Cầm trên tay khay bánh, Hạ An khẽ khàng mang nó đi ra bàn, buổi tiệc hỗn tạp nhiều người, cô phải thật cẩn thận, một chút sơ suất cũng không dám có.
Chẳng qua người tính không bằng trời tính Hạ An đi sắp đến nơi để bánh, đột nhiên lại có cô gái đụng trúng người cô, lực đạo không nhỏ khiến cả người Hạ An bổ nhào về phía trước.
Chiếc bánh trong tay cũng rơi xuống trúng váy áo của cô gái đụng cô lúc nãy.
Rất nhanh âm thanh oán trách đã vang lên.
“Cái váy của tôi”
Hạ An ngước mắt nhìn lên chủ nhân tiếng kêu đó liền bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tuổi đôi mươi.
Mái tóc đen tuyền được tỉ mỉ búi cao, trên người là chiếc váy màu trắng tinh khiết trễ vai tinh tế khoe trọn chiếc xương quai xanh gợi cảm.
“Cái cô gái này, cô đi đường mắt để trên trán à?”
Nghiêm Minh Nguyệt câu môi oán trách, trong đôi mắt ngọc hiện lên tức giận.
Ôi trời, cái váy này là anh họ vừa tặng cô hôm qua a, mẫu giới hạn do chính tay anh cô thiết kế đó, cả thế giới chỉ có hai chiếc thôi, xinh đẹp như vậy cô chỉ mới dám mặc một lần.
Mà… mà cái cô gái trước mắt dám làm bẩn của cô, không thể nào tha thứ được.
“Thành thật xin lỗi”
Hạ An đứng lên vội vàng cúi người nhận lỗi, dù cho không phải do cô đụng nhưng sống ở Cố gia nhiều năm từ lâu cô đã được dạy, dù thế nào cũng không được gây chuyện cho chủ nhân.
Mà cô cũng vậy không muốn thêm chuyện cho anh.
Nghiêm Minh Nguyệt làm sao dễ dành tha thứ như vậy, đôi môi anh đào mím chặt vẫn không nguôi giận.
“Cô xin lỗi thì váy tôi sạch lại à, tức chết tôi mà”
Cầm lên ly rượu vang màu đỏ, cánh tay cô nâng lên muốn tạt thẳng vào người Hạ An.
Mấy người xung quanh liền mở to mắt hóng chuyện, họ từ lâu cũng bị một màn này thu hút, chuyện vui như vậy đương nhiên là họ phải hóng hớt rồi.
Nhìn cô người hầu bị ức hiếp kia họ cũng cảm thấy đáng thương, chẳng qua ai mượn cô lại đụng trúng Nghiêm đại tiểu thư chứ.
Ai cũng biết cô là cháu ngoại bảo bối của Cố lão phu nhân, anh họ lại là tổng giám đốc công ty đá quý nổi tiếng thế giới Cố Chi Quân, mẹ là nữ doanh nhân thành đạt Cố Mạn Tuyết, ba là chủ tịch tập đoàn XM Nghiêm Lãnh Phong.
Gia thế khủng như thế, ai lại dám đụng đến.
Hạ An nhìn thấy ly rượu có xu hướng tạt đến cũng chỉ thở dài trong lòng, không sao, bất quá lúc sau trở về tắm rửa thôi.
Chỉ là lại một lần nữa mấy việc diễn ra không nằm trong tính toán của Hạ An.
Cánh tay muốn tạt rượu Nghiêm Minh Nguyệt đột nhiên bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy.
“Nghiêm đại tiểu thư, cô bớt giận a, có việc gì cũng nên giữ hình tượng tiểu thư của mình chứ”
Hạ An có chút giật mình, lại là giọng nói quen thuộc này, là người lúc nãy đỡ cô?
“Tôn thiếu gia tôi có một người mẹ là đủ rồi, không cần thêm”
Nhìn cánh tay bị giữ lấy của mình Nghiêm Minh Nguyệt cực kỳ bất mãn.
Cô không có tin tiếng sét ai tình vừa gặp đã yêu gì đâu, cô chỉ tin vừa gặp đã ghét thôi.
Như cái tên này chẳng hạn.
Lúc du học ở Anh cô có gặp hắn một lần, chỉ cần một lần như vậy cô đã ghét hắn đến tận bây giờ.
Suốt ngày cứ trưng ra bộ mặt giả tạo đó, nụ cười điềm đạm đó, ghét chết đi được.
“Không phải, tôi là ba cô”
Anh nở nụ cười nhạt đáp lại lời cô, một lời này trực tiếp khiến Nghiêm Minh Nguyệt phát hỏa.
“Xoạt” một tiếng, ly rượu lúc này muốn tạt Hạ An trực tiếp tạt lên người Tôn Thiên Vũ.
Khuôn mặt đẹp trai của anh nhanh chóng bị chất lỏng màu đỏ sóng sánh nhượm ướt.
Mái tóc đen tuyền cũng không tránh khỏi số phận, hoàn toàn bị làm cho ướt sủng rũ xuống trước trán anh.
Mà anh không có tức giận, chỉ cười nhẹ rồi vuốt ngược tóc ra sau, bộ dạng giống như vừa mới rửa mặt xong.
Nho nhã, tinh tế, mấy người nữ có mặt ở đó cũng bị làm cho tim đập chân run.
Aaa, bọn cô muốn làm dâu của Tôn Yên Thần cùng Phương Tiểu Anh a.
“Tạt xong rồi, xin hỏi Nghiêm tiểu thư đã nguôi giận chưa?”
Nghiêm Minh Nguyệt nhận được bộ dạng này của anh càng làm cô thêm giận, nếu ở đây còn có bao nhiêu ly rượu cô đều muốn tạt vào tên này hết a, nhưng mà lúc này cô lại không có vũ khí, cô cũng đâu thể nào nhào đến cào vào mặt anh được.
Như vậy hình tượng của coi sẽ sụp đổ mất.
Tức chết cô mà, cắn môi hậm hực cô liền rời đi.
Hứ! Lần sau cô tính chuyện này với hắn.
Nhìn bộ dạng tức đến long trời lở đất mà không làm gì được của Nghiêm Minh Nguyệt, Tôn Thiên Vũ cuối cùng cũng hài lòng.
Mím lại đôi môi mỏng anh như nhớ đến cái gì anh khẽ khàng quay lại đối diện Hạ An.
“Cô có sao không?”
Hạ An nhanh chóng lắc đầu.
“Cảm ơn anh, tôi không sao”
Nhìn bộ dạng ướt nhem của anh cô lại cuống quýt, đôi tay nhỏ lấy trong túi áo ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng đưa qua cho Tôn Thiên Vũ.
“Anh lau đi”
Đưa ra bàn tay hữu lực anh trầm ổn tiếp nhận chiếc khăn của cô từ tốn lau đi khuôn mặt lấm lem của mình.
Nếu được, anh muốn cô lau cho mình.
“Thật sự cảm ơn anh, thật không biết nên làm gì mới cảm ơn được anh?”
Lại một lần nữa anh giúp cô mà cô lại không cách nào đáp đền anh.
Mà anh cũng không đòi hỏi cô cái gì, chỉ cười rồi đưa mặt lại sát cô hơn, đôi môi mỏng tà mị phả khí.
“Lấy thân báo đáp có được không?”
Tà mị như vậy, anh lại không biết hành động của mình hôm nay lại hại xém chết cô gái nhỏ kia.