“Trần Cẩn, người này mệnh phạm năm quân, thật sự là thiên sát cô tinh, chịu trách nhiệm thương sinh, sinh ra ở nơi cực bắc bao quanh bởi biển lửa, trải qua tam kiếp, hắn sẽ cách biệt với sinh tử, gánh vác trọng trách lớn, ngươi là đệ tử ta tín nhiệm nhất, việc này ta phó thác với ngươi, tìm được đứa bé kia.”
“Sư phụ, ta như thế nào mới có thể xác định đó chính là người ta muốn tìm?”
“ Khi ngươi nhìn thấy hắn, ngươi nhất định sẽ biết.”
Bão Thúc dựa theo tiên đoán tìm chừng mấy chục năm, đều để lại tín vật của mình ở trên người mỗi một hài tử có thể.
Đêm hôm Đỗ Thừa Ảnh lên núi đó, trên núi phù chú giam cầm tinh bàn chớp mắt phát ra nguồn năng lượng thật lớn, Bão Thúc tuyệt đối sẽ không cảm giác sai, Đỗ Thừa Ảnh chính là cái người trong tiên đoán cứu vớt chúng sinh giao giữa lửa và nước.
Trong tiên đoán Đỗ Thừa Ảnh trải qua tam kiếp, thiên tuyệt, người nhục, căm ghét, Đỗ Thừa Ảnh thân hữu chết hết, độc lưu một người, trải qua thiên tuyệt, sở dĩ Bão Thúc làm hết thảy đều là vì kiếp số thứ hai của Đỗ Thừa Ảnh.
Nguyên bản hắn cho rằng thời gian còn rất nhiều, lại không ngờ theo như lời tiên đoán tình cảnh thiên hạ đại loạn đã xảy ra ít nhất trước ba mươi năm.
Người tìm được Thủy Kỳ Lân cũng biến thành Lâm Kỳ không thể giải thích được.
Bão Thúc chân nhân kiên quyết không tin quẻ tượng sẽ sai, Lâm Kỳ vô luận thế nào đều hoàn toàn tương phản với chúa cứu thế trong quẻ tượng, Bão Thúc thả quẻ, xuống núi lại gặp linh điệp đang trêu chọc, hành hạ đến chết một ma tu.
Linh điệp có linh, trên cánh lưu lại hơi thở của chủ nhân thuộc về Đỗ Thừa Ảnh.
Bão Thúc nhiều năm qua cũng chỉ vì trù tính một việc này, hơi liên tưởng trước sau, suy nghĩ cẩn thận liền hiểu vì sao Đỗ Thừa Ảnh vào núi không hề thu hoạch được gì, Lâm Kỳ lại mang ra Thủy Kỳ Lân cùng linh điệp.
Càng làm cho Bão Thúc cảm thấy khiếp sợ chính là, trên người linh điệp kia tất cả đều là hơi thở bạo ngược thích giết chóc, so với ma tu, càng sâu hơn rất nhiều.
“Chân nhân đây là ý gì?” Lâm Kỳ nhìn một đoàn hắc khí dưới chân Bão Thúc, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Bão Thúc chân nhân cực kỳ thất vọng cùng phẫn nộ, chúa cứu thế trong quẻ tượng tiên đoán chính là một nhân vật như vậy?
“Sư đệ, ngươi lui ra phía sau,” Đỗ Thừa Ảnh ngăn cản lời nói, đè thấp thanh âm, “Ta hoài nghi đây không phải là Bão Thúc chân nhân chân chính.”
Lâm Kỳ chợt nghĩ đến ma tu xâm nhập vào trong mộng y ngày ấy, không khỏi lui ra sau nửa bước, Đỗ Thừa Ảnh đã vọt lên bay ra ngoài, của phòng sau lưng nặng nề đóng lại, hết thảy đều cách biệt bên ngoài.
Thủy Kỳ Lân đứng ở cửa, thân thể chậm rãi khôi phục, cự thú thản nhiên chặn cửa, quay đầu dùng đôi mắt lam nhìn Lâm Kỳ một cái.
Lâm Kỳ bị ánh mắt kia làm cho khiếp sợ, bên ngoài cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, Lâm Kỳ sau khi phản ứng kịp, lập tức muốn lao ra ngoài, người mới vừa bước ra một bước, trường bào liền bị Thủy Kỳ Lân bắt lấy, Lâm Kỳ vội la lên, “Vô Hạ, buông ra!”
Thủy Kỳ Lân hơi dùng một chút lực, đem người ném lên trên lưng chính mình, lông tơ thật dài giống như sống lại bao phủ Lâm Kỳ, tuy rằng lực đạo không đến mức khiến Lâm Kỳ cảm thấy đau đớn, nhưng tuyệt đối không để y tránh thoát.
Tay chân Lâm Kỳ đều bị bộ lông dài y yêu thích nhất trói buộc, tâm tình ngạc nhiên đồng thời mãnh liệt xin giúp đỡ từ hệ thống, “Bên ngoài là Bão Thúc chân nhân hay là ma tu?!”
Hệ thống không chút để ý nói: “ Cậu nghĩ như thế nào?”
Lâm Kỳ tâm loạn như ma, ngoài cửa không hề nghi ngờ là Bão Thúc chân nhân chân chính, y vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, hoài nghi đối với Đỗ Thừa Ảnh lại như bị nước ấm nấu ếch xanh hóa giải, thậm chí vì đã từng nghi ngờ Đỗ Thừa Ảnh cảm thấy áy náy, chảy không ít nước mắt.
Nếu không phải Bão Thúc bỗng nhiên xuất hiện. Y nói không chừng thật sự sẽ... Thật sự sẽ cái gì, y không dám nghĩ sâu hơn.
Hệ thống thình lình nói, “ Cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, dùng tình ái cảm hóa, tôi không phải ngay từ đầu đã dạy cậu sao.”
Lâm Kỳ, “...”
Không biết qua bao lâu, cửa lại lần nữa bị mở ra, lông thú khống chế tay chân Lâm Kỳ rốt cuộc thả lỏng xuống, Lâm Kỳ không nhúc nhích, nằm ở trên lông mềm của Thủy Kỳ Lân, nghĩ thầm y rốt cuộc là nên giả ngu hay nên chất vấn Đỗ Thừa Ảnh?
Chóp mũi truyền đến mùi máu tươi, ý thức đần độn của Lâm Kỳ nháy mắt thanh tỉnh, từ trên lưng Thủy Kỳ Lân trượt xuống, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đỗ Thừa Ảnh, trên vai có hai miệng vết thương đều đang chảy máu, một tay đè lại ngực, máu tươi như cũ từ khe hở ngón tay trào ra, sắc mặt trắng bệch nói, “Nơi đây không nên ở lâu, đi mau.”
Trọng thương như vậy quả thực khiến Lâm Kỳ không biết làm sao, nhất thời lại đem hoài nghi đối với Đỗ Thừa Ảnh vứt ra sau đầu, nâng Đỗ Thừa Ảnh lên trên Thủy Kỳ Lân, vỗ nhẹ cổ Thủy Kỳ Lân, “Vô Hạ, đi.”
Đỗ Thừa Ảnh bị thương rất nghiêm trọng, ở trong ấn tượng của Lâm Kỳ hắn vẫn luôn có thể nhịn đau, lúc cho dược hắn vẫn không rên một tiếng, nhưng lần này hắn lại liên tiếp phát ra thanh âm thống khổ, hiển nhiên là bị thương nặng tới nông nỗi không thể nhẫn nại.
Lâm Kỳ đỡ hắn, tâm tư cực kỳ loạn, y tin tưởng người vừa mới xuất hiện hẳn chính là Bão Thúc chân nhân, vậy Bão Thúc chân nhân đã đả thương Đỗ Thừa Ảnh, nhưng Bão Thúc chân nhân kỳ thật coi như là một vai ác, cho nên Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc có vô tội hay không, Lâm Kỳ loạn đến mức đầu óc đều muốn nổ tung.
Thủy Kỳ Lân điên cuồng chạy cho đến khi tới một dòng nước sương mù lượn lờ mới dừng lại, ngay khi nó dừng lại, Đỗ Thừa Ảnh liền từ nó trên lưng nhảy xuống, Lâm Kỳ không kịp duỗi tay giữ lại, Đỗ Thừa Ảnh liền ngã xuống mặt đất, hình như mất đi ý thức.
Chà, cái này cũng không cần phải nói nhiều làm gì.
Lâm Kỳ áp xuống tất cả nghi vấn trong lòng, trước tiên trị thương cho Đỗ Thừa Ảnh, kéo trường bào ra, những vết thương sâu đó tản ra khí đen, là ấn ký ma tu lưu lại, Lâm Kỳ nhìn về phía khuôn mặt không còn giọt máu của Đỗ Thừa Ảnh, trong lòng lại lần nữa xuất hiện dao động.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, gần như không giống y.
Y đã từng là một điều phối viên kiên quyết thế nào, tại sao bây giờ y lại mơ hồ bối rối như vậy?
Lâm Kỳ là một người có kinh nghiệm trong việc điều trị vết thương, nhanh chóng giúp Đỗ Thừa Ảnh xử lý tốt miệng vết thương, quần áo đều dính vết máu, cũng chỉ che chắn lung tung cho Đỗ Thừa Ảnh, Thủy Kỳ Lân đi tới cọ cọ Lâm Kỳ, Lâm Kỳ thờ ơ, y vẫn còn nhớ rõ Thủy Kỳ Lân trói tay chân không cho y đi ra ngoài.
Lâm Kỳ lẳng lặng nhìn hai tròng mắt nhắm chặt Đỗ Thừa Ảnh, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, “Ngươi mở mắt đi.”
Đỗ Thừa Ảnh vẫn không nhúc nhích.
Lâm Kỳ đứng lên, “Ta đi đây.”
Đỗ Thừa Ảnh nằm trên mặt đất như cũ, quần áo dính đầy máu hỗn độn, vết máu nhàn nhạt thấm ra từ băng gạc trên người hắn, trên trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen rối bù bết dán vào mặt, đôi môi mím chặt, lồng ngực phập phồng khó khăn, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Lâm Kỳ lại chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt Đỗ Thừa Ảnh, thầm nghĩ: Đỗ Thừa Ảnh, ngươi thật sự khiến ta khó xử.
Lâm Kỳ vốn là muốn canh giữ bên cạnh hắn, lại bất tri bất giác ngủ mất, thời điểm khi tỉnh lại đã là lúc ánh mặt trời sáng rõ, Thủy Kỳ Lân ghé vào bên cạnh trông y, trên mặt đất có một vũng máu, Đỗ Thừa Ảnh đã không thấy đâu.
Lâm Kỳ vỗ vỗ Thủy Kỳ Lân, “Đỗ Thừa Ảnh đâu?”
Thủy Kỳ Lân vẻ mặt vô tội.
Lâm Kỳ nhỏ giọng nói, “Đừng giả bộ nữa, ngươi đừng cho là ta không biết các ngươi là cũng một hội.”
Thủy Kỳ Lân ủy khuất ‘ meo ’ một tiếng, có điểm chột dạ.
Lâm Kỳ duỗi tay vuốt chòm râu Thủy Kỳ Lân một chút, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Không thể đơn giản một chút sao?”
Thủy Kỳ Lân gục đầu to vào chân, thầm nghĩ nó cũng không rõ nhân loại sao lại phức tạp như vậy.
“Sư đệ, ngươi tỉnh rồi.” Phía sau truyền đến thanh âm suy yếu, Lâm Kỳ quay đầu lại, trường bào được Đỗ Thừa Ảnh khoác trên vai, băng gạc từ bả vai một đường nghiêng đến eo gầy nhưng rắn chắc, trên tay xách theo một con gà rừng đủ loại màu sắc, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng khi đối với Lâm Kỳ lại là ý cười, “Đêm qua ngươi cũng chưa được ăn ngon.”
Lâm Kỳ: “...”
Y thật sự không biết nên nói cái gì.
Thời điểm y bởi vì hoài nghi Đỗ Thừa Ảnh mà phiền muộn, Đỗ Thừa Ảnh lại nghĩ y tối hôm qua có ăn cơm ngon hay không?
Lâm Kỳ nghĩ thầm việc này cho dù là ai cũng không thể máu lạnh như vậy, đem lời chất vấn trong miệng nuốt xuống, sửa lời nói, “Sư huynh ngươi bị thương phải nghỉ ngơi thật tốt mới được...”
Đỗ Thừa Ảnh lắc đầu, “Không đáng ngại.”
Nước suối róc rách, Lâm Kỳ đỡ Đỗ Thừa Ảnh ngồi xuống, chính mình xử lý con gà rừng trên tay kia, thần sắc có chút hoảng hốt, Đỗ Thừa Ảnh đè tay y lại, Lâm Kỳ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt trước sau như một của Đỗ Thừa Ảnh, “ Để ta đi cho.”
Lâm Kỳ chợt thấy vô lực, “Đỗ Thừa Ảnh, ngươi...” Cùng đôi mắt sâu thẳm của Đỗ Thừa nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Lâm Kỳ vẫn bại hạ trận, cúi đầu ngữ khí có chút đông cứng nói, “Ngươi đừng động, ta nói ta làm là ta sẽ làm, nằm một bên đi.”
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi thu hồi tay, ngồi trên mặt đất, vết thương trên vai vẫn đang rỉ máu, hắn lại một chút cũng không cảm thấy đau, đó là vết thương do chính hắn làm ra, hắn cam tâm tình nguyện, chỉ cần Lâm Kỳ còn lưu lại bên người hắn, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Ngọn lửa tí tách nổ tung tia lửa, hai người ngồi đối diện nhau, Thủy Kỳ Lân ghé vào đằng trước, thân hình thật lớn chặn chặn hết lạnh lẽo cùng hắc ám đến từ trong rừng rậm, Lâm Kỳ cầm một nhánh cây, vẽ lung tung trên mặt đất, Đỗ Thừa Ảnh ngồi ở một bên, bóng dáng trên đất nhảy nhót, ánh lửa mờ nhạt chiếu rọi sườn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt cụp xuống như suy tư gì đó.
“Sư đệ,” Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi mở miệng nói, “Vừa rồi ma tu kia giả trang Bão Thúc chân nhân, không biết có ý đồ gì, cũng không biết còn ma tu nào giả thành dáng vẻ người khác hay không, vì sự an toàn, ta nghĩ về sau chúng ta dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể tách rời nữa.”
“ Ừm.” Lâm Kỳ uể oải đáp một tiếng, trong đầu tràn ngập hình ảnh dưới chân ma tu Bão Thúc cùng với linh điệp giãy giụa rơi xuống kia, còn có câu nói thất vọng của Bão Thúc chân nhân cùng với suốt ruột về giá trị hắc hoá một trăm phần trăm của Đỗ Thừa Ảnh.
Y rất muốn dứt khoát ngả bài cùng Đỗ Thừa Ảnh, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, Lâm Kỳ bắt lấy nhánh cây hung hăng ném xuống mặt đất, nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh nhận thấy được ánh mắt chuyên chú của y, cũng chậm rãi quay đầu, bất kể tình huống như thế nào, hắn đều sẽ không lảng tránh ánh mắt Lâm Kỳ.
Đôi mắt sâu thẳm kia vừa bằng phẳng mà an bình, Lâm Kỳ nắm chặt nhánh cây, nghĩ thầm chính mình nếu lại trốn tránh thì không biết kết cục sẽ đi về đâu, trong lòng thầm nói, “Đỗ Thừa Ảnh, ngươi đừng lại gạt ta.”
Giọng nói vang lên, Thủy Kỳ Lân ngồi xếp bằng cũng không khỏi đứng thẳng lên, mặt rồng giãn ra, trong đôi mắt màu xanh lục lập loè quang mang, bộ dáng ngốc lăng đáng yêu xưa này cũng không thấy nữa, uy áp của linh thú chân chính chậm rãi phóng thích ra.
Đỗ Thừa Ảnh lạnh lùng liếc nhìn, Thủy Kỳ Lân tức khắc rụt lại.
“Ta lừa ngươi?” Đỗ Thừa Ảnh ngữ khí thong thả nói, “Ta lừa ngươi cái gì?”
Lòng bàn tay Lâm Kỳ đều phát run, biểu cảm Đỗ Thừa Ảnh bình tĩnh, sắc mặt trắng bệch, vết thương trên người vẫn không ngừng chảy máu, Lâm Kỳ hạ quyết tâm, nắm chặt nhánh cây gằn từng chữ một nói, “ Đó rõ ràng chính là Bão Thúc chân nhân.”
Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt lại tái nhợt, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, thanh âm suy yếu nói, “ Chỉ bởi vì chuyện này? Sư đệ cứ như vậy chất vấn ta?”
Lâm Kỳ bị thái độ của Đỗ Thừa Ảnh làm cho sửng sốt, y cho rằng Đỗ Thừa Ảnh sẽ bối rối mới phải.
“Bão Thúc chân nhân vẫn luôn thập phần chán ghét ta,” Đỗ Thừa Ảnh xoay mặt qua, giống như không chịu được đau khổ bất kham, thanh âm càng thêm trầm thấp, “Hắn là chân nhân cao cao tại thượng, đánh ta bị thương, ta không có gì để nói, nhưng ta không muốn sư đệ nản lòng với sư môn, vì ta bất bình, lại nổi lên xung đột với chân nhân, thay vào đó liên lụy đến ngươi,” Đỗ Thừa Ảnh thống khổ mà nhìn Lâm Kỳ một cái, “Không nghĩ tới... Sư đệ sẽ trách ta...”
Lâm Kỳ: “...”
“ Hoá ra ở trong lòng sư đệ, ta chính là kẻ nói dối.” Đỗ Thừa Ảnh ho nhẹ một tiếng, che ngực lại, thất tha thất thểu đứng dậy, “ Vậy ta đi đây...”
“Sư huynh,” Lâm Kỳ vội đứng lên giữ chặt cánh tay Đỗ Thừa Ảnh, la lên, “Ngươi bị trọng thương như vậy, vạn nhất gặp phải thứ gì nguy hiểm thì sao, mau ngồi xuống!”
Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt ủ dột, chậm rãi lắc lắc đầu, “Ta lừa ngươi, cho nên dù gặp nguy hiểm cũng là do ta xứng đáng.”
Lâm Kỳ cắn chặt răng, “Ta sai rồi.”
Khoé mắt Đỗ Thừa Ảnh cụp xuống trong giây lát, “Sư đệ không cần phải như vậy, mặc kệ ngươi nghĩ về ta như thế nào, nói ta như thế nào, ta cũng sẽ không trách ngươi.”
Lâm Kỳ, “...” Trời ạ, y thật sự rất áy náy!
______
Cũng không biết bao giờ mới hoàn được nữa lười quá trời quá đất 😗