Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng rống của Giang Hàn truyền tới từ dưới gầm giường, còn kèm theo tiếng hét đáng sợ của chị dâu. Tôi nhìn thấy thân thể của bác trai bác gái cũng rung lên, tơ hồng mà tôi và Giang Hàn trói trên tay họ đang thít chặt, có khả năng sẽ bị đứt bất cứ lúc nào. “Đi mau!” Dưới giường truyền đến tiếng kêu đau của Giang Hàn, hình như là trúng đòn. Lúc này tôi bất chấp tất cả, chân mềm nhũn lảo đảo bò ra khỏi phòng.

Khi tôi chạy ra nhà chính, cửa nhà chính đóng sầm lại. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng rống thể lương của chị dâu, không có tiếng kêu của Giang Hàn. Lúc này, đầu óc tôi trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý niệm, chạy! Nhất định phải mau chóng chạy ra nơi này!

Cổng nhà đóng kín, tôi không mở được, luống cuống leo lên tường nhảy xuống. Tôi quá hoảng sợ nên suýt nữa trật chân, ngồi bệt xuống đất. Tôi vội vàng đứng dậy, hoảng loạn chạy về phía cửa làng. Chưa chạy được bao xa thì gặp phải hai người ở đằng trước, là chú ba và chú tư của tôi. Bây giờ gặp được người thân, tôi rất kích động kêu lên: “Chú ba chú tư, trong nhà bác cả có ma..” Còn chưa dứt lời, sắc mặt tôi cứng đờ nhìn chú ba chú tu.

Vừa rồi cách hơi xa, lại thêm tôi đang bối rối nên không chú ý thấy sự khác thường của chú ba chú tư, bây giờ hai người đi về phía tôi, tôi đã nhận ra không đúng lắm. Sắc mặt họ trắng bệch, trên cổ cũng xuất hiện lỗ máu, nhón chân, thân thể cứng đờ. Tôi hét lên, kinh hãi xoay người chạy. Chứ ba chú tư đuổi theo tôi, tốc độ rất nhanh. Không chạy được bao lâu thì tôi đã bị đuổi kịp, họ túm lấy tay tôi, dùng sức kéo tôi về nhà bác cả.

Tôi hoảng sợ kêu la, ra sức giãy dụa, nhưng hai người họ rất khỏe, tôi không thể tránh thoát. Đúng vào lúc này, tôi nhớ tới lá bùa Giang Hàn đưa cho tôi. Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi. Tôi mở lá bùa gấp thành tam giác, đập mạnh lên người chú ba. Thoáng chốc, lá bùa biến thành ánh lửa, chú ba cất tiếng hét thê lương, thả lỏng tay tôi ra. Chú tư như cũng bị hù dọa, tôi giấy thoát khỏi tay chú ấy, không biết lấy sức lực từ đâu ra mà giơ chân đạp ngã chú tư, sau đó điên cuồng chạy ra khỏi làng. Lần này tôi dùng hết sức lực, liều mạng chạy như điên. Đằng sau chú ba chú tư điên cuồng gào thét, đuổi theo tôi. Khi sắp đuổi kịp thì tôi đã chạy ra khỏi làng. Họ dậm châm, kêu thê lương nhìn tôi, hình như bị thứ gì đó hạn chế nên không thể ra khỏi làng. Tôi không dám dừng lại, vẫn tiếp tục chạy như điên. 

Không biết đã chạy bao lâu, cũng không biết chạy được bao xa, chân tôi bỗng mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Tôi lặn mấy vòng trên mặt đất, há mồm thở hổn hển, chân mềm nhũn không bò dậy được. Trong lòng tôi tràn đầy kinh hoàng, vừa rồi tôi chỉ chạy bằng ý chí, bây giờ hết hơi rồi, tôi cũng không bò dậy được. “Tại sao lại như vậy?” Tôi thở hổn hển nhìn con đường đằng sau, cảm thấy trái tim mình như nứt vỡ. Chị dâu xuất hiện ở dưới giường, vậy ma nữ áo trắng lúc trước đánh nhau với cô ta đâu rồi? Chẳng lẽ bị chị dâu giết? Còn nữa, tình huống trong làng là thế nào? Chú ba chú tư như thế thì chắc là chết rồi, vậy thì họ xem như xác chết vùng dậy sao? Bố mẹ tôi sao rồi? Có khi nào cũng như chú ba chú tư...

Giờ khắc này, trong đầu tôi tràn đầy nghĩ vấn, cảm giác kinh hoàng khiến tôi nghẹt thở. Tôi liên tục hít sâu, hơi bình ổn cảm giác sợ hãi, sức lực hồi phục một chút, vội vàng bò dậy, chạy về phía thị trấn. Cách duy nhất bây giờ là làm theo lời Giang Hàn, đến cửa hàng áo liệm ở phố tây thị trấn tìm sư phụ của anh ta.

Giang Hàn còn chưa biết sống chết thế nào, bố mẹ tôi cũng không biết đi đâu, bây giờ tôi không có ai dựa vào, chỉ muốn mau chóng chạy đến thị trấn.

Thôn làng của tôi khá hoang vu, từ làng đến thị trấn cần ít nhất hơn một tiếng, không biết Giang Hàn có cầm cự được không. Đùi tôi nặng trĩu như bị rót chì, cơ bắp đau mỏi, nhưng lúc này tôi cũng bất chấp tất cả, tiếp tục chạy. Tôi không dám đi đường tắt mà chỉ chạy trên đường cái, thỉnh thoảng thấy người, ít ra có thể khiến tôi yên tâm một chút. 

Khi chạy lên thị trấn, tôi thở hồng hộc, thấy cảnh tượng người đến người đi, trái tim tôi mới thả lỏng một chút. Tôi chạy đến phố tây, tìm được cửa hàng áo liệm mà Giang Hàn nói ở cuối con phố. Trước cửa áo liệm đặt một vòng hoa cũ nát. Sau khi xông vào, tôi thấy một ông lão mặc áo vải xám đang tết người giấy.

Thấy tôi sốt ruột xông vào, ông lão kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Chàng trai trẻ, cậu muốn mua chút.” “Ngài. Ngài có phải là sư phụ của Giang Hàn không? Anh ấy kêu tôi tới tìm ngài!” Tôi vội ngắt lời ông lão, thở hổn hển nói: "Mau... mau đi cứu anh ấy. Làng chúng tôi có ma."

Ông lão thoáng sửng sốt, quái dị nhìn tôi: "Thắng bé đó kêu cậu tới hả? Không thể nào, chỉ là có ma thôi, chắc nó có thể xử lý. “Thật đấy, tôi không lừa ngài đâu!” Tôi nóng nảy, nói liên tục: “Lúc tôi chạy ra, anh đã bị hồn ma của chị dâu tôi lôi đi, bây giờ không biết sao rồi. Cả làng chúng tôi đều xảy ra vấn đề! Van ngài đi cùng tôi một chuyến đi!"

Nghe xong, sắc mặt ông lão thay đổi, nhìn chằm chằm vào tôi, trầm giọng hỏi: “Cậu nói cả làng cậu đều xảy ra vấn đề ư?” “Đúng!” Tôi sốt ruột suýt khóc, nói: “Bây giờ sắp thành ngôi làng chết rồi, không biết còn ai sống sót hay không... “Chờ tôi một lát!” Ông lão không nói thêm gì, bỏ đồ trong tay xuống rồi vội vàng chạy ra sau tiệm áo liệm. Mấy phút sau, ông lão đeo một cái túi vải, đẩy xe máy đi ra. “Trên đường nói, nói rõ cho tôi nghe rất cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Ông lão đóng cửa hàng, lái xe máy chở tôi, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng chạy ra thi tran.

Trên đường đi, tôi kể lại tình huống trong làng cho ông lão, đồng thời kể lại chuyện

Giang Hàn dẫn tôi vào làng. Khi đến làng tôi, ông lão ném xe máy ở ven đường, nhìn chằm chằm vào làng. Ban ngày ban mặt, trong làng rất âm u, cảm giác còn nặng hơn cả lúc tôi với Giang Hàn đi vào. “Thằng oắt con này!” Sắc mặt ông lão đen sì, cắn răng mắng: “Sắp thành hung địa rồi, ỷ vào có chút bản lĩnh dám xông vào đó! Lần này chắc sẽ chịu thiệt lớn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK