• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay Tiêu Kỳ chuyên tâm luyện võ, bị Diệp Vô Tâm sờ một cái liền không động đậy được, thật sự quá mất mặt.

Nhưng hành vi của hắn qua đôi mắt của mấy bạn tốt khi xưa lại có chút không bình thường.

"Sao thế, đột nhiên hăng hái như vậy." Người nói chuyện là thế tử của Thanh Quốc Công Thiệu Hi, trêu đùa, "Thất điện hạ, Khanh cô nương của Ỷ Nguyệt Lâu rất nhớ ngươi nha."

"Ai thế, nhiều người quá nhớ không hết được." Tuy Tiêu Kỳ ăn thiệt ở chỗ Diệp Minh Tâm, nhưng một khi hắn trở nên cợt nhả, người khác có tu luyện thêm 800 năm cũng không thể nói lại hắn.

Thiệu Hi sờ sờ mũi, đừng nghe danh phong lưu đào hoa của Thất hoàng tử mà tưởng hắn ăn chơi trác táng thật, ai thân thiết với hắn đều biết, hắn rất ít khi chủ động chạm vào người khác, cả người chủ động đến gần hắn cũng vậy, Tiêu Kỳ ấy à, chỉ đơn thuần là yêu thích mỹ nhan thôi, lại không biết bản thân kéo theo bao nhiêu đào hoa, vừa đa tình cũng vừa vô tình.

"Nhưng ta lại mong nhớ tiếng đàn tỳ bà của Lưu Hà đó, thế nào, có muốn đi với ta một chút không." Thiệu Hi lộ ra một loại tươi cười phong lưu đa tình, lôi kéo Tiêu Kỳ.

"Thôi, ta không muốn đi." Tiêu Kỳ từ chối theo bản năng, nói xong mới ngẫm lại, hình như mình có hơi không thích hợp, cự tuyệt quá dứt khoát.

Thiệu Hi ngạc nhiên không thôi, "Thật sự lãng tử hồi đầu?"

"Không có hứng thú." Tiêu Kỳ không giải thích, vì đó là sự thật, những nơi Tần lâu Sở quán[1], phong hoa tuyết nguyệt quả thực không còn hấp dẫn hắn như quá khứ.

"Thất hoàng tử phi đủ lợi hại, có thể khiến ngươi lãng tử hồi đầu." Thiệu Hi sờ sờ cằm, nhưng vẫn tiếp tục lôi kéo Tiêu Kỳ, cười nói, "Bất quá, ngày mai là sinh thần của ta, không thể bồi huynh đệ đây một chút sao."

***

Ỷ Nguyệt Lâu, chốn phong hoa tuyết nguyệt nổi danh nhất kinh thành, không giống với Tần lâu Sở quán bình thường, nơi này phần lớn là tài tử giai nhân[2], danh sĩ phong lưu.

Trong quá khứ, Tiêu Kỳ là khách quen ở đây, nhưng hôm nay lại chỉ uống rượu, không nhìn ca kỹ thanh lệ mạn diệu bên người dù chỉ một chút.

Vừa nghe khúc tỳ bà, vừa thưởng thức mỹ nhân Thiệu Hi nhịn không được lắc đầu, "Coi như kiến thức được ngươi có thể bạc tình đến mức nào rồi."

Không lâu trước đây, Tiêu Kỳ còn ở chỗ này thuận miệng nói vài ba lời âu yếm, chọc cho một đám mỹ nhân hoa chi loạn chiến[3], tình ý miên man, hiện giờ người ngồi ngay cạnh mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ không hoảng không loạn, làm như không thấy.

Tửu quá tam tuần[4], Thiệu Hi đuổi hết mấy mỹ nhân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Tiêu Kỳ đang uống rượu.



"Lúc trước nghe mấy lời đồn còn bán tín bán nghi[5], hiện tại xem ra, vị Thất hoàng tử phi này quả thật không phải người bình thường."

Tiêu Kỳ nhíu mày, "Lời đồn? Đồn cái gì?"

Thiệu Hi rung đùi đắc ý, "Đồn Thất hoàng tử phi võ nghệ cao cường, thanh tâm quả dục."

Đây đều là mấy gia tộc huân quý trong kinh thành đồn thổi, Thiệu Hi vốn không quá tin tưởng, võ nghệ cao cường? Hắn từng thấy vài tiểu thư tướng môn quơ đao múa kiếm, toàn một đám bưu hãn đanh đá. Thanh tâm quả dục thì còn có thể tin được, dù sao cũng lớn lên từ nhỏ ở am đường.

Bất quá vô luận là trường hợp nào, hắn đều cảm thấy không đáng thay cho Tiêu Kỳ, bị ép thành hôn, đối phương lại không phải một cô nương bình thường.

Nhưng hiện tại, chỉ có thể cảm thán, quả nhiên không ai lường trước được hai chữ duyên phận, một vị hoàng tử phi cư xử không giống người thường vậy mà có thể khiến cho Tiêu Kỳ lãng tử hồi đầu.

Tiêu Kỳ không biết suy nghĩ của Thiệu Hi, hắn còn đang để tâm đến những lời đồn đãi đó, chẳng qua, cho dù Diệp Minh Tâm có nghe được, với tính cách của nàng, chắc chắn nàng sẽ không thèm để ý, Tiêu Kỳ vừa tưởng tượng đến khuôn mặt bình đạm kia liền nhịn không được cong môi cười ra tiếng.

"Trong kinh thành có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Thất hoàng tử phi." Thiệu Hi nhắc nhở, "Ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất."

"Thì đã sao?" Tiêu Kỳ cười nhạo, trước nay hắn chưa từng để ý đến mấy thứ tên tuổi này, những người đó còn có thể tung lời đồn đãi bôi nhọ thanh danh của hắn à.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh của đàn tranh, leng ka leng keng, tựa như cao sơn lưu thuỷ[6], lúc gần lúc xa, tiếng đàn linh tú phồn hoa như vậy trong kinh thành này cũng là hiếm thấy.

Khi khúc đàn vang lên, xung quanh đều im lặng, "Khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào đến vài lần nghe." Thiệu Hi tá hoa hiến Phật[7], mượn câu thơ của tiền nhân, cảm thán, lực chú ý cũng chuyển đến đại đường, muốn xem cô nương có thể đàn ra khúc nhạc như vậy có dung mạo như thế nào.

Tú bà của Ỷ Nguyệt Lâu Khánh Nương thanh âm ngọt nị, "Vị này chính là Vân Khâu cô nương mới tới Ỷ Nguyệt Lâu của chúng ta, am hiểu cầm kỳ thư hoạ, nhất là đàn tranh, hơn nữa ——"

Khánh Nương cố ý kéo dài âm cuối, khiến mọi người trở nên tò mò hứng thú, "Vân Khâu cô nương sẽ đơn độc diễn tấu cho một vị khách nhân duy nhất."

"Nhưng đến tột cùng là vị nào, phải xem tâm ý của Vân Khâu cô nương rồi." Khánh Nương vỗ tay, bước sang một bên, để lộ Vân Khâu phía sau màn.

Từ nãy đến giờ trăm trảo cào tâm Thiệu Hi đi ra ngoài cửa, vừa nhìn xuống dưới lầu, liền thấy rõ dung mạo của Vân Khâu, khuôn mặt tựa phù dung, khuynh quốc khuynh thành, khí chất thoát tục, lại mang theo một loại ôn nhu khả nhân nói không nên lời, kết hợp với khúc đàn vừa rồi, quả thực là tài sắc vẹn toàn.

Vân Khâu bước đi nhẹ nhàng, thanh âm dịu dàng êm tai, "Vân Khâu ngưỡng mộ Thất hoàng tử đã lâu, nguyện hiến một khúc."

Không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ ghen ghét nhìn về phía Tiêu Kỳ, còn Thiệu Hi lại là vẻ mặt hâm mộ, Tiêu Kỳ tính tình tuỳ tiện, nhưng chưa bao giờ thiếu giai nhân hướng tới hắn.

Tiêu Kỳ chắc chắn trước giờ mình chưa từng gặp qua nữ tử nào tên Vân Khâu, chẳng qua nếu Thiệu Hi đã có ý, thì hắn cũng nguyện thành toàn.

Tâm tư của Thiệu Hi được an ủi không ít, mà hắn cũng là người duy nhất nghiêm túc nghe Vân Khâu gảy đàn.

Vì thần trí của Tiêu Kỳ sớm đã bay xa lên chín tầng mây, nên cho dù khúc nhạc có hay đến mấy hắn cũng không thể nghe vào đầu, tiếng đàn vừa kết thúc, hắn liền đứng dậy rời đi, làm lơ ánh mắt nhu tình tựa mật của Vân Khâu, cùng Thiệu Hi đang vừa đau lòng vừa thương tiếc mỹ nhân ở một bên.

Ngoài Ỷ Nguyệt Lâu, Tiêu Kỳ chờ Thiệu Hi, không nghĩ tới Thiệu Hi lại dẫn theo Vân Khâu cô nương kia.

Thiệu Hi thuận miệng giải thích, "Vân Khâu cô nương bán nghệ không bán thân, ngày thường chỉ tới Ỷ Nguyệt Lâu đàn vài khúc nhạc, ta tiện đường đưa nàng về."

Tiêu Kỳ lạnh lùng liếc qua Thiệu Hi, đối phương không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ.

Thiệu Hi sờ sờ mũi, hắn nào có tư tâm gì đâu, thật sự chỉ tiện đường đưa người về thôi mà.

Tiêu Kỳ cho rằng việc này chẳng qua là một tiểu nhạc đệm, ai ngờ hôm sau lại gặp phải vị Vân Khâu cô nương này lúc đang đi đến Thanh Quốc Công phủ.



"Đa tạ điện hạ vì ngày ấy đã đưa Vân Khâu về nhà." Cả người Vân Khâu nhiễm một tầng ánh sáng nhàn nhạt của hoàng hôn, khuôn mặt tú lệ mỉm cười mang theo chút tình ý.

Người đưa nàng trở về rõ ràng là Thiệu Hi, Tiêu Kỳ có hơi không kiên nhẫn, cũng không muốn tiếp tục để ý tới nàng, vừa xoay người định đi, lại bị Vân Khâu kéo ống tay áo, "Điện hạ."

Lúc này gã sai vặt bên người Tiêu Kỳ đột nhiên hoảng sợ, "Thất hoàng tử phi."

Tiêu Kỳ theo bản năng nhìn qua, thấy được một thân vân thường đẹp đẽ quý giá tựa như bầu trời mây thanh xa cao khiết, không nhiễm hồng trần Diệp Minh Tâm.

Vốn tưởng rằng Diệp Minh Tâm sẽ vạn năm không bước chân ra khỏi phủ dù chỉ nửa bước, giờ chẳng những ra ngoài, còn vừa vặn bắt gặp một màn này, Tiêu Kỳ: "......"

Gã sai vặt đi theo Tiêu Kỳ thầm nghĩ, ngày xưa điện hạ hoa tâm, hiện tại tật cũ khó sửa, nay lại bị hoàng tử phi chính mắt bắt gặp.

9526 tức đến dậm chân, "Tra nam."

Diệp Vô Tâm không thích ra ngoài, chẳng qua sư phụ Phạm Tố Vấn có nói đã an bài một vài người của Phiêu Miểu Môn trong kinh thành, tuỳ ý nàng sử dụng, nên nàng mới đi gặp một chút.

Nàng liếc qua Vân Khâu, sau đó xoay người rời đi.

"Điện hạ." Vân Khâu vẫn tiếp tục lôi kéo Tiêu Kỳ, không thèm nhìn tới Diệp Minh Tâm, nửa người trên cơ hồ đều dựa vào Tiêu Kỳ, tựa si tựa oán, phảng phất như bọn họ đã từng cùng nhau triền miên.

Tiêu Kỳ quay đầu đối mặt với Vân Khâu, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, khiến Vân Khâu sợ tới mức rụt tay lại. Thấy nàng không dây dưa nữa, mới vội vàng đuổi theo Diệp Minh Tâm.

Diệp Vô Tâm chưa đi xa,

"Ta không có chút quan hệ nào với nàng."

"Ngươi đừng hiểu lầm, người đưa nàng về nhà là thế tử của Thanh Quốc Công Thiệu Hi, ta chỉ mới gặp nàng duy nhất một lần ở Ỷ Nguyệt Lâu."

9526 căm giận, "Tra nam luôn có đủ loại lý do viện cớ."

"Ngươi hiểu lầm hắn rồi." Diệp Vô Tâm thay Tiêu Kỳ giải thích.

"??" 9526 tức khắc nghi hoặc.

Diệp Vô Tâm dừng lại một chút, nói, "Đó là người của Phiêu Miểu Môn."

Tuy có hơi mờ nhạt, nhưng quả thực là hơi thở của người trong Phiêu Miểu Môn, vì những tâm pháp khác của Phiêu Miểu Môn ít nhiều gì đều có tham khảo qua Vong Tình Quyết, nên người tu luyện Vong Tình Quyết là Diệp Vô Tâm cũng có thể cảm ứng được đệ tử của Phiêu Miểu Môn, đồng thời chứng tỏ cảnh giới hiện giờ của nàng đã rất cao.

Chắc Phạm Tố Vấn cũng không thể tưởng tượng được, sau khi Diệp Vô Tâm trở lại kinh thành, tu vi võ học tiến bộ càng lúc càng nhanh.

Diệp Vô Tâm đại khái có thể đoán được mục đích Phiêu Miểu Môn xuất hiện bên cạnh Tiêu Kỳ là gì, mỗi môn phái đều có đệ tử ngoại môn, bọn họ chưa chắc sẽ tu luyện tâm pháp của môn phái, thậm chí rất ít khi dùng đến thân phận đệ tử của môn phái đó, nhưng lại dùng những thân phận khác vì môn phái xuất lực.

Nàng nghĩ nhiệm vụ của Vân Khâu là dụ dỗ Tiêu Kỳ, hoặc ít nhất phải khiến cho nàng cảm thấy mình bị Tiêu Kỳ phụ lòng.

Ánh mắt Diệp Vô Tâm nhìn Tiêu Kỳ không khỏi mang theo chút đồng tình, "Ta biết rồi."

Trên thực tế, mấy phiền toái này bởi vì nàng mà đến, hơn nữa có thể không chỉ một lần này.



9526 vô ngữ, Tiêu Kỳ đây là gặp phải nhạc mẫu[8] một lòng muốn chia rẽ hắn và Diệp Vô Tâm.

Cảm thấy Diệp Vô Tâm thật sự không để ý, cũng không xem chính mình như đương sự, Tiêu Kỳ mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng có một chút mất mát nhỏ khó có thể phát hiện.

Hắn không tiếp tục giải thích, sợ bản thân càng nói càng sai, như vậy sẽ giống như hắn đã thực sự làm điều gì có lỗi, tuy rằng chính hắn cũng biết, việc xấu trong quá khứ của hắn tựa như vết dầu loang, cho dù có giải thích cũng không có bao nhiêu lực thuyết phục.

Kiềm chế cảm xúc trong lòng, biết được Diệp Minh Tâm đang muốn hồi phủ, Tiêu Kỳ cười cười, "Để ta bồi ngươi cùng hồi phủ đi."

Vân Khâu tách ra khỏi Thất hoàng tử, trở lại nơi an toàn, sau lưng sinh ra chút mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, "Đó là người thừa kế do môn chủ nhìn trúng, hết thảy cũng đều do môn chủ an bài, ngàn vạn lần không cần giận chó đánh mèo tiểu đệ tử các nàng nha."

Tuy không biết thân phận của mình đã bị Diệp Vô Tâm nhìn thấu, nhưng hồi tưởng lại ánh mắt vô tình lương bạc kia của Tiêu Kỳ, e rằng có tiếp tục tiếp cận cũng vô dụng.

[1] Tần lâu Sở quán: Thanh lâu, kỹ viện.

[2] Tài tử giai nhân: Nam thanh nữ tú, có tài có sắc.

[3] Hoa chi loạn chiến (花枝乱颤): Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.

[4] Tửu quá tam tuần:

Câu đầy đủ: Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị (酒过三巡, 菜过五味)

Khi nào mỗi người trong yến tiệc uống đủ ba chén, món ăn trong yến tiệc đầy đủ năm vị, khi đó có thể bàn đến nội dung chính của yến tiệc, hoặc yến tiệc đã đến hồi kết thúc.

[5] Bán tín bán nghi: Nửa tin cậy, nửa ngờ vực.

[6] Cao sơn lưu thuỷ: Núi cao nước chảy.

[7] Tá hoa hiến Phật: Mượn hoa dâng Phật, trích từ tích Thiện Huệ, một người rất nghèo, không có tiền mua hoa, phải mượn hoa người khác cúng dường Phật (nghe nói là Nhiên Đăng cổ Phật). Vốn dĩ là câu tả về thành ý lấy Tâm hiến Phật làm trọng, mượn hoa chỉ là phương tiện. Về sau, ý nghĩa thay đổi, câu này được gán hàm ý chỉ sự việc một người, dùng thứ của người khác để làm phương tiện tạo lợi cho mình.

[8] Nhạc mẫu: Mẹ vợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK