Kể từ lúc ấy, Gia Minh đã trăn trở rất nhiều, ông tự chất vấn rồi lại tự trách bản thân mình, dường như ông chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của một người ba.
Chưa bao giờ.
Ngày ấy, ôm con gái vào lòng cơ thể nóng rực của con bé khiến trái tim ông vỡ vụn.
Ông ước gì có thể bỏ Gia An vào lồng kính, cách ly nàng với thế giới đáng sợ, dùng tiền tạo dựng các mối quan hệ, mang lại một xã hội thu nhỏ mà bất kỳ ai cũng yêu thích và đối tốt với công chúa nhỏ của ông, con bé sẽ không bị tổn thương, không khóc, không tuyệt vọng nữa.
Nhưng mà ông đã không làm thế, không thể làm được, như vậy không còn là "chưa làm tròn nghĩa vụ người ba" mà đã biến tướng thành "người đàn ông gia trưởng vô trách nhiệm đến ích kỷ."
Bảy ngày sau khi Gia An rời đi, cũng là bảy ngày Ralph buồn bã đến mức rơi nước mắt, có lúc sẽ cảm thán dằn vặt, có lúc lại gào khóc trước mặt Gia Minh, đó là cách phát tiết của Ralph. Nhờ vậy mà chỉ sau bảy ngày, Ralph đã lấy lại được hoàn toàn tinh thần, lấy cớ công tác mà... bay sang thăm con gái.
- Đôi lúc, ba ước mình cũng có thể tuỳ hứng như vậy.
- Vì sao ba không thể?
- Bởi vì... ừm... dù sao vẫn có thứ gì đó ngăn cản.- Gia Minh đưa tay đặt lên trái tim mình.
Vào ngày thứ bảy từ khi Gia An rời đi, ngọn nguồn của mọi nguyên nhân đã xuất hiện trước cổng nhà, mặt đối mặt với Gia Minh khi ông vừa đi làm về.
Gia Minh chỉ đứng yên nhìn cô gái có tên Quỳnh Chi đó, ánh mắt ông không có chút săm soi hay dò xét nào, chỉ đơn giản là nhìn cô ta một chút, rồi tiếp tục im lặng bước vào căn nhà từng rất ấm áp của gia đình mình, chờ đợi cô gái này lên tiếng trước.
Quỳnh Chi không nói gì, khuôn mặt bình thản đến lạ.
Nếu phải diễn tả tâm trạng của một người đàn ông trưởng thành từng bôn ba, trầy trật với đời như Gia Minh lúc này, thì có lẽ phải dùng hai chữ: Thảng thốt.
Gương mặt xinh đẹp trông thật non nớt, ánh mắt trong veo kia nhìn thẳng vào ông, nhưng cả hai đều không nói bất cứ điều gì.
Gia Minh cũng cứ thế mà lướt qua cô ta, không một lời trách móc, dù với kinh nghiệm của bản thân, chẳng cần Gia An phải kể, ông vẫn có thể đoán được gần như toàn bộ câu chuyện.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Khoảnh khắc Gia Minh đóng cửa nhà lại cũng là lúc Quỳnh Chi nhếch môi, nở nụ cười chua chát.
Ngày một.
Ngày hai.
Lại ngày ba.
-Thưa sếp, cô nhóc ấy lại đến.- Vừa dừng xe lại, tài xế liền báo cáo.
Gia Minh chỉ gật đầu, sau đó vẫn như cũ mà đẩy cửa bước ra khỏi xe.
-Chào buổi chiều, chú.
Từ ngày thứ hai trở đi, Quỳnh Chi đã cất tiếng chào xã giao với Gia Minh, kèm một nụ cười.
Tuy có thể biết chính xác gốc rễ, gia thế của cô gái này, nhưng Gia Minh đâu thể hiểu rõ được lòng người, việc gì cũng có quá trình của nó.
Ông biết, Quỳnh Chi đến đây là có mục đích.
Ngày bốn.
Ngày năm.
Lại ngày sáu.
-Chúc chú buổi chiều tốt lành, hôm nay công việc bận rộn lắm không ạ?- Quỳnh Chi cúi đầu lễ phép, sau đó lại nở nụ cười tươi.
Gia Minh như cũ gật đầu, chỉ là lần này còn thêm một câu trả lời cho phải phép.
-Cũng tạm.
Gia Minh dừng lại một chút, cả hai người lại nhìn nhau như vậy, cho đến khi ông vào nhà.
Toàn bộ chuỗi hành động này thật sự lạ lùng, đến mức tài xế cùng thư ký của Gia Minh, đã đồng hành cùng ông qua nhiều gian truân cũng đầu đầy chấm hỏi. Họ thậm chí còn bạo gan đoán rằng cô gái kia muốn làm bồ nhí của sếp mình, nhưng tuyệt nhiên không ai dám đánh tiếng nói cho Ralph biết.
Gia Minh đóng sập cửa, không dừng lại bên ghế sofa mà đi thẳng lên cầu thang, nơi chỉ cần phóng tầm mắt ra lớp kính dày, liền có thể kín đáo quan sát được phía cổng trước.
Gia Minh nhìn ra ngoài với vẻ mặt trầm ngâm, một lúc lâu sau, khi đồng hồ điểm 6 giờ 30 phút, cô gái đó liền di chuyển, dần dần khuất lấp vào khoảng không.
Gia Minh thở dài một hơi.
Cô nhóc này, đúng 5 giờ chiều sẽ đứng đây và rời đi lúc 6 giờ 30 tối, rất đúng giờ.
- Con nghĩ vì sao cô ta lại cứ đứng như vậy?
- Là vì muốn chờ đợi chị An ạ?
Gia Minh mỉm cười, lắc lắc đầu.
Nguyệt Minh trầm ngâm, nếu không phải muốn gặp Gia An, vậy là...
- Cô ta muốn gặp ba?- Nguyệt Minh cũng không quá chắc chắn vào suy đoán này.
- Hưm, nói muốn gặp cũng không đúng, mà là... muốn quan sát.
Nguyệt Minh nuốt khan, không biết có phải vì gió hồ không nhưng cô thấy hơi lạnh sống lưng.
- Lúc đó, ba có cảm giác con bé này rất kỳ thị gay.
- Vậy ạ? Ba có biết vì sao còn trẻ như vậy đã như thế rồi không ạ?
- Nhân tình của ba cô nhóc là đàn ông.
- ...
Lại thêm một tuần trôi qua, cũng là bảy lần đi làm về mà trước mặt Gia Minh là Quỳnh Chi.
Không biết là vì linh cảm hay dựa vào biểu cảm thay đổi từng ngày của cô gái này, mà hôm nay Gia Minh đã dừng lại lâu hơn một chút.
Là ba mươi giây?
Hay là một phút?
Ông cũng không nhớ rõ.
Ông chỉ nhớ, đến cái lúc ông định bước đi, Quỳnh Chi đã lần đầu tiên nói thêm một câu mới.
-An có nhà không ạ?
Gia Minh lịch sự dừng chân, khác với các vị trưởng bối luôn cố ra vẻ bề trên đáng sợ, kể cả lúc không cười, ông vẫn mang đến cảm giác rất an tâm.
Cuối cùng thì cũng đến rồi nhỉ?
Đã đến lúc cô nhóc vào đề tài sau hơn bảy ngày quan sát?
-Gia An đã rời khỏi nơi này rồi.- Gia Minh cũng không keo kiệt lời nói.- Cháu cũng đừng đến đây nữa, quên nhau đi là tốt nhất.
- Nếu là Ralph, chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy đâu.
- Con cũng cảm thấy vậy, cô ta như vậy hẳn là đã có quan sát, suy tính trước...?
- Ba không rõ, nhưng với tính Gia An, con bé sẽ không nói đâu. Gia An từng dẫn Quỳnh Chi về nhà, nhưng chưa bao giờ hai ba gặp mặt trực tiếp cả, thường là những lúc ba đi làm hoặc đi công tác...
Bộp—
- ...!?
- Hi hi, ngại quá, có con muỗi ạ.
Đang lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc thì Nguyệt Minh không nhịn được mà đập bẹp con muỗi đậu trên tay mình. Vốn cô cũng muốn ráng nhịn, nhưng bọn nó đã lượn lờ cắn cô đến lần thứ ba, cái bụng to như vậy còn muốn cắn tiếp sao!?
Ngứa quá, không chịu được nữa, Nguyệt Minh vung "bạt tay thần chưởng" mà đập một cái bẹp...
Gia Minh lắc lắc đầu rồi bật cười, sau đó cũng đưa tay đập con muỗi lượn lờ trước mặt mình.
- Con có muốn đi ăn tối không?
- A, vậy để con nhắn tin báo chị An một tiếng.
-An đi đâu ạ?- Đối mặt với Gia Minh, Quỳnh Chi cũng không chút lúng túng, thay vào đó lại tiếp tục hỏi.
Gia Minh im lặng không đáp, ông nhìn sâu vào đôi mắt đối diện, muốn đọc vị cô gái này.
"Đây là lời cháu muốn hỏi sao?"
Trong đầu Gia Minh xuất hiện một câu hỏi.
Nếu đến đây chỉ để hỏi An đâu, vậy sao không hỏi ngay từ đầu?
Ông lại giấu đi tia thở dài, dùng giọng nói ấm áp hỏi, dù cho người trước mặt từng làm tổn thương con gái mình, ông vẫn không để cảm xúc chi phối cách ứng xử.
-Điều đó có quan trọng với cháu không?
-Có chứ.
Đúng như dự liệu, Quỳnh Chi ngay lập tức nói có, không do dự dù chỉ một giây, điều này chứng tỏ rằng trường hợp mà Gia Minh lo lắng nhất đã xảy ra.
- Khi con người ta trả lời một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy, hoặc là thật sự đã rất quyết tâm và chắc chắn.... Hoặc là không có để câu hỏi vào đầu mình, trả lời theo tính toán ban đầu đã chuẩn bị sẵn.
Khi cả hai cùng di chuyển ra xe, Gia Minh mới tiếp tục câu chuyện với Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh gật gù, hành động và cách cư xử của Quỳnh Chi khiến cô thật sự lo lắng, ngay từ hồi mới mười mấy tuổi đã như thế, giờ sẽ còn ghê gớm đến mức nào đây...
- Quỳnh Chi đã đến tìm chị An...- Nguyệt Minh vẫn chưa kịp thuật lại chuyện ở phòng khám hôm trước thì đã bị cắt ngang.
- Ba biết.- Gia Minh đáp.- Vậy nên ba mới tìm con... Nhiều năm qua, ba đã cố bảo vệ thông tin của con bé, nhưng Gia An lại vô tình phải lộ diện sau vụ việc ở HOPE lúc trước...
Gia Minh cũng không nói thêm nữa, ông đẩy cửa định vào nhà, nhưng Quỳnh Chi đã ngăn lại. Bàn tay giơ lên nắm lấy vạt áo Gia Minh, lúc ông quay lại, cô ta đã khẽ rụt tay về.
Một phút trước, vừa tỏ vẻ chắc chắn mà trong nháy mắt lại đưa ra bộ dạng thỏ con tổn thương ra...
-Có chứ ạ, chú nói cho cháu An ở đâu đi.- Hai mắt Quỳnh Chi mở to long lanh đầy vẻ đáng thương.
Gia Minh im lặng nhìn thẳng vào mắt cô.
-Vào nhà đi.
Gia Minh thu hồi ánh mắt, đẩy cửa nhà rộng mở, Quỳnh Chi theo sau ông.
Căn nhà mới vài tuần trước còn ấm áp, mà bây giờ lại lạnh lẽo không thôi, bởi vậy mới nói, nhà không phải là nơi chốn, mà chính là con người.
Nhà đối với Gia Minh chính là Gia An và Ralph, thiếu vắng hai người, nhà chỉ còn là nơi mà ông dừng chân nghỉ ngơi rồi hôm sau lại đến công ty. Ông đang sắp xếp công việc, sau khi hoàn tất sẽ ra nước ngoài đoàn tụ với Ralph. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Cả hai người thật sự rất muốn được gần Gia An, nhưng nàng lại nói muốn một mình, muốn tự lập, muốn trưởng thành.
Gia Minh đi vào bếp pha một bình trà, lưỡng lự một chút, vẫn pha thêm một ly cacao nóng cho Quỳnh Chi. Nhà ông cũng không còn loại nước nào khác, người trẻ hẳn không thích uống trà, chỉ còn có loại đồ uống ưa thích của Gia An mà thôi.
Lúc Gia Minh trở ra, ông thấy Quỳnh Chi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa rộng lớn, gương mặt ngước lên, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình treo trên tường, đáy mắt ẩn ẩn hiện hiện vẻ chán ghét.
-A.- Nghe thấy bước chân của Gia Minh, Quỳnh Chi mới thu hồi tầm mắt, quay sang gật đầu rồi cười với ông.
-Cháu uống đi, nếu không thích thì có thể dùng trà hoặc nước lọc. Ngại quá, nhà không còn gì.- Gia Minh ân cần đặt ly cacao nóng thơm lừng trước mặt Quỳnh Chi.
Trong thời tiết se lạnh như hôm nay, dùng loại thức uống này cực kì hợp lý, Quỳnh Chi hai tay mân mê ly sứ, như cảm nhận vị ấm của ly cacao đang ôm ấp bàn tay mình.
.
- Chị An rất thích uống cái này, mỗi ngày đều uống một ly trước khi ngủ.
- Ừm, từ nhỏ đến lớn, đã hình thành thói quen như vậy.
- Thế... Quỳnh Chi có biết không ạ?
- Ừm...- Gia Minh xoa cằm, lại gật đầu.- Chắc biết.
-Cốc này của An ạ?- Quỳnh Chi nâng cốc sứ tinh xảo lên ngang tầm mắt, hết xoay trái lại xoay phải.
-Không, là cốc mới, cháu đừng lo lắng.-Gia Minh thong thả rót trà ra tách.
-Không sao ạ, dù sao cháu với An cũng đã làm nhiều chuyện thân mật hơn thế này. Dùng cốc của Gia An đi ạ.
Nghe trong lời nói của Quỳnh Chi có vài tia trào phúng, đôi bàn tay của Gia Minh hơi khựng lại, nhưng cũng không thất thố lâu, lại tiếp tục rót trà. Toàn thể quá trình, nếu không phải là người cực kì tinh tế, sẽ không biết Gia Minh đã bị xao động. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
-An bảo là thích cháu đấy ạ, bấy nhiêu đây đủ để chú nói cho cháu biết An ở đâu chưa ạ?
Đây không phải là lời một học sinh cấp ba có khả năng nói ra, Quỳnh Chi khiến Gia Minh cực kỳ ái ngại. Ông uống xong tách trà, đặt xuống mặt bàn, tựa người vào ghế, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Quỳnh Chi.
-Nhưng An không thích dùng chung cốc với ai đâu.- Gia Minh chậm rãi nói.- Như tôi nói lúc đầu, chuyện An ở đâu có quan trọng với cháu không?
-Như cháu đã nói, tất nhiên là có.
-Tôi cho cháu hai phút nghĩ kỹ lại, trả lời thật lòng.
-Cháu không cần hai phút. Có là có.
Quỳnh Chi có thể đối đáp với Gia Minh không chút ngập ngừng, điều mà cả những doanh nhân nhiều kinh nghiệm cũng khó mà làm được.
Rõ ràng là tư duy rất tốt.
-Nếu có, Gia An đã không đi.
Gia Minh nói xong câu này, cố ý nhìn vào mắt Quỳnh Chi, quả nhiên, cô bé im lặng, có chút lung lay nơi đồng tử. Gia Minh còn đang chờ đợi xem Quỳnh Chi sẽ đi nước cờ nào tiếp theo, vẫn thấy cô tiếp tục im lặng, mím chặt môi.
Điều khiến Gia Minh ngạc nhiên là ngay đúng cái lúc ông nghĩ cô bé này sẽ vào vai tổn thương, đóng cảnh buồn khổ, thì Quỳnh Chi lại bật cười, sau đó tự vuốt mặt bản thân vài cái.
-Chú cũng không có quyền gì trách móc cháu đâu, nếu muốn con gái không đau khổ, chú nên bảo cậu ấy ra gặp cháu.
Gia Minh nhún vai.
-Có một kỹ năng mỗi người nên tự trang bị cho mình nếu muốn sống tốt cuộc đời này, cháu có biết là gì không?
-...
-Chính là biết được vị thế của bản thân.
-Ha ha, vị thế của bản thân? Nếu vậy thì chú và cả nhà chú có phải cũng nên tự nhìn nhận lại hay không? Hai người lớn đã lệch lạc, còn kéo theo cả cô con gái đáng thương.
Gia Minh không muốn cãi tay đôi, không phải phong cách của ông, nhưng có lẽ ông đã hiểu phần nào lý do cô gái trẻ này cứ mãi nhìn vào bức ảnh trên tường và vẫn cứ cứng đầu muốn tìm Gia An.
-Quỳnh Chi này.
-Vâng?
-Nếu cháu đã kỳ thị như vậy, vì sao cứ muốn gặp An?
-Vì cảm thấy chú giống ông ta.
-...
- Ông ta... ý cô ta là ai ạ? Ba cô ta hay nhân tình của ông ấy?
Nguyệt Minh cảm thấy mình không bắt kịp được sóng điện não của Quỳnh Chi, cô gái này dường như có bệnh, bám dính làm khổ Gia An vì cảm thấy ba của nàng giống một người khác!?
- Ba nghĩ ý cô ta không phải giống ngoại hình, mà giống tính hướng, không giống như An được yêu thương mà lớn, Quỳnh Chi đã rất khổ sở. Ba có điều tra qua một chút, ba của Quỳnh Chi là gay kín, cưới vợ vì áp lực gia đình... Con biết đó, vào thời của ba, không phải ai cũng dám đối mặt với gia đình và xã hội, huống hồ còn là một gia đình trung lưu như Quỳnh Chi...
- Vậy đó là lý do cô ta bài xích đồng tính? Nếu không thích Gia An, vậy vì sao cô ta không né tránh ngay từ đầu... A... Trả thù? Cô ta vô lý vậy sao? Con nghĩ là cô ta đang ghen tị với chị An!
- Ba cũng không hiểu rõ, nhưng chắc chắn là một loại bệnh tâm lý... có vẻ là khá nghiêm trọng.
Nguyện Minh mím môi, đĩa đồ ăn nóng hổi trước mặt phút chốc cũng như nguội lạnh, chẳng còn chút khẩu vị nào. Cô cảm thấy thương thay cho người yêu của mình, lại càng ước lúc trước mình xuất hiện sớm hơn...
Gần 30 năm trong cuộc đời của cả hai, không gặp nhau là một lãng phí vô cùng to lớn.
-Chú có đau khổ không?- Quỳnh Chi dò hỏi, ánh mắt đầy mỉa mai bắn về phía người đàn ông vững vàng như thái sơn kia.
Rõ ràng là đang buông ra những lời khiêu khích nhất nhưng vẫn chẳng lấy được gì từ mồm ông ta...
Còn nữa, cái cách Gia Minh thong thả uống trà khiến Quỳnh Chi gần như bị chọc điên.
-Bản thân đã đồng tính như vậy, lại còn lây cho con gái? Nè, Gia An là từ đâu mà ra vậy? Các người bỏ tiền cướp con của một người phụ nữ nghèo khổ nào sao?- Quỳnh Chi càng nói, càng như không kiểm soát bản thân.- Hay cưỡng ép bắt người ta đẻ thuê? Các người có cảm thấy khiếm khuyết không? Sao chú không che đậy khiếm khuyết này bằng việc lấy vợ để che mắt như ông ta?
Gia Minh vẫn điềm đạm, không vì những lời nói này mà tức giận, nâng tay xem đồng hồ.
-Cháu về đi, muộn rồi.- Ông đứng dậy, làm tư thế tiễn khách.
-Sao? Vì tôi nói đúng quá à?
-Cháu còn nhỏ, tôi sẽ không trách cháu, chỉ là mong cháu cứ quên đi Gia An, nếu đã ghét con bé như vậy, đừng phiền nó nữa...- Gia Minh mỉm cười anh tuấn, nhìn xoáy vào đôi mắt đỏ ửng của Quỳnh Chi.
Loại cảm giác này khiến mọi mạch máu sôi sục, Quỳnh Chi cũng đứng dậy, nhưng thay vì rời đi, lại mặt đối mặt với Gia Minh.
-Người lớn các người cũng chỉ lấy số tuổi ra mà quyết định cái nào là đúng, cái nào là sai mà thôi.- Cô nhếch mép.-Tôi sẽ không tha cho Gia An đâu, miễn là tôi còn sống, tôi còn muốn thấy cậu ta có thể kinh tởm tới nhường nào.
Gia Minh lặng im, sau đó hít một hơi thật sâu, vỗ vào lưng Quỳnh Chi. Động tác rõ ràng vỗ về, nhưng ngữ khí từ lời ông nói ra khiến Quỳnh Chi ương bướng nãy giờ cũng phải dè chừng.
-Tôi sẽ không để cho cháu lại gần Gia An dù chỉ nửa bước.
Gia Minh lắc nhẹ ly rượu trái cây, sau đó lại nhìn Nguyệt Minh.
- Ba chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ áp đặt, hay vì ba là người đồng tính mà buộc con bé phải thế này thế kia... Từ lúc chọn mang An đến thế giới này, ba vẫn luôn mong nó sống hạnh phúc và vui vẻ, không đòi hỏi gì thêm. Đôi lúc, ba cũng rất lo lắng, sợ bản thân sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của An sau này,... thậm chí, lúc ba biết An thích con gái, ba đã tự trách bản thân rất nhiều... Nhưng thật may mắn, vì An là một đứa hiểu chuyện, biết cảm thông...- Ông dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp.-Con sẽ thay ba bảo vệ Gia An chứ, Nguyệt Minh?
Nguyệt Minh đưa tay cầm lấy ly thuỷ tinh, lắc nhẹ.
Keng— Hai ly rượu va vào nhau phát ra âm thanh thay lời định ước.
- Cô ta sẽ không thể làm chị An buồn dù chỉ một giây.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Gia Minh: Cháu uống đi, nếu không thích thì có thể dùng trà hoặc nước lọc.
Quỳnh Chi: Lên bia đi chú.
Tác giả: Cảm xúc của Quỳnh Chi đối với Gia An rất phức tạp, nhưng có thể nói phần nhiều chính là ganh tị.