• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tuấn Hi, đáng ra phải về luôn.

Lẽ ra sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn nên đứng dậy nhanh chóng đi về, từ đó về sau hắn và Vân Nhất Hạc không bao giờ gặp lại, sự kiện vừa phát sinh ban nãy cũng chỉ là cơn ác mộng, sáng hôm sau rồi sẽ tỉnh giấc, thật sự chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn là hắn, một nhiếp ảnh gia táo bạo, nhiệt tình, một nhiếp ảnh gia tràn đầy nhiệt tình, cầu tiến trong công việc, một nhiếp ảnh gia sẽ hút thuốc, uống rượu, trò chuyện và cười đùa với khách hàng, sau đó lấy bút kẻ mắt ra, nói rằng để tôi kẻ cho cậu...

***.

Suy nghĩ vốn đang đi một vòng nhưng một khung cảnh lại vô thức xuất hiện trước mắt hắn, trong ảo ảnh đó, hay nói đúng hơn là trong mảnh ký ức nhỏ vụn ấy, một người đang đứng trước mặt hắn, người đó trần truồng, rũ mi xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, cánh mũi cũng rịn đầy mồ hôi, ngoan ngoãn để hắn kẻ viền mắt.

Vân Nhất Hạc.

Nhắm chặt mắt, Hàn Tuấn Hi đau đớn ôm lấy đầu.

Giờ đây, hắn thực sự hiểu rằng những gì được mô tả trong tiểu thuyết, trên TV hay thậm chí trong truyện tranh đều là sự thật. Khi con người ta bị quấn trong mâu thuẫn quá mức, họ thực sự sẽ muốn giật tóc, bứt đầu và đập mạnh vào bức tường đối diện.

Hắn nên làm gì đây...

Hắn cảm thấy không thoải mái, cảm thấy ghê tởm, hoặc ít nhất cũng là ghê tởm với việc bản thân đã thực sự làm chuyện đó với một người đàn ông, và càng ghê tởm hơn khi cuối cùng hắn lại là người chủ động tham gia vào. Hắn không thể hiểu cảm xúc mâu thuẫn này là vì rào cản đạo đức của mình đã bị đập tan, hay vì hắn nhận được khoái cảm vào thời điểm nó bị đánh vỡ nữa, nhưng tóm lại, sau khi bản chất hoang dã phát ra, hắn nếm trải được mùi vị của việc tự chuốc lấy tội lỗi.

Chuyện này, không thể trách Vân Nhất Hạc, muốn trách, chỉ có thể tự trách chính mình.

Vân Nhất Hạc say, đúng là người say cũng nên chịu trách nhiệm về hành động sai trái của bản thân, nhưng hình ảnh thê thảm cuộn tròn trên mặt đất của người đó cuối cùng cũng đủ để san bằng những lỗi lầm đã gây ra trước đó, phải không?

Vậy tại sao hắn lại làm như thế? Chỉ vì hắn chưa xuất tinh? Chỉ vì hắn nhận chưa đủ khoái cảm? Vì vậy mà hắn đã tiếp tục giống như một con thú động dục? Không cần biết người ấy là đàn ông hay đàn bà, ngay cả khi đó không phải một con người, thì hắn sao vẫn có thể làm điều đó đến cùng?!


Hàn Tuấn Hi, mày là súc vật chỉ biết dùng thân dưới mà suy nghĩ, là thằng ngu số một trên đời này...

Hàn Tuấn Hi luồn các ngón tay vào tóc, lòng bàn tay áp vào thái dương, từ cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ giống như của loài chó.

Hắn không thể hình dung ra được.

Trong thống khổ, hắn dùng đôi bàn tay run rẩy châm thuốc, run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng rít mấy hơi, nicotine có thể không thực sự làm cho người ta bình tĩnh lại được, nhưng hắn không có cách nào khác để giải tỏa. Hắn không thể uống rượu nữa, nếu uống tiếp, hắn chẳng thể biết điều gì sẽ xảy ra, cứ để hắn bị bao bởi khói thuốc đi, hoặc là đốt cháy não hắn, hoặc giúp suy nghĩ của hắn trở nên rõ ràng lại được...

Sau một hồi im lặng chờ đợi, cũng không biết là bao lâu, Hàn Tuấn Hi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra.

Cả người hắn run lên, rồi hắn quay lại nhìn về phía đó.

Người bước ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Sắc mặt Vân Nhất Hạc hơi tái nhợt, tóc vuốt ngược ra sau, tay trái đang cầm quần áo cũ và cái chăn, còn tay phải thì cầm một cái thắt lưng.

Đó là thắt lưng của Hàn Tuấn Hi.

Chiếc thắt lưng với phần chốt kim loại theo phong cách steampunk cực kỳ khoa trương, phần dây làm bằng lớp da sần sùi màu nâu, đó thực sự là phong cách của hắn.

Đóng cửa phòng tắm lại, Vân Nhất Hạc cũng không thèm nhìn hắn, chỉ ném cái thắt lưng lên ghế, rồi lấy cái chăn phủ lên lưng, đi chân trần đến gần cái cửa trượt cạnh phòng làm việc.

Hàn Tuấn Hi nhìn đối phương kéo cửa ra rồi đi vào phòng, mở đèn lên.

Đó là một phòng ngủ nhỏ.

Nó giống như là nơi để nghỉ tạm, chỉ có một cái giường đơn, một tủ quần áo nhỏ và một cái ghế dựa. Vân Nhất Hạc vào trong phòng, thả quần áo của mình lên giường, đi tới tủ quần áo lấy ra quần áo mới, từng cái một, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, rồi mặc chỉnh tề.

Sau đó, anh lấy ra máy sấy tóc từ ngăn kéo, sấy khô tóc, mái tóc ngắn đen mượt nhanh chóng được sấy khô, trở nên bồng bềnh trong chốc lát, sau đó dùng mousse cẩn thận tạo ra một kiểu tóc thời trang. Cuối cùng, Vân Nhất Hạc xức chút nước hoa nam vào vị trí cổ tay và sau tai, đi một đôi giày mũi nhọn với họa tiết cổ điển, rồi bước ra khỏi phòng với vẻ ngoài gọn gàng cùng khuôn mặt không biểu cảm.

Trở tay đóng chặt cánh cửa sau lưng, anh cụp mắt xuống, cài khuy măng sét Zircon lên chiếc áo sơ mi đen, kéo thẳng lại chiếc cà vạt đỏ như máu, cuối cùng anh ngước mắt lên nhìn về Hàn Tuấn Hi, người đang cứng đơ ngồi đó, như chờ đợi "tin vui" bị hành hình.

Sau vài giây im lặng, anh mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, Vân Nhất Hạc cười.

Sau đó, anh bước từng bước một tới trước mặt đối phương, từ từ nâng đầu gối trái của mình lên, rồi từ từ ấn nó vào giữa hai chân đang dang rộng của người đàn ông kia.

Mặt ghế salon bằng da thật bị đè ép tạo ra tiếng động nho nhỏ, Hàn Tuấn Hi lại cảm thấy tiếng động nhỏ bé ấy như sấm nổ bên tai, hắn nuốt nước bọt một cái, dựa hết lưng vào ghế. Còn Vân Nhất Hạc thì đang nheo mắt, nhìn chăm chú hắn từ trên xuống dưới, rồi đưa tay tới, rút điếu thuốc đang hút dở giữa môi hắn ra.

"Anh Tuấn, anh lại quên rồi sao, em đã từng bảo là không thích mùi thuốc lá mà." Dùng chất giọng khàn khàn lên tiếng xong, Vân Nhất Hạc lại chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhét điếu thuốc vào trong chai rượu rum vàng đã rỗng vỏ.

Sau đó, anh đi vòng qua bàn uống nước, đến bàn làm việc, cầm lấy điện thoại, quay lại ghế salon, ngồi xuống, nhấc chân lên rồi gác lên mặt bàn, cúi đầu và bấm một dãy số.

Hàn Tuấn Hi dùng đầu óc thẳng nam ngốc nghếch, hẹp hòi của mình để bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân bị đám côn đồn do sếp Vân gọi đến đánh nhừ tử.

Tuy nhiên, cảnh tượng đó đã không trở thành hiện thực, người được gọi đến là quản lý ca trực, Vân Nhất Hạc chỉ nói nhỏ vài câu rồi yêu cầu đối phương đến tiệm thuốc tây 24 giờ bên kia đường mua cho anh hộp băng cá nhân cỡ lớn nhất, lại nói cho với đối phương rằng anh không sao, chỉ vô tình va đập nên bị bầm, sợ trông bị xấu, rồi cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, anh khoanh tay, chống cằm bằng ngón tay, còn khuỷu tay thì chống lên tay vịn của ghế, nhìn Hàn Tuấn Hi, cuối cùng cũng mở miệng nói với hắn.

"Anh Tuấn." Hắng giọng một cái, anh thở dài, "Chuyện xảy ra vừa rồi đều là trách nhiệm của em, không liên quan gì đến anh. Nếu anh cảm thấy ghê tởm thì có thể đánh em một trận, em hứa sẽ không đánh trả. Nhưng xin anh đừng đánh vào mặt, dù sao thì em cũng coi như một nửa kiếm cơm bằng mặt. Chỗ kia bị anh cắn em còn phải dán băng lên liền để che đi rồi mới gặp người khác được. Nếu anh không... không quá ghê tởm, thì xem như em gặp may, da thịt không phải chịu đau khổ. Anh là người định đoạt cách chúng ta có thể giải quyết vấn đề này. Em không dám mong anh không thấy buồn nôn chút nào, chỉ có thể mặt dày mong mỏi một phương án tốt nhất, còn nếu anh thấy thoải mái, phát hiện làm cùng đàn ông cũng không tệ lắm, vậy, sau này nếu anh còn có hứng thú thì cứ tới tìm em, em sẽ đồng hành cùng anh. Đây là ba trường hợp em có thể nghĩ ra được, em không biết bây giờ anh thuộc về tình huống nào, nói thật thì em cũng không có sức để đoán, làm phiền anh cân nhắc thử, rồi nói thẳng cho em biết."

Sau khi nghe những lời đó, trước mắt Hàn Tuấn Hi liền tối sầm lại.

Tâm trạng của hắn rất tệ, sự điềm tĩnh và dáng điệu thương lượng của đối phương còn khiến hắn khó chịu hơn cả sự xoắn xuýt khiến hắn muốn đập đầu vào tường ban nãy, chẳng phải lúc này nên đỏ mắt lên rồi hỏi hắn: "Anh Tuấn, sao anh lại làm như thế, em say rượu nên mất kiểm soát, anh liền thừa dịp cháy nhà hôi của như vậy sao?", hoặc như cảm thấy uất ức, nổi giận nằm vật trên giường để hắn chịu không nổi chủ động chạy tới trấn an sao? Hoặc như chẳng phải nên... nên đẩy trách nhiệm qua hắn, còn bản thân rút lui chiếm được lợi thế về đạo đức sao?

Kết quả là chẳng có chuyện "nên" nào như trên xảy ra cả, Vân Nhất Hạc lại bày ra dáng vẻ ai cũng là người lớn hết rồi, sao không ngồi xuống thương lượng giải pháp có lý trí, muốn bình tĩnh thương lượng với hắn?

Vậy hắn phải làm sao đây? Mặc cả? Được voi đòi tiên biết thời biết thế phủi sạch cho bản thân? Phủi cho không còn lại chút gì sao?

"...Cậu tỉnh rượu phải không." Nghiến răng, Hàn Tuấn Hi hỏi.

"Không, mới bớt được một nửa thôi." Vân Nhất Hạc lắc đầu, "Nhưng, náo loạn một trận thế này ngược lại khiến em tỉnh táo hơn không ít."

"Cậu cảm thấy chuyện này có thể đàm phán ra kết quả gì?"

"Mọi thứ đều có thể.."

"...Vậy sao." Có chút tức giận lẫn mất mác không thể giải thích được, Hàn Tuấn Hi khịt mũi một cái, cau mày đứng dậy, cầm thắt lưng của mình trên chiếc ghế bên cạnh lên, đeo vào, cài khóa xong, hắn nhìn Vân Nhất Hạc.

Hắn vốn định châm chọc đôi câu, muốn nói rằng hắn thực sự cảm thấy ghê tởm, nhưng hắn nhìn thoáng thấy dấu răng đỏ tươi trên cổ đối phương, còn có bộ dạng nhìn thì như thản nhiên, nhưng những đầu ngón tay lại khẽ run lên, những lời cậy mạnh đó cuối cùng cũng không thốt ra được.

Đầu óc hắn chỉ toàn những chuyện vừa xảy ra, đoạn phim nhanh như chớp chạy về hai bên thái dương, trong đầu hắn tràn ngập khuôn mặt tuấn tú ấy đỏ bừng lên, giàn giụa nước mắt. Hàn Tuấn Hi trong phút chốc cảm thấy mọi dây thần kinh của bản thân như muốn nổ tung, hắn dùng hai tay nắm thắt lưng siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng im lặng một lúc, cuối cùng, sau khi cảm xúc dâng trào đến tột cùng, hắn đột nhiên thả lỏng và thở ra một hơi thật dài.

"Chuyện này không thể trách cậu hết được, nếu không phải trị tội, thì hai ta mỗi người một nửa đi." Cảm thấy toàn thân vô lực, Hàn Tuấn Hi đưa tay lên vuốt mặt, nhìn Vân Nhất Hạc khẽ nhíu mày, "Ý tôi là nếu cậu không có gì để nói, thì tốt nhất chúng ta cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Từ nay về sau... còn làm bạn được với nhau nữa hay không... tính sau đi, tôi thấy cứ từ từ."

"Vậy, đây là lựa chọn thứ hai?" Hai tay buông thõng xuống tay vịn ghế, Vân Nhất Hạc ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

"Coi như vậy đi."

"Vậy, anh cảm thấy nên làm sao mới giải quyết tốt được?"

"Giải quyết tốt?"

"Không cần em bồi thường chút tinh thần cho anh sao?"

"Cậu đang đùa tôi đấy hả." Nói thật, đến lúc này Hàn Tuấn Hi có chút tức giận, hắn không thích dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng như vậy của Vân Nhất Hạc, thà rằng hắn bị chửi là khốn khiếp, là súc vật không có tính người còn hơn bị hỏi như thế. Bồi thường? Tức là hắn thành người bị hại? Thành nhóm người bị tổn thương cần được an ủi sau khi bị "bê đê" cưỡng ép? Cảm giác dường như đã làm điều gì đó sai trái này giống như một lời chế giễu tàn nhẫn và độc ác nhất, đâm vào ngực của Hàn Tuấn Hi, làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông của hắn theo cách lạ lùng nhất nhưng cũng hợp lý nhất.

Vân Nhất Hạc vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ đối mặt với sự chất vấn của hắn, trong khi đó, Hàn Tuấn Hi không có ý định chờ đợi thêm nữa, hắn nóng nảy vò đầu bứt tóc, mấy lần muốn nói lại thôi, cho đến khi một loạt tiếng gõ cửa cẩn thận phá vỡ bầu không khí lúng túng như sắp vỡ tung giữa hai người.

Người gõ cửa là quản lý trực, anh ta ngoan ngoãn nghe lời chạy đi mua băng cá nhân, muốn mở cửa đi vào như thường lệ, nhưng không ngờ cửa đã bị khóa trái.

Người mở cửa là Hàn Tuấn Hi, hắn cau mày lại, nhìn thấy túi ni lông của tiệm thuốc trong tay đối phương, chỉ chần chờ nửa giây, liền đưa tay ra nhận lấy, sau đó còn bảo anh bận thì cứ đi trước đi, cái này để tôi làm cho.

Cửa lại bị đóng lại, rồi lại bị khóa chặt, Hàn Tuấn Hi mở túi ni lông lấy ra hộp băng cá nhân, mở hộp, rút ra một miếng, rồi lột bỏ miếng giấy dán ở mặt sau.

Hắn cúi đầu đi tới, cũng không nói lời nào, nhưng vẫn nhíu mày thật chặt, đứng ở phía sau đối phương, thoáng nhìn qua vết thương bản thân hắn không dám nhìn, sau đó giơ tay lên, thận trọng, chậm rãi dùng miếng băng dán lên vùng da lành lạnh.

Vân Nhất Hạc không biết có phải mình đã quá táo bạo hay không, nhưng anh đã đưa tay ra chạm vào đầu ngón tay của người kia.

Mà người đàn ông đó giống như bị điện giật vậy, hoặc là do hắn sợ bị lây bệnh truyền nhiễm mà đột nhiên tránh đi, sau đó không biết là lo cho anh hay lo cho bản thân mình mà chắt lưỡi một tiếng, cuối cùng bước ra khỏi phòng làm việc của anh...

Nhìn bóng lưng biến mất ở ngoài cửa, Vân Nhất Hạc bị bỏ lại chỗ cũ, rút ​​đầu ngón tay ra khỏi nơi vừa được chạm vào, ôm trán, chỉ còn sức thở dài, cười gượng.

Ngày đó, thật, thật, quá tệ...

Nhưng nếu không có ngày hôm đó, vậy mọi thứ sau này cũng sẽ không xảy ra phải không?

Ít nhất vào thời điểm đó, thì họ chẳng biết được.

Đi vào sảnh chính, lướt qua những người đã bắt đầu đắm chìm trong tiếng nhạc ồn ã và nặng nề, Hàn Tuấn Hi, người mà chẳng có ai có thể hiểu được vui buồn của hắn, lần đầu tiên cảm thấy nóng nảy đến cô đơn.

Đêm đó, hắn tự lái ô tô về, say rượu lái xe, may mà không bị cảnh sát bắt hay đâm vào đâu đó chết mình lẫn liên lụy đến người khác, hắn chạy xe về tận nhà ba mẹ, đậu xe, tắt máy, nhưng mãi mà hắn chẳng xuống xe đi lên lầu.

Hắn gần như ở lại trong xe hơi suốt một đêm.

Đầu tiên hắn không ngủ được, sau đó lại chẳng thể nào tỉnh lại, hắn cứ mê man trằn trọc trở mình, những giấc mơ kỳ lạ cứ xoay vần trong giấc ngủ, cho đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo, men rượu cũng tan hết, cơn buồn ngủ cũng không còn, thì đã là bốn giờ sáng.

Cả người bị căng hết cả lên, hắn lăn xuống khỏi xe, vặn mình giãn người một chút, khóa kỹ xe rồi lên nhà.

Gần hai mươi ngày sau, hắn không nhận được tin tức gì của Vân Nhất Hạc, cũng không chủ động liên lạc với anh.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhiều lần tự nhủ không việc gì phải suy nghĩ lắm thế. Hắn cảm thấy chuyện lớn đến mức trời sập, rồi lại cảm thấy như đánh rắm mà sao cứ phải lăn tăn mãi.

Hắn tự thuyết phục bản thân mình, làm tốt công việc xây dựng từng lớp tâm lý một, hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể bình tĩnh đối mặt với vấn đề này. Hắn muốn dùng chút sức mạnh của đàn ông, chủ động liên lạc trước với đối phương, nói chuyện tử tế khuyên nhủ đôi bên cùng bỏ qua ngày đó, rồi tiếp tục cuộc sống của riêng mình. Chỉ là không ngờ, đối phương lại đi trước một bước, làm hắn không còn cơ hội nói chuyện đàng hoàng với người kia được.

Trên đường đi bộ từ công ty trở về nhà chú thím, hắn nghe thấy tiếng tin nhắn di động, lấy ra xem thử thì thấy là tin nhắn báo số dư trong thẻ ngân hàng thay đổi.

Còn đang mải suy nghĩ sao nay không cà thẻ mà lại có tin báo từ ngân hàng, tiện tay mở ra xem, nội dung trong đó khiến ngắn dừng lại ngay lập tức, sững sờ tại chỗ.

Là tin nhắn báo tiền vào thẻ.

Một con số khá lớn.

Số đầu tiên là "1", sau đó là một dãy số "0" nhìn thoáng qua thôi cũng đủ chói mắt.


Mặt trời chói chang trên trời, nhưng Hàn Tuấn Hi lại đổ mồ hôi lạnh.


Hắn bắt đầu thở gấp, lông mày dần nhíu chặt lại, cơn tức giận càng lúc càng tăng, cuối cùng làm bùng phát một loại adrenaline nhất định có thể dẫn đến cảm xúc muốn phạm tội.


Tức giận chửi thề một câu, hắn nhét lại điện thoại vào túi quần rồi đổi hướng, chạy băng qua đường, ra hiệu dừng chiếc taxi đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt.


"Phố Đỏ, Sanlitun." Hắn chỉ nói một câu đó, sắc mặt u ám khiến tài xế bĩu môi. Hắn chẳng còn tâm trạng để tâm sự chuyện trời đất, chỉ nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, thở dài một tiếng gần như không thể kiềm chế được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK