Mục lục
Vợ Yêu Kiêu Ngạo Vân Bán Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ Yêu Kiêu Ngạo CHƯƠNG 125: KẺ THÙ GẶP NHAU

Bạch Thanh Dung thấy trong lòng mình đau nhói, cuống họng nghẹn ngào không nói được thành lời. Trước mắt cô chính là một gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, dáng người quen thuộc… Năm năm rồi, hình bóng này đã xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô suốt năm năm, cô vừa muốn gặp hắn ta lại vừa sợ gặp hắn ta.

Người đàn ông kia thấy Bạch Thanh Dung không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn hắn ta chằm chằm, hắn ta cảm thấy không vui, trầm giọng nói: “Sao vậy, Bạch Thanh Dung? Nhiều năm không gặp, hiện giờ em gặp lại anh mà lại dùng dáng vẻ này sao? Anh khiến người ta chán ghét như vậy sao?”

Một lúc lâu sau, Bạch Thanh Dung mới lạnh lùng mở miệng: “Mộ Duy Thiên, đây là nơi nào? Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Giọng nói của cô tràn đầy oán hận. Năm năm trước, Mộ Duy Thiên muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Bạch, hại Bạch Thanh Dung nhà tan cửa nát, năm năm sau hắn ta lại xuất hiện, nhất định không phải chuyện tốt lành gì.

“Bạch Thanh Dung, chúng ta đã lâu không gặp, nhưng nhìn em bây giờ không có dáng vẻ con nhà giàu chút nào.” Mộ Duy Thiên mỉm cười đánh giá Bạch Thanh Dung: “Không ngờ bây giờ em lớn lên lại càng đẹp hơn trước kia, xem ra chuyến này của anh cũng không lỗ.”

“Mộ Duy Thiên, có phải mẹ tôi nằm trong tay anh không? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh đã chiếm được tất cả tài sản nhà họ Bạch, anh vẫn không chịu buông tha cho chúng tôi sao?” Bạch Thanh Dung trợn mắt nhìn Mộ Duy Thiên, cô quát ầm lên, nếu không phải bản thân bị trói trên ghế không thể động đậy thì hiện giờ cô nhất định sẽ xông lên tát cho Mộ Duy Thiên hai phát.

Đặc biệt là sau khi nghe anh Thanh nói về bối cảnh phía sau của Mộ Duy Thiên, Bạch Thanh Dung nhìn thấy Mộ Duy Thiên đã cảm thấy vô cùng buồn nôn, giống như ruồi nhặng vậy, mà không, hắn ta còn buồn nôn hơn con ruồi gấp trăm nghìn lần. Hợp tác với những người khác hãm hại nhà họ Bạch còn chưa tính, sau khi chuyện thành công còn giết người diệt khẩu, một mình độc chiếm tài sản của nhà họ Bạch, đi ra nước ngoài lánh nạn…

Loại người này còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái, không có lương tâm và nguyên tắc làm người, hắn ta cũng không xứng làm người.

“Bạch Thanh Dung, phụ nữ quá hung bạo không hay đâu. anh chỉ mời mẹ em tới làm khách hai ngày mà thôi, hiện giờ có người chăm sóc riêng cho bà ấy còn không tốt sao? Chúng ta thân thiết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh lại bạc đãi mẹ em?” Mộ Duy Thiên cười nhạt, một tay nâng mặt Bạch Thanh Dung lên: “Đúng rồi, ai nói với em là anh đã chiếm đoạt tất cả tài sản của nhà họ Bạch vậy?”

“Anh là kẻ lòng dạ hiểm độc, anh đã chiếm tài sản nhà họ Bạch, cha tôi cũng bị anh hại, anh còn muốn gì nữa? Những thứ này còn chưa đủ sao? Mộ Duy Thiên, trước đây cha tôi đối xử với anh không tệ, sao anh lại hung ác như vậy chứ? Anh đúng là cầm thú!” Bạch Thanh Dung gào thét giận dữ, nước mắt tuôn xuống như mưa.

“Bạch Thanh Dung, em không nên hận anh vì anh đã chiếm đoạt tài sản nhà họ Bạch. Trên thế giới này mạnh được yếu thua, chỉ kẻ mạnh mới có thể sinh tồn mà thôi. Chỉ có thể nói cha em già rồi, không đấu lại anh, em nói anh là cầm thú hay cặn bã gì cũng được, cuối cùng người thắng vẫn là anh, không phải sao? Đây không phải là một cách để thể hiện năng lực sao? Anh có thể đi đến được địa vị như ngày hôm nay không phải đều dựa vào mưu mô thủ đoạn sao? Chẳng lẽ như vậy cũng là do anh có lỗi?”

Mộ Duy Thiên nói vô cùng thản nhiên, dường như trong quan điểm của hắn ta thì tất cả những gì hắn làm đều là đúng. Hắn ta coi bản thân mình như một kẻ đi săn ưu tú trong giới tự nhiên nhưng hắn ta lại hoàn toàn quên đi bản thân mình là con người, là người thì sẽ có tự trọng và đạo đức, đây chính là điểm khác nhau giữa người và động vật. Động vật sẽ vì con mồi mà không từ thủ đoạn, nhưng con người sẽ xem xét cân nhắc kĩ càng hơn nhiều.

Bạch Thanh Dung nhìn gương mặt đẹp trai và bộ đồ tây phẳng phiu của Mộ Duy Thiên, người này trong mắt người khác có lẽ là nam thần quốc dân, nhưng trong mắt Bạch Thanh Dung thì cho dù hiện giờ hắn ta có nhiều tiền đến đâu, có nhiều tài sản đến đâu, địa vị có cao đến đâu thì hắn ta vẫn hèn mọn như một hạt bụi, bởi vì quan điểm và phong cách làm việc khác thường của hắn ta đã khiến hắn ta không xứng làm một con người.

“Mộ Duy Thiên, không ngờ anh lại bệnh hoạn đến mức độ này! Anh bắt tôi và mẹ tôi tới đây làm gì? Còn nữa, rốt cuộc nơi này là nơi nào?” Bạch Thanh Dung lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa. Mộ Duy Thiên là kẻ làm việc không từ thủ đoạn, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn ta đã nhận được những thứ hắn ta muốn rồi, sao giờ lại bắt cô và mẹ cô tới nơi xa lạ này chứ?

“Bạch Thanh Dung, anh không bắt em và mẹ em, chỉ là đổi một cách thức khác để mời hai người tới Mauritius ở mấy ngày mà thôi, đừng nói khó nghe như vậy.” Mộ Duy Thiên hờ hững nói.

Nghe đến tên Mauritius, Bạch Thanh Dung ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, hầu như đều là người da đen châu Phi, chỗ cô ở lại giống như một phòng thí nghiệm y học, những người da đen kia mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang, cầm ống nghiệm, thuốc nước trên tay giống như đang làm thí nghiệm gì đó.

Không ngờ cô chỉ mất tích một ngày mà đã đi đến đất nước khác, một người phụ nữ tay trói gà không chặt như cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Mộ Duy Thiên. Mà bị trói tới đây không chỉ có một mình cô, còn có mẹ cô nữa, cho dù cô có thể chạy thoát nhưng mẹ cô thì phải làm sao bây giờ? Bạch Thanh Dung vô cùng bối rối, trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc của cô cũng có thể miễn cưỡng phân tích được tình huống trước mắt.

Người hám lợi như Mộ Duy Thiên tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ bắt cô và mẹ cô được. Bạch Thanh Dung bình tĩnh lại, lạnh lùng nói với Mộ Duy Thiên: “Mộ Duy Thiên, tôi không nói vòng vo với anh nữa, rốt cuộc anh có mục đích gì?”

Ánh mắt bình tĩnh của Mộ Duy Thiên nhìn về phía Bạch Thanh Dung, hắn ta cúi đầu xuống, khi cách Bạch Thanh Dung khoảng 5cm thì ngừng lại. Hơi thở nóng bỏng của hắn ta phả vào mặt Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung muốn quay đầu đi chỗ khác không nhìn Mộ Duy Thiên nữa, nhưng cô bị Mộ Duy Thiên khống chế nên không thể không nhìn hắn ta.

“Bạch Thanh Dung, anh chỉ lấy được tài sản của nhà họ Bạch, nhưng không có được em, cho nên không được tính là chiếm được toàn bộ tài sản của nhà họ Bạch. Em đã hỏi anh như vậy thì anh cũng không ngại nói cho em biết, những năm gần đây anh vẫn luôn tìm em, lo lắng cho an nguy của em, không ngờ khi lấy được tin tức của em lại là lúc em và Lâm Thành Phong kết hôn.” Nói đến đây, giọng điệu Mộ Duy Thiên trầm xuống, gằn từng chữ một.

“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì? Tìm tôi để tôi cho anh ăn mấy cái tát sao?” Bạch Thanh Dung tức giận nói lớn. Cô đã gặp nhiều người mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy. Chiếm tài sản của nhà cô, hại chết cha cô, hiện giờ lại bắt cóc mẹ cô, còn trói cô ở chỗ này, giờ lại giả mù sa mưa, nói rằng những năm gần đây luôn lo lắng cho an nguy của cô, luôn không ngừng tìm kiếm cô sao?

Thật nực cười, năm đó khi hắn ta nhẫn tâm mưu hại tập đoàn Bạch Thị, có bao giờ nghĩ tới an nguy của cô chưa? Khi hắn ta để tên đàn ông che mặt kia uy hiếp cô ở bệnh viện, hắn ta nghĩ tới an nguy của cô sao? Vừa nãy Bạch Thanh Dung chỉ cảm thấy Mộ Duy Thiên là người độc ác mà thôi, bây giờ cô càng lúc càng thấy người này giả dối.

“Bạch Thanh Dung, anh không ngại chuyện em đã gả cho Lâm Thành Phong… Cho dù Lâm Thành Phong đã chạm vào em, nhưng ở đây anh có bác sĩ chuyên nghiệp, cùng lắm thì anh sẽ làm cho em một màng trinh khác, em vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, anh đến với em cũng là nguyên vẹn. Chỉ cần em gật đầu thì bây giờ anh sẽ đưa em đi tìm mẹ em.” Mộ Duy Thiên mong đợi nhìn Bạch Thanh Dung. Trước đây, khi hắn ta làm việc ở Bạch Thị thì đã nhìn trúng Bạch Thanh Dung rồi, nhưng khi đó hắn ta chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty, cha của Bạch Thanh Dung nhất định sẽ không coi trọng hắn ta.

Từ đó, Mộ Duy Thiên đã thề sẽ phải lấy được tất cả mọi thứ của nhà họ Bạch, bao gồm cả Bạch Thanh Dung. Nhưng ngay ngày thứ hai sau khi hắn ta chiếm được tập đoàn Bạch Thị thì Bạch Thanh Dung và mẹ cô lập tức biến mất, lúc ấy vì tránh sóng gió nên hắn ta đành phải bán Bạch Thị đổi lấy tiền mặt, đi ra nước ngoài trốn tránh.

Mấy tháng trước, khi hắn ta đến châu Âu làm việc đã gặp được Bạch Thanh Dung, nhưng hắn ta cho người tìm kiếm đều không tìm được. Đến tận khi hắn ta thấy tin Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong kết hôn, hắn ta mới biết được vị trí của Bạch Thanh Dung, vì vậy hắn ta lập tức cho cấp dưới bắt Bạch Thanh Dung trói về đây.

Nhưng bọn họ không cách nào vào được nhà họ Lâm, để tránh Lâm Thành Phong phát hiện ra nên hắn ta đành phải vào bệnh viện bắt mẹ Bạch Thanh Dung về trước, để Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn tự chui đầu vào lưới.

“Mộ Duy Thiên, để cho tôi gặp mẹ tôi trước đã, nếu không tôi sẽ không nói thêm câu nào với anh!” Sau khi Bạch Thanh Dung biết mục tiêu của Mộ Duy Thiên là cô thì trong tay cô cũng có thêm điều kiện để đàm phán với Mộ Duy Thiên. Cô không ngờ Mộ Duy Thiên lại có tâm lý vặn vẹo như vậy, đến chính bản thân hắn ta mà hắn ta cũng lừa gạt được.

Biết rõ cô và Lâm Thành Phong đã kết hôn, cũng biết cô không còn trong trắng nữa, vậy mà hắn ta lại có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện vá màng trinh cho cô, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì… Có thể thấy tâm lý tham lam và bệnh hoạn của người đàn ông này đáng sợ đến mức độ nào.

“Bạch Thanh Dung, hẳn là em biết em không có tư cách đàm phán với anh. Em có đồng ý hay không cũng không ảnh hưởng tới quyết định của anh. Chưa từng có chuyện nào Mộ Duy Thiên này muốn mà chưa làm được, tin rằng em cũng được chứng kiến rồi…” Mộ Duy Thiên bỏ tay ra khỏi cằm Bạch Thanh Dung, xoay người, nghiêm mặt nói: “Nhưng để chứng minh rằng anh không lừa em, em hãy đợi một chút, lát nữa sẽ có người kết nối điện thoại cho em nhìn thấy mẹ em…”

“Mộ Duy Thiên, mục tiêu của anh là tôi, xin anh thả mẹ tôi ra đi. Năm đó anh đã hại chết cha tôi, bây giờ mẹ tôi đã thành ra như vậy, anh không thể bỏ qua cho bà ấy sao?” Bạch Thanh Dung nức nở nói, cô thật sự hận Mộ Duy Thiên đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tình cảnh hiện giờ thì Mộ Duy Thiên đang chiếm thế thượng phong, cô không còn cách nào khác, vô cùng bất đắc dĩ.

“Thả mẹ em ra thì em sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Hơn nữa anh nghe nói vì bệnh tình của mẹ em nên em mới phải gả cho Lâm Thành Phong kia, nếu không thì sao Lâm Thành Phong có thể chiếm được em chứ? Mẹ em là người thân duy nhất trên đời này của em, cũng là uy hiếp duy nhất của em, cũng là tiền vốn để anh làm cho em ngoan ngoãn nghe lời…” Nói xong, Mộ Duy Thiên cười lớn tiếng, bước ra khỏi phòng thí nghiệm, trước khi đi còn dặn dò mấy người da đen ngoài cửa canh giữ Bạch Thanh Dung thật kĩ.

Một bên là biển lớn xanh thẳm, bờ cát vàng óng, có mấy cây dừa thẳng tắp đứng đó, dưới cây có vài tấm bạt vải và giường đệm xa hoa. Du khách chơi đùa trên bờ cát cười nói vui vẻ, sóng biển từng đợt xô vào bờ cát, tiếng ào ào của sóng nước khiến cho tâm hồn người ta thanh thản.

Hạ Dũng nằm trên một chiếc giường màu xanh, trong tay cầm một ly Martini, im lặng hưởng thụ mùi thơm của rượu và sự mát lạnh của gió biển.

Trong không khí có hương vị mặn mà ấm áp, dường như khiến người ta quên đi tất cả phiền muộn. Hạ Dũng không khỏi cảm thán đây quả là một nơi tốt lành. Tề Vũ thật đúng là biết lựa chọn.

Đúng lúc Hạ Dũng đang hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt thì một người đàn ông mặc đồ tây đi đến bên cạnh Hạ Dũng, thì thầm vào tai anh mấy câu, sau đó Hạ Dũng mất bình tĩnh ném ly rượu trong tay đi, kích động giữ chặt hai vai của người đàn ông mặc đồ tây, lo lắng hỏi: “Anh thấy rõ không? Thật sự là Thanh Dung sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK