Thật sự từ lúc Đỗ Dương Xuân Hy về nhà thì đã bị Dương Quỳnh Như Cấm túc một tháng, cô giỏi sẵn nên có không đi học vẫn bắt kịp bài trên lớp cũng không hề bị la mắng gì chính là một tháng ở nhà này.
Đỗ Dương Xuân Hy cũng cầu trời cho cô mang thai không thôi.
Chính là cũng không biết trời cao đang thương cô hay đang trêu chọc cô...
Hai tháng sau... cô nôn như chưa bao giờ được nôn.
Nôn nghén khác với nôn mửa bệnh... nôn mửa, ăn cái gì cũng ra hết còn nôn nghén chỉ khi nào mà ăn mấy món không quá ổn hay là vừa ăn xong mới ra hết thôi còn bình thường chỉ toàn dịch dạ dày cùng nước bọt.
Cô nôn đến hai mắt đỏ ửng muốn khóc mà không dám khóc.
Dương Quỳnh Như lo lắng đến nỗi tay chân đều run rẩy khi đưa que thử thai cho Đỗ Dương Xuân Hy.
Đỗ Dương Xuân Hy ngồi trong phòng vệ sinh hơn ba mươi phút, mày cô nhíu chặt cầm một đống que thử thai ra.
Dương Quỳnh Như cũng trừng to hai mắt, bà thấy con bà nhíu chặt mày tưởng đâu con bé hối hận còn đang định nói gì đó khuyên nhủ thì Đỗ Dương Xuân Hy dần dần nhếch mép, cười tươi rạng rỡ.
" Hhaha... con có bầu rồi... haha "
Dương Quỳnh Như đứng hình một lúc.
Nó không buồn, không thất vọng, không lo lắng mà là vui mừng... rốt cuộc bà và Đỗ Khắc Thanh đẻ ra con gái gì đây?
Một chút rụt rè cũng không có! Nghe nó kể chuyện nó đi tình một đêm với trai lạ... nghe thôi bà cũng biết Đỗ Dương Xuân Hy không biết rụt rè, nhưng ai nào không chồng mà có con lại vui mừng như nó...
" Hy Hy... mẹ hy vọng con hiểu... mang thai không phải chuyện đùa giỡn, con phải chịu cực chín tháng mười ngày, đẻ xong lại chịu cực khi nó biết đi cho đến khi nhận thức con chịu được sao? "
" Được. " đôi tay nhỏ bé của Đỗ Dương Xuân Hy xoa nhẹ bụng cô, môi câu lên vui sướng.
" Con sẽ chăm bé con thật tốt, trong thời gian mang thai con sẽ cố gắng học nhanh hơn để sau sinh đến công ty baba làm việc. "
Dương Quỳnh Như còn muốn nói gì đó, Đỗ Dương Xuân Hy nhìn chằm chằm bà hỏi.
" Mẹ không thương cháu ngoại sao? "
Dương Quỳnh Như biết nói gì ngoài việc...
" Con nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. " nói xong bà xoay người rời đi.
Con cũng đã có... đành phải chấp nhận cái cách sống của nó thôi.
- ------
Thành Phố Q.
Sau khi Đỗ Dương Xuân Hy rời đi không bao lâu thì Khổng Bắc Trình cũng dần dần tỉnh dậy.
Anh nhíu chặt mày, nhu nhu thái dương nhớ chuyện ngày hôm qua.
Nhìn xung quanh một vòng... chẳng còn cô gái nhỏ đó nữa, cố nhớ gương mặt của cô gái không sợ chết kia nhưng anh lại không nhớ nổi.
Thở ra một hơi Khổng Bắc Trình ngồi dậy thì phát hiện trên chiếc bàn nhỏ có tiền...
Đọc xong tờ giấy, môi anh câu lên ' TRAI BAO '...