Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lần này may mắn được thả, con nhớ đừng có lặp lại chuyện này lần nữa."

Phó lão gia thở dài ngồi xuống sofa ở phòng khách nhà cũ, Phó phu nhân và ông cụ Phó cũng ngồi cùng, Phó Hoàng ngồi ở đối diện, đầu tóc hắn rối bời, dáng vẻ phờ phạt vì mấy ngày bị giam ở sở cảnh sát.

Sáng hôm nay đột nhiên được thả, Phó Hoàng vô cùng kinh ngạc, theo như hắn biết, tội trạng của hắn không dễ gì được tha nếu đối phương không rút đơn kiện. Người có thể giúp hắn là Phó Thần nhưng Phó phu nhân lại nói tên ấy đã từ chối giúp đỡ dù các trưởng bối đã tạo nhiều áp lực.

Từ trước đến nay hắn và Phó Thần luôn bất hòa, lần này hắn ta không ném đá xuống giếng cũng xem như may mắn lắm rồi.

"Con biết rồi, bố, dì, ông nội, con xin phép lên lầu tắm rửa tẩy trần, mấy ngày nay bị giam, người ngợm của con dơ bẩn lắm."

Phó Hoàng mỉm cười trầm giọng nói.

Trãi qua chuyện lần này dường như đã làm hắn trưởng thành hơn rất nhiều, hắn không còn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn như trước nữa, khi nói chuyện với Phó phu nhân cũng mềm mỏng hơn.

"Được rồi đi đi, xong xuôi thì xuống đi làm tiệc tẩy trần."


Ông cụ Phó phất tay nói.

Phó Hoàng "vâng" một tiếng rồi trở về phòng mình tắm rửa.

Dưới phòng khách, không khí thoáng thay đổi, nụ cười trên mặt Phó phu nhân không còn nữa, thay vào đó là nét mặt đăm chiêu, khổ sở của bà. Phó lão gia ngồi bên cạnh nhẹ nhàng an ủi.

"Lần này vất vả cho bà rồi. Xin lỗi vì để bà chịu nhiều thiệt thòi như vậy."

"Ông đừng nói vậy, tôi không chịu thiệt gì đâu. Lúc nào tôi cũng xem A Hoàng như con trai ruột, dốc sức cứu nó ra khỏi tù là việc tôi nên làm mà."



Phó phu nhân cười hiền từ đáp.

Lần này sở dĩ cứu được Phó Hoàng là do Phó phu nhân đến cầu xin đối tác, mặc dù đã nhờ đến Lâm Ngọc Yên giúp đỡ nhưng Phó Thần nhất quyết không ra mặt, thậm chí còn tiếp tay cho đối tác để tội danh của Phó Hoàng nặng thêm. Vất vả lắm Phó phu nhân mới có thể dàn xếp ổn thỏa.

"Bà yêu thương A Hoàng như vậy, bây giờ chắc A Hoàng đã biết rồi, thái độ của nó đối với bạn cũng thay đổi, chỉ có A Thần... haiz, nếu nó chịu giúp thì A Hoàng đâu có bị giam mấy hôm nay."

Phó lão gia trách móc.

Ông luôn cho rằng Phó Thần giận dỗi lúc đầu vì bị Phó Hoàng chơi xỏ, qua một hai hôm sẽ hết, nhưng không ngờ đứa con trai này của ông thật sự bỏ mặt anh trai của nó, còn không để ông có cơ hội đến biệt thự hay là Phó Thị để gặp mặt.

"Cũng không thể trách A Thần, lúc nào chúng ta cũng yêu thương A Hoàng hơn, chuyện gì cũng thiên vị, chưa có ai nghĩ đến cảm nhận của A Thần, khi có chuyện xảy ra chúng ta còn bênh vực anh trai nó, A Thần giận cũng phải thôi."

Ông cụ Phó buồn bã.

Mấy hôm trước tình cờ gặp Lâm Ngọc Yên ở trên đường, ông và cô có nói chuyện vài câu với nhau, trong đó cũng có nhắc đến chuyện của Phó Hoàng. Lâm Ngọc Yên nói ra tâm sự trong lòng của Phó Thần khiến ông cụ Phó nghe xong suy nghĩ cả đêm. Thì ra từ trước đến nay, Phó Thần lại chịu nhiều bất công như vậy.

Không đợi con trai và con dâu nói thêm, ông cụ Phó lại nói tiếp: "A Hoàng và A Thần đều là người nhà họ Phó, đáng ra nên được yêu thương như nhau, nhưng vì chuyện cũ mà mọi tình cảm đều dành cho A Hoàng, sau này chúng ta nên công bằng với hai đứa nó."

Nói xong, ông cụ Phó đứng lên đi về phòng mình. Vì vấn đề tuổi tác nên phòng ngủ của ông nằm ở tầng trệt, chỉ cần đi mấy bước là đến.

Phó lão gia và Phó phu nhân ngồi lại phòng khách im lặng nhìn nhau. Lời của ông cụ Phó không phải là họ không hiểu nhưng vì Phó Hoàng vốn không phải con ruột, là đứa trẻ được ông cụ Phó mang về, hết lòng bảo ban chăm sóc, nên dần dần trong lòng hai vợ chồng họ nảy mầm suy nghĩ phải yêu thương Phó Hoàng hơn con ruột của mình. Chính vì vậy mà mọi thiệt thòi Phó Thần phải gánh chịu.

(..................)

Nhà hàng X.

"Sao vậy, em có tâm sự gì sao?"



Lâm Đình Vũ lo lắng hỏi khi thấy Lâm Ngọc Yên thất thần không động đũa.

Dạo gần đây vì chuyện riêng nên hắn không quan tâm nhiều đến em gái, hôm nay chợt nhớ ra chuyện đó nên đã hẹn cô cùng đi ăn trưa ở nhà hàng trong thành phố.

Đi cùng họ còn có Lâm Khánh Xuyên.

"Em đang suy nghĩ một vài chuyện..."

Lâm Ngọc Yên hoàn hồn, ngập ngừng nói.

"Chuyện tình cảm à? Em yêu ai rồi sao?"

Lâm Khánh Xuyên nửa đùa nửa thật hỏi

Gần đây nhà họ Lâm lại yên ổn, không xảy ra thêm bất kỳ vấn đề gì nên chuyện khiến Lâm Ngọc Yên bận tâm chỉ có thể là chuyênn kinh doanh hoặc là chuyện tình cảm. Lâm Ngọc Yên vẫn còn trẻ, nếu có yêu đương cũng là bình thường, thất bại trong hôn nhân không phải là lý do to lớn để ngăn cô tìm kiếm tình yêu đời mình.

"Không có... em chỉ anh nghĩ cảm giác yêu là như thế nào thôi, không phải anh hai đang yêu đương sao? Trước đó còn vì chuyện này mà xung đột với anh và không về nhà nữa."


Lâm Ngọc Yên vội phân bua giải thích, cô không muốn có hiểu lầm gì về vấn đề này đâu.


"Còn nói là không yêu ai nữa à? Nếu không yêu thì sao em lại tò mò?"


Lâm Khánh Xuyên như vớ được một đề tài thú vị nên nhất quyết không bỏ qua.


"Đã nói là em không có yêu đương với ai rồi mà. Anh đừng trêu em nữa." Lâm Ngọc Yên chột dạ quay sang nài nỉ anh trai: "Anh, anh tốt tính hơn anh ấy, anh nói cho em nghe đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK