Năm ngón tay thon dài của Kỳ Duyên nắm lấy tay nắm cửa, ánh mắt lạnh lùng chuẩn xác dừng trên người Ngôn Án.
Ngôn Án trợn tròn mắt, cả người cứng đờ tại chỗ. Bàn tay nắm quả chanh trong túi bất giác siết chặt.
Thảm rồi, thảm rồi, sao hắn quay lại nhanh như vậy chứ!
Kỳ Duyên hơi giật giật mắt, sau đó nghiêng đầu, trở tay đóng cửa lại.
Cạch một tiếng vang lên, Kỳ Duyên đã đi tới.
Ngôn Án theo bản năng liền lùi về phía sau. Vẻ mặt hắn lúc này rất bình tĩnh nhưng hơi thở trên người lại khiến người ta không thở nổi.
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trái tim co rút lại, tay nắm quả chanh càng chặt thêm một chút.
Bạn nhỏ Ngôn Mông Mông trong túi khổ không thể nói nhưng bé cũng cảm nhận được hơi thở của cái người đáng sợ kia, đành nằm im thin thít trong túi của mẹ.
Kỳ Duyên phủi phủi mấy phiến lá nhỏ dính trên áo mình, bước từng bước về phía Ngôn Án, nhàn nhạt nói: "Em đến phòng tôi làm gì?"
Chân Ngôn Án mềm nhũn, vội đưa tay bám lấy vách tường một bên, trên mặt kéo ra tươi cười vô cùng chân thành, nghiêm túc nói: "Tôi gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời, sợ anh ngất xỉu trong phòng nên sốt ruột đẩy cửa vào nhìn xem....."
"Vậy sao?" Kỳ Duyên dừng bước, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Hai người cách nhau rất gần. Ngôn Án ngửi thấy được cả mùi sữa tắm và dầu gội quen thuộc trên người hắn.
Là mùi thơm của cỏ cây, giống y như ba năm trước. Lúc ấy, sau khi kết hôn, Ngôn Án đi tắm còn trộm dùng của hắn không ít lần.
Là một gốc cỏ đồng tiền, cô rất thích loại hơi thở thực vật này.
Sau này ly hôn rồi, cô cũng từng có ý đi tìm loại sữa tắm và dầu gội này.
Cũng tìm ra, nhưng mà quá đắt.
"Ngôn Án."
Ngôn Án lấy lại tinh thần, vô thức ngẩng đầu: "Hả?"
Tầm mắt Kỳ Duyên chuyển từ trên mặt cô xuống cái túi phình lên của cô.
Bên trong chắc chắn có giấu đồ, tay cô ở trong túi, bảo vệ nó chặt chẽ.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó giơ tay ra, hướng về phía túi của cô: "Lấy ra đây."
Ngôn Án không hề suy nghĩ, giữ chặt lấy túi, quay người đi, cả người quay vào tường. Tư thế thoạt nhìn cứ như đang nghĩ sâu xa.
"Không được! Kỳ lão sư, quả chanh này thật sự là của tôi." Giọng nói của cô vô cùng căng thẳng, sau đó còn hơi khóc lóc năn nỉ: "Anh trả nó lại cho tôi đi."
Kỳ Duyên thu tay lại: "Em tới đây là để trộm chanh?"
Ngôn Án mím môi, không nói một lời, nhưng trong lòng đã hừ một tiếng.
Ngôn Mông Mông là do cô sinh, cô nuôi lớn. Không phải cô trộm, mà là cô cứu!. ngôn tình ngược
Kỳ Duyên dường như không hiểu: "Chỉ là một quả chanh mà thôi, đối với em quan trọng lắm sao?"
Ngôn Án gật đầu thật mạnh: "Đây là quả chanh may mắn của tôi, đương nhiên là rất quan trọng."
Hắn khẽ lắc đầu, không tỏ ý kiến, đi vào trong phòng nghỉ.
Ngôn Án khẽ thở phào, chầm chậm xoay người, sợ hắn đang đi bỗng quay lại nên vẫn nắm bạn nhỏ Ngôn Mông Mông trong tay, không dám buông lỏng.
Kỳ Duyên đến trước cái kệ, giơ tay lấy cái túi xuống, nhất thời chưa phát hiện ra hành động của Ngôn Án sau lưng.
Ngôn Án nhìn động tác của hắn, lại nhìn cửa, trong mắt nổi lên chút vui sướng, rón rén đi về phía cửa, định mang theo Ngôn Mông Mông chuồn đi.
Nhưng mà không thành công.
Không biết làm sao, Kỳ Duyên rõ ràng đang quay lưng về phía cô, theo lý không thể nhìn thấy động tác của cô mới đúng.
Nhưng hắn cứ như có mắt mọc sau lưng, cô vừa bước một bước về phía cửa thì hắn mở miệng nói: "Ngôn Án, ba năm rồi, em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Ngôn Án đang lặng lẽ nhấc chân phải lên, đứng không vững, dẫm phịch một tiếng xuống.
Cả người lảo đảo một chút. Cũng may là cô linh hoạt, lập tức đã ổn định lại.
Kỳ Duyên lấy từ trong túi ra một phần văn kiện, xoay người dựa vào bàn, không vui không buồn nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án vò đầu bứt tóc, xoay người lại, bắt gặp tầm mắt hắn. Đôi mắt mờ mịt, lắc lắc đầu.
Nói gì được đây? Không có gì muốn nói cả. Cô và hắn đến đi vui vẻ. Hơn nữa hắn cũng không biết chuyện sáu hạt giống. Ngoại trừ chuyện này, hai người cũng không có vấn đề gì chưa giải quyết.
Khuôn mặt Kỳ Duyên giật giật, tựa như mặt hồ bình tĩnh dưới ánh trăng đột nhiên dâng trào.
Cô lại cảm nhận được nguy hiểm, mở miệng, vội nói: "Có có có, tôi quên mất!"
Hồ nước lại khôi phục sự bình tĩnh. Kỳ Duyên gật đầu: "Em nói đi."
Ngôn Án nhìn gương mặt đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết của hắn, mím môi, xoay chuyển tròng mắt.
Cô cũng không rõ mình ngầm hiểu có đúng không.
Ba năm trước, lúc ly hôn, hắn chỉ là một tiểu thịt tươi. Ba năm sau hắn đã là đại ảnh đế. Thành công lớn như vậy chắc là muốn vợ cũ khích lệ nịnh hót một chút.
Con người đều có lòng hư vinh vậy mà, cô hiểu.
Là một gốc cỏ đồng tiền thiện giải nhân ý, thoả mãn lòng hư vinh của hắn, cô tình nguyện làm.
Nể tình hắn có gương mặt thật sự quá đẹp trai.
Ngôn Án chân thành nói: "Kỳ lão sư, thực lòng chúc mừng anh! Ba năm trước tôi đã biết sớm muộn gì anh cũng sẽ hot. Thấy hiện tại anh đã gặt hái được thành tựu lớn như vậy, tôi thật sự vui mừng thay cho anh."
Kỳ Duyên nghe lời khen ngợi của cô vào tai này ra tai kia, phản ứng bình thường, mở văn kiện ra, tuỳ ý xem.
Thấy không nói tiếp, hắn ngẩng đầu: "Sau đó thì sao?"
Hả? Còn có sau đó nữa sao?
Ngôn Án nghèo vốn từ bứt tóc mình, lại nói thêm mấy câu khen ngợi: "Phim anh diễn ba năm nay tôi đều đã xem qua, diễn rất hay. Tôi rất thích. Mọi người cũng đều rất thích...."
Sau khi nói xong, Kỳ Duyên vẫn không có phản ứng gì.
Cuối cùng, cạn kiệt ý tưởng, Ngôn Án miệng lưỡi khô khốc đành phải vòng sang chủ đề khác: "Kỳ lão sư, anh mới đi đâu về đấy?"
Kỳ Duyên dừng một chút, vẻ mặt như nỗ lực hồi tưởng, nghĩ nghĩ, khẽ cau mày nói: "Đi ra ngoài một chút."
"Đi ra ngoài một chút cũng khá tốt. Hiện tại bên ngoài hẳn là rất mát mẻ." Ngôn Án ha hả cười, cố ý nhìn đồng hồ: "Ấy, cũng không còn sớm nữa. Vậy Kỳ lão sư nghỉ ngơi đi, tôi đi trước." Nói xong, chân như bôi dầu lập tức chạy tới trước cửa.
Kỳ Duyên đang dựa vào bàn đứng thẳng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bóng dáng cô: "Ngôn Án, đứa bé đâu?"
Cả người Ngôn Án cứng đờ. Sắc mặt cô nháy mắt tái nhợt.
Những lời này của Kỳ Duyên như một quả bom đột nhiên phát nổ, nổ tung toàn bộ đầu óc của cô. Giờ phút này cô hoàn toàn không còn bất luận năng lực tư duy nào.
Cô đứng chết trân tại chỗ hồi lâu, mới quay người nhìn hắn, gần như quên cả hít thở: "Cái... cái... cái gì mà đứa bé?"
"Con của em, và tôi." Kỳ Duyên cầm văn kiện trong tay, đi về phía Ngôn Án trước cửa.
Ngôn Án cười, so với khóc còn khó coi hơn. Trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Làm sao mà hắn biết đến sự tồn tại của con? Trần đời này chỉ có cô và Lương Bạch Vũ biết chuyện này. Tuy rằng Lương Bạch Vũ thường xuyên thả bồ câu người ta nhưng miệng thật sự rất kín. Hơn nữa, bây giờ hắn cũng chỉ cho rằng mấy đứa nhỏ là do cô sinh sản vô tính ra, căn bản không biết chúng có ba.
Lương Bạch Vũ thậm chí còn không biết cô có quan hệ với Kỳ Duyên.
Vậy nên, làm sao Kỳ Duyên biết được? Chẳng lẽ hắn biết sự tồn tại của hạt giống? Vì thế nên lúc chiều hắn mới không chịu trả mướp đắng và chanh cho cô? Không thể nào, phải làm sao bây giờ đây?
Ngôn Án căng thẳng muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn giả bình tĩnh, cả đám cỏ như kiến bò trên chảo nóng.
Cô nuốt nước miếng: "Kỳ lão sư, anh đang nói cái gì vậy? Trước kia chúng ta đâu có con...."
Kỳ Duyên đi đến trước mặt cô, rút từ trong văn kiện ra một tờ giấy, đặt trước mặt cô.
Là báo cáo kiểm tra sức khoẻ ba năm trước của Ngôn Án. Trên đó kết luận rằng, cô mang thai.
Ngôn Án ngốc trệ nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ, cố gắng nhớ lại.
Đúng rồi, trước hôm ly hôn mấy ngày, Kỳ Duyên theo thường lệ đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, sau đó thuận đường dẫn cô đi cùng.
Khi ấy Ngôn Án đương nhiên cũng không biết kiểm tra sức khoẻ còn có thể tra ra người mang thai.
Về sau, cô quên hẳn chuyện này.........
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ.
Hiện tại cô đã không còn là cô của ba năm trước.
Ngôn Án hít sâu một hơi, giơ tay nhận lấy báo cáo trước mặt mình. Cô nhìn vài lần, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Tôi không có mang thai. Tờ báo cáo sức khoẻ này chắc chắn là nhầm rồi."
Kỳ Duyên để ý nhất cử nhất động của cô: "Vậy sao?"
Cô cười càng thêm chân thành: "Đúng vậy. Không phải bình thường báo chí cũng hay đưa tin mấy chuyện chẩn đoán sai đấy sao? Thậm chí còn có người bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, kết quả là nhầm bệnh nhân. Tôi cảm thấy đây cũng giống vậy."
Kỳ Duyên đột nhiên giơ tay.
Ngôn Án hoảng sợ, cả người ép sát vào cánh cửa: "Thật mà, Kỳ lão sư. Tôi thật sự không có mang thai. Anh không biết đấy thôi, gần đây tôi rất thiếu tiền, nếu tôi mà có thai, tôi đã sớm mang con đến tìm anh. Dù sao anh nhiều tiền như vậy, tôi cũng không phải cực khổ đi tham gia gameshow làm gì."
Tay hắn dừng một chút, quét mắt nhìn cô một cái, cũng không biết là tin hay không, lấy lại báo cáo kiểm tra trong tay cô: "Em thiếu tiền?"
Cô khẽ thở phào, gật đầu thật mạnh.
Kỳ Duyên cúi đầu nhìn cô.
Cô ngửa đầu, trong mắt đầy sự chân thành. Gương mặt nhỏ trắng như trứng bóc, lại thật tròn.
Ánh mắt hắn sâu thêm vài phần, vô thức giơ tay lên.
Ngôn Án chớp chớp mắt, hàng mi dày lay động.
Tay Kỳ Duyên chạm vào khuôn mặt cô, không nói gì nữa, xoay người đi: "Quay về đi."
Cô xoa mặt mình, thở ra, vui vẻ nói: "Vậy Kỳ lão sư ngủ ngon!"
Nói xong, mở cửa chạy ra ngoài. Kết quả vừa đến đầu cầu thang lên tầng ba thì gặp Ôn Dạng mặt mày tái nhợt.