Mục lục
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng - Trạch Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ngư nhìn bóng dáng đối phương rời đi, trong lòng nàng không thèm để ý chút xô xát nhỏ này, nhưng đối phương nhìn không giống người tốt.

Nàng nói với quản sự: “Vị sư huynh này, hôm nay ta xảy ra xô xát với hắn ta, ta lo lắng...”

Quản sự thấy nàng đến từ Linh Thảo Viên, sao lại không biết lo lắng của nàng?

Ông ta trấn an nói: “Yên tâm, tông môn cấm đệ tử đấu riêng. Nếu ngươi thật sự sợ hãi, thời gian tới ít ra khỏi tông môn là được.”

Thời gian qua lâu rồi, ai còn nhớ rõ việc này chứ?

Huống chi địa vực Thái Thanh Tiên Tông rộng lớn, đời này hai người có thể gặp lại hay không vẫn còn chưa chắc đâu.

Giang Ngư yên tâm. Nàng thật vất vả mới có thêm một đời này, cực kỳ nhiệt tình yêu thương quý trọng cuộc sống hiện giờ.

Nàng chỉ muốn mỗi ngày làm ruộng, ngắm hoa, có cơ hội thì lại đi xem thế giới tráng lệ này một chút, thật sự không muốn lãng phí thời gian tươi đẹp ở trên người không đáng.

Tạm biệt quản sự, nàng chờ chuyến linh giá tiếp theo, đi vào Vạn Tượng Phong đến chỗ đã hẹn Chung Tử Hưng.

Chung Tử Hưng nhìn thì lười nhác lôi thôi nhưng lại rất giữ lời, thái độ khi thấy nàng cũng rất nhiệt tình.

“Giang sư muội, đồ của ngươi này. Ngươi xem có thích hợp không?” Hắn đưa một cái túi gấm nhỏ cho Giang Ngư.

Túi gấm nhỏ giống túi Giang Ngư đựng linh thảo linh châu, xem như túi trữ vật bản tối giản, dung lượng không lớn, giá rẻ, thích hợp để phân loại gửi một ít vật phẩm.

Giang Ngư nhận lấy, linh thức đảo qua, vô cùng vui mừng.

Chung Tử Hưng chế tạo cho nàng nguyên bộ đồ làm bếp. Nồi chén gáo bồn, giá nướng, nồi lẩu thường thấy mà Giang Ngư kể, thế mà hắn đều có thể luyện chế ra.

“Quá đỉnh, còn hoàn mỹ hơn cả trong tưởng tượng của ta!”

Nàng lấy linh châu ra đưa cho Chung Tử Hưng: “Chung sư huynh vất vả rồi.”

Chung Tử Hưng không đoán được nàng sẽ hưng phấn như vậy, bật cười nói: “Chỉ là một ít vật phẩm bình thường không chứa linh khí, chẳng qua chỉ tiện tay thôi. Thế mà ngươi lại thích như vậy.”

Tuy nói vậy nhưng đồ mình luyện chế ra được khách hàng tán thành, trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ.

Giang Ngư thật sự rất thích.

Tuy Chung Tử Hưng vẫn luôn nói những thứ này là đồ tầm thường của người phàm, luyện chế một trăm món cũng không tốn công bằng một món Linh Khí cấp thấp, không cần hao phí nhiều tâm lực.



Nhưng làm người tiêu thụ, nàng chỉ xem thành phẩm của mình.

Đầu tiên không nói tới mấy thứ như nồi niêu, mấy bộ mỗi bộ mười hai ly chén đĩa kia đều là mỏng như cánh ve, mượt mà trơn bóng, trên đồ sứ trắng thuần còn vẽ hoa văn xanh lá tinh xảo, quả thực có thể được gọi là tác phẩm nghệ thuật.

Cái này không phải Giang Ngư yêu cầu, linh châu của nàng không nhiều lắm, chỉ cần có thể sử dụng là được. Là Chung Tử Hưng tự thêm vào, lý do là đồ mình làm ra, cho dù là vật phàm, hắn cũng không nhìn nổi thành phẩm quá keo kiệt.

Giang Ngư vốn còn xót xa vì 3000 linh châu, nhìn đến thành phẩm, một câu cũng không nói ra được.

Nàng yêu thích không buông tay nhìn một lúc lâu, mới nói xin lỗi Chung Tử Hưng: “Chung sư huynh, hiện tại ta không có linh châu, chỉ có thể làm phiền ngươi tốn thời gian cố sức luyện mấy thứ đồ chơi không đáng giá này. Nhưng bây giờ ta đã tìm được cách kiếm tiền, ta nhất định sẽ cố gắng, để ngươi kiếm được tiền từ trên người ta.”

Nàng không có khát vọng lớn gì, linh châu kiếm được đương nhiên là phải dùng để hưởng thụ.

Chung Tử Hưng bị lời này của nàng chọc cười, sao lại có người nói mấy lời này nhỉ?

Nói thật, tuy rằng hắn nghèo, nhưng 3000 linh châu, ở trong mắt một Luyện Khí sư thật sự không được coi là gì.

Hắn nhận đơn của Giang Ngư, thứ nhất là thấy nàng thuận mắt, thứ hai là nể mặt Nhan Xán.

Nhưng giờ phút này hắn lại hơi có ý muốn kết bạn với Giang Ngư, hắn cười nói: “Vậy được. Ta chờ ngày Giang sư muội biến thành giàu có, làm Luyện Khí sư nghèo rách mùng tơi là ta được thơm lây.”

Hắn nói rồi lại nghĩ tới gì đó, hạ giọng: “Giang sư muội, nếu ngươi có rảnh, nhớ rõ nói tốt thêm mấy câu về ta ở trước mặt Nhan Xán sư tỷ.”

Thấy vẻ bất ngờ của Giang Ngư, Chung Tử Hưng sờ sờ mũi: “Lần trước không phải chọc người ta tức à? Nhỡ đâu nàng ấy thật sự ngó lơ ta, không bán tài liệu luyện khí cho ta thì làm sao bây giờ?”

Giang Ngư nghĩ lại đối thoại của hai người ngày ấy, rõ ràng là cười đùa giữa bạn tốt mà thôi.

Nàng ngẫm nghĩ, thẳng thắn thành khẩn nói: “Chung sư huynh, thật ra ngày hôm đó, ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt Nhan sư tỷ.”

Chung Tử Hưng sửng sốt: “Nhưng mà các ngươi?”

Giang Ngư cười cười: “Nhan sư tỷ chân thành nhiệt tình, giúp ta rất nhiều. Ta lại không có lập trường gì đi xen lẫn vào việc riêng của tỷ ấy.”

Nàng chớp chớp mắt: “Huống chi ta thấy Nhan sư tỷ và Chung sư huynh, không cần người ngoài như ta đến hoà giải.”

Lời này ở trong tai Chung Tử Hưng hiển nhiên cực kỳ dễ nghe.

Hắn nói với Giang Ngư: “Có câu vừa gặp mà như thân thiết từ lâu, Nhan Xán thật lòng coi ngươi như bạn bè, cần gì phải để ý quen biết bao lâu?”

Giang Ngư cũng cười: “Lòng ta cũng coi Nhan sư tỷ như bạn tốt của ta.”

*

Lúc trở lại Linh Thảo Viên đã là buổi chiều.

Giang Ngư liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng quen thuộc.

“Tiểu Bạch!” Nàng sung sướng đi qua, ôm hạc trắng cọ cọ: “Ta đã lấy được đồ dùng phòng bếp rồi, chờ lát nữa là có thể làm đồ ăn!”

Hôm nay hạc trắng lại không tự tại như vậy, cô bé giãy ra từ trong ngực Giang Ngư, đầu cụng cụng Giang Ngư, ra hiệu về hướng nào đó.

Giang Ngư không rõ nguyên do, quay đầu nhìn qua.

Bên cạnh linh điền bảo bối của nàng có một người áo trắng đang đứng.

Người áo trắng đang từ xa xa nhìn sang chỗ các nàng.

Nhờ ngũ cảm nhạy bén của tu sĩ Kim Đan ban tặng, dù cho cách rất xa, Giang Ngư vẫn liếc mắt một cái đã thấy rõ dáng vẻ đối phương.

Oa.

Nàng kinh ngạc cảm thán một tiếng ở trong lòng.



Áo trắng là tiêu chuẩn của tu sĩ. Đại khái là nhiều tu sĩ tu luyện ở nơi động tiên đất lành linh khí sung túc, không ăn ngũ cốc, dần dà trên người mỗi người đều mang theo khí chất siêu phàm thoát tục như vậy.

Mà áo trắng là đồ có thể bày ra loại khí chất này nhất.

Nhưng Giang Ngư rất ít mặc đồ trắng. Thật ra không phải nàng không thích màu trắng mà nàng tự nhận mình không có tuệ căn gì, là tục nhân. Nàng thích ăn ngon, ngắm phong cảnh, không chịu nổi khổ tu, cũng không có ý theo đuổi trường sinh, cả người toàn khói lửa nhân gian.

So với đồ trắng mờ mịt xuất trần, nàng càng yêu tha thiết các loại màu sắc rực rỡ tươi sáng.

Giang Ngư rất ít nhìn thấy người có thể mặc đồ trắng đến xuất sắc như vậy.

Ngũ quan của đối phương cực tuấn mỹ, nhưng bề ngoài ở Tu Tiên Giới không được coi là hiếm lạ gì. Nói chuyện cười, bầu trời rớt xuống một cục đá, tùy tiện có thể đập trúng năm người, đặt ở thế giới trước kia của nàng thì đều là nam thần nữ thần có thể dựa vào mặt mà nổi tiếng.

Mỹ nhân có rất nhiều loại, có vài mỹ nhân sáng rực như trời trăng, huy hoàng bức người, không thể nhìn thẳng. Có vài mỹ nhân như lá xanh đầu cành, liễu yếu đào tơ, người khác tắt tiếng nín thở, e dọa sợ giai nhân.

Người trước mắt lại là một pho tượng ngọc ấm nhuận, trọn vẹn cổ xưa. Chàng đứng ở bên cỏ cây, chính là cỏ cây; ngồi ở bên sơn thủy, đó là sơn thủy.

“Xin chào.” Giang Ngư thu lại vẻ kinh ngạc trong lòng, chào hỏi chàng: “Xin hỏi ngươi là?”

Hạc trắng ở bên người nàng kêu một tiếng, muốn ngậm ống tay áo nàng đi về phía bên đó.

Giang Ngư vốn đã có suy đoán, hiện tại gần như đã xác định.

Quả nhiên, người áo trắng lên tiếng: “Ta là người nhà của con hạc trắng này. Con bé quấy rầy ngươi nhiều ngày, đa tạ đã chăm sóc.”

Lại nói: “Hôm qua được cá nướng và linh thảo của ngươi, ta đặc biệt đến nói lời cảm tạ.”

Giang Ngư xua tay: “Không quấy rầy. Tiểu Bạch thông minh đáng yêu, làm cuộc sống của ta ở đây thú vị hơn rất nhiều.”

Thấy người áo trắng vẫn luôn nhìn linh điền, dáng vẻ dường như rất hứng thú, Giang Ngư theo ý hạc trắng đi qua, nói: “Ta tên Giang Ngư, không biết... Ừm, vị sư huynh này, xưng hô như thế nào?”

Nàng không nhìn ra tu vi của người áo trắng, nhìn lại khí chất này của đối phương đã biết rất bất phàm, chắc chắn không phải người thường gì.

Có khi chính là thiên tài của chủ phong nào đó.

Dù sao kiến thức mà Giang Ngư học được, giỏi hơn mình cứ gọi sư huynh sư tỷ, nhất định không sai.

Nàng không phát hiện, hạc trắng bên người nghe câu sư huynh thì ngây người ngẩn ngơ.

Người áo trắng trầm mặc một lát, không phản bác: “Ta họ Cơ, tên... Trường Linh.”

“Cơ sư huynh.” Giang Ngư nghĩ thầm thật khéo, cùng họ với nữ chính.

Nhưng mà Thái Thanh Tiên Tông lớn như vậy, cùng họ cũng không kỳ lạ. Chung Loan sư tỷ và Chung Tử Hưng sư huynh cũng là người một nhà thì sao.

Trong lòng nàng vẫn hơi tò mò về đối phương, dù sao lúc nàng tới Linh Thảo Viên thì đã biết, nơi này chính là “thâm sơn cùng cốc” của Thái Thanh Tiên Tông, phần lớn là đệ tử tạp dịch Luyện Khí Kỳ.

Sao lại xuất hiện một người như này nhỉ?

Vị Cơ Trường Linh sư huynh này, là chủ nhân của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch từng nói mình ở Linh Thảo Viên, vậy vị Cơ sư huynh này thì sao?

“Cơ sư huynh cũng ở Linh Thảo Viên à?”

Cơ Trường Linh gật đầu: “Ừ.”

Giang Ngư rất vui.

Không phải nàng vui vì ở gần mình có một người siêu cấp đẹp trai cực phẩm như vậy, mà là được câu trả lời xác nhận Tiểu Bạch ở Linh Thảo Viên, về sau vẫn có thể thường xuyên hít Tiểu Bạch đó.

Về phần vì sao vị Cơ sư huynh vừa nhìn đã biết lợi hại này lại ở Linh Thảo Viên, thái độ của Giang Ngư là: Ông của Tiểu Minh (*) sống đến 99.



(*) Là một truyện ngụ ngôn của Trung Quốc, ý nói những người không xen vào việc của người khác thì sống lâu.

Chỉ cần không ảnh hưởng việc nàng trồng trọt thì liên quan gì tới nàng đâu.

Cơ Trường Linh rất có hứng thú với linh điền: “Mấy thứ linh thảo này, đều là muội trồng à?”

Giang Ngư gật đầu, đề cập đến làm ruộng, nàng rất khó kiềm được kiêu ngạo: “Có phải sinh trưởng rất tốt không? Hôm nay ta đi bán, quản sự linh thảo còn khen ta.”

Cơ Trường Linh cảm thấy dáng vẻ đắc ý dào dạt của nàng hơi quen mắt, ngẫm nghĩ rồi lại cúi đầu nhìn hạc trắng.

Hạc trắng cực kỳ đồng ý với lời Giang Ngư nói, đang đi theo liên tục gật đầu.

Cuối cùng đã hiểu cảm giác quen thuộc tới từ đâu rồi.

Mỗi lần Đan Lân làm chuyện gì mà muốn được khen thì đều có dáng vẻ này.

Chàng không kìm được cong khóe môi: “Rất giỏi. Hôm qua Đan Lân mang về hai cây, ta xem linh khí ở trên no đủ, không hề có tỳ vết.”

Đây là một gốc cây linh thảo trong trạng thái hoàn mỹ nhất.

Linh thảo phẩm chất hoàn mỹ, dùng làm dược liệu, dược tính cũng có thể tăng lên vài phần.

Điểm Giang Ngư chú ý lại là: “Đan Lân?”

Nàng cúi đầu, nhìn hạc trắng bên chân: “Tên ngươi không phải Tiểu Bạch à?”


Hạc trắng: “...”


Ta tên Tiểu Bạch bao giờ, rõ ràng là ngươi tự tiện lấy cho ta!


Cô bé phẫn nộ trừng mắt liếc Giang Ngư một cái.


Giang Ngư nhớ lại trong chốc cũng đã nghĩ ra, khụ một tiếng: “Ta chỉ thuận miệng gọi mà.”


Hạc trắng trợn trắng mắt, kêu hai tiếng, tỏ vẻ khinh thường.


Hai cái tên Tiểu Bạch và Đan Lân này...


Tuy từ trước đến nay Giang Ngư tự tin, cũng rất khó không thừa nhận ở phương diện đặt tên này, có lẽ nàng thật sự không có thiên phú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK