Lúc này, Thái tử nghĩ đến lần xấu hổ khi “tiểu” trong Ngự Thư Phòng!
Thái tử nghĩ tới nỗi xấu hổ khi ở trên người Tào trắc phi, dù thế nào đi chăng nữa đều không thể lấy lại được sức mạnh nam nhân của mình.
Cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
Máu trong lồng ngực bắt đầu sôi sục!
Những đường gân khắp người nổi lên, giống như có rắn độc ẩn dưới làn da nhợt nhạt của hắn ta.
Mặt hắn ta đỏ bừng vì khó thở giống như một con cua sắp bị nướng chín.
Trong lòng hắn ta như đang bị hàng con rắn độc gặm nhấm, thật sự không thể chịu nổi!
Lão Cửu chết tiệt đó mà không chết, hắn ta cảm thấy mỗi hơi thở của bản thân đều khó khăn ngột ngạt.
Giống như ngay cả không khí cũng có mùi thối.
Khiến hắn ta không thở được: “Không được!”
Hai mắt Thái tử đỏ bừng, thở phì phò như con trâu, hung ác nói: “Ta muốn bây giờ, tức khắc, lập tức giết chết lão Cửu thối tha kia!”
“Ta muốn thấy đầu của hắn!”
“Thầy, giúp ta!”
“Giúp ta!”
“Ta không tin lần nào lão Cửu thối kia cũng có thể may mắn như thế, không những không giết được mà còn càng giết càng mạnh, cuộc sống ngày càng thoải mái!”
“Ta cũng không tin… ta sẽ phải kinh ngạc khi gặp hắn!”
“Gặp hắn thì ta sẽ bị phụ hoàng xử lý, tổn binh hao tướng!”
“Ta thật sự không tin!”
Bên cạnh.
Tào trắc phi nghĩ tới những ngày sau này… thanh xuân trẻ trung xinh đẹp cùng thân thể hoàn hảo của bản thân chỉ tràn ngập sự trống rỗng vô tận!
Lòng hận thù của nàng ta cũng không kém gì Thái tử: “Phụ thân, lão Cửu thối đó đã khiến Thái tử sắp phát điên ròi!”
“Ngài mau giúp hắn đi!”
Khoảnh khắc này.
Nhìn bộ dạng của Thái tử, Tào Uy nghĩ tới nỗi ám ảnh của mình đối với vị trí Tả thừa tướng, cũng không khỏi nổi lên lòng cảm thông.
Ngày trước ông ta cũng điên như Thái tử.
Chỉ là ông ta làm vậy vì chức quan thôi.
Còn Thái tử là vì một người.
Tuy nỗi ám ảnh khác nhau nhưng con quỷ bên trong thì giống nhau.
“Được!”
Tào Uy trịnh trọng nói: “Tuy nhiên có một điều ta cần phải nói rõ với Thái tử điện hạ… những người dùng trong vụ ám sát này sẽ đều là những người đặt ở bên ngoài, để Hoàng đế biết thực lực của chúng ta.”
“Nếu bây giờ chúng ta bỏ Tung Hoành học phái sang một bên mà hành động đơn độc thì lực lượng mà chúng ta sẽ sử dụng chính là lực lượng ẩn giấu mà Hoàng đế không biết!”
“Khi đã thành công thì không còn gì phải nghĩ.”
“Nếu thất bại thì chắc chắn sẽ bị Hoàng Thành Tư phát hiện, tiếp đó Hoàng đế sẽ biết!”
“Lúc đó chúng ta sẽ phải trả giá lớn.”
“Thậm chí, có thể trả giá… vị trí Thái tử của ngươi.”
Tào Uy im lặng một lát: “Cho nên, Thái tử thật sự bằng lòng mạo hiểm vứt bỏ long ỷ để giết tên Hoàng tử vô dụng kia sao?”
Thái tử điên cuồng gật đầu, không chút do dự: “Ta bằng lòng!”
“Ta bằng lòng!”
“Ta bằng lòng dùng long ỷ để đổi lấy cái chết của lão Cửu thối kia!”
“Haiz…”
Tào Uy suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không lấy “Vương đạo” của Hạ Thiên ra để đàm phán.
Bây giờ không nên kích thích đứa trẻ đang bị Cửu Hoàng tử vô dụng làm cho sắp phát điên nữa.
Ông ta lại đội mũ trùm đầu màu đen lên, nặng nề thở dài: “Được rồi!”
“Vậy bây giờ để lão thần đi sắp xếp!”