Tuy nhiên, số phận của cô thật hẩm hiu, chỉ sau ba năm cuộc sống ổn định thì mọi chuyện lại thay đổi.
Năm cô mười bảy tuổi, Lãnh Nhạc đột nhiên bị bệnh nặng rồi sớm qua đời, bỏ lại cô bơ vơ một mình. Ở nơi đất khách quê người ấy, cô không có gì nên phải bỏ học bươn chải kiếm sống. Cô bưng bê, rửa bát, dọn gạch qua đường, giao hàng cho siêu thị, giao đồ ăn mang về cho nhà hàng.
Trong lúc tuyệt vọng, cô được chủ nhân trẻ tuổi của thần điện Tây Lăng, Tư Không Ngự chọn trúng và đưa vào thần điện, tại đây cô được huấn luyện và trở thành sát thủ bóng đêm trong thần điện với mật danh là Sunset Angel. Ngoài ra, thần điện còn tài trợ cho cô để hoàn thành việc học của mình, cho phép cô có danh tính của một người bình thường.
Vương quốc Tây Lăng là một quốc gia tôn giáo, được quản lý trực tiếp bởi Hoàng thất Tây Lăng, nhưng Hoàng thất khống chế thần điện. Người dân tin tưởng vào quyền lực của Hoàng thất vì vậy mọi ứng cử viên cho Hoàng đế Tây Lăng phải được nhà thờ công nhận và mọi sự kiện trọng đại của quốc gia phải được nhà thờ thông qua trước khi Hoàng thất ban hành văn bản. Có thể nói, kẻ thống trị thực sự của Tây Lăng quốc không phải là Hoàng thất mà là thần điện Tây Lăng.
Để duy trì an ninh và ổn định quốc gia, bài trừ dị đẳng, thần điện Tây Lăng sẽ bí mật huấn luyện một số nhân tài đặc thù mà Nhược Băng là một trong số đó. Cô chịu trách nhiệm chính trong việc ám sát các tổ chức khủng bố gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia hoặc các thủ lĩnh của các đảng phái nước ngoài có ý định nổi dậy chống lại thần điện.
Từ một cô gái mảnh mai trói gà không chặt để trở thành một sát thủ bóng đêm, cô đã phải trải qua quá trình huấn luyện ma quỷ không thể tưởng tượng được, phải chịu đựng những nỗi đau mà người bình thường không thể chịu được. Trong những năm qua, cô đã giết rất nhiều người cho thần điện, bàn tay đã nhuốm rất nhiều máu và trái tim cô đã đầy sương gió.
Nếu trong lòng cô vẫn còn tồn tại điểm yếu thì đó chính là nỗi nhớ ba. Từ khi còn nhỏ, ba cô đã hy vọng rằng cô có thể trở thành một kiến trúc sư xuất sắc và có một cuộc sống hạnh phúc và ổn định nhất. Vì vậy, trong suốt mười ba năm sống cùng ba, cô đã học được rất nhiều kiến thức thiết kế kiến trúc, sau này được Lăng Nhạc bồi dưỡng, tiêu chuẩn thiết kế của cô thực sự rất cao, điều mà cô rất tự tin.
Vài ngày trước, cô đã nói với thiếu chủ Tư Không Ngự của thần điện việc cô sẽ quay lại Long Thành để báo thù, Tư Không Ngự đã đồng ý nhưng yêu cầu cô quay trở lại Tây Lăng ngay sau khi báo thù, thần điện sẽ không cho cô bất kỳ sự giúp đỡ nào. Cô trịnh trọng hứa sẽ không bao giờ nuốt lời.
Cô biết Tư Không Ngự thích cô, có lẽ vì chút tình ý đó nên mới đồng ý yêu cầu của cô, thử hỏi người nào trong thần điện sẽ có cơ hội như vậy.
Tuy nhiên, Tư Không Ngự thích độc đoán, chuyên chế và ý muốn kiểm soát rất lớn mà thân phận và địa vị cách quá xa nên cô không dám tiếp nhận. Vì vậy, bất cứ khi nào Tư Không Ngự nhìn cô, cô sẽ tự nhiên tránh đi, tâm tĩnh như nước.
Thiếu gia Tây Lăng thật sự cao quý, hiện tại cô cũng không phải là người của Tây Lăng, cũng không cần phải nghĩ tới anh ta nữa đúng không?
Thật ra cô không muốn trở thành thiên sứ của Tây Lăng nữa, cô không bao giờ quên lời cha, muốn sống một cuộc sống hạnh phúc và ổn định nhất. Nhưng thần điện hùng mạnh như vậy, làm sao cô có thể được tự do?
Sau khi trả thù, cô muốn tìm kiếm một lối thoát tự do. Cô muốn làm theo mong muốn của ba và trở thành một kiến trúc sư xuất sắc.