Anh vừa mới nói gì cơ? Anh cảm thấy tôi nên quen Bạch Lâm sao? Anh nói vậy là có ý gì? Anh đồng ý để chuyện đó xảy ra?
Tôi không thể tin được liền tức giận trừng mắt nhìn anh, gằn giọng: “Cảm ơn ý tốt của anh. Em sẽ cân nhắc thật kỹ. Nhưng có điều một mình Tống Thần làm anh em là đủ rồi, em không cần thêm anh trai đâu. Vậy nên mong anh sau này tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng nữa. Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp em giảng đề, sau này em sẽ tự tìm cách, không dám làm phiền anh nữa!”
Tôi bỏ ra về trong sự phẫn nộ. Trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời nhà Trần Vỹ.
Mấy ngày sau đó tôi cũng không nhắn tìm anh giảng đề nữa, mà anh, tuyệt nhiên cũng không nhắn cho tôi bất kỳ một tin nào.
Ngày nào tôi cũng rầu rĩ nhìn điện thoại, tôi thầm nghĩ chỉ cần anh mở miệng trước, tôi sẽ lập tức không so đo với anh nữa, nhưng thứ tôi nhận lại được chỉ là những khoảng không im lặng.
Hôm nay đám bạn rủ tôi đi hát Karaoke mừng sinh nhật Như Tuyết. Đáng lí tôi không định đi, chỉ tính tặng quà cho cô ấy nhưng dù gì ở nhà cũng chỉ toàn suy nghĩ linh tinh, nên tôi đã đồng ý tham gia.
Tới nơi tôi mới biết Gia Kỳ và Bạch Lâm cũng ở đó, tôi chào hỏi họ vài câu rồi ngồi một góc ăn trái cây uống nước ngọt.
Tửu lượng của tôi không được tốt lắm, vậy nên tôi rất biết người biết ta, cả nước trái cây cũng không đụng vào.
Một lát sau tôi đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh thì Bạch Lâm cũng đi theo.
“Hạ An, dạo này cậu rất bận sao? Tớ hẹn cậu mấy lần nhưng…. nhưng đều bị cậu từ chối.” Bạch Lâm hình như đã hơi say, mặt cậu ta hơi đỏ, ăn nói cũng hơi lắp bắp.
“Dạo này tôi có nhiều bài luận phải viết, hơi bận một chút.” Tôi cười cười đáp lời.
Thật ra tôi không bận tới vậy, chỉ là gần đây vì chuyện xảy ra với Trần Vỹ, tôi không có tâm trạng làm gì cả, hơn nữa tôi không thích Bạch Lâm, tôi nghĩ nếu đã không thích người ta thì không nên dây dưa mập mờ làm gì, tránh làm tổn thương họ cũng tránh gây ra hiểu lầm không đáng có.
Đang nói chuyện với Bạch Lâm thì ở hành lang tôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, là Trần Vỹ.
Hình như anh ấy say rồi, đi đứng khá loạng choạng.
Nhưng hơn hết điều tôi để tâm bây giờ là bên cạnh anh đang có một cô gái, đang thân mật khoác tay dìu anh đi, trông họ như một cặp tình nhân vậy.
Tôi không thể tin được liền tức giận trừng mắt nhìn anh, gằn giọng: “Cảm ơn ý tốt của anh. Em sẽ cân nhắc thật kỹ. Nhưng có điều một mình Tống Thần làm anh em là đủ rồi, em không cần thêm anh trai đâu. Vậy nên mong anh sau này tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng nữa. Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp em giảng đề, sau này em sẽ tự tìm cách, không dám làm phiền anh nữa!”
Tôi bỏ ra về trong sự phẫn nộ. Trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời nhà Trần Vỹ.
Mấy ngày sau đó tôi cũng không nhắn tìm anh giảng đề nữa, mà anh, tuyệt nhiên cũng không nhắn cho tôi bất kỳ một tin nào.
Ngày nào tôi cũng rầu rĩ nhìn điện thoại, tôi thầm nghĩ chỉ cần anh mở miệng trước, tôi sẽ lập tức không so đo với anh nữa, nhưng thứ tôi nhận lại được chỉ là những khoảng không im lặng.
Hôm nay đám bạn rủ tôi đi hát Karaoke mừng sinh nhật Như Tuyết. Đáng lí tôi không định đi, chỉ tính tặng quà cho cô ấy nhưng dù gì ở nhà cũng chỉ toàn suy nghĩ linh tinh, nên tôi đã đồng ý tham gia.
Tới nơi tôi mới biết Gia Kỳ và Bạch Lâm cũng ở đó, tôi chào hỏi họ vài câu rồi ngồi một góc ăn trái cây uống nước ngọt.
Tửu lượng của tôi không được tốt lắm, vậy nên tôi rất biết người biết ta, cả nước trái cây cũng không đụng vào.
Một lát sau tôi đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh thì Bạch Lâm cũng đi theo.
“Hạ An, dạo này cậu rất bận sao? Tớ hẹn cậu mấy lần nhưng…. nhưng đều bị cậu từ chối.” Bạch Lâm hình như đã hơi say, mặt cậu ta hơi đỏ, ăn nói cũng hơi lắp bắp.
“Dạo này tôi có nhiều bài luận phải viết, hơi bận một chút.” Tôi cười cười đáp lời.
Thật ra tôi không bận tới vậy, chỉ là gần đây vì chuyện xảy ra với Trần Vỹ, tôi không có tâm trạng làm gì cả, hơn nữa tôi không thích Bạch Lâm, tôi nghĩ nếu đã không thích người ta thì không nên dây dưa mập mờ làm gì, tránh làm tổn thương họ cũng tránh gây ra hiểu lầm không đáng có.
Đang nói chuyện với Bạch Lâm thì ở hành lang tôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, là Trần Vỹ.
Hình như anh ấy say rồi, đi đứng khá loạng choạng.
Nhưng hơn hết điều tôi để tâm bây giờ là bên cạnh anh đang có một cô gái, đang thân mật khoác tay dìu anh đi, trông họ như một cặp tình nhân vậy.