_______________
13
Ta cũng không chết ngay, Tiêu Trầm Yến mời rất nhiều người đến chữa trị cho ta, ngay cả những du y* cũng mời tới, rốt cuộc cũng kéo dài sinh mạng của ta thêm ba tháng.
Ba tháng, cũng đủ để ta đưa thi thể của Tiêu Trầm Châu ra khỏi cung, tìm một nơi thích hợp hợp táng.
Ngày ta rời cung, Tiêu Trầm Yến cùng Thẩm Vân Thư đến đưa tiễn.
Theo sau là một vài thi vệ giúp ta kéo quan tài của Tiêu Trầm Châu.
Ta nhận lấy quan tài, quay đầu nhìn Tiêu Trầm Yến cười sáng lạn.
Ánh mắt hắn khẽ dao động, có chút thất thần nhìn ta.
Ta nhớ rõ ngày đó sau khi ta cùng Tiêu Trầm Yến hoan lạc, hắn ra ngoài nhận đồ từ một gã sai vặt, sau khi trở về lại ngẩn người nhìn ta.
"Vì sao lại là ngươi, là ngươi lén lút báo cho ta. không phải Vân Thư......?"
Vật kia chính là một phong thư, trên đó có mùi hương do chính ta chế ra. Hắn và ta dây dưa đã lâu, nên giờ tất nhiên có thể nhận ra.
Ta mỉm cười, cúi đầu, "Thiếp chính là cảm thấy được, điện hạ không nên chết."
"Thái bình vốn là do tướng quân quyết định, không còn tướng quân thì sao có thái bình....."
"Nhưng thế gian đều nói, ca nữ không biết nỗi đau mất nước..... "
"Điện hạ cũng giống người trong thế gian, coi Trinh Nhi là loại người như vậy sao?" Ta nhìn lên, đáy mắt ngấn lệ.
Trong mắt hắn hiện lên một tia vừa đau lòng vừa thương yêu, hắn nói, "Ngươi thật đặc biệt, tiểu Trinh Nhi."
Ta liền vừa cười, nước mắt lúc này mới rơi xuống, "Có thể đặc biệt đến mức khiến cho Hoằng vương điện hạ yêu thương sao?"
Hắn không nói gì, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, lại dịu dàng hôn ta.
Yêu phi một khi không yêu, vì đại nghĩa mà làm trái lòng mình, thì có thể lay động lòng người dễ dàng như vậy.
Mà ta âm thầm báo tin cho hắn, một nửa là bởi vì đại nghĩa.
Nửa còn lại chính là, ta quả thật đã quá vô cùng buồn chán, muốn đảo loạn tất cả mọi thứ.
Ta sống không được tốt thì người khác cũng đừng mong được sống yên ổn.
Ta hơi nghiêng đầu, liền có thể nhìn thấy Thẩm Vân Thư đang gắt gao bấm chặt móng tay vào da thịt.
Ý cười trên miệng ta lại càng sâu.
Ngươi xem, Thẩm Vân Thư, ngươi lấy của ta, ta cũng giành lại của ngươi.
Nhưng bọn họ có thật sự yêu chúng ta không?
Cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ta xoay người, tự nhiên tiêu sái bước ra khỏi cung.
* du y: thầy thuốc lang bạt nay đây mai đó
13
Ta cũng không chết ngay, Tiêu Trầm Yến mời rất nhiều người đến chữa trị cho ta, ngay cả những du y* cũng mời tới, rốt cuộc cũng kéo dài sinh mạng của ta thêm ba tháng.
Ba tháng, cũng đủ để ta đưa thi thể của Tiêu Trầm Châu ra khỏi cung, tìm một nơi thích hợp hợp táng.
Ngày ta rời cung, Tiêu Trầm Yến cùng Thẩm Vân Thư đến đưa tiễn.
Theo sau là một vài thi vệ giúp ta kéo quan tài của Tiêu Trầm Châu.
Ta nhận lấy quan tài, quay đầu nhìn Tiêu Trầm Yến cười sáng lạn.
Ánh mắt hắn khẽ dao động, có chút thất thần nhìn ta.
Ta nhớ rõ ngày đó sau khi ta cùng Tiêu Trầm Yến hoan lạc, hắn ra ngoài nhận đồ từ một gã sai vặt, sau khi trở về lại ngẩn người nhìn ta.
"Vì sao lại là ngươi, là ngươi lén lút báo cho ta. không phải Vân Thư......?"
Vật kia chính là một phong thư, trên đó có mùi hương do chính ta chế ra. Hắn và ta dây dưa đã lâu, nên giờ tất nhiên có thể nhận ra.
Ta mỉm cười, cúi đầu, "Thiếp chính là cảm thấy được, điện hạ không nên chết."
"Thái bình vốn là do tướng quân quyết định, không còn tướng quân thì sao có thái bình....."
"Nhưng thế gian đều nói, ca nữ không biết nỗi đau mất nước..... "
"Điện hạ cũng giống người trong thế gian, coi Trinh Nhi là loại người như vậy sao?" Ta nhìn lên, đáy mắt ngấn lệ.
Trong mắt hắn hiện lên một tia vừa đau lòng vừa thương yêu, hắn nói, "Ngươi thật đặc biệt, tiểu Trinh Nhi."
Ta liền vừa cười, nước mắt lúc này mới rơi xuống, "Có thể đặc biệt đến mức khiến cho Hoằng vương điện hạ yêu thương sao?"
Hắn không nói gì, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, lại dịu dàng hôn ta.
Yêu phi một khi không yêu, vì đại nghĩa mà làm trái lòng mình, thì có thể lay động lòng người dễ dàng như vậy.
Mà ta âm thầm báo tin cho hắn, một nửa là bởi vì đại nghĩa.
Nửa còn lại chính là, ta quả thật đã quá vô cùng buồn chán, muốn đảo loạn tất cả mọi thứ.
Ta sống không được tốt thì người khác cũng đừng mong được sống yên ổn.
Ta hơi nghiêng đầu, liền có thể nhìn thấy Thẩm Vân Thư đang gắt gao bấm chặt móng tay vào da thịt.
Ý cười trên miệng ta lại càng sâu.
Ngươi xem, Thẩm Vân Thư, ngươi lấy của ta, ta cũng giành lại của ngươi.
Nhưng bọn họ có thật sự yêu chúng ta không?
Cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ta xoay người, tự nhiên tiêu sái bước ra khỏi cung.
* du y: thầy thuốc lang bạt nay đây mai đó