này ở nơi nào không?”
Lương Phù lộ vẻ mờ mịt, suy nghĩ một hồi nói: “Ta không nhớ rõ.”
Vương Ngôn Khanh âm thầm thở dài, nhìn biểu tình của Lương Phù, nàng ấy xác thật hoàn toàn không biết gì cả. Nàng ấy ngay cả dung mạo của đối phương cũng không nhìn thấy, sao có thể làm ra chuyện thông dâm được? Nhưng mà lễ giáo đối với nữ tử chính là khắc nghiệt như vậy, một ngoại nam xuất hiện trong khuê phòng nữ tử, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, mặc kệ có phải bị bắt hay không, nữ tử ấy đều phải lấy cái chết để bảo toàn thanh danh gia tộc mình.
Quan phủ luôn luôn đem loại án kiện này là chuyện trong nhà, nếu trưởng lão trong tộc nhất trí muốn đem nàng ta xử tử thì quan phủ sẽ không đối nghịch họ mà đều ngầm đồng ý, càng sẽ không coi đây là mưu sát.
Cho nên, khi Lương Văn thị bắt được trong phòng Lương Phù có nam nhân, sau đó còn tố cáo với quan phủ, Bảo Định phủ nha cùng kinh thành đều không có kiểm tra mà trực tiếp định án khép vào tội thông dâm. Vương Ngôn Khanh bởi vì do Lục Hành nên đã biết kết quả của án này trước một bước, nếu nàng muốn cứu Lương Phù, hoặc là nghĩ cách chứng minh nàng ấy không thông dâm, hoặc là từ ngọn nguồn giải quyết vấn đề.
Tỷ như, Lương Văn thị vì cái gì phải cho ấn cho Lương Phù tội danh tử hình.
Đôi mắt *mặc ngọc của Vương Ngôn Khanh bình tĩnh nhìn Lương Phù, không buông tha một chút dao động nào trên mặt nàng ấy, hỏi: “Kế mẫu của cô gán cho cô tội danh thông dâm, sau khi thúc bá huynh đệ của cô biết, thế nhưng cũng mặc kệ sao?”
*mặc ngọc(mực ngọc): chỉ đôi mắt đen đẹp như ngọc
Lương Phù nghe đến đó, cả người dường như gục xuống: “Cha ta đã chết, ca ca lại không biết tung tích, chức vị thiên hộ rất có thể sẽ rơi xuống đầu Nhị đệ. Người ngoài ai sẽ vì ta đắc tội thái thái cùng Nhị đệ chứ?”
Vương Ngôn Khanh cẩn thận nhìn chằm chằm nàng ấy, hỏi: “Ca ca ngươi đâu?”
“Đại ca rời phủ, ta cũng không biết Đại ca ở nơi nào.” Lương Phù thở dài, nói, “Nếu huynh ấy có thể mau chóng trở về thì tốt rồi.”
Vương Ngôn Khanh trầm mặc, nàng không đành lòng nói cho Lương Phù tình hình thực tế, liền chuyển hướng hỏi: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy Lương Dung là khi nào?”
Lúc này Lương Phù không chút suy nghĩ, mà trực tiếp trả lời: “Là buổi tối hôm mười sáu đó.”
“Cô lại nhớ rõ như vậy sao?”
Lương Phù gật đầu: “Đúng vậy. Ngày đó tâm tình ta không tốt, ngủ không yên, liền đi tìm Đại ca tâm sự, muốn huynh ấy mang ta chùa giải sầu. Ta nhìn thấy trong phòng Đại ca đèn sáng, liền đi tới gõ cửa, nhưng mà đợi lâu cũng chưa thấy Đại ca ra mở cửa. Ta cảm thấy kỳ quái, muốn đẩy cửa đi vào xem, nhưng cửa lại bị buộc lại, ta không đẩy được. Đại ca ở bên trong nói hắn ngủ rồi, bảo ta ngày mai lại đến.”
Chân mày Vương Ngôn Khanh khẽ chau lại, Lương Phù thế nhưng lại cùng Lương Dung trò chuyện qua? Vương Ngôn Khanh vội vàng truy hỏi: “Thời điểm hắn nói chuyện, có cái gì dị thường không?”
“Dị thường?” Lương Phù nhăn mặt lại, suy nghĩ một hồi, không xác định nói, “Thanh âm của huynh ấy hình như có chút thấp, không giống ngữ điệu ngày thường huynh ấy hay nói. Ta còn tưởng rằng đại ca sinh bệnh.”
Vương Ngôn Khanh hỏi: “Trừ bỏ nói chuyện, trong phòng còn có cái gì khác thường không?”
Lông mày Lương Phù nhăn lại, suy tư một hồi lâu, nói: “Lúc ấy trong phòng dường như có âm thanh khác, nghe có vẻ rầu rĩ. Ta cũng không biết là cái gì, Đại ca lại bảo ta trở về, ta liền đi trước.”
Vương Ngôn Khanh gật đầu, hỏi: “Lúc sau cô còn đi tìm Lương Dung không?”
Lương Phù lên tiếng: “Đương nhiên là có, ngày hôm sau mới sáng tinh mơ ta đã đi tìm hắn, trong phòng hắn lại không có ai. Ta đi hỏi người gác cổng, người gác cổng nói Đại ca không lâu trước đây đã ra phủ. Ta đặc biệt uể oải, khi trở về thì đụng phải Nhị đệ từ bên ngoài trở về. Ta cùng Nhị đệ không phải cùng một mẹ sinh ra, không thế nào thân cận, ta ngại ngùng không dám nhờ Nhị đệ mang ta đi ra ngoài, liền tự mình trở về.”
“Lương Bân?” Vương Ngôn Khanh ngoài ý muốn, trực giác cảm thấy điểm này rất quan trọng, “Giờ nào cô nhìn thấy hắn, hắn lúc ấy mặc cái gì?”
Lương Phù đáp: “Canh giờ ta không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó trời rất lạnh, trên đường còn có sương. Quần áo trên người Nhị đệ ta không có ấn tượng, hình như là một kiện y phục đậm màu.”
Vương Ngôn Khanh trong lòng khẽ động, lúc ấy Lương Vệ tạ thế còn chưa tròn trăm ngày, Lương Bân không phải nên mặc một thân bạch sắc sao, vì lại mặc y phục đậm màu ra cửa? Vương Ngôn Khanh không có biểu lộ, bất động thanh sắc hỏi: “Lúc sau thì sao, hai người có nói chuyện gì không?”
“Bọn ta chào hỏi như thường lệ, ta hỏi Đại ca hắn đi đâu vậy, hắn nói không biết. Khi trở về ta không cam lòng, lại đi tới cửa phòng Đại ca nhìn, trên đường đi ta phát hiện trên mặt đất dường như có cái gì đó, cúi xuống nhặt lên thì phát hiện là một viên hạt châu.”
Vương Ngôn Khanh vội hỏi: “Là cái gì hạt châu?”
Lương Phù nói: “Chính là trân châu bình thường, không biết vì sao lại rơi ở trước cửa phòng Đại ca. Trong lòng ta còn cảm thấy rất kỳ quái, Đại ca sao có thể có trân châu. Ta liền hỏi Lương Bân có phải của hắn hay không, hắn nói không phải, ta liền lấy về.”
Vương Ngôn Khanh hỏi: “Vậy viên hạt châu kia hiện tại đang ở đâu?”
Lương Phù nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới bàn trang điểm: “Ta hình như đặt ở chỗ này…… Đúng rồi, ở chỗ này.”
Vương Ngôn Khanh đi theo Lương Phù tới bàn trang điểm, nàng lơ đãng điều chỉnh thân thể, đem động tác của Lương Phù che chắn. Lương Phù từ dưới cái đáy cái hộp đựng gương lược lấy ra một hạt châu, đưa cho Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh cầm lấy quan sát, trân châu đại khái có kích thước xấp xỉ hạt đậu nành, màu sắc còn rất mới, ở giữa có một lỗ thủng, thoạt nhìn giống như là được trang trí trên đồ vật.
Vương Ngôn Khanh thấp giọng dò hỏi Lương Phù: “Hạt trân châu này ta có thể mang đi được không?”
Lương Phù gật đầu đáp ứng. Loại trân châu này không đáng giá tiền, đưa cho Vương Ngôn Khanh cũng không đáng là bao. Vương Ngôn Khanh nương thân hình che lấp đem trân châu đặt vào túi tiền, động tác vừa nhẹ lại vừa mau. Vương Ngôn Khanh làm động tác này vừa vặn ngăn chặn tầm mắt nha hoàn, nếu các nàng lại đi về phía cửa sổ trò chuyện, không tránh khỏi bị nghi ngờ. Vương Ngôn Khanh thuận thế ngồi vào một bên bàn trang điểm, làm bộ thay đổi địa điểm nói chuyện, hỏi: “Về sau, còn phát sinh chuyện gì không?”
Lương Phù thấy Vương Ngôn Khanh ngồi xuống, nàng cũng ngồi xuống theo, nói: “Về sau Nhị đệ liền đi theo thái thái về nhà mẹ đẻ, ta ngồi trong phòng giết thời gian, chạng vạng Nhị đệ cùng thái thái trở về, ta đến phía trước ăn cơm, sau khi dùng bữa xong cùng nha hoàn trò chuyện một lúc rồi đi ngủ. Ngày hôm sau cũng như vậy, ca ca không ở đây, ta cũng không muốn ra phủ, liền ngồi trong nhà cho hết thời gian. Ngày thứ ba, giữa trưa ta ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thái thái liền nói ta tư thông với ngoại nam……”
Lương Phù nhớ lại sự tình ngày đó, biểu tình lại trở nên thống khổ. Vương Ngôn Khanh đè tay nàng, nói: “Ta hiểu, cô không nên nghĩ tới những sự việc đó. Sau khi trở về ta sẽ bẩm báo đúng sự thật, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng luẩn quẩn trong lòng, ta tin tưởng các đại nhân nhất định sẽ trả lại cho cô một cái công đạo.”
Lương Phù cho rằng “Đại nhân” trong lời nói của Vương Ngôn Khanh là Trần Thiên Hộ, cảm kích nói: “Đa tạ Trần Thiên Hộ. Cô nương, cô có thể thỉnh Trần Thiên Hộ hỗ trợ, tìm Đại ca ta được không? Huynh ấy ra khỏi phủ đã lâu như vậy, trước kia mỗi lần huynh ấy đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhiều nhất năm ngày sẽ trở lại, chưa bao giờ có chuyện rời đi lâu như vậy.”
Vương Ngôn Khanh đáp: “Được, chúng tôi sẽ tận lực. Lương cô nương, ta đi trước một bước, cô an tâm nghỉ ngơi đi.”
Bọn nha hoàn không dự đoán được Vương Ngôn Khanh nhanh như vậy ra tới, cuống quít trạm hảo, trên mặt còn tàn lưu hoảng hốt trương. Vương Ngôn Khanh kéo môn, ánh mắt từ bọn nha hoàn trên mặt đảo qua, một lời chưa phát, xoay người đối Lương Phù nói: “Lương cô nương, dừng bước. Ta đi trước.”
Lương Phù lưu luyến cùng Vương Ngôn Khanh từ biệt. Vương Ngôn Khanh xuống lầu, nha hoàn Lương Văn thị nhìn trước nhìn sau, rón ra rón rén đi theo sau Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh đi xuống bậc thang, phất phất làn váy, nói: “Muốn biết cái gì thoải mái hỏi phải giống như phạm nhân đi theo ta.”
Đám nha hoàn xấu hổ, cười gượng nói: “Cô nương hiểu lầm. Nô tỳ sợ chậm trễ khách quý, lúc này mới đi theo cô nương.”
“Ừ.” Vương Ngôn Khanh gật đầu, “Nếu các ngươi không lên tiếng, vậy ta đây tới hỏi các ngươi. Ngày mười chín tháng mười một, cũng chính là ngày Lương thái thái ở Tú Lâu bắt được nam nhân đó, các ngươi đang làm cái gì? Tiểu thư ngủ trưa, các ngươi hẳn là một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh, vì sao có thể để ngoại nam tiến vào nội trạch?”
Bọn nha hoàn xấu hổ, trong đó một người trong đó búi tóc song kế nói: “Oan uổng quá ạ, tiểu thư có thói quen ngủ trưa, có lần còn ngủ tới tận giờ Mùi. Ngày đó nô tỳ thấy tiểu thư ngủ rồi, phòng bếp lại có người nhờ hỗ trợ, nô tỳ liền đi giúp đỡ, tính toán chờ khi tiểu thư tỉnh ngủ lại trở về.”
Một cái khác nha hoàn cũng nói: “Nô tỳ cũng vậy, nô tỳ đi nấu nước.”
Vương Ngôn Khanh nhìn vẻ mặt của đám nha hoàn, trong nháy mắt liền minh bạch. Nàng giống như ở trong loại hoàn cảnh này sinh hoạt đã lâu, hiểu biết rõ mấy cái kiện cáo lặt vặt trong hậu trạch. Đám nha hoàn này nói chuyện có vẻ dễ nghe, kỳ thật hơn phân nửa là bọn họ thấy tiểu thư đã ngủ liền chạy ra chỗ khác nghỉ tạm hoặc chơi đùa, cho nên Tú Lâu mới không có ai canh giữ. Lương Văn thị mang theo người tới bắt gian, vừa lúc bắt chính.
Vương Ngôn Khanh không truy cứu đám nha hoàn lười biếng này, hỏi: “Vụ việc thông dâm là phải có hai người, nếu Lương thái thái báo Lương tiểu thư thông dâm, vậy gian phu kia là ai?”
Bọn nha hoàn nhìn lẫn nhau, không ai lên tiếng. Ánh mắt Vương Ngôn Khanh bất động, trong giọng nói âm thầm tạo áp lực: “Nói. Hay các người muốn vào trong đại lao nói?”
Chỉ cần nhắc tới Cẩm Y Vệ, đám nha hoàn tất cả đều hoảng sợ. Một cái nha hoàn nhỏ giọng nói: “Là Phùng Lục. Thời điểm tên gian phu chạy ra ngoài, những người này ở dưới tàng cây cũng nhìn thấy. Thái thái lập tức sai người đi ra ngoài tìm người mặc màu đỏ thẫm, kết quả là ở trong nhà Phùng Lục tìm được bộ y phục giống nhau như đúc.”
Nhân chứng vật chứng đều tìm thấy, trận này bắt gian có thể nói ván đã đóng thuyền, nếu Lương Phù nói nàng không quen biết Phùng Lục cũng không ai tin. Vương Ngôn Khanh bất động thanh sắc, hỏi: “Phùng Lục là ai?”