Người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng một bên, từ đầu đến cuối cũng không hề nhúc nhích. Mà cũng thật tình cờ, vị trí mà cô bị Quách Thuần kéo tới, vừa hay lại ở bên cạnh anh...
Ánh mắt cô khẽ đảo qua, nhất thời hít sâu một hơi, áo bông của cô lại chạm vàoi áo anh...
Không hiểu sao, cô cảm thấy rùng mình, bước chân cô khẽ di chuyển... Vân Sinh, đừng sợ, anh ta không nhận ra mày... Cô cắn môi, ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy.
Tại sao không có ai lên xuống vậy?
Mặc kệ đi, cho dù lát nữa thang máy dừng lại ở tầng máy, cô đều sẽ xông ra ngoài! Thang máy “Ting" một tiếng, cửa mở ra ở tầng năm, cô không chút suy nghĩ, vội bước ra ngoài.
Tuy nhiên, không ngờ lại có rất nhiều người đổ vào. Cô vốn muốn đi ra, nhưng lại bị đẩy vào trong.
"A, tôi còn chưa...”
Lời còn chưa dứt, thang máy đã đóng lại... Vân Sinh bất lực cắn môi, thật là... “Oa..” Đột nhiên, trong thang máy vang lên một tiếng gào khóc.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Vân Sinh lúc này mới phát hiện, phía sau cô có một bé trai chừng ba tuổi đang khóc lớn trong vòng tay một người phụ nữ, thậm chí còn đưa tay kéo tóc
người phụ nữ nữa.
“Đậu Đậu, đừng quấy" Người phụ nữ nhíu mày, ngăn cậu bé lại. "Oa hu hu hu, con không muốn tiêm, oa” Cậu bé khóc rất chói tai.
"Ai bảo con bị bệnh chứ!” Người phụ nữ rõ ràng cũng hơi tức giận, túm lấy tay cậu bé, không để cậu quấy nữa.
Nhưng ai biết được, cậu bé đột nhiên ngửa ra phía sau, hét lớn lên.
Vân Sinh hoảng hốt, cô bất giác đưa tay ra đỡ lấy đầu cậu bé.
“Cảm ơn cô” Mẹ của cậu bé lập tức cảm ơn cố.
“Không có gì?
“Ai cho chị chạm vào em?” Cậu bé đột nhiên nhìn về phía cô và hét lên: “Người phụ nữ xấu xí, ai cho chị chạm vào em?” "Đậu Đậu, sao con có thể vô lễ như vậy?” Phụ nữ cũng tức giận.
“Người đeo khẩu trang đều xấu xí” Đậu Đậu vừa dứt lời, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy khẩu trang của cô: “Ai cho chị chạm vào em, ai cho!”
Vân Sinh sửng sốt, khi còn chưa kịp phản ứng, khẩu trang của cô đã nằm trong tay cậu bé. Bất giác, cô vội vàng che mặt lại, muốn lấy lại khẩu trang.
Nhưng ai biết được, đứa bé hư hỏng này giơ khẩu trang lên cao không cho cô lấy. Mẹ của đứa bé cũng bắt đầu giành lại: “Mau trả lại cho chị” “Không trả” Đứa bé tức giận, lấy khẩu trang nhét thẳng vào trong ngực mình. Vân Sinh không muốn tranh giành với cậu bé nữa, cô vội cúi đầu, chỉ mong sao có thể khiến mình bẻ cong thành 90 độ.
Mau mở ra đi, thang máy mau mở ra đi...
“Ting” thang máy đã mở ra. Người phía trước lần lượt đi ra, Vân Sinh đứng vững, che mặt lại, vội vàng chen về phía trước.
Nhưng mà, ai ngờ được rằng, đứa bé hư này đột nhiên vươn tay ra nắm lấy đuôi tóc của cô, dùng sức kéo mạnh. "A..."
Vân Sinh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô đãngã ngửa xuống mặt đất theo bản năng. Tất cả mọi người đều vội vàng nhắm mắt lại, cú ngã này, chắc chắn không nhẹ đâu! Nhưng, chờ vài giây rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô.
Vân sinh nhắm mắt lại, sự đau đớn như dự